CHƯƠNG 13-Nếu Tên Cậu Là Một Giai Điệu,Thì Tớ Muốn Mình Là Người Gọi Nó
Cuộc thi âm nhạc diễn ra vào một chiều thứ Năm — trời se se lạnh như thể biết trước sẽ có điều gì ấm áp sắp được trao ra giữa những cơn gió.
Seungcheol được xếp tiết mục cuối.
Cậu mặc sơ mi trắng, đứng một mình trước cây đàn đen đặt giữa sân khấu.
Không có MC giới thiệu.
Không cần ánh đèn cầu kỳ.
Chỉ có một người con trai, cúi đầu nhẹ,
rồi đặt tay lên phím đàn — như vẫn làm trong căn phòng nhạc cũ kỹ,
như thể đang chơi cho duy nhất một khán giả không ai thấy.
Joshua ngồi hàng ghế thứ ba.
Tim cậu đập chậm hơn bình thường khi những nốt đầu tiên vang lên.
Giai điệu ấy...
Không phải bất kỳ bản nhạc nào trước giờ cậu từng nghe.
Không phải "bản biểu diễn".
Không có đoạn điệp khúc rực rỡ, không có cao trào giật mạnh.
Mà chỉ là một bản nhạc đi từ dịu dàng... đến khẽ run...
rồi kết thúc bằng một dãy hợp âm lặng thinh —
như tiếng một người vừa mới dám yêu, vừa sợ làm vỡ điều mong manh đang cầm trong tay.
Sau phần biểu diễn, Seungcheol cúi đầu cảm ơn.
Không nói gì.
Không giới thiệu tên bài.
Chỉ khi bước xuống sân khấu, ngang qua chỗ Joshua, cậu dừng lại đúng một giây.
Không nhìn.
Không chạm.
Nhưng Joshua biết — bài nhạc ấy, ánh mắt ấy, từng nốt lặng ấy — đều gọi tên cậu.
Tối đó, cậu nhận được một tin nhắn.
Từ Seungcheol.
"Tên bản nhạc là Us.
Không có lời.
Vì nếu cậu ở đó... thì tớ không cần nói thêm gì."
Joshua gục đầu xuống gối.
Nước mắt chảy không thành tiếng.
Không phải vì buồn.
Mà vì lần đầu tiên, ai đó khiến cậu thấy mình được lắng nghe trọn vẹn như thế.
Có lẽ, trên thế giới này, có những khúc nhạc không phải để trình diễn.
Mà là để giữ lấy ai đó trong tim mình, dù không biết sẽ giữ được bao lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro