Chương 1: Tỉnh Dậy Sau Một Kiếp

Ánh nắng mờ nhòe rọi qua khung cửa sổ, dịu dàng len lỏi vào đôi mi đang khẽ động.

Thẩm Nguyệt Như mở mắt.

Một khoảnh khắc trôi qua, rồi hai, ba... Cô không cử động, chỉ nằm im như thể từng chuyển động của không khí quanh mình đều xa lạ. Căn phòng ngập trong ánh sáng dịu nhẹ nhưng trong lòng cô lại là bóng tối đặc quánh của một nỗi bất an không tên.

Một làn gió lướt qua, mang theo mùi hương hoa nhài quen thuộc. Không đúng.

Mọi thứ... quá quen. Nhưng chính cái "quá quen" này lại khiến tim cô khẽ run lên một nhịp.

Tay cô chạm vào ga trải giường – chất liệu vải cotton rẻ tiền, kiểu mà cô đã quên từ rất lâu rồi.

Không phải là nhà giam. Không phải phòng bệnh. Cũng không phải nơi tối tăm đó...

"Đây là đâu?"

Cô bật ngồi dậy. Gương mặt phản chiếu trong gương đầu giường làm cô khựng lại.

Không... Không thể nào.

Làn da trắng mịn không tì vết, mái tóc đen dài chưa từng bị cắt, đôi mắt ấy—còn sáng rõ, chưa từng bị nhuốm màu tuyệt vọng.

Trái tim đập mạnh như thể nó cũng vừa được hồi sinh.

Cô chớp mắt, lồng ngực phập phồng một nhịp sâu. Không có vết thương, không có dấu vết bầm tím, không có ai rình rập hay tiếng xiềng xích kim loại.

Mình... quay về rồi?
Nhưng... đây là lúc nào?

"Nguyệt Như! Xuống ăn sáng đi, trễ học bây giờ!" – giọng một người phụ nữ vọng lên từ tầng dưới.

Cô sững sờ.
Là giọng... của mẹ kế Ôn Nhã.

Cảm giác lành lạnh lan khắp sống lưng.

Không thể hoảng. Không được để lộ.

Thẩm Nguyệt Như rũ mí mắt xuống, cố gắng bình tĩnh bước xuống giường. Trên bàn, một cuốn sách giáo khoa lớp 12 còn mở dang dở. Tờ lịch treo tường ghi rõ: "Tháng 3 – Năm lớp 12."

Năm cuối cấp.
Thời điểm mà cô... vẫn còn quen Phó Duy Thần, người mà có lẽ kiếp trước cô còn nợ lời xin lỗi.

Hơi thở cô ngưng lại một giây, nhưng rồi nhanh chóng được kìm nén bởi nụ cười nhạt.

"Thì ra... mình được sống lại, vào thời gian mọi thứ chưa đổ vỡ..."

Tay cô khẽ siết lại bên cạnh cuốn sổ tay quen thuộc – nơi cô từng ghi chép những lời nhạc đầu tiên. Và cũng là nơi cất giấu tất cả những xúc cảm mà không ai biết.

Bước xuống lầu, cô nở một nụ cười mỉm dịu dàng – nụ cười khiến người khác không nhìn ra được một tâm trí đang tính toán.

Từ hôm nay, sẽ không còn một Thẩm Nguyệt Như khờ dại nữa.
Cô trở lại... để viết lại số phận chính mình.

Thẩm Nguyệt Như bước xuống cầu thang, nhẹ nhàng và không một tiếng động. Mọi thứ xung quanh dường như vẫn như cũ, không có gì thay đổi, nhưng trong lòng cô lại như đang đứng trên bờ vực của một sự sụp đổ.

Đầu tiên, cô thấy mẹ kế Ôn Nhã đang ngồi tại bàn ăn, vẻ mặt luôn giữ vẻ dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía cô như thể chờ đợi một phản ứng. Cô không thể không thừa nhận, Ôn Nhã vẫn xinh đẹp, duyên dáng, nhưng sâu trong lòng cô, đó là hình ảnh của một người phụ nữ đầy toan tính.

"Sao lâu thế? Để mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con. Còn hai ngày nữa là kỳ thi cuối kỳ rồi, con không muốn trễ đâu." Ôn Nhã mỉm cười, giọng nhẹ nhàng như bao lần, nhưng bên trong lại chứa đầy mỉa mai, châm biếm và ẩn ý.

Thẩm Nguyệt Như chỉ gật đầu một cái, đôi mắt cô không biểu lộ cảm xúc nào ngoài một chút mệt mỏi giả tạo. Cô ngồi xuống, nhặt chiếc đũa lên mà không nói gì. Cô biết rõ tất cả những gì mẹ kế này làm chỉ là một phần trong vở kịch không bao giờ kết thúc của bà.

"Cha!" Cô quay sang ông, Thẩm Hạo Minh, người đàn ông luôn cố gắng giữ hòa khí nhưng luôn để mẹ kế chi phối. Ba cô là người có vẻ ngoài hiền lành, nhưng trong mắt cô, ông không bao giờ có sức mạnh của một người cha đích thực, luôn nhu nhược trước bà mẹ kế toan tính này.

"Sao con lại trễ vậy? Hôm nay có bài kiểm tra lớn phải không?" Thẩm Hạo Minh cất giọng nghiêm túc, như mọi lần.

Thẩm Nguyệt Như chỉ mỉm cười nhẹ, không vội trả lời ngay. Cô hiểu rằng ba cô chỉ lo lắng cho việc học hành của cô, nhưng trong mắt ông, cô chẳng khác gì một cô gái hư hỏng bị quản thúc trong ngôi nhà này.

"Con có kế hoạch ôn tập rồi. Cha đừng lo." Cô đáp, giọng bình thản, không hề có một chút vội vàng hay áp lực.

Sau đó, ánh mắt cô dừng lại trên Thẩm Tịch Dao, cô em gái duy nhất của cô. Tịch Dao lúc này đang ngồi ở bàn ăn, vui vẻ ăn sáng và đôi mắt thì không rời khỏi chiếc điện thoại của mình. Cô gái nhỏ nhắn ấy luôn là người duy nhất khiến Thẩm Nguyệt Như cảm thấy một chút ấm áp, bởi dù sao, Tịch Dao là người duy nhất cô không phải đề phòng.

"Dao Dao, vui nhỉ?" Cô nhẹ nhàng xoa đầu em gái.

Tịch Dao ngẩng lên, mỉm cười ngây ngô như thường lệ, không hề nhận ra sự thay đổi trong cô chị. "Vâng! Nay em định đi chơi với bạn." Tịch Dao nhìn cô với ánh mắt chân thành.

Thẩm Nguyệt Như chỉ mỉm cười, một nụ cười thoáng qua, không quá lạnh lùng nhưng cũng chẳng quá ấm áp. "Ừm, chơi vui nhé." Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại đang suy nghĩ, phân tích từng lời nói và hành động của tất cả mọi người trong phòng. "Cảm ơn chị ạ! Con lên lầu trước nhé, dù gì cũng ăn xong rồi." Tịch Dao đứng dậy đẩy ghế vào và đi lên cầu thang, cô không quên ngoảnh lại cười với chị và nói: "Một ngày vui vẻ chị nha!"

Lúc này, Thẩm Lư Triết, em trai kế của cô, đứng từ bên ngoài bước vào. Cậu ta mười bảy tuổi giống cô, có vẻ ngoài điển trai nhưng luôn mang vẻ mặt kiêu ngạo và thiếu sự quan tâm. Cậu ta là người duy nhất trong gia đình này luôn nhìn cô như thể cô là người ngoài, có lẽ vì cậu thấy cha mẹ quan tâm cậu ta hơn, nhưng lại quên mất cậu không hề mang dòng máu Thẩm gia.

"Chị lại ngồi lâu thế, không phải bảo sẽ đi ôn bài sao?" Lư Triết nhìn cô với ánh mắt thiếu tôn trọng.

Thẩm Nguyệt Như không đáp, chỉ nở một nụ cười mỉa mai. Cô biết rõ cậu ta đang giả vờ làm nmột cậu con trai ngoan ngoãn, mẫu mực và có trách nhiệm, luôn lo lắng cho mọi người. Thật nực cười!

"Ấy, con còn chưa ăn sáng nữa mà. Nào cứ ngồi đi, mẹ đã làm rồi." Ôn Nhã 'dịu dàng' nhìn cô, vừa cười vừa quay sang trách Lư Triết lại 'trẻ con', so đo với 'chị gái'.

"Thôi, vậy con ngồi xuống ăn với mọi người đi. Bài vở để sau cũng được, ăn uống đầy đủ rồi hãy tính." Thẩm Hạo Minh nhẹ giọng hơn, quan tâm nhìn con gái.

Thẩm Nguyệt Như mỉm cười nhìn ba mình một lần nữa, rồi đứng lên. Cô không còn muốn tốn thêm thời gian để tham gia vào những cuộc nói chuyện vô nghĩa này. "Con không ăn đâu, dù gì thì con cũng chỉ là kẻ thừa thãi, thà học bài còn hơn." Cô nhanh chóng đi lên phòng, mặc kệ mọi lời kêu, than phiền của ba người ở dưới.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro