Chương 5 : Vì em không xứng?

Báo chí rộ lên vào một buổi sáng đầy nắng nhưng lòng người lại u ám. Trên trang nhất của tờ tạp chí giải trí nổi tiếng nhất thành phố, hình ảnh Hiểu Yên khoác eo một cô gái trẻ tràn ngập khắp nơi, trong ảnh, có thể thấy Hiểu Yên cười tươi như nào, ánh mắt lại tràn đầy sự cưng chiều, thứ mà Giai Kỳ chưa bao giờ có được. Người con gái trong ảnh ấy, tên là Diễm Hân, một nữ diễn viên mới nổi, nét đẹp tươi trẻ, ánh mắt long lanh, nụ cười dịu dàng dễ khiến người ta xiêu lòng.

Bức ảnh chụp cảnh Hiểu Yên cúi xuống, một tay che ánh đèn flash, tay kia đặt lên eo Diễm Hân như đang dìu cô bước ra khỏi bữa tiệc. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên váy dạ hội của cả hai, khiến người xem cứ ngỡ đây là đôi tình nhân hoàn hảo. Dòng tít chạy dài:

"Người phụ nữ quyến rũ nhất và nữ minh tinh trẻ - Tình cảm vượt ngoài màn ảnh?"

Trong phòng khách, Giai Kỳ ngồi lặng trên sofa, hai bàn tay run run cầm tờ báo. Cổ họng nghẹn lại, như có hàng trăm mũi kim châm vào tim. Đôi mắt cô hoe đỏ, nước mắt rưng rưng mà không dám rơi.

"Diễm Hân..."

Cô lẩm bẩm cái tên xa lạ ấy, nghe mà tim nhói buốt, đối phương như một chiếc gương cho cô thấy sự thua kém của mình.

Tiếng gót giày vang lên. Hiểu Yên xuất hiện với mái tóc buộc cao, gương mặt đẹp đến mức hoàn hảo, nét cười nhàn nhạt nhưng lạnh lùng. Nhìn thấy tờ báo trong tay Giai Kỳ, cô chỉ khẽ nhếch môi, giọng thản nhiên như chẳng có gì đáng bận tâm.

"Lại tin rác rưởi thôi. Đừng có nhìn vào mà khóc lóc như con nít."

Giai Kỳ ngẩng lên, đôi mắt ngập nước, giọng cô có phần run run khi nói:

"Nhưng... bức ảnh đó... chị ôm cô ấy..."

"Ôm thì sao? Là xã giao. Cô nghĩ mình có tư cách để hỏi tôi à?

Hiểu Yên cười lạnh, đôi mắt lóe lên tia khinh thường.

"Đừng quên, hôn nhân này vốn chỉ vì một lý do rẻ mạt. Tôi chưa bao giờ hứa sẽ chung thủy."

Trái tim Giai Kỳ rơi xuống vực thẳm. Cô khẽ lắc đầu, giọng run rẩy:

"Em không cần chị hứa... chỉ cần chị đừng bỏ em là được..."

Hiểu Yên cười nhạt, xoay người bỏ vào phòng ngủ. Trước khi đi, cô buông lại một câu như lưỡi dao sắc lạnh:

"Cô đúng là ngốc. Người ta nắm tay tôi trên thảm đỏ, còn cô... chỉ biết ngồi đây chờ như một kẻ thừa."

Hiểu Yên cười khẩy, cô khoanh tay đầy kêu ngạo nhìn xuống người trước mặt.

"Nhìn lại bản thân mình đi, là vợ của tôi, một người mẫu nổi tiếng, mà cô chẳng có chút sự xinh đẹp nào, càng nhìn càng khiến tôi phát ốm."

Đêm xuống.

Hiểu Yên trở về nhà khi đã gần nửa đêm. Trên người cô vẫn phảng phất mùi nước hoa xa lạ - mùi hương ngọt ngào Giai Kỳ chưa từng ngửi thấy trước đó. Cô còn chẳng buồn thay đồ, đã bước tới chỗ Giai Kỳ đang ngồi đợi, đôi mắt tràn ngập sự uất nghẹn nhìn cô.

"Chị đi với cô ấy cả buổi tối sao?"

Giai Kỳ cất giọng run run, cố tìm lấy chút dũng khí.

"Ừ thì sao?"

Hiểu Yên lạnh lùng, tháo chiếc vòng tay kim cương Diễm Hân tặng, vứt lên bàn.

"Ít ra cô ấy còn biết làm tôi vui. Còn cô..."

Cô cúi xuống, bóp chặt cổ Giai Kỳ, ánh mắt sắc lẻm:

"...chỉ là cái bóng tôi ràng buộc vì trách nhiệm. Không hơn không kém."

Câu nói ấy giết chết tất cả hy vọng mong manh trong lòng Giai Kỳ. Nước mắt cô tuôn trào, nhưng Hiểu Yên chẳng cho cô kịp thở, đôi tay kia đã giáng cho cô một cái tát.

Chát!

"Đau...em xin chị..."

Giai Kỳ khóc, thân thể run rẩy dưới sức mạnh của người kia.

"Đau? Còn biết kêu đau sao? Lúc lên giường, ít nhất cô còn có ích hơn đứng ngồi than khóc."

Hiểu Yên bật cười chua chát, từng vết  đánh bằng roi da kia rơi xuống thân thể mảnh mai của Giai Kỳ, cảm tưởng cơ thể ấy có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.

Tiếng khóc của Giai Kỳ vang vọng trong căn phòng rộng lớn, hòa lẫn tiếng roi vang lên chát chúa, đau đớn cả thể xác lẫn linh hồn nhưng cô không phản kháng, chỉ co người chịu đựng. Cô bị đánh đến người toàn là vết roi, nhưng vẫn cố gắng nắm lấy cánh tay Hiểu Yên, khàn giọng nức nở:

"Chị có thể ghét em... có thể hành hạ em... nhưng đừng bỏ rơi em, xin chị..."

Hiểu Yên bật cười, nụ cười đầy sự mỉa mai. Cô quăng cây roi da qua một bên. Cô nhìn xuống Giai Kỳ, giọng nói ngọt ngào đến lạnh người.

"Cô muốn tình yêu của tôi đến vậy à? Như một con vật thiếu thốn tình cảm vậy, thật ghê tởm."

Hiểu Yên hừ một tiếng, cánh cửa khép lại. Trong bóng tối, Giai Kỳ ôm chặt gối, đôi vai run rẩy, nước mắt ướt đẫm. Cô không biết mình còn có thể chịu đựng đến bao giờ, chỉ biết rằng trái tim đã nát vụn vẫn còn yêu thương người kia đến tuyệt vọng, cô đau, nhưng cô không biết vì những vết roi kia hay là vì người cô yêu.

Bên ngoài, Hiểu Yên cầm điện thoại, màn hình sáng lên một tin nhắn:

[Diễm Hân: Em chờ chị ngày mai, lại đến nhà em nhé, em sẽ nấu bữa tối chờ chị.]

Hiểu Yên khẽ cong môi, gõ lại:
[Ừ. Tôi biết rồi, ngủ sớm đi, yêu em.]

Căn nhà chìm trong im lặng, nhưng đâu đó, trái tim một người vẫn đang kêu gào trong bóng tối, bị xiềng xích bởi tình yêu không lối thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro