Chương 6 : Vở kịch

Đêm tiệc của giới thượng lưu rực sáng ánh đèn pha lê, tiếng ly chạm nhau lanh canh hòa cùng tiếng nhạc du dương. Hiểu Yên, với tư cách người mẫu hàng đầu, xuất hiện bên cạnh vợ mình, Giai Kỳ. Cả hai cùng bước vào trong cái nhìn tò mò, nửa ngưỡng mộ nửa chế giễu của đám đông.

Khác với vẻ kiêu kỳ lạnh lùng của Hiểu Yên, Giai Kỳ lặng lẽ đi sau, trong chiếc váy đơn giản màu trắng ngà. Cô không quen với những bữa tiệc xa hoa thế này, ánh đèn flash từ máy ảnh khiến cô chớp mắt liên tục, trông có phần lạc lõng.

Ở phía bên kia sảnh, Diễm Hân - nữ diễn viên trẻ đang nổi, xuất hiện. Cô ta mặc một bộ váy đỏ rực, khoe trọn đường cong, gương mặt được trang điểm kỹ càng, tựa như đóa hồng kiêu sa giữa biển người. Khi ánh mắt chạm vào Hiểu Yên, Diễm Hân nở một nụ cười ngọt ngào đầy ẩn ý.

Mọi thứ bắt đầu từ đó.

Trong lúc Hiểu Yên mải giao lưu cùng giới truyền thông, Diễm Hân cố tình tiến đến chỗ Giai Kỳ. Cô ta trên tay cầm một ly rượu vang, miệng thì cười duyên dáng nhưng mắt đầy thách thức.

"Chị Giai Kỳ, thật hiếm khi chị mới chịu lộ diện nhỉ?"

Giọng nói mơn man như rót mật nhưng lại găm đầy gai nhọn.

Giai Kỳ khẽ gật đầu, mỉm cười nhạt, không hề đáp trả. Cô không muốn gây chuyện, cũng chẳng có thói quen tranh giành điều gì.

Nhưng Diễm Hân không hề dừng lại. Cô ta tiến sát hơn, hạ giọng vừa đủ để hai người nghe thấy:

"Chị biết không, Hiểu Yên vốn không thuộc về chị. Có ở bên cạnh chị, chị ấy cũng chẳng vui vẻ gì đâu."

Đôi mắt Giai Kỳ run nhẹ, nhưng vẫn im lặng. Cô biết, càng nói chỉ càng tệ.

Ngay khi ấy, Diễm Hân khẽ nhích chân, giả vờ bị vấp ngã. Ly rượu đỏ tràn xuống váy, cô ta kêu lên một tiếng rồi... thẳng tay thả mình xuống sàn, biểu cảm đầy hoảng hốt giả tạo.

"Á! Giai Kỳ, sao chị lại đẩy tôi?"

Âm thanh cao vút ấy vang lên giữa sảnh tiệc, lập tức thu hút hàng chục ánh mắt. Nhiều khách mời quay lại nhìn, trong đó có cả ống kính phóng viên đang săn tin.

Giai Kỳ sững người, tay vẫn giữ chặt ly nước cam mình vừa uống. Cô thậm chí còn chưa kịp chạm vào Diễm Hân, cô bối rối.

"Không... tôi không..."

Giọng cô run run, muốn giải thích nhưng cổ họng nghẹn lại, cô chỉ biết nhìn xung quanh tìm Hiểu Yên, dù cô biết trước kết quả sẽ như thế nào.

Hiểu Yên xuất hiện ngay lúc ấy. Đôi mắt sắc lạnh quét qua cảnh tượng: Diễm Hân váy đỏ bê bết rượu, nằm dưới đất, gương mặt như vừa bị ức hiếp, còn Giai Kỳ thì đứng bên cạnh, gương mặt tái nhợt.

Không hỏi thêm nửa lời, Hiểu Yên bước đến, giơ tay lên - chát! - một cái tát giáng thẳng vào má Giai Kỳ.

Âm thanh ấy vang vọng giữa hội trường, buổi tiệc vui vẻ bỗng dưng im ắng, khách mời xung quanh chỉ nhìn và thì thầm, những phóng viên liên tục chụp ảnh.

"Cô vừa làm cái gì vậy?"

Giọng Hiểu Yên lạnh lùng, từng chữ như dao cắt.

Cả sảnh ồ lên, những tiếng xì xào bàn tán nổi lên, nhưng không một ai, kể cả Hiểu Yên để ý đến nụ cười đắc ý của Diễm Hân, người đang giả vờ đau khổ.

Giai Kỳ ôm má, thân thể nhỏ bé run rẩy. Cô ngẩng đầu nhìn Hiểu Yên, đôi mắt ngấn nước, muốn mở lời nhưng không thốt nổi.

"Không... em không..."

Nhưng Hiểu Yên chẳng nghe. Cô cúi xuống, đỡ Diễm Hân dậy, dịu dàng phủi nhẹ mấy giọt rượu còn sót lại trên vai váy đỏ ấy.

"Em không sao chứ?"

Giọng cô ta dịu dàng, đầy quan tâm.

Diễm Hân khẽ cắn môi, mắt long lanh nước như sắp khóc, lắc đầu:

"Em... em không sao. Chắc chị Giai Kỳ không cố ý đâu..."

Câu nói ấy, nghe thì như bênh vực, nhưng càng khiến người khác tin rằng Giai Kỳ thực sự đã ra tay.

Giai Kỳ đứng im, để mặc những lời bàn tán như dao cắt vào da thịt. Cô không giải thích, không cãi vã. Chỉ có gương mặt ngày càng trắng bệch, ánh mắt trống rỗng như thể linh hồn đã rời khỏi thể xác.

Sau buổi tiệc, xe riêng đưa ba người về. Không khí trong xe ngột ngạt. Diễm Hân ngồi ghế sau, giả vờ lo lắng chạm vào tay Giai Kỳ:

"Em không giận chị đâu, chắc chị chỉ sơ ý thôi, phải không?"

Nhưng ánh mắt cô ta nhìn Hiểu Yên trong gương chiếu hậu lại lấp lánh niềm đắc thắng.

Hiểu Yên, gương mặt căng thẳng khiến tài xế căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Từng lời nói của Hiểu Yên như đinh đóng:

"Tốt nhất cô nên học cách giữ mình, Giai Kỳ. Nếu cô còn làm mất mặt tôi thêm lần nữa..."

Câu nói bỏ lửng, nhưng đầy đủ sức nặng khiến Giai Kỳ run rẩy.

Về đến nhà, Hiểu Yên kéo mạnh tay Giai Kỳ, đẩy cô vào trong phòng.

"Cô thật sự nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Trước mặt bao nhiêu người mà cô dám ra tay với Diễm Hân?!"

Giọng nói như roi quất, từng từ một, xé nát trái tim Giai Kỳ.

Cô lắc đầu, đôi mắt rưng rưng:

"Em không làm... em không có...tin em..."

"Im đi!"

Hiểu Yên nắm chặt cổ tay cô, bóp đến mức in hằn dấu đỏ.

Một cú đẩy mạnh khiến Giai Kỳ ngã xuống sàn. Cô ôm lấy tay, thân thể run lên từng đợt, nước mắt lã chã rơi.

Nhưng vẫn không phản kháng.

Vẫn chỉ là sự im lặng cam chịu.

Bởi Giai Kỳ biết, cho dù cô có nói gì, Hiểu Yên cũng chẳng bao giờ tin.

"Cô tự kiểm điểm lại bản thân mình đi!"

Hiểu Yên bực bội bước ra, cảnh cửa đóng lại một tiếng 'rầm!' thật lớn. Giai Kỳ chỉ biết ôm lấy mình, cơ thể run rẩy trong từng tiếng nấc, cô yêu Hiểu Yên, yêu đến mức đau cũng chẳng chịu buông.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro