Chương 7 : Cô ấy và em
Buổi chiều nặng nề, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, in bóng hai người phụ nữ đứng trong phòng khách rộng. Hiểu Yên vừa kết thúc buổi chụp hình, bước vào nhà, không ngờ Diễm Hân đã xuất hiện từ trước, đứng sẵn với nụ cười đầy tinh quái trên môi mọi khi.
"Chị Hiểu Yên, em nhớ chị quá nên qua thăm chị chút thôi, hy vọng không phiền..."
Diễm Hân nói, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lấp lánh ý đồ, cô ta vô tư khoác tay Hiểu Yên, hành xử như đây là nhà của chính mình.
Giai Kỳ đứng sau, lặng lẽ quan sát. Cô biết Diễm Hân đến đây sẽ chẳng có mục đích tốt đẹp nào. Nhưng cô vẫn im lặng, không phản ứng, cam chịu như mọi khi.
Diễm Hân liếc mắt, nhận thấy Giai Kỳ, nở một nụ cười khinh miệt:
"À, em vô ý quá, em quên mất còn chị Giai Kỳ ở đây, hay đúng hơn là Hiểu phu nhân nhỉ?"
Giai Kỳ cúi đầu, ngón tay run run. Cô chỉ biết nước mắt nhòe đi, lòng nhói nhói đến tận cùng, cô gượng gạo cười, ánh mắt thoáng dè chừng nhìn Hiểu Yên, sợ mình nói sai sẽ bị đối phương trừng phạt như mọi khi, cô e dè cất giọng.
"Cô cứ thoải mái như nhà mình, tôi...tôi không dám nhận mình là Hiểu phu nhân đâu, đừng nói vậy..."
Hiểu Yên đứng đó, cảm giác lạ lùng len vào tim, một chút xót xa, một chút nghi ngờ khi nhìn phản ứng của người con gái kia, hay đúng hơn là vợ cô. Nhưng chỉ một nhịp sau, cô hít một hơi thật sâu, thở ra, ánh mắt lạnh lùng trở lại.
"Diễm Hân, em đến đây để làm gì, gặp thì cũng gặp rồi, em muốn gì nữa à?"
Giọng Hiểu Yên đều đều nói.
Diễm Hân nhún vai, đôi mắt long lanh giả vờ trong sáng:
"Chị đừng hiểu lầm. Em chỉ...nhớ chị thôi mà, chỉ sợ...chỉ sợ ai kia không được chị cưng chiều như em lại thành ra ghét em thôi...~"
Lời nói vừa dịu dàng vừa châm chọc, khiến Giai Kỳ cứng đờ. Cô biết đó chỉ là đang nói mình, nhưng cô lại không dám phản bác.
Hiểu Yên thở dài, tay cô ôm lấy eo Diễm Hân, cô thốt ra một câu lạnh lùng, dù không nhìn Giai Kỳ nhưng rõ là nhấm vào đối phương:
"Ai dám ghét em, em là người của tôi, ghét em thì làm gì được chứ? Ai kia cũng không thể xinh đẹp và khiến tôi yêu thích bằng em được, đó là sự thật."
Diễm Hân cười khẩy, tiến đến gần hơn. Nụ cười ấy không hề che giấu mục đích: khiêu khích Giai Kỳ.
"Chị Hiểu Yên, em chỉ sợ thôi mà, người ta sẽ ghen tị rồi ghét em mất..."
Ngay lúc đó, Hiểu Yên bước tới, tay siết mạnh vào cổ tay Giai Kỳ, xô cô ngã xuống ghế sofa. Một cú tát nhẹ nhưng đủ làm Giai Kỳ cứng người, đau nhói khắp mặt mày.
"Để tôi xem cô ta dám không."
Hiểu Yên nói, giọng lạnh lùng như băng.
Diễm Hân đứng bên cạnh, mắt long lanh, vờ lo lắng:
"Chị Hiểu Yên... đừng đánh cô ấy mà, em không muốn vì em mà cô ấy lại bị đánh.."
Nhưng ánh mắt ấy đầy mưu mô, như thấm vào từng tế bào của Giai Kỳ, ánh mắt đó như đang nói với cô rằng: "Cô không có quyền được yên ổn đâu."
Cả buổi chiều trôi qua, Diễm Hân luôn ở bên, cười đùa, vờ quan tâm, chạm vai Giai Kỳ, thử sức chịu đựng của cô. Giai Kỳ chỉ biết cúi đầu, nước mắt rơi, nhịp tim loạn nhịp.
Hiểu Yên đứng đó, một chút dao động len vào: cô nhìn thấy nước mắt Giai Kỳ, thấy thân hình nhỏ bé kia run rẩy, và trong giây lát, cô muốn hạ bớt sự nghiêm khắc.
Nhưng chỉ một nhịp sau, cô lắc đầu, giọng nói trở nên sắc lạnh:
"Đúng thật là phiền phức."
Cú tát, lời lạnh lùng, ánh mắt khinh miệt từ Hiểu Yên nhanh chóng dập tắt mọi suy nghĩ mềm yếu của chính cô.
Giai Kỳ gục xuống, vai run rẩy, nước mắt lã chã rơi. Diễm Hân đứng bên, nở nụ cười "tử tế" nhưng thực chất là chiến thắng: nhìn Giai Kỳ cam chịu, nhìn Hiểu Yên, người mà cô ta lợi dụng.
Buổi tối khép lại, ánh sáng vàng từ cửa sổ chiếu lên đôi mắt đỏ hoe của Giai Kỳ, trong khi Hiểu Yên quay lưng đi, dáng vẻ kiêu hãnh, không để bất kỳ cảm xúc yếu mềm nào còn sót lại. Diễm Hân nhếch môi cười, thầm biết rằng mình vừa gieo thêm một lớp đau mới vào cuộc sống vốn đã đầy ngục tù của Giai Kỳ.
Từng nhịp tim như đập ngược, đau đến mức tưởng chừng vỡ vụn. Cô muốn gọi tên Hiểu Yên, muốn được một lời an ủi, nhưng tiếng gọi đó nghẹn lại nơi cổ họng. Giai Kỳ biết rõ, Hiểu Yên không bao giờ chọn cô. Không bao giờ. Cô cảm giác mình là một người có tội khi cố chấp yêu một người đến mức quên cả bản thân mình.
Cô cúi xuống ôm chặt mình hơn nữa, nước mắt thấm đẫm áo, tim nhói đến tận cùng, và trong bóng tối, Giai Kỳ thầm nhủ:
"Có lẽ... em sẽ phải sống với nỗi đau này... cả đời..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro