CP: Nhân loại vô dụng ngoài đẹp ra thì chỉ biết ôm đùi vợ công × Quỷ Vương không chỉ xinh đẹp mà còn cực kỳ mạnh mẽ thụCông ban đầu là người bình thường, yếu thế khi đối diện với ma quỷ, "vô dụng" là ở phương diện đối phó với yêu tà, chứ đời thường thì là người bình thường, có tuyến phát triển rõ ràng.Thụ là dạng bệnh kiều, có khuynh hướng đen tối.Góc nhìn: chủ côngThể loại: linh dị, cân nhắc kỹ trước khi đọc.Tag nội dung: Linh dị thần quái, kinh dị, trời sinh một cặp, trinh thám - suy luậnMột câu giới thiệu: Thừa kế cửa hàng vàng mã, còn "được tặng kèm" một bà vợ xinh đẹp.…
[116 Chương]Thể Loại: Xuyên không, Hệ thống, Tình cảm, Cổ đại, Cung đấu, Ngọt sủng.Edit: Team Lãnh Cung.Người phụ trách: Hy Hoàng Thái Phi. [VĂN ÁN]Xuyên qua trở thành cung phi thất sủng?Tiết Bích Đào tỏ vẻ! Tranh! Nhất định phải tranh giành!Nàng học tập theo tinh thần của ông lão bán dầu [*] ở cổ đại, nàng phải luyện thuần thục kỹ năng tranh sủng, điền đầy thang điểm của kỹ năng này. Cuối cùng luyện thành kinh thế tuyệt kỹ để độc bá hậu cung! Nguyên Trưng đế 【mặt không biểu cảm 】: Trẫm là hồ lô sao?Tiết Bích Đào 【 nịnh nọt cười 】: Đương nhiên không! Hoàng Thượng ngài cùng lắm là tiền vuông đặt ở bên trên cơ! Rất có giá trị đấy! (Tiền vuông trong câu chuyện về ông lão bán dầu chú thích trong chương 1)------------Lịch up truyện: 21h -24h Hàng ngày…
Nội dung: Khuôn viên trường, văn bản ngọt ngào, trọng sinh, He. Nhân vật chính: Lâm Tư Tranh, Hạ Đình┃ Nhân vật phụ: Khác: Độ dài: 74 chương Tiến độ: Đã hoàn thành --------- Quay trở lại năm mười sáu tuổi, đây là khoảng thời gian êm đềm nhất trong cuộc đời của Lâm Tư Tranh, mọi thứ dường như chưa quá muộn để làm lại. Cuộc sống còn chưa uất ức, gia đình cũng chưa kiệt quệ vì nàng, điều quan trọng nhất là lúc này nàng có thể nhìn thấy Hạ Đình, một người u ám, người phụ nữ kiếp trước vì nhớ nàng mà nhiều lần khóc trong đêm ở lăng mộ của nàng. Lâm Tư Tranh muốn đích thân hỏi, Hạ Đình bắt đầu thích nàng từ khi nào? * Tất cả mọi người trong trường cấp ba số 1 Phàm Triết đều sợ Hạ Đình, nói rằng cô thất thường, thờ ơ và thu mình, nhưng Lâm Tư Tranh không sợ. Mặt đáng sợ nhất mà nàng từng thấy ở Hạ Đình là lúc cô nói tại đám tang của nàng- các người nên trả giá cho cái chết của nàng.…