Chương 2

Hai mươi mấy năm qua, Furuya Rei vẫn luôn là một người tin tưởng tuyệt đối vào thuyết vô thần.

Lúc còn học trung học có nghe thấy bạn cùng lớp bàn tán về các truyền thuyết đô thị cùng sự kiện thần bí, cậu vẫn cho rằng phí thời gian cùng tinh lực vào những việc như vậy thật vô bổ, còn không bằng tranh thủ học tập cùng rèn luyện.

Cho nên thượng đế là đối với việc cậu lúc trước không thèm để ý cùng khinh thường mấy chuyện này mà trừng phạt ư?!!

"Nghiêm"

Âm thanh của lớp trưởng Date mười phần uy lực, đầy sức mạnh, làm cho toàn bộ đội ngũ từ đầu tới cuối đều theo đó mà hào hứng tinh thần lên.

Nếu là trước đây, Furuya Rei chắc chắn sẽ như vậy mà phụ họa trong lòng.

"Lớp của thầy Onizuka, xếp thành hai hàng, bắt đầu chạy!" Theo sau âm thanh của Date Wataru, hơn bốn mươi người nhanh chóng xếp thành đội ngũ mà bắt đầu chạy.

Furuya Rei mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào đường chạy phía trước.

"Lại đây đi Rei! Chúng ta đua xem ai chạy tới đích trước!" Matsuda Jinpei vẫn như trước mà dán lại gần, trên mặt là nụ cười khiêu khích khiến người ta không kiềm được mà đánh lên.

Furuya Rei nghiêng đầu nhìn tên bạn tóc quăn đang hướng về phía mình, mắt nhìn thẳng "Hôm nay tớ không có tâm trạng, lần sau lại so đi".

"Cái gì?" Matsuda Jinpei không nghĩ rằng mình sẽ bị cự tuyệt, ngây ngốc quay đầu nhìn Morofushi Hiromitsu vẫn luôn chạy phía sau Furuya Rei "Này, Morofushi! Cái tên này hôm nay làm sao vậy? Uống lộn thuốc à?"

"Xin lỗi Matsuda, sáng hôm nay Zero có chút tụt huyết áp, chắc vẫn còn mệt mỏi".

Nghe được trong lời nói của Morofushi Hiromitsu còn mang theo chút lo lắng, Furuya Rei chột dạ mà liếc nhìn bạn từ nhỏ.

Trước nay cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình sẽ nói dối bạn từ nhỏ, xin lỗi, tha  thứ cho tớ đi! Hiro! Lặng lẽ ở trong lòng mà đối với bạn tốt áy náy xin lỗi, ngoài mặt Furuya Rei vẫn duy trì vẻ nghiêm túc mà chạy bộ buổi sáng.

[ Thắng... Ta muốn...Lấy hạng nhất] âm thanh đứt quãng từ phía sau lưng vang lên.

A, lại tới nữa.

Thân thể Furuya hơi cứng lại, biểu tình cũng trở nên căng thẳng, nhưng bởi vì góc độ mà cậu cũng không làm mọi người xung quanh để ý tới.

Một bóng đen nhanh như chớp mà chạy tới giữa Furuya Rei cùng Matsuda Jinpei, khói bụi màu đen từ thân thể nó xuyên qua thân thể bọn họ, khiến Furuya Rei không khống chế được mà rùng mình một cái, cắn răng, âm thầm quay đầu quan sát phản ứng của Matsuda Jinpei.

Hiển nhiên là Matsuda Jinpei vẫn một bộ bình thường, không hề có phản ứng gì khác lạ. Nhận thấy được cậu đang nhìn mình, Matsuda Jinpei quay đầu hỏi "Làm sao vậy? Lại tuột huyết áp à? Sao sắc mặt kém như vậy."

"Không, không có gì." Furuya Rei đáp

[Còn cách một chút! Đích đến...sắp tới rồi! Còn cách một chút.]

Không tính đến tiếng kêu rên phát ra ngay dưới chân bọn họ, chỉ cần miễn cưỡng nhìn những bóng đen hình người nằm rạp trên mặt đất, cặp mắt đỏ au to như cái chuông đồng nhìn chằm chằm lên cũng khiến cậu rùng mình.

Mấy cái bóng đen đó giống như bao phủ toàn bộ sân thể dục. Cứ cho quái vật cậu thấy trong ký túc xá  là ảo giác đi, đến khi nhìn thấy người phụ nữ kỳ quái sau lưng Hiro cậu vẫn kiên trì nghĩ đó là ảo giác, vậy thì nhìn đến cảnh tượng ở sân thể dục lúc này, cậu không có lý do nào để tự lừa bản thân mình nữa.

Những thứ đó là gì? Linh hồn hay yêu quái? Vì cái gì người khác đều không nhìn thấy, chỉ một mình cậu là nhìn thấy được? Cậu cũng không phải là vai chính trong truyện tranh, tại sao chuyện này lại xảy ra trên người cậu.

Thế giới quan của Furuya Rei như bị giáng vào một đòn nặng nề, từng vấn đề không ngừng nhảy ra trong tâm trí cậu. Bất quá trước mặt người ngoài trông cậu chỉ như đang đứng phát ngốc ra, mặt không biểu tình.

Cậu không có lời nào để diễn tả cảm xúc hiện tại, tóm lại là dưới chân cậu, à không phải nói là dưới chân bọn họ đang trực tiếp chạy xuyên qua những cái bóng đen trên mặt đất.

Tiếp xúc trực tiếp với mấy cái bóng đen này cũng không khiến cậu thấy khó chịu mấy, nhiều lắm là cổ chân bỗng lạnh toát, so với uy áp mà quái vật trong phòng, hay nữ quỷ lưng Hiro mang đến là không đáng kể.

Nhìn bạn cùng khóa đều là vẻ mặt bình tĩnh, Furuya Rei biết bọn họ là nhìn không thấy mấy thứ kia. Rốt cuộc là cảnh tượng khủng bố như vậy, cho dù là người hoàn toàn gan dạ cũng sẽ không thể hiện ra vẻ bình đạm như vậy được.

[Muốn thắng! Ta muốn lấy hạng nhất! Ta là hạng nhất!]

Từ sau lưng truyền đến âm thanh so với nhóm bóng đen càng thêm chói tai, Furuya Rei liền biết con quái vật kia lại chạy xong một vòng.

Nó cũng là một sinh vật quái dị, mặc dù trông giống con người, nhưng tay chân thì xoắn lại như ốc vít, cổ so với người bình thường phải dài gấp ba, bốn lần, đầu gục xuống, mặt nhão nhoét như kem tan chảy, làm người ghê tởm cùng sợ hãi.

Tốc độ của nó rất nhanh, chớp mắt liền chạy được hơn nửa vòng sân thể dục, chạy qua từng người một trong đội ngũ, miệng vẫn luôn nói muốn giành lấy vị trí thứ nhất, cho dù đã chạy tới đích vẫn không ngừng, cứ lặp đi lặp lại cùng một câu nói chạy quanh sân, giống như không biết mệt mỏi.

Nó cùng với "con nhện" trên trần nhà , còn có nữ nhân sau lưng Hiro đều bị khói đen bao phủ. Furuya Rei đoán đây chính là đặc điểm riêng của tụi nó.

Tóm lại thì "con nhện" trên trần nhà, nữ quỷ sau lưng Hiro, bóng đen trên sân thể dục cùng quái vật luôn chạy bộ không ngừng, đều là những tồn tại phi tự nhiên mà chỉ cậu mới nhìn thấy. Cậu cũng không rõ chúng nó rốt cuộc là thứ gì, nhưng cũng lờ mờ mà đoán được rằng, tụi nó đơn giản chính là linh hồn, oán linh...mà mọi người thường nói đi.

Nghĩ vậy, nội tâm Furuya Rei muốn hỏng mất!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro