Chương 7

Furuya Rei nhận ra mình đang bị giam cầm trong thân thể ai đó, nhìn căn phòng cùng bàn ăn xa lạ trước mặt.

[A~ Hôm nay Hiromitsu đi học có vui vẻ không?] Âm thanh trong trẻo của một người phụ nữ bỗng phát ra từ thân thể cậu.

Furuya Rei sửng sốt, hiện tại cậu không thể nhúc nhích thân mình, chỉ có thể thông qua thân thể người kia mà quan sát xung quanh. Lúc này ở đối diện "cậu" là một cậu bé tóc đen mắt mèo đang ngồi ăn.

Hiro?!

Furuya Rei kinh ngạc nhận ra đó là bộ dạng khi còn bé của bạn từ nhỏ. Hiro tại sao lại ở đây? Mình hiện tại là đang ở chỗ nào?

Ký ức Furuya Rei ngừng lại vào đêm qua, lúc chuẩn bị cùng Morofushi Hiromitsu bộc bạch chính mình có thể nhìn thấy quỷ, lại bị nữ quỷ sau lưng Hiro nhào tới cắn vào đầu.

Tuy nữ quỷ quỷ không biết rằng cậu có thể nhìn thấy nó, nhưng bản thân cậu thì có! Furuya Rei không biết mình lấy đâu ra can đảm mà cùng lúc vừa nhìn Hiro ở trước mặt, lại nhìn bên trong miệng nữ quỷ đánh giá. Nhưng lúc sau đã xảy ra chuyện gì? Furuya Rei không có chút ấn tượng gì với chuyện xảy ra sau đó.

[Là ai bấm chuông cửa sao? Để anh ra mở cửa.] Người nam bên cạnh cất tiếng nói, từ vị trí ,cậu đoán chắc là đang ngồi bên phải "cậu".

Đối diện là "Morofushi Hiromitsu" vẫn luôn cúi đầu ngồi ăn cơm. Đột nhiên Furuya Rei thấy tầm nhìn nâng cao lên, người này chắc là đang đứng lên.

[Hiromitsu ăn cơm ngoan nhé, mẹ đi trước nhìn ba ba ]

[Dạ!] "Morofushi Hiromitsu" ngoan ngoãn gật đầu.

Nghe bọn họ nói chuyện, nội tâm Furuya Rei cực kỳ hoảng sợ. Ba? Mẹ? Kết hợp với nữ quỷ cậu thấy trước khi mất đi ý thức....

Nữ quỷ kia! Không lẽ lại là mẹ của Hiro?!!!

Vậy hiện tại cậu là đang đứng ở góc nhìn của mẹ Hiro mà trải nghiệm lại cái buổi tối kinh hoàng hôm đó!

Furuya Rei còn chưa kịp hoàn hồn, tầm nhìn trước mặt lại đột nhiên chuyển đổi. Lúc này "cậu" ngã xuống sàn nhà, gã đàn ông kia từ trên cao nhìn xuống, miệng vẫn đang ngâm nga gì đó, cậu cảm thấy yết hầu mình như có gì đó xuyên qua, không thể hô hấp, âm thanh thống khổ từ trong miệng phát ra, vẫn luôn nhìn theo tủ quần áo ở không xa, nơi mà gã đang ông kia đang tiến gần tới với con dao nhỏ đầy máu.

Lúc này, Furuya Rei như hợp lại làm một với nữ quỷ, cậu có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng, phẫn hận đối với con của mình.

[Không....Không được...Tới gần !!]

[Cách xa ....cách thằng bé ra đi!]

[Nhanh chạy đi! Hiro...mitsu!]

Furuya Rei bừng tỉnh, sờ chính mình yết hầu, phương thức chết thống khổ như vậy, cho dù tỉnh lại, cậu cũng khó mà quên được.

Furuya Rei trải nghiệm khoảnh khắc cuối cùng của nữ quỷ. Không! Không thể gọi nữ quỷ, phải là dì Morofushi mới đúng!

"Zero, cậu tỉnh rồi!" Morofushi Hiromitsu đẩy cửa vào, ánh mặt trời chói chang chiếu vào làm hai mắt Furuya Rei không kịp thích ứng mà híp mắt lại.

Hagiwara Kenji đi đến, "Furuya-chan vẫn ổn đi? Nghe Morofushi-chan nói cậu ngất xỉu dọa bọn tớ sợ chết khiếp."

"Cậu gần đây thật yếu đi, chẳng lẽ cậu thực ra vẫn luôn là ốm yếu bệnh tật...Ai da!" Matsuda Jinpei biệt nữu chưa kịp quan tâm nói xong đã bị Date Wataru cốc một phát lên đầu.

"Matsuda rõ ràng rất quan tâm Furuya, sáng nay không thấy Furuya liền lo lắng chạy tới." Date Wataru cười nói.

"Ai lo lắng cho cậu ta chứ!" Matsuda Jinpei bị chọc cho đỏ mặt, không biết là bởi vì tức giận hay bị chọc trúng tâm đen mà thẹn quá hóa giận.

"Zero vẫn không thoải mái sao? Sắc mặt cậu rất tệ đó!" Morofushi Hiromitsu ngồi xuống mép giường, "Tối hôm qua đột nhiên ngất xỉu làm tớ giật cả mình, nếu đau đến vậy liền cùng tớ nói, chúng ta nên đến bệnh luôn mới phải".

Furuya Rei nhìn bọn họ, nhớ lại chuyện tối qua, "Mấy cậu sao đều tới đây vậy?"

"Furuya-chan thân thể không thoải mái, bọn tớ tới thăm không phải đương nhiên sao?" Hagiwara Kenji nháy mắt, đặt túi táo trên bàn sách, "Đây! Qùa thăm bệnh!"

"Ah, cảm ơn cậu!"

"Tớ nói này, tiểu quỷ, cậu dạo gần đây rất kỳ lạ!" Matsuda Jinpei dí sát vào, nhìn chằm chằm, Furuya Rei trong lòng thầm nghĩ không xong rồi, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ sơ hở.

"Tớ đây là ngoài ý muốn!!" Furuya Rei đem mặt Matsuda đẩy về một phen. Liếc mắt liền nhìn thấy Morofushi Hiromitsu ở sau lưng.

"Hiro!"

Bỗng dưng bị bắt lấy cổ tay, Morofushi Hiromitsu hoảng hốt, "Zero, cậu làm sao vậy?"

"Tớ biết hung thủ giết cha mẹ cậu là ai rồi!"

Kết hợp ký ức tối hôm qua, cùng với mấy tư liệu mà mình điều tra gần đây, hung thủ năm đó chắc chắn là...

"Là Tomori Hajime" Morofushi mặt nghiêm trọng nói.

"Hả?" Furuya Rei sửng sốt mà nhìn ba người còn lại, "Mấy cậu đều đã biết?"

Matsuda Jinpei nở nụ cười," Cậu chậm một bước rồi, Rei, bọn tớ đã điều tra ra, hiện tại chuẩn bị đi tìm hắn."

Furuya Rei quay đầu nhìn Morofushi Hiromitsu, Morofushi Hiromitsu gật đầu, đột nhiên cười, "Thực ra chúng tớ tính trực tiếp đi luôn, để Zero nghỉ ngơi, nhưng nghĩ lại lời Zero nói hôm qua, Zero vì tớ mà lo lắng như vậy, tớ muốn là Zero cùng đi chứng kiến chân tướng mà tớ chờ đợi nhiều năm qua. cho nên Zero, cậu có đi cùng không?"

Furuya Rei cười, lặp tức xốc chăn xuống giường, "Cậu còn phải hỏi sao Hiro, tất nhiên là tớ đi rồi!"

Sự việc tiếp theo đều rất thuận lợi, bọ họ tới canh ngoài cửa tiệm quần áo, phân thành ba hướng, Date Wataru cùng Morofushi thành công mà cứu được cô bé bị Tomori Hajime nhầm là con gái bắt cóc, thuận tiện bắt lại Tomori Hajime.

Furuya Rei dưới sự chỉ đạo của Matsuda Jinpei mà gỡ được bom trên lầu, Hagiwara Kenji cụng thuận lợi mà sơ tán người dân xung quanh.

Nhưng lúc bọn họ đem Tomori Hajime từ tầng 2 áp giải xuống, lại ngoài ý muốn xảy ra chuyện.

Tiếng nổ mạnh phát ra từ tầng hai, làm cho bọn họ trên cầu thang đều té ngã xuống đất, lửa lớn bắt đầu lan ra từ tầng 2. Tomori Hajime liền nhân cơ hội mà chạy thẳng lên lầu, giống như muốn kết thúc sinh mệnh bản thân.

"Chết tiệt!" Morofushi Hiromitsu mắng một tiếng, không do dự mà cũng đuổi lên tầng 2.

"Đừng đi! Morofushi!"

"Không còn kịp nữa đâu!"

"Hiro!"

Bọn họ không kịp giữ lại Hiro, chỉ nhìn cậu quay đầu lại nói "Ở bên ngoài! Hoa anh đào". Sau đó chạy vọt lên tầng 2.

[Đừng đi!]

[Nguy hiểm!]

Mẹ Morofushi bi thương mà kêu lên, nhưng chỉ có Furuya Rei nhìn thấy, ở trong mắt cậu, vào lúc Morofushi Hiromitsu xông lên tầng 2, thân hình nữ quỷ bỗng nhiên to lên, nó vươn cánh tay khô quắt quấn lên thân thể Hiro, nhưng quỷ chính là không chạm được người sống, nó không biện pháp mà nhìn con trai mình xông vào nơi nguy hiểm, chỉ có thể dùng thân mình to lớn của bản thân mà che chắn đi lửa lớn cho con trai.

Bốn người bọn họ ở dưới lầu kéo căng ra biểu ngữ chuẩn bị cho đại hội thể thao, quả nhiên liền nghe tiếng cửa sổ tâng 2 vỡ ra, Morofushi Hiromitsu kéo theo Tomori Hajime từ tầng hai nhảy xuống tấm biểu ngữ, bình an vô sự.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.

"Cậu...cậu để tôi đi chết đi!" Tomori Hajime ôm đầu khóc rống lên.

"Tôi không thể làm được, tôi muốn ông phải chuộc lại lỗi lầm của mình". Morofushi Hiromitsu cười nhẹ nhàng, bóng ma trói buộc cậu bấy lâu nay rốt cuộc cũng gỡ xuống được.

Cảnh sát tới mang Tomori Hajime đi, đội chữa cháy cũng kịp tới xử lý, mấy người bọn họ thì bị Onizuka Hachizou chạy tới đánh rồi thuyết giáo cho một trận.

Furuya Rei vẫn không nói một lời nào.

[ô ô ô!]

Mẹ của Morofushi Hiromitsu vẫn luôn duy trì thân hình to lớn, ôm Morofushi Hiromitsu mà khóc lớn. Nếu như lúc ban đầu cậu mới nhìn thấy quỷ, nhìn cảnh tượng này chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ hãi, nhưng bây giờ...

Mặc dù mẹ Morofushi thân hình vặn vẹo quái dị, làn da nhăn nheo, gương mặt thì trương lên nhìn qua cực kỳ kinh khủng, cậu chỉ thấy lòng ngập tràn chua xót.

Cậu tiến lại gần Morofushi Hiromitsu, "Hiro."

"Cậu sao vậy Z...Ah!" Morofushi Hiromitsu quay đầu còn mang theo ý cười, bị Furuya Rei đột nhiên đấm sang một phát, liền xém nữa đứng không vững mà té xuống.

"Furuya/Furuya-chan/Rei!" Ba người còn lại đều sợ đến ngây người.

"Zero, cậu...." Morofushi Hiromitsu còn chưa kịp phản ứng, hai người tính tình bổ sung cho nhau, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ từng cãi nhau, còn chưa dùng tới nắm đấm bao giờ. Tuy Furuya sẽ thường xuyên đánh nhau, nhưng đều là vì bị người khác trước hết gây sự. Chứ không phải giống hiện tại, là Furuya Rei chủ động đánh người, người bị đánh còn là Morofushi Hiromitsu.

Nhưng cậu cũng nói không nên lời, bởi Furuya Rei liền nhào qua mà ôm lấy cậu. Sức lực so với một đấm vừa rồi còn lớn hơn, Morofushi liền bị đè ngã ra trụ đèn phía sau.

"Zero?" Thân thể hai người dán vào nhau, Morofushi Hiromitsu cảm thấy thân thể Furuya Rei vẫn luôn run không ngừng.

"Morofushi Hiromitsu! Cậu, tên chết tiệt này!" Furuya Rei đem mặt chôn ở trên người Morofushi Hiromitsu, nghiến răng mà rống to lên.

"Cậu hành xử lỗ mãng như vậy, có nghĩ tới hậu quả chưa?"

"Tớ...."

"Cậu có biết, nếu cậu xảy ra chuyện, người quan tâm cậu sẽ như thế nào?"

"Bà ấy nhất định là thương tâm muốn chết! Sẽ tự trách bản thân không bảo vệ tốt cậu!"

Mẹ của cậu, đến chết đều lo lắng cho cậu!

"Cậu muốn bà ấy phải làm sao bây giờ?!"

Bà vẫn luôn ôm cậu mà khóc không ngừng!"

"Cậu có nghĩ tới cảm nhận của mọi người không?"

Cho dù là vì bà ấy, thì cũng mong cậu trân trọng sinh mệnh của mình một chút!

[Được rồi, đã đủ rồi!]

Không giống với âm thanh lúc trước, lần này lại là giong của nữ nhân mà cậu đã nghe trong ký ức tối qua.

Cậu dừng lại lời nói muốn thốt ra trên miệng, gục đầu trên vai Morofushi Hiromitsu không động đậy.

Một bàn tay lạnh băng bỗng xoa lên trên tóc cậu.

[Cảm ơn cháu từ trước tới nay đều ở cạnh Hiromitsu, còn có, thực xin lỗi cháu]

Tay người kia bỗng rời đi đầu cậu.

[Ngày tháng tiếp theo, vẫn là nhờ cháu chiếu cố thêm Hiromitsu]

Khói đen, thứ biểu trưng cho ác quỷ dần dần tan đi, một luồng sáng trắng dần dần bao bọc lấy nữ nhân, liền lộ ra hình ảnh một người phụ nữ tóc dài giống với Morofushi Hiromitsu, nàng đối với con trai không cách nào nhìn thấy bản thân mà nở một nụ cười dịu dàng, sau đó theo ánh sáng kia mà tiêu tán đi.

Morofushi Hiromitsu bị Furuya Rei quát còn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền thấy thân thể đối phương bỗng dưng mềm nhũn, ngã xuống trên người mình.

"Zero!"

Morofushi Hiromitsu vội vàng nâng đầu cậu lên, Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji cùng Date Wataru cũng vội vã chạy qua.

Furuya Rei ngã trên vai Morofushi Hiromitsu dần dần hôn mê, trên mặt đỏ bất thường, bỗng nhiên sốt cao lên, cả người nóng rực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro