Chap 18: Khởi đầu mới


Vài ngày sau, khi Sen đã hồi tỉnh, cô cảm thấy cơ thể mình đã dễ chịu hơn rất nhiều. Khi được mọi người vào thăm, Sen cố gắng tỏ ra bình ổn. Nhưng thật sự trong nội tâm Sen là sự giằng xé đến cùng cực. Cô cảm thấy bản thân mình thật bẩn thỉu đê tiện, không hề xứng đáng được mọi người trân trọng. Sen bước ra khỏi giường bệnh, tiến lên sân thượng của bệnh viện. Cô sẽ kết thúc chuyện này một cách nhẹ nhàng nhất. Sau này sẽ không còn bất cứ đau đớn gì nữa.

Khi Sen định thả người rơi tự do xuống dưới thì tiếng Sasuke gọi giật lại:

- Sen, đừng manh động. Ở đó nguy hiểm, em xuống đây ngay cho anh.

- Sasuke, anh biết không. Trước đây em đã rất mong một ngày nào đó, anh sẽ chấp nhận em mang họ Uchiha. Nhưng giờ điều đó không quan trọng nữa rồi. Cảm ơn anh Sasuke.

Sau câu nói nhẹ tựa như cơn gió, Sen thả mình rơi tự do xuống bên dưới. Sasuke vội lao lên níu nhưng không kịp. Cảm giác bất lực trỗi dậy khiến Sasuke suýt định nhảy theo Sen để cứu cô. May sao ngay lúc ấy, luồng cát bay ngang mặt Sasuke lao thẳng xuống đỡ Sen. Gaara không biết tự lúc nào đã xuất hiện kịp thời. Cậu đưa Sen lên, ánh mắt không giấu khỏi lo âu:

- Em ...tại sao lại tự ý quyết định như vậy?

Sen ủ rũ cúi mặt. Cô không dám đối diện với hai người trước mặt. Sen ngồi sụp xuống thu mình lại:

- Mọi người đi đi. Em không xứng đáng.

- Sen dù em có ra sao, em vẫn là em mà thôi. Anh không quan tâm kẻ khác nghĩ gì. Anh chỉ cần em ở đây là đủ rồi

Gaara ngồi xuống trước mặt Sen giọng khẩn khoản:

- Vì vậy anh xin em, xin em đừng bao giờ làm chuyện dại dột như thế này nữa. Được chứ?

- Gaara..anh...tại sao lại tốt với em như vậy?

Sen đưa đôi mắt mọng đỏ nhìn Gaara. Cậu nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết:

- Vì anh yêu em!

Ánh mắt Sasuke thoáng ngạc nhiên, song cậu chỉ mỉm cười và lùi về sau. Cậu tin Gaara không phải kẻ bốc đồng hay nói khoác. Mặc dù cậu cố ngăn cản Gaara tiếp xúc gần với Sen vì sợ cô sẽ gặp nguy hiểm nhưng trong lòng Sasuke giờ đã hiểu. Gaara yêu Sen nhiều đến thế nào. Cậu thành tâm chúc phúc cho hai người họ

Làng Lá những ngày cuối năm thật bận rộn. Thấm thoắt Sen đã ở đây được hơn ba tháng. Những vết thương trên người rồi cũng đã lành. Nhờ sự chăm sóc nhiệt tình và chân thành từ Gaara cùng những người bạn, tâm trạng của Sen cũng đã ổn hơn trước. Chỉ có điều, đôi mắt mới thỉnh thoảng lại khiến cô đau nhức. Như Sakura có nói thì do trước khi được ghép mắt, cô bị thương quá nghiêm trọng lại không được chăm sóc cẩn thận nên để hậu chứng sau phẫu thuật. Không những vậy, lượng chakra của Sen giờ cũng bị sụt giảm nghiêm trọng, cô gần như không thể thi triển nhẫn thuật kể cả với thuật dễ nhất như thuật phân thân. Lượng độc tố trong máu nhiều đến độ cô vẫn thường xuyên phải lọc máu. Khả năng ngoại cảm của Sen cũng bị ảnh hưởng khá nhiều. Cô gần như chẳng còn đọc được chút suy nghĩ nào từ người đối diện.

Nếu không có ai bên cạnh động viên, chắc Sen đã tự nghĩ mình là một phế nhân thật rồi. Cô lặng lẽ ngồi trong phòng bệnh, lơ đãng đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Mưa tuyết phủ trắng xóa mặt đất. Không gian có chút lạnh lẽo và khiến người ta thấy nhớ nhà. Tiếng cửa kẹt mở khiến Sen giật mình. Là Ten Ten, Rock Lee và Sakura. Họ mang đến cho Sen một món quà bất ngờ. Ten Ten ngồi xuống cạnh giường Sen, cười ấm:

- Này Sen, nghe nói cậu thích ăn bánh wagashi lắm. Bọn tớ đã mua được một ít. Cậu ăn thử đi.

- Đúng đấy, cậu mau ăn đi. Còn nóng đó. Ngon lắm

Lee cũng thúc giục. Sen có chút ngạc nhiên, cô không hiểu sao họ lại biết cô thích ăn bánh wagashi. Song cô không để điều đó ảnh hưởng tới tâm trạng mọi người. Sen cầm một miếng bánh lên đưa vào miệng. Miếng bánh wagashi thanh mát dịu ngọt tan nhẹ trong miệng, nhưng có chút ngọt sắc khiến người từng làm bánh giỏi như Sen hơi nhíu mày. Cô đẩy hộp bánh sang bên Sakura mỉm cười:

- Các cậu cũng ăn cùng đi. Mình tớ ăn không vui chút nào. À, sao mọi người lại biết tớ thích ăn wagashi vậy?

- Là Nej..

Sakura vội che miệng Lee lại trước khi cậu ta nói ra chuyện Neji tiết lộ việc Sen chính là Hisoka. Sen nheo mắt, tâm trạng có chút trùng xuống. Mỗi khi nhắc đến Neji, cổ họng Sen lại có chút nghèn nghẹn lại. Cô vẫn luôn tự trách mình về cái chết của cậu. Hơn nữa, tình cảm của Neji dành cho Sen càng khiến cô mặc cảm tội lỗi. Thấy Sen có chút dừng lại, Ten Ten nhẹ nhàng nắm tay cô an ủi:

- Neji không hề trách cậu. Cậu ấy là người duy nhất tin cậu trong sạch khi nghe tin cậu theo Akatsuki. Sen à, cuộc chiến đó đã qua rồi. Bọn tớ cũng đã buông bỏ được nỗi đau đó. Bọn tớ tin, Neji cũng đang rất hạnh phúc. Bây giờ, cậu không cần phải tự trách mình. Đó không phải lỗi của cậu. Việc cậu cần bây giờ là tĩnh dưỡng cho thật khỏe mạnh. Bởi vì tớ biết, vẫn có người chờ cậu.

Sau câu nói dài, Ten Ten khẽ nháy mắt. Lúc này, một người đứng trước cửa khi nghe thấy câu nói của Ten Ten liền ho khan. Sakura nhẹ nhàng bước ra mở cửa phòng khiến Gaara đứng gần đó suýt ngã vào phòng. Cậu gãi đầu ngượng ngùng:

- Mọi người đang nói chuyện à?

Rock Lee cười lớn:

- À đúng rồi nhỉ. Gaara vẫn chưa về làng Cát mà.

- Bọn tớ có việc rồi. Hai người nói chuyện đi nhé.

Sakura nheo nheo mắt rồi đẩy Gaara ngồi cạnh Sen và kéo hai người bạn kia rời đi. Vừa nhìn thấy Sen, gương mặt Gaara chợt đỏ ửng lên như cánh hoa đào:

- Em...thấy trong người thế nào?

- Em đỡ hơn nhiều rồi. Dạo này anh bận lắm à?

Phải rồi. Từ sau khi cứu Sen khỏi nhảy lầu và bày tỏ tình cảm với cô, Gaara gần như biến mất. Nói thật là Gaara ngượng không dám đối mặt với Sen. Cậu cảm giác mỗi lần Sen nhìn cậu, cơ thể cậu như bị thiêu đốt vậy. Phải lấy hết dũng cảm, Gaara mới dám tiến tới thăm Sen, sau hơn ba tháng. Gaara nuốt nước bọt cố lảng tránh ánh mắt của Sen:

- À ừ...cuối năm anh cũng...có chút...bận

- Em trông khó coi lắm à?

Sen khẽ nhíu mày khi thấy Gaara cứ nhìn xuống nền nhà. Câu nói này khiến Gaara giật mình, cậu vội xua tay:

- Không... không có...

Cậu tưởng rằng Sen đang giận vì cậu không đến thăm cô bao lâu nay nên vội định thanh minh. Nhưng Sen không hề giận, cô khẽ nắm tay Gaara cười nhẹ:

- Cảm ơn anh, Gaara.

- Sen, em..

Đôi tay ấm áp mềm mại của Sen chạm vào tay khiến trái tim Gaara cũng như được sưởi ấm. Cậu không kiềm chế nổi cảm xúc mà kéo cô ôm siết vào lòng:

- Cùng anh quay về Bão Cát nhé?

Sen không đáp chỉ lặng yên coi như thầm đồng ý. Cô không biết mình đã chạy trốn tình cảm của Gaara và phớt lờ cảm xúc của chính mình bao nhiêu lần rồi. Sen không muốn như vậy nữa. Cô muốn dũng cảm đối diện với trái tim mình. Trải qua nhiều biến cố, đau thương và có cả mất mát, Sen hiểu ra. Nếu cô còn không trân trọng những người ở bên cạnh mình nữa. Cô sẽ phải hối hận.

Một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống khung cửa sổ,một cuộc sống mới sẽ bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro