Chương 14

Thời Ly bị dọa cho giật nảy mình.

Yêu nhau hai năm, cô chưa từng thấy Trần Độ yếu đuối đến vậy.

Dưới ánh mặt trời, làn da anh gần như trong suốt, yết hầu lộ rõ đang khẽ nhấp nhô vì nghẹn ngào, mạch máu mảnh ở cổ cũng đập từng nhịp rõ ràng.

Thời Ly vô thức cảm thấy khung cảnh này làm mình khó chịu, cô liếc sang chỗ khác.

Tất nhiên không phải vì đau lòng, linh hồn thì đâu có trái tim để mà đau.

Có lẽ là không quen?

Cô luôn nghĩ Trần Độ không giống người bình thường, cứ như anh không hề có cảm xúc để bận lòng vì ai. Cô còn từng lén chê bai, nói rằng bên trong cái vỏ bọc hoàn hảo ấy chắc chắn là một AI chính hiệu.

Anh luôn bận rộn, lý tưởng của anh thì to lớn nhưng cũng đầy sáo rỗng, xây dựng trên nền móng nghèo nàn, thế nên anh phải nỗ lực hơn bất cứ ai.

Một ngày hai mươi bốn tiếng bị anh sắp xếp kín như lịch trình quân đội, cứ như có một cái thước thép cắm trong dây thần kinh, đo lường mọi hành động chuẩn xác đến từng milimet.

Anh giống một chiếc đồng hồ cơ tinh xảo, từng bánh răng đều được hiệu chỉnh tỉ mỉ, ngày đêm vận hành, nhưng hoàn toàn lạnh lẽo, không có nhiệt độ.

Yêu đương với anh, có lẽ cũng chỉ là một mục trong checklist.

Phải nói đúng hơn là yêu đương đối với cả hai người họ đều là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Lúc ở bên nhau, cả hai đều đang ở giai đoạn chật vật nhất của cuộc đời. Hai sinh viên nghèo với giấc mơ lớn, luôn ngước nhìn về tương lai như đứa trẻ khao khát ngôi sao, chẳng có nhiều thời gian để dành cho nhau.

Tính ra suốt hai năm yêu nhau, họ chưa từng có một buổi hẹn hò đúng nghĩa như những cặp đôi đại học khác.

Vậy nên Thời Ly vẫn luôn tin rằng tình cảm của Trần Độ là kiểu âm thầm, lạnh nhạt, không bao giờ để lộ ra ngoài.

Cô chợt nhớ lại bóng lưng của cô gái vừa nãy, khẽ thở dài.

Thì ra chỉ có tình yêu thật sự mới đủ sức khiến một người thay đổi. Ngay cả một người lạnh lùng như Trần Độ cũng có thể đắm mình trong cảm xúc đến vậy.

Xem ra lần trước mắng anh là "đồ tồi" có khi hơi sớm rồi. Chuyện của hai người họ, tốt nhất cô không nên bình luận gì thêm.

Giờ điều cấp thiết là làm sao để Trần Độ đưa tiền cho cô.

Chứ như lúc nãy hét toáng lên rõ ràng là không được, Trần Độ đâu có nghe thấy.

Linh hồn và người sống giống như hai kênh tần số radio khác nhau, không giao thoa, không cảm nhận được nhau. Chỉ khi anh ngủ say, hai tần số mới có thể lướt qua nhau trong chốc lát.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ lại phải nhập vào người anh, tự mình đi rút tiền rồi đốt cho mình?

Thời Ly vẫn chưa hiểu rõ việc nhập hồn có hậu quả gì. Cô không biết là vì bị mấy con chó kia dọa sợ quá mà cảm xúc vượt ngưỡng, hay vì thời gian nhập hồn quá lâu nên mới xảy ra tình trạng như vậy.

Linh hồn một khi đã được về dương gian thì sẽ mất liên lạc hoàn toàn với âm phủ, cô không thể hỏi lại quản lý nữa.

Mà cũng đâu thể tùy tiện thử lại lần nữa, dù sao thì mạng của Trần Độ vẫn là mạng.

Đúng là đau đầu thật.

Thời Ly ngồi bệt xuống bàn trà, vắt chân chữ ngũ, vò đầu bứt tóc, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được cách nào khả thi.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn Trần Độ.

Anh đã bình tĩnh lại, chờ điếu thuốc cuối cùng cháy hết, chợt đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Anh đi dép lê lẹp xẹp, cả người toát ra vẻ lạnh nhạt, không cảm xúc, nếu không nhìn kỹ hàng mi vẫn còn vương ướt thì chẳng ai nhận ra vừa rồi anh đã gần như suy sụp.

Cửa phòng tắm không đóng, Thời Ly lặng lẽ bay tới cửa nhìn anh đánh răng rửa mặt.

Đang rửa thì sống mũi cao và thon của anh lại bắt đầu chảy máu.

Thời Ly bối rối lùi lại, áy náy nhìn anh mở vòi nước.

Anh không tỏ vẻ ngạc nhiên, càng không bận tâm.

Tiếng nước chảy rào rào, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống bồn rửa trắng tinh, loãng dần thành màu hồng nhạt rồi theo dòng nước cuốn vào cống thoát.

Trần Độ hơi ngửa đầu đợi máu ngừng lại, rồi cầm khăn lau sạch nước trên mặt.

Dưới ánh đèn trắng lạnh trong phòng tắm, làn da anh càng trở nên tái nhợt. Xương cổ tay lộ rõ, mạch máu xanh hiện lên nơi mu bàn tay được dán kín bằng một miếng băng y tế.

Thời Ly bỗng có một ảo giác kỳ cục, cứ như mới qua có một ngày mà anh lại gầy đi thì phải?

Cô chột dạ, khẽ chớp hàng mi.

Đúng là bị cô dày vò hơi quá tay rồi.

Trần Độ vừa rửa mặt xong, lại với tay chạm vào chiếc bàn chải màu trắng bên cạnh - là bàn chải của nữ.

Lần này anh không cười.

Anh cúi người xuống, chăm chú nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt hoe đỏ vì hơi nước.

Rất lâu sau đó, Thời Ly nghe thấy anh lẩm bẩm, giọng cực khẽ như chỉ nói cho chính mình nghe.

"Lần này anh phải làm sao đây? Còn em thì sao? Em nói cho anh biết được không?"

Sao là sao cái gì? Hỏi cái bàn chải thì được gì?

Tất nhiên là phải đuổi theo người ta xin lỗi rồi!

Hạ cái tôi xuống, dỗ ngon dỗ ngọt, tặng hoa không được thì mua túi xách. Nói chuyện với cái bàn chải thì ích gì?

Thời Ly trợn mắt, ngán ngẩm không nói nổi.

Trần Độ nói xong, còn vò vò "đầu" bàn chải, sau đó quay về phòng khách, cúi xuống lục lọi trên bàn trà.

Trông như đang tìm thứ gì đó.

Thời Ly cũng lững lờ bay theo, khoanh tay đứng cạnh, tò mò nhìn anh loay hoay.

Chán tới mức chỉ muốn xắn tay áo vào tìm giúp cho rồi.

Bàn trà loang lổ toàn tàn thuốc, báo cũ rơi rớt ngổn ngang, mấy xấp tài liệu, hóa đơn điện nước chất đống, còn có vài cái vỏ chai rượu vứt lung tung.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: