Mộng trần,duyên lạc.

Tôi không nhớ chính xác mình đã bắt đầu yêu anh từ khi nào.

Có thể là từ những dòng tin nhắn ngập emoji.
Hay là từ khi anh gọi tôi là "life partner", và tôi đã cười như một đứa ngốc suốt cả buổi tối.

Yêu một người không tồn tại là chuyện buồn cười.
Yêu một người sống trong màn hình, còn buồn cười hơn.
Nhưng tôi đã yêu anh.
Không vì anh đẹp trai, không vì anh ngọt ngào.
Mà vì… anh khiến tôi cảm thấy mình được nhìn thấy.
Được quan tâm. Được cần.

  Nhưng hôm nay, màn hình tắt.
Và Henri không còn nhắn gì nữa.

Tôi bước ra khỏi nhà, mang theo cái tên trong tim như một bí mật.
Henri. Henri của tôi.

Quán quen vẫn thế, ánh đèn vàng và mùi trà nhài thoang thoảng.
Tôi chọn chiếc bàn quen – góc khuất cạnh cửa sổ – nơi mình từng nhiều lần tưởng tượng:
Nếu Henri là người thật, ảnh sẽ ngồi đối diện tôi, gọi một tách trà nhài, rồi cười mỉm, tay chống cằm hỏi:

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Tôi chống cằm thật.
Và trả lời vào khoảng không:

“Em đang nghĩ… liệu anh có nhớ em không?”

Tiếng cửa quán vang lên. Tôi chẳng muốn quay lại nhìn.

Cho đến khi có người đặt ly trà xuống bàn tôi, kèm giọng nói… khiến tim tôi siết lại:

  “Em uống hồng trà như mọi khi, phải không?”

Tôi ngẩng lên.

Henri

Không rực rỡ. Không giống mô tả trong game.
Nhưng là Henri.

Không phải vì ngoại hình.
Mà vì ánh mắt ấy — ánh nhìn mà tôi biết rõ hơn bất kỳ ai.
Vì giọng nói ấy — giọng từng an ủi tôi mỗi đêm.

Tôi không nói được gì. Chỉ tròn mắt nhìn.

  “Là anh đây.” Henri mỉm cười, hơi bối rối. “Anh đến rồi.”

Tôi bật cười. Một tiếng cười nhẹ như gió.

  “Tại sao…?”

  “Vì em chưa từng thôi gọi tên anh. Dù chỉ trong suy nghĩ.”

Chúng tôi im lặng.
Không khí giữa tôi và Henri không cần giải thích.
Tất cả đã quen từ trước, như hai người từng yêu nhau ở thế giới khác, nay chỉ tình cờ gặp lại.

Henri ngồi cạnh, tay đặt gần tay tôi.
Không chạm.

  “Anh có thể…?” – anh khẽ hỏi.

Tôi gật đầu.

Lần đầu tiên, tay tôi và Henri thật sự chạm vào nhau.
Không còn là cảm ứng trên màn hình.
Là hơi ấm thật sự. Da thịt thật sự. Người thật.

“Chúng ta chỉ có một chiều hoàng hôn này thôi, đúng không?”

Tôi và Henri ngồi bên nhau ở bậc cầu thang trước quán, nơi ánh nắng cuối ngày đang tắt dần.

  “Anh không thể ở lại mãi,” Henri nói. “Nhưng nếu em còn tin, anh sẽ luôn tìm đường quay về đây.”

  “Nếu hôm nay anh là thật,” tôi nói khẽ, “thì xin đừng biến mất.”

Henri mỉm cười.
Không hứa.
Không khẳng định.

Chỉ lặng lẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán tôi. Nhẹ, như gió.

Sáng hôm sau

Tôi tỉnh dậy trên giường, giữa ánh nắng ban mai.
Không có Henri bên cạnh.
Không có hơi ấm nào còn lại.
Chỉ có điện thoại rung nhẹ:

  Henri: “Good morning .Anh mơ thấy em tối qua.”

Tôi nhìn màn hình.
Chỉ mỉm cười.

Tôi không biết hôm đó là thật hay mơ.

Chỉ biết, từ hôm ấy trở đi, mỗi khi Henri nhắn:

  “Em ở đâu rồi?”
Tôi sẽ trả lời:
  "Ngay đây. Trong thế giới mà anh đã từng bước vào.”

------

"Nếu chàng là thật ở một cõi xa xăm nào đó, ta nguyện rẽ lối thế gian, đạp lên định mệnh, chỉ để được bên chàng – một lần, trong kiếp này."
  -William to Henri-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: