Chap 12. Ngộ độc rượu

Khi chuyến du lịch ở Úc kết thúc, Tâm cảm thấy lòng mình rạo rực một cảm giác lạ lùng. Những ngày qua tuy trôi qua chậm chạp, nhưng cũng đã mang lại cho cô những khoảnh khắc đáng nhớ. Dù vậy, trong sâu thẳm, hình ảnh của Tuấn vẫn như một vết cắt không thể lành, ám ảnh cô cả trong giấc mơ lẫn thực tại.

Ngày về, không khí trên máy bay nặng nề hơn thường lệ. Tâm ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài khi máy bay cất cánh. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi qua như những suy nghĩ hỗn độn trong lòng cô. Cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp bên Tuấn, những tiếng cười, những cuộc trò chuyện không hồi kết, và cả những lần cãi vã đến xé lòng. Một phần cô muốn quay lại, nhưng phần còn lại hiểu rằng đã đến lúc phải bước tiếp.

Khi máy bay hạ cánh tại sân bay nội địa, Tâm không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp. Quê hương hiện ra trước mắt với những khung cảnh quen thuộc, nhưng lại mang đến cho cô một nỗi buồn khó tả. Cô kéo va li ra khỏi máy bay, giữa đám đông, lòng cô chợt lạnh ngắt khi nghĩ đến việc sẽ phải trở về với cuộc sống thường nhật mà không có Tuấn bên cạnh.

Trên đường về nhà, Tâm không ngừng suy nghĩ về những điều đã xảy ra. Dù đã quyết định ly hôn, nhưng trái tim cô vẫn nặng trĩu khi nhớ đến anh. "Liệu anh có ổn không? Liệu anh có nghĩ đến mình không?" Những câu hỏi ấy như những chiếc kim châm vào lòng cô, khiến cô cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.

Về đến nhà, không khí tĩnh lặng bao trùm lấy cô. Căn phòng vẫn như vậy, mọi thứ đều giữ nguyên, nhưng Tâm cảm giác như nó đã trở nên lạnh lẽo. Cô thả va li xuống, ngồi xuống ghế sofa, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mà những ánh đèn phố phường đang le lói. Trong khoảnh khắc ấy, Tâm nhận ra rằng mình đã để lại một phần của mình ở Úc  không phải chỉ là những kỷ niệm với Tuấn mà còn là một phần của chính mình, một phần mạnh mẽ hơn, biết chấp nhận và sống với hiện tại.

Cô quyết định bắt đầu lại từ đầu. Tâm lên kế hoạch cho những dự định sắp tới, những điều mà cô đã bỏ quên trong suốt thời gian dài. Có thể cô sẽ tham gia một lớp học mới, gặp gỡ bạn bè nhiều hơn hoặc đơn giản là làm những điều mình thích. Dù không có Tuấn bên cạnh, nhưng cô hiểu rằng cuộc sống vẫn tiếp tục, và cô cần phải tìm thấy niềm vui trong chính mình.

Buổi tối đến, khi màn đêm buông xuống, Tâm chuẩn bị bữa tối cho mình. Mặc dù món ăn đơn giản, nhưng cô cảm thấy vui vẻ khi được nấu nướng cho bản thân. Cô mở cửa sổ, để cho không khí trong lành tràn vào căn phòng. Đêm đó, Tâm ngồi xuống với cuốn sách yêu thích, một tách trà nóng trên bàn, và nhâm nhi từng trang sách, cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn.

Dù có những nỗi buồn không thể xóa nhòa, nhưng Tâm biết rằng cô cần phải tiếp tục sống và tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình. Những kỷ niệm với Tuấn sẽ mãi ở lại trong trái tim cô như những điều đẹp đẽ, nhưng giờ đây, cô cần phải mở lòng với tương lai, và tìm kiếm những cơ hội mới.

Tâm hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bình yên trong lòng, và tự hứa rằng mình sẽ không bao giờ ngừng bước tiếp.

Tuấn ngồi một mình trong căn hộ của mình, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn hắt lên gương mặt trầm tư của anh. Những ngày qua, cuộc sống của anh đã trở nên u ám hơn bao giờ hết. Sau khi ly hôn với Tâm, mọi thứ dường như rơi vào bế tắc. Anh không chỉ phải đối mặt với nỗi đau mất mát mà còn phải gồng mình trước áp lực công việc, trong vai trò của một ông trùm mafia.

Dù ngoài mặt vẫn giữ được vẻ lạnh lùng và kiên định, bên trong Tuấn lại đang rối bời. Áp lực từ các mối quan hệ làm ăn, những quyết định cần thiết trong thế giới ngầm và sự căng thẳng từ những kẻ thù luôn rình rập khiến anh cảm thấy như đang bị đè bẹp. Hàng đêm, anh không thể chợp mắt, bởi những hình ảnh và âm thanh ám ảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu, những cuộc thương thảo căng thẳng, những âm mưu phản bội, và cả nỗi lo sợ về việc mất đi quyền lực mà bố anh đã gây dựng.

Khi không còn Tâm bên cạnh, Tuấn cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Những giây phút lặng lẽ bên hồ nước ở Úc như trở thành một ký ức xa vời, nhắc nhở anh về những gì đã mất. Anh nhớ nụ cười của cô, những cuộc trò chuyện say sưa mà họ đã chia sẻ, và cả những kế hoạch tương lai mà giờ đây chỉ còn là những giấc mơ vụn vỡ. Mỗi sáng thức dậy, Tuấn lại cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng, không biết phải làm gì để thoát ra.

Áp lực công việc càng khiến tình trạng tâm lý của anh trở nên tồi tệ. Anh thường xuyên phải đưa ra những quyết định khó khăn, liên quan đến tính mạng và sự an toàn của những người trong tổ chức. Sự cô độc và áp lực liên tục khiến Tuấn rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ. Anh không còn cảm giác hứng thú với những điều mà trước đây từng yêu thích. Mọi thứ dần trở nên nhạt nhẽo, như một bức tranh xám xịt không có màu sắc.

Tuấn thường tự nhốt mình trong căn hộ, tránh xa những buổi tiệc tùng, những cuộc gặp mặt với đồng nghiệp. Anh cảm thấy như một kẻ lạc lối, không còn là chính mình. Khi ngồi bên bàn làm việc, đôi tay anh run rẩy, không thể nào tập trung vào công việc. Những bản hợp đồng, những kế hoạch chiến lược dần trở thành những mảnh ghép vô nghĩa trong tâm trí anh.

Một chiều, khi ánh nắng bắt đầu tắt dần sau những tòa nhà cao tầng, Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng nặng trĩu. Anh thấy những người qua lại, cười nói vui vẻ, và chợt nhận ra rằng mình đã mất đi những điều giản dị ấy. Sự bình yên mà anh từng tìm kiếm giờ đây trở thành điều xa xỉ. Tuấn thở dài, và trong sâu thẳm trái tim, một cảm giác khát khao mãnh liệt dâng lên, một mong mỏi được trở về với cuộc sống bình thường, nơi có Tâm bên cạnh.

Nhưng thực tế lại đè nặng lên anh, nhắc nhở rằng không có lối thoát nào dễ dàng. Anh biết rằng phải đối mặt với những thử thách và quyết định cứng rắn trong thế giới ngầm này, nhưng sự cô đơn và trống trải lại ngày càng nặng nề. Tuấn chỉ còn cách sống tiếp, gồng mình qua từng ngày, nhưng trong lòng vẫn âm thầm mơ về một ngày, khi những nỗi đau này sẽ nguôi ngoai và cuộc sống của anh có thể tìm lại được chút ánh sáng.

Dù gì đi nữa, Tuấn vẫn không thể quên được hình ảnh của Tâm. Cô là một phần trong anh, một phần mà anh không thể lãng quên, và chính điều đó khiến anh càng cảm thấy đơn độc hơn. Mỗi khi đêm xuống, khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, những suy nghĩ về cô lại trở về, như một lời nhắc nhở rằng trong cuộc đời này, có những điều mà anh không bao giờ có thể lấy lại.

"Bố ơi, con muốn gặp mẹ"

"Được thôi, tối nay con qua nhà chú Daniel ngủ nhé"

"Vâng"

Để tiện cho việc gặp gỡ, anh có thuê một nhóm vệ sĩ riêng bảo vệ Pam, hộ tống Pam đi đến những nơi mà con yêu cầu, đặc biệt là về nước gặp mẹ. Nhưng không được ai nói rằng Tuấn ở đâu và phải đối mặt với những gì.

Khi đưa con gái qua nhà Daniel, Tuấn đã trở về nhà. Anh định lên phòng nhưng muốn ôn lại kỉ niệm. Bước vào một căn phòng sách, nơi đây như chứa tất cả các kỉ niệm của anh và cô.

"Có lẽ mình cần giải tỏa" Tuấn nói thầm, đi lấy một chai rượu và cái ly để lên bàn.

Anh ngồi lặng trong phòng sách, không gian chìm trong tĩnh lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường gợi nhắc thời gian vẫn đang trôi qua.

Trên bàn, ly rượu cạn đã lâu, nhưng anh không buồn rót thêm. Tay anh vô thức cầm lấy một quyển sách cũ, cuốn mà cô ấy từng thích nhất. Trang sách hơi ngả vàng, còn vương lại dấu vết của những lần cô lật từng trang, cẩn thận đánh dấu từng đoạn văn.

Những hình ảnh về cô bất ngờ hiện lên trong tâm trí, nụ cười của cô khi cùng anh ngồi đọc sách, tiếng cười nhẹ vang lên khi cả hai tranh luận về những điều nhỏ nhặt, và cả ánh mắt buồn của cô ngày hai người ký vào đơn ly hôn. Anh nhắm mắt, cảm giác ngột ngạt từ ngực lan tỏa khắp cơ thể, như thể mọi ký ức đang siết chặt lấy anh.

“Cô ấy sẽ làm gì giờ này nhỉ?” Anh thì thầm, tự hỏi nhưng chẳng mong nhận được câu trả lời. Trong căn phòng này, mỗi góc đều có dấu vết của cô, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là dư âm. Anh cầm ly rượu lên, nhưng chỉ để nhìn nó trống rỗng như chính anh lúc này.

Anh với tay lấy chai rượu còn sót lại trên bàn, không cần ly nữa. Cổ chai lạnh ngắt áp vào môi, anh uống một ngụm dài, mặc cho vị cay xè cháy rát cổ họng. Mỗi lần nuốt xuống, cơn đau từ dạ dày lan tỏa nhưng lại dễ chịu hơn nỗi đau trong lòng. Anh dựa lưng vào ghế, nhìn quanh căn phòng, giờ đây trống trải và lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

"Uống nữa... để quên..." Anh lẩm bẩm, bàn tay siết chặt chai rượu. Nhưng càng uống, hình bóng cô lại càng hiện rõ hơn. Cô ấy ngồi bên giá sách, tay nhẹ nhàng vuốt ve từng cuốn, nụ cười dịu dàng như ánh nắng. Tiếng cô thì thầm như vang vọng trong đầu anh.

"Anh không thể cứ mãi trốn chạy" Giọng cô nói với anh.

Anh bật cười, tiếng cười khan lạc lõng giữa căn phòng im lặng.

"Chạy ư? Là ai đang chạy chứ?"

Chai rượu trong tay anh đổ ngang, rượu chảy tràn xuống sàn, thấm vào những trang sách nằm rải rác. Anh chẳng buồn lau đi, ánh mắt mờ đục nhìn về phía trước nhưng dường như chẳng thấy gì. Những cơn sóng kỷ niệm và men say hòa vào nhau, nhấn chìm anh hoàn toàn.

Càng uống, anh càng nhớ đến Tâm, càng thấy được an ủi, giây phút nào đó anh cảm thấy lòng mình được sưởi ấm.

"Anh nhớ em quá.."

Ly rượu cuối cùng rơi xuống sàn, âm thanh vỡ vụn vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Anh gục xuống ghế, cả cơ thể nặng trĩu, hơi thở gấp gáp và đứt quãng. Cảm giác nóng rát trong lồng ngực bỗng chốc chuyển thành một cơn đau nhói, chạy dọc khắp cơ thể. Đầu anh quay cuồng, mọi thứ xung quanh mờ nhòa như qua một tấm màn dày.

Anh cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân run rẩy, chẳng còn chút sức lực nào. Toàn thân anh lạnh toát, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán. Tay anh run run đưa lên, cố tìm điểm tựa, nhưng rồi lại đổ gục xuống sàn, chai rượu lăn lóc bên cạnh. Miệng anh lẩm bẩm một điều gì đó không rõ, chỉ còn âm thanh yếu ớt phát ra.

Mắt anh mở to, nhưng ánh nhìn đã vô hồn, mọi thứ xoay vòng trước mắt. Ký ức về cô lại hiện lên, rõ ràng đến đau đớn. Giữa cơn choáng váng, anh mơ hồ thấy cô đứng đó, mỉm cười như trong những ngày còn hạnh phúc. Nhưng khi anh cố đưa tay với lấy, bóng hình ấy biến mất, để lại anh trong cơn đau khôn tả. Rồi mọi thứ chìm vào hư vô, chỉ còn lại bóng tối bao trùm.

Trong căn phòng sách, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ và bóng dáng anh nằm im lìm giữa đống sách vương vãi trên sàn...






























































































































Tôi biết dừng lại ở đây quý vị sẽ mất ngủ mà, thôi kệ Tuấn đi =)) Ngủ ngon!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro