Chap 15. Tai nạn

Sáng hôm sau, Tuấn tỉnh dậy với một cơn nhức đầu nhẹ. Dù đã ngủ nhưng anh vẫn cảm thấy cơ thể uể oải, thiếu năng lượng. Pam còn đang say ngủ, anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng, cố gắng không làm cô bé thức giấc. Tuấn nhìn vào gương trong phòng tắm, đôi mắt mệt mỏi, thâm quầng, nhưng anh không có thời gian để nghỉ ngơi thêm nữa. Công việc đang chờ và áp lực từ những nhiệm vụ không bao giờ giảm đi.

Sau khi tắm rửa và thay đồ, Tuấn quyết định bỏ qua bữa sáng. Anh mặc bộ vest đen, khi đứng trước gương, nhìn thấy bản thân trong bộ dạng chỉnh tề, anh tự nhủ rằng ít nhất, vẻ ngoài của mình vẫn ổn  dù bên trong đã mệt mỏi đến mức nào.

Tuấn lái xe đến văn tổ chức, nơi hàng loạt công việc đang chờ anh giải quyết. Làm việc trong thế giới ngầm không bao giờ dễ dàng, và với vai trò của mình, anh phải luôn giữ bình tĩnh và tập trung. Nhưng hôm nay, sự mệt mỏi trong anh dường như đã tích tụ quá lâu, khiến anh khó mà giữ được tinh thần tốt. Những cuộc họp diễn ra liên tục, không gian ngột ngạt khiến anh cảm thấy như bị bóp nghẹt.

Đến khi kết thúc công việc vào buổi chiều, Tuấn gần như kiệt sức. Anh bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, ánh chiều tà chiếu xuống làm mắt anh hơi loá. Không đeo kính, mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt hơn, nhưng anh không quan tâm. Tất cả những gì anh muốn bây giờ chỉ là trở về nhà, nằm xuống và nhắm mắt để quên đi cảm giác mệt mỏi này, à cả ôm Pam nữa.

Cùng lúc đó, Tâm vô tình đi ngang qua tòa nhà nơi Tuấn làm việc. Cô vừa kết thúc một ngày dài, lo công việc và chăm sóc Bi, trong đầu chỉ nghĩ đến việc về nhà nghỉ ngơi. Nhưng ánh mắt cô bỗng dừng lại khi thoáng thấy bóng dáng quen thuộc bước ra từ cửa tòa nhà. Trái tim cô như ngừng đập khi nhận ra đó là Tuấn.

Tâm khựng lại, đôi mắt mở to nhìn anh từ xa. Trông Tuấn gầy đi nhiều, dáng vẻ mệt mỏi và bước đi chậm chạp. Anh không đeo kính, có lẽ vì vậy mà anh không nhận ra cô. Cô đứng đó, tay khẽ run, cảm giác lo lắng và buồn bã xen lẫn nhau. Dù biết rằng mình không nên quan tâm đến anh nữa, nhưng trái tim cô lại không thể dứt khỏi hình bóng người đàn ông này.

Tuấn lơ đễnh bước ra khỏi tòa nhà, mắt nheo lại vì ánh nắng, nhưng anh chẳng để ý xung quanh. Mọi thứ trước mắt anh chỉ là những hình ảnh mờ nhạt, và Tâm, dù đứng không xa, cũng chỉ như một cái bóng lướt qua trong tầm nhìn hạn chế của anh. Anh không nhận ra sự hiện diện của cô, không biết rằng Tâm đang dõi theo anh từng bước, lòng nặng trĩu.

Tâm nhìn theo Tuấn một lúc lâu. Cô muốn chạy lại, muốn hỏi anh xem liệu anh có ổn không, nhưng lý trí ngăn cô lại. Tâm hiểu rằng, dù có lo lắng thế nào, cô cũng không còn là người có thể ở bên cạnh anh nữa. Cô đứng yên, để Tuấn dần bước xa khỏi tầm mắt mình, lòng quặn thắt nhưng vẫn giữ im lặng.

Khi Tuấn lên xe và lái đi, Tâm mới khẽ thở ra, như thể cô vừa trải qua một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mà nặng nề đến không tưởng. Bước chân cô nhẹ nhàng tiếp tục con đường về nhà, nhưng trong lòng, hình bóng của Tuấn vẫn chưa thể phai nhạt.

Còn Tuấn, trong xe, không hề biết rằng chỉ vài phút trước, anh đã vô tình lướt qua người phụ nữ từng là cả thế giới của mình. Những áp lực công việc và cuộc sống hiện tại khiến anh dường như lạc lối, và dù đã quay trở lại Việt Nam, tâm trí anh vẫn bị ám ảnh bởi những ký ức cũ, như cái cách mà anh không thể nhận ra Tâm dù chỉ trong khoảnh khắc.

Buổi chiều dần tàn, cả hai vẫn cứ bước đi trên con đường riêng, không một lần chạm mặt, nhưng những cảm xúc cũ vẫn âm thầm len lỏi vào trong tim họ, khiến những bước chân càng trở nên nặng nề hơn.

"Anh không nhớ em cũng được, nhưng anh chẳng muốn gặp lại con trai của mình luôn hay sao Tuấn?" Tâm thầm trách khi đang đi bộ. Mắt từ đâu nhoè đi.

Khi bước vào nhà, cô cố gắng để mọi việc diễn ra như bình thường, để không khiến con trai lo lắng. Bi vui vẻ chạy vào phòng chơi với đồ chơi của mình, không nhận ra rằng mẹ mình đang đứng lặng ở cửa, ánh mắt vô hồn hướng về xa xăm.

Tâm đứng tựa vào cánh cửa, đôi chân dường như không còn vững sau cuộc chạm trán bất ngờ ấy. Gặp lại Tuấn, dù chỉ thoáng qua, đã khơi dậy những cảm xúc mà cô tưởng đã chôn giấu từ lâu. Cô không ngừng nghĩ về hình ảnh mệt mỏi của anh, dáng vẻ bơ phờ, tiều tụy khiến cô không thể yên lòng. Anh trông không còn là Tuấn mạnh mẽ, kiên cường như trước, mà chỉ còn lại một người đàn ông đầy u ám, mang trong mình nỗi đau và sự cô độc.

Cô đi chậm rãi vào bếp, đặt tay lên quầy bếp lạnh ngắt. Tâm thở dài, không thể xua đi sự lo lắng đang bủa vây. Cô nhớ đến những lần Tuấn đột nhiên ốm đau khi còn bên cô, những lúc dạ dày anh bị hành hạ, và cô đã từng chăm sóc anh trong những đêm dài không ngủ. Nhưng bây giờ, Tâm không còn ở bên cạnh Tuấn nữa, và đó là điều cô phải chấp nhận.

Cô nhìn quanh căn nhà nhỏ của mình, nơi chỉ còn lại cô và Bi. Dù đã cố gắng tạo dựng một cuộc sống mới, nhưng sự trống vắng của những ngày tháng trước đó vẫn luôn tồn tại. Tâm biết rằng cô và Tuấn đã không còn thuộc về nhau nữa, nhưng cảm giác trách nhiệm và lo lắng vẫn không thể dứt ra khỏi lòng cô.

Bi từ phòng chạy ra, giọng reo lên.

"Mẹ ơi, đóiiii!"

Tâm giật mình, quay lại với nụ cười dịu dàng. Cô bước đến bế con lên, lòng cố gắng gạt đi những suy nghĩ về Tuấn.

"Được rồi, mẹ sẽ nấu cơm cho con ăn nhé" Cô nói nhẹ nhàng, cố gắng tập trung vào những gì trước mắt.

Nhưng khi quay lưng đi vào bếp, hình ảnh của Tuấn vẫn không thể biến mất khỏi tâm trí cô. Trong mỗi hành động thường ngày, trong mỗi khoảnh khắc cô dành cho Bi, hình bóng Tuấn vẫn lặng lẽ tồn tại, âm thầm theo đuổi cô, khiến lòng cô không thể bình yên.

Cả buổi tối hôm ấy, dù cố gắng làm mọi thứ để bận rộn, Tâm vẫn không thể thôi nghĩ về cuộc gặp thoáng qua với Tuấn. Cô tự nhủ rằng đó chỉ là một sự tình cờ, rằng cuộc sống của họ đã rẽ hướng và cô không còn quyền gì để lo lắng cho anh nữa. Nhưng dù biết rõ điều đó, lòng cô vẫn không thể ngăn mình suy nghĩ.

Sau khi Bi đã đi ngủ, Tâm ngồi bên cửa sổ phòng khách, lặng lẽ nhìn ra bóng đêm tĩnh mịch bên ngoài. Ánh đèn đường chiếu vào khiến căn phòng trở nên mờ ảo, tạo nên không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt. Cô tự hỏi, liệu Tuấn có ổn không? Liệu anh có tự chăm sóc bản thân hay lại chìm đắm vào những đêm dài không lối thoát?

Những câu hỏi không lời đáp cứ vang lên trong đầu, và Tâm nhận ra rằng, dù đã cố gắng tách mình ra khỏi cuộc sống của Tuấn, cô vẫn chưa hoàn toàn dứt bỏ được cảm xúc dành cho anh. Và điều đó khiến cô đau lòng hơn bao giờ hết.

Đêm ấy, Tâm không ngủ được. Cô nằm trằn trọc trong bóng tối, trái tim cứ mãi vương vấn hình bóng của người đàn ông cô từng yêu sâu sắc, giờ đây chỉ còn là ký ức xa vời nhưng chưa bao giờ phai nhạt.

"Đừng để em nhớ đến anh nữa được không? Em không chịu nổi nữa" Giọng cô nghẹn lại, trong màn đêm, âm thanh thút thít cứ bao trùm lấy cả gian phòng.

"Định mệnh cứ đưa đẩy em gặp lại anh, nhưng lại chẳng thể đưa đẩy anh về lại với em"

Tuấn trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi, cơ thể anh đã rệu rã. Anh ngả lưng xuống giường, nhắm mắt hy vọng sẽ tìm được chút giấc ngủ an lành. Nhưng chưa kịp chợp mắt, điện thoại anh đột ngột reo lên. Tiếng chuông như đâm vào não bộ đã kiệt quệ của anh. Mắt nhắm mắt mở, Tuấn cầm lấy điện thoại, nhận cuộc gọi.

Đó là một cuộc gọi khẩn từ một trong những cánh tay đắc lực của anh trong giới mafia. Một vụ tranh chấp giữa các băng nhóm đã bùng nổ thành một cuộc xung đột quy mô lớn, và họ cần sự chỉ đạo của Tuấn ngay lập tức. Nghe giọng lo lắng từ đầu dây bên kia, Tuấn biết rằng mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, và anh không thể để tình hình tồi tệ hơn.

Anh lồm cồm ngồi dậy, gạt đi cơn mệt mỏi đang đè nặng.

"Tôi sẽ đến ngay" Tuấn nói ngắn gọn rồi cúp máy. Mặc vội chiếc áo khoác, anh nhanh chóng rời khỏi nhà trong đêm tối.

Tại hiện trường, mọi thứ hỗn loạn không thể tả. Tuấn bước vào, nhanh chóng nắm bắt tình hình. Với sự điềm tĩnh và sắc bén của mình, anh chỉ đạo mọi người xử lý từng chi tiết. Những cuộc đàm phán và điều chỉnh nhanh chóng được thực hiện để ngăn chặn cuộc xung đột lan rộng. Dù kiệt sức, Tuấn vẫn điều khiển mọi thứ như một nhà lãnh đạo thực thụ. Anh biết rõ rằng, trong thế giới này, sự yếu đuối hay mệt mỏi đều có thể khiến anh phải trả giá bằng cả mạng sống.

Khi mọi chuyện đã tạm thời lắng xuống, đồng hồ đã điểm gần rạng sáng. Tuấn cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình bị vắt kiệt. Anh cúi xuống một chút, tay vịn vào cửa xe để giữ thăng bằng. Cơn chóng mặt bất ngờ ập đến, báo hiệu dấu hiệu tụt huyết áp. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng, nhưng Tuấn không để lộ cho ai thấy.

"Không sao, về nhà là ổn" anh tự nhủ, lắc nhẹ đầu rồi bước lên xe. Nhưng những triệu chứng khó chịu cứ đeo bám không buông.

Trên đường về, phố xá vắng lặng. Ánh đèn đường nhạt nhòa, đôi mắt của Tuấn bắt đầu mờ đi. Anh thấy mình phải cố gắng hết sức để giữ cho tay lái không lạc hướng, nhưng cơn mệt mỏi và chóng mặt càng lúc càng nghiêm trọng.

Bất chợt, mọi thứ trước mắt anh như tối sầm lại. Chiếc xe chao đảo, tay lái tuột khỏi tầm kiểm soát. Tuấn không kịp phản ứng, chiếc xe mất phương hướng và đâm vào lề đường, rồi va mạnh vào một cột đèn.

Tiếng kim loại va chạm vang lên sắc lẻm, không gian dường như đứng yên trong giây lát. Đầu Tuấn đập mạnh vào vô lăng, đau đớn tột cùng, rồi mọi thứ chìm vào hư vô. Anh ngã người ra ghế, bất tỉnh.

Người đi đường nhanh chóng phát hiện ra tai nạn và gọi cấp cứu. May mắn thay, người trong chiếc xe còn lại không bị thương, nhưng ánh mắt họ đổ dồn về phía Tuấn với sự hoảng hốt. Máu từ vết thương trên đầu Tuấn chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của anh. Xe cấp cứu nhanh chóng đến hiện trường, nhân viên y tế vội vã đưa anh ra khỏi xe và tiến hành sơ cứu.

Tuấn vẫn chưa tỉnh lại, nằm bất động giữa ánh đèn nhấp nháy của xe cấp cứu, với những tiếng còi inh ỏi vang vọng trong đêm tĩnh mịch. Anh đã rơi vào trạng thái không còn hay biết gì về thế giới xung quanh, một lần nữa bị nhấn chìm trong bóng tối, nhưng lần này, không ai biết liệu anh có thể tỉnh lại như những lần trước hay không.

































































































































Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro