Chap 34. Có thai?

Anh dừng lại, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, vừa hy vọng vừa sợ hãi. Anh không biết mình có nên nói điều này hay không, không biết liệu Tâm sẽ phản ứng ra sao, nhưng anh không thể ngăn trái tim mình hướng về cô, dù ký ức đã mờ nhạt nhưng cảm giác vẫn thật rõ ràng. Mỗi khi ở bên Tâm, anh cảm thấy bình yên, cảm thấy như đang dần tìm lại chính mình, tìm lại những gì mà anh từng đánh mất.

Tâm lắng nghe, đôi mắt cô thoáng ngạc nhiên trước lời đề nghị của anh. Một chút xúc động dâng lên trong ánh mắt cô, nhưng rồi, cô khẽ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và sâu lắng. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh, siết nhẹ như để trấn an anh, và nói bằng giọng bình thản nhưng đầy sự hiểu biết.

"Tuấn à, mình hãy để thời gian trả lời tất cả. Em biết anh đã rất cố gắng để nhớ lại và tìm kiếm, và em trân trọng điều đó. Nhưng có lẽ, tình cảm và mọi thứ vẫn cần một chút thời gian để tự nó tìm lại đúng vị trí trong lòng anh"

Lời cô nói dịu dàng nhưng chắc chắn, đủ để khiến Tuấn cảm nhận được sự chân thành và sự kiên nhẫn trong tình cảm của cô. Tâm không trách anh, không yêu cầu anh phải vội vàng hồi đáp, cô muốn để anh có không gian để hiểu rõ hơn về tình cảm của mình.

Tuấn gật đầu, lòng anh thoáng nhẹ nhõm. Anh hiểu rằng, dù câu trả lời chưa phải là điều anh mong đợi ngay lập tức, nhưng ít nhất, anh biết rằng Tâm vẫn ở đó, vẫn bên cạnh anh và chờ đợi. Cả hai im lặng, chỉ cảm nhận sự an yên trong khoảnh khắc này, để cho thời gian sẽ tự mình đưa mọi thứ về đúng nơi nó thuộc về.

Hôm sau, Tuấn phải đến tổ chức để giải quyết công việc. Tình hình ở đó không mấy yên bình, hai bên tranh chấp lớn tiếng, lời qua tiếng lại dần trở nên gay gắt, và chẳng mấy chốc đã leo thang thành một cuộc ẩu đả. Những tiếng đấm đá, tiếng la hét vang lên xung quanh, tạo nên không khí căng thẳng tột độ. Đứng giữa đám đông đang hỗn loạn, Tuấn cảm thấy cơn tức giận dâng lên mạnh mẽ. Vốn là người có nguyên tắc và muốn duy trì trật tự trong tổ chức, anh không thể đứng nhìn đàn em làm loạn như vậy.

"Chúng mày làm cái chó gì thế?!"

Với khuôn mặt đầy sát khí, ánh mắt lạnh lùng, Tuấn tiến tới gần, sẵn sàng can thiệp bằng mọi cách để chấm dứt cuộc xô xát. Thấy anh tiến vào, một số đàn em lùi lại với vẻ ngại ngùng, nhưng căng thẳng vẫn chưa thể dập tắt hoàn toàn.

"Mày biết Hà Anh Tuấn là ai không?!"

Một vài người khác đứng cạnh khẽ cản anh lại, cố thuyết phục anh không nên tự mình dính vào, nhưng anh phớt lờ. Trong khoảnh khắc đó, Tuấn chỉ muốn lao vào mà xử lý tất cả những người đang gây náo loạn.

Ngay khi bước lên phía trước, chuẩn bị cho hành động quyết liệt, bỗng dưng điện thoại trong túi anh reo lên. Nhạc chuông quen thuộc của Tâm khiến anh chững lại, anh vốn cài nhạc chuông của cô khác với tất cả vì cô luôn là sự ưu tiên. Nhìn thấy tên cô hiện trên màn hình, cơn giận của anh bất giác hạ xuống đôi chút. Dẫu đang trong tình huống căng thẳng, anh vẫn quyết định nghe máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của Tâm, nũng nịu và ấm áp, chỉ có vài từ đơn giản.

"Em nhớ anh quáaa"

Câu nói ấy như cơn gió mát lành thổi tan mọi sự căng thẳng đang trĩu nặng trong lòng anh. Đôi môi Tuấn khẽ nở một nụ cười, sự tức giận trong mắt dần biến mất, thay vào đó là ánh nhìn dịu dàng mà đàn em hiếm khi thấy ở anh. Mọi hỗn loạn xung quanh như mờ nhạt đi, chỉ còn lại câu nói nhẹ nhàng của cô đang vang vọng trong đầu anh.

Không suy nghĩ thêm, Tuấn mỉm cười quay lưng rồi quay bước, rời khỏi đó mà không nói một lời. Anh bỏ lại tất cả sự hỗn loạn, căng thẳng, và những ánh mắt ngơ ngác của mọi người xung quanh. Đàn em đứng lại nhìn theo bóng anh, không ai hiểu tại sao đại ca, người luôn nghiêm khắc trong công việc, lại đột nhiên bỏ đi giữa lúc mọi chuyện đang rối ren như vậy. Còn bên đối thủ, trên đầu có rất nhiều dấu chấm hỏi lớn.

"Ủa rồi là sao bây?"

Trên đường về, tâm trạng của Tuấn dần nhẹ nhõm, từng bước đi của anh mang theo cảm giác ấm áp mà chỉ giọng nói của Tâm mới có thể mang lại. Đối với người khác, công việc có thể là quan trọng nhất, nhưng với anh, Tâm luôn là bến đỗ bình yên mà anh không thể nào bỏ qua. Về đến nhà, anh bước vào trong, thấy cô đứng chờ ở phòng khách, ánh mắt tràn ngập niềm vui khi thấy anh trở về.

Tuấn bước tới gần, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ cơ thể của người con gái anh yêu. Lúc này, anh chỉ muốn bỏ lại tất cả phía sau để ở bên cạnh cô, người đã khiến anh nhận ra rằng điều quý giá nhất trong cuộc sống này là những khoảnh khắc giản dị bên nhau.

"Nhớ anh lắm sao?"

"Nhớ chứ... nhớ rất nhiều!"

Anh mỉm cười, cúi xuống hôn vào môi Tâm. Mọi phiền lo ngoài kia như tan biến, anh quên luôn Bi đang đứng ngay cầu thang nhìn anh.

"Ba!"

Tuấn và Tâm đều giật mình quay lại, chẳng biết con trai có thấy cảnh tượng kia không, cả hai đều bối rối, ậm ừ, rồi ai nấy đi một hướng, Tuấn lại bế Bi, còn Tâm vào bếp hâm lại đồ ăn cho anh.

"Sao con không gọi bố mà cứ gọi ba thế hả?"

"Ba baa"

"Bố"

"Ba!"

"Bố!"

"Boo" Đôi mắt tròn xoe Bi nhìn Tuấn, miệng còn chảy nước dãi. Tuấn hôn mạnh vào má Bi, đúng là con trai bị đớt giống anh thật, có từ rặn mãi cũng chẳng ra.

"Bi có yêu bố không?"

"Có ạa"

Tuấn cười lớn, anh tự hỏi sao anh không gặp thằng nhóc này sớm hơn. Có lẽ sẽ rất tốt nếu thằng này cứ đu dính anh cả ngày.

Tuấn tưởng rằng sau tất cả những sóng gió, mọi thứ giữa anh và Tâm đã dần bình ổn, rằng họ có thể bắt đầu vun đắp lại hạnh phúc sau những tháng ngày xa cách và hiểu lầm. Nhưng chỉ vài tuần sau, một biến cố bất ngờ kéo đến, khiến mọi thứ lại một lần nữa rơi vào bế tắc.

Hôm đó, khi Tuấn vừa kết thúc công việc buổi chiều và chuẩn bị về nhà, anh nhận được tin nhắn từ một người phụ nữ tên Gia Mỹ. Cái tên ấy làm anh nhớ lại những tháng ngày khi cuộc sống của anh còn lạc lối. Mỹ là một người từng đến với anh trong những cuộc vui chóng vánh, khi anh chưa có bất kỳ ràng buộc nào về mặt tình cảm, lúc anh bị mất trí nhớ và tìm đến cô để thỏa mãn. Tuy mối quan hệ đó không sâu sắc, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Gia Mỹ khiến anh cảm thấy có điều chẳng lành.

Khi hai người gặp nhau, Gia Mỹ bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên quyết nhưng cũng mang chút bực tức. Tuấn có phần dè dặt, vì anh không muốn mọi chuyện lại dây dưa thêm một lần nữa. Tuy nhiên, Mỹ không đợi lâu, cô đưa ra tin tức chấn động khiến anh chết lặng. Mỹ nói rằng cô đã mang thai, và khẳng định đứa bé là con của Tuấn.

Tuấn không tin vào tai mình. Anh cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên và tức giận. Anh hỏi Mỹ có chắc chắn không, nhưng cô đáp lại bằng giọng điệu thách thức, nhấn mạnh rằng không còn nghi ngờ gì cả. Tuấn biết quá rõ bản tính của Mỹ, anh không chắc liệu đây là sự thật hay chỉ là một chiêu trò nhằm khiến anh phải chịu trách nhiệm với cô. Thậm chí, khi nhận thấy sự lạnh lùng của Tuấn, Mỹ lập tức rút điện thoại ra, bình tĩnh mở một đoạn video quay lại hình ảnh cả hai trong quá khứ, khi họ còn dây dưa với nhau. Cô thẳng thừng đe dọa.

“Nếu anh từ chối chịu trách nhiệm, đoạn video này sẽ đến tay Tâm. Anh nghĩ cô ấy sẽ thế nào khi biết sự thật này?”

Ánh mắt Tuấn tối sầm lại, sự tức giận lẫn bất lực đan xen trong lòng anh. Dù chỉ là một đoạn video mơ hồ nhưng nó đủ để tạo nên hiểu lầm lớn trong mối quan hệ giữa anh và Tâm. Anh không muốn Tâm biết những chuyện không đáng này, và càng không muốn thấy cô phải tổn thương vì những sai lầm của mình. Tuy nhiên, anh cũng không muốn bị điều khiển hay ép buộc trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Sau một hồi cân nhắc, Tuấn hít sâu, cố gắng kiểm soát cảm xúc, rồi nói với Mỹ bằng giọng điệu thản nhiên nhưng sắc lạnh.

“Cô không xứng đáng bước vào cuộc sống của tôi hay gặp lại bất kỳ ai thân thiết với tôi. Tôi sẽ không nhận đứa trẻ này nếu tôi không chắc chắn nó là con tôi. Đừng cố ép buộc!”

Mỹ nghe thấy, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ tức tối, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Cô đáp lại một cách kiên quyết rằng sẽ không bao giờ từ bỏ. Thậm chí, cô còn tuyên bố sẽ chuyển đến sống cùng Tuấn để chắc chắn rằng đứa con của mình nhận được sự quan tâm và bảo vệ từ cha nó.

Tuấn hiểu rằng nếu anh từ chối, mọi chuyện có thể đổ vỡ không cứu vãn được. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc miễn cưỡng chấp nhận cho Mỹ ở cùng, dù trong lòng không hề mong muốn. Anh đặt ra điều kiện rõ ràng, không có đám cưới, không đăng ký kết hôn, và tất cả chỉ là một thỏa thuận để tránh những hệ lụy không đáng có. Mỹ đồng ý, nhưng ánh mắt cô vẫn tràn đầy toan tính.

Cả đêm đó, Tuấn nằm suy nghĩ không yên. Từng lời nói, từng ánh mắt nghi ngờ và dối trá của Gia Mỹ làm anh thấy nặng nề. Bên cạnh nỗi lo về chuyện đứa trẻ, anh còn lo Tâm sẽ phát hiện ra mọi chuyện. Anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào, và điều đó làm anh càng rơi vào bế tắc.

Tuấn cảm thấy như bị giam hãm trong một mớ rắc rối. Gia Mỹ, với nỗi ám ảnh dai dẳng về anh, đã không ngại tìm mọi cách để giữ anh lại bên mình, dù điều đó đồng nghĩa với việc cô tự đẩy bản thân vào một tình thế không mấy danh giá. Cô biết rõ trái tim Tuấn thuộc về Tâm, nhưng vẫn cố ý để bản thân mang thai, nghĩ rằng đứa trẻ có thể níu giữ anh mãi mãi. Mỹ tin rằng qua thời gian, khi phải cùng cô chăm sóc con, Tuấn sẽ dần thay đổi cảm xúc, dành cho cô những quan tâm và yêu thương thật sự.

Nhưng thực tế lại khác hoàn toàn với những gì Mỹ mong đợi. Tuấn đón nhận tin tức này với sự lạnh lùng đến gai người. Mỗi khi ở cạnh cô, anh luôn giữ khoảng cách rõ ràng và không bao giờ nở một nụ cười hay dành chút thiện cảm nào cho Mỹ. Bất kể Mỹ cố gắng ra sao để làm hài lòng Tuấn, anh vẫn phớt lờ, như thể cô không tồn tại. Mỗi bữa sáng, cô tỉ mỉ chuẩn bị những món ăn yêu thích của anh, nhưng Tuấn không bao giờ đụng đũa. Anh bỏ qua ánh mắt ấm áp, chăm sóc dịu dàng của Mỹ và chỉ giữ thái độ nhẫn nhịn vì sự hiện diện của đứa trẻ, điều duy nhất anh chấp nhận trong mối quan hệ này.

Pam, con gái nhỏ của Tuấn, cũng bị anh kéo vào trong tình thế oái oăm này. Tuấn không muốn Pam thân thiết với Gia Mỹ và luôn nhắc nhở con không nên ăn bất cứ thứ gì Mỹ nấu. Có đôi lần, Pam thắc mắc ngây thơ hỏi vì sao phải tránh xa "cô Mỹ," nhưng Tuấn chỉ bảo con cần nghe lời mà không đưa ra lý do nào thỏa đáng. Mỗi khi Pam tình cờ nhìn thấy Mỹ đang cố gắng chăm sóc cha mình hay tỏ ra thân thiện, Tuấn lập tức bảo con gái rời khỏi phòng, không để Mỹ có cơ hội tiếp xúc với Pam quá lâu.

Gia Mỹ thấy rõ sự lạnh lùng của Tuấn và cả sự xa cách mà anh áp đặt lên Pam, điều này làm cô tổn thương sâu sắc. Dù vậy, cô vẫn bám víu vào hy vọng rằng, với thời gian, mọi chuyện sẽ thay đổi. Cô nghĩ rằng nếu mình kiên trì, chăm sóc và yêu thương đứa con, thì có lẽ anh sẽ dần dần mở lòng với cô. Cô không ngừng tự nhủ rằng những cố gắng của mình sẽ được đền đáp, rằng sẽ có một ngày Tuấn nhận ra và cảm động trước tình yêu và sự hy sinh mà cô đã dành cho anh.

Thế nhưng, tất cả những hành động của Gia Mỹ đều bị Tuấn phớt lờ. Anh không hề dành cho cô một ánh nhìn dịu dàng hay bất cứ sự quan tâm nào. Thậm chí, những lần Mỹ nỗ lực chăm sóc anh hay hỏi han về sức khỏe, anh đều đáp lại bằng sự lạnh nhạt hoặc đôi lúc, bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Điều này không khỏi khiến cô chạnh lòng và rơi vào cảm giác lạc lõng ngay trong chính căn nhà mà cô đã nghĩ sẽ trở thành mái ấm của mình.

Dù mọi việc dần trở thành một gánh nặng, Tuấn vẫn không cho phép bản thân yếu đuối hay mềm lòng trước Gia Mỹ. Trong thâm tâm anh, chỉ có Tâm là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu thương và muốn xây dựng một tương lai bên cạnh. Những ngày qua, anh sống trong nỗi lo lắng, không ngừng canh cánh về việc Tâm sẽ phát hiện ra đoạn video hay bất kỳ điều gì liên quan đến Gia Mỹ. Anh không thể để Gia Mỹ gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Tâm, và cũng không muốn những sai lầm trong quá khứ phá hủy hạnh phúc mà anh đang dần xây dựng lại với cô.

Sự căng thẳng giữa anh và Gia Mỹ ngày càng đẩy mọi thứ đến bờ vực, và Tuấn nhận ra rằng bản thân cần phải tìm cách giải quyết triệt để tình huống này. Anh hiểu rõ rằng mối quan hệ mập mờ với Gia Mỹ chỉ khiến mọi thứ thêm rối ren, nhưng sự đe dọa mà cô ấy đang nắm giữ khiến anh chưa dám hành động dứt khoát. Mặc dù Tuấn không dành cho cô bất cứ tình cảm nào, nhưng anh cũng không thể chấp nhận được một người phụ nữ khác ngoài Tâm chen vào cuộc sống của mình, dù chỉ là một góc nhỏ.

Trong khi Gia Mỹ vẫn cố gắng kiên nhẫn để giành lấy trái tim anh, Tuấn chỉ càng xa cách và cứng rắn hơn, như một lời nhắc nhở rằng trái tim anh đã có nơi thuộc về. Những ngày tháng này, với anh, chỉ là một sự chịu đựng và nỗ lực giữ gìn hạnh phúc thật sự mà anh sợ mình có thể sẽ đánh mất nếu không hành động đúng đắn.















































































































































Ngủ ngon nhe!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro