Chap 41. Nhớ lại tất cả

Trong cơn mê man, Tuấn như lạc vào một dòng chảy ký ức mà anh không thể nào cưỡng lại. Những hình ảnh hiện lên từng lớp, từng lớp, như cuộn phim quay chậm, tái hiện từng khoảnh khắc cuộc đời anh đã sống cùng Tâm.

Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, khi ánh mắt cô sáng lên với nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào đến nao lòng. Những ngày tháng yêu nhau, cả hai đã từng hạnh phúc và mơ mộng về một gia đình nhỏ, đầy tiếng cười. Anh nhớ cả những ngày họ cùng nhau xây dựng mái ấm, từng lời nói hứa hẹn yêu thương, từng khoảnh khắc bình dị, từng nấu ăn cùng nhau, đón những mùa lễ hội bên nhau, đến chăm sóc Pam từ khi con bé chào đời.

Nhưng rồi những khoảnh khắc ngọt ngào dần chuyển thành những trận cãi vã không hồi kết, khi áp lực công việc và trách nhiệm gia đình bắt đầu đè nặng. Từng lời trách móc, từng nỗi đau của Tâm hiện lên rõ mồn một trong tâm trí anh. Anh thấy rõ sự mệt mỏi trong ánh mắt cô, sự chịu đựng mà cô chưa bao giờ nói ra. Anh nhận ra mình đã để những tham vọng, cái tôi cá nhân làm phai nhạt đi niềm vui trong cuộc sống chung, để rồi cuối cùng, chính anh là người đánh mất gia đình mà mình từng khao khát gìn giữ.

Rồi đến cảnh cuối cùng, ngày Tâm đưa ra đơn ly hôn, đôi mắt đẫm lệ nhưng đầy quyết tâm. Tuấn nhớ như in ánh nhìn của cô lúc đó, vừa tổn thương, vừa dứt khoát. Ngày ấy, cô đã rời đi, để lại khoảng trống lạnh lẽo mà đến giờ anh vẫn chưa thể nào lấp đầy.

Trong lúc này, sự ân hận như một lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng anh. Tuấn muốn vươn tay ra, muốn níu kéo, muốn nói một lời xin lỗi với Tâm. Anh cố gắng chống chọi với cơn đau đầu dữ dội để không bỏ lỡ bất kỳ hình ảnh nào, nhưng càng cố nhớ, ký ức càng dồn dập và nhức nhối. Anh cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm trong hối tiếc, những kỷ niệm đẹp đẽ nhưng đầy đau thương.

Mắt anh dần ướt đi, và hơi thở như ngưng lại. Mọi thứ trở nên mờ nhòa, tất cả những hình ảnh đó biến thành một vệt sáng trắng xóa. Cuối cùng, khi kiệt sức hoàn toàn, anh chỉ còn biết gọi thầm tên Tâm trong cơn mê, như một lời xin lỗi muộn màng vang vọng trong vô thức, trước khi chìm vào khoảng không đen đặc và im lặng hoàn toàn.

Tâm bước vào phòng, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ lướt qua gương mặt Tuấn, soi rõ từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Cô đến gần, bất giác nhận ra khóe mắt anh đang ươn ướt, một dòng nước mắt khẽ tràn xuống, vẽ một vệt mờ nhạt trên làn da nhợt nhạt vì cơn sốt cao. Trái tim cô như thắt lại.

Nhìn anh trong bộ dạng yếu đuối, đau đớn này, Tâm không khỏi cảm thấy xót xa. Cô cúi xuống, định lau đi giọt nước mắt, nhưng bàn tay khựng lại giữa không trung, như bị kìm hãm bởi những nỗi đau và tổn thương còn vương lại từ quá khứ.

Tuấn khẽ cựa mình, giọng nói thều thào vang lên trong cơn mê.

“Tâm...”. Chỉ một tiếng gọi thôi, nhưng đủ để làm lòng cô rung động. Anh vẫn nhớ đến cô, ngay cả khi bất tỉnh. Dù anh đã từng tổn thương cô rất nhiều, nhưng giờ đây, sự chân thành và yếu đuối nơi anh lại khiến cô không thể nào dứt ra được cảm giác thương cảm ấy.

Cô chạm nhẹ lên trán anh, cảm nhận nhiệt độ nóng rực từ làn da anh tỏa ra. Cơn sốt của anh rất cao, không ngừng làm cả người Tuấn run lên trong cơn mê man. Cô khẽ thở dài, cố nén cảm xúc hỗn loạn đang cuộn trào trong lòng, rồi lấy một chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng lau từng giọt mồ hôi và thay khăn mới trên trán anh.

Dù không nói gì, nhưng từng động tác của Tâm đều chứa đựng một sự chăm sóc dịu dàng, như một lời an ủi không thành tiếng dành cho anh. Giữa căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở khẽ của Tuấn và ánh mắt lặng lẽ của Tâm dõi theo, như thể cả hai đang cùng chia sẻ một khoảnh khắc mỏng manh mà đầy xúc động, dù biết rằng những vết thương xưa cũ vẫn còn đó, nhưng họ chẳng thể nào phủ nhận rằng, trong sâu thẳm, tình cảm dành cho nhau vẫn chưa bao giờ biến mất hoàn toàn.

Tâm đã gọi bác sĩ đến, và khi ông rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại Tuấn ngồi tựa vào đầu giường, từng muỗng cháo ấm áp nhẹ nhàng trôi qua cổ họng. Anh đã có thể ngồi dậy và tỉnh táo hơn, nhưng đôi mắt vẫn đờ đẫn, xa xăm, như đang nhìn vào khoảng không vô tận phía trước. Tâm ngồi cạnh, lặng lẽ quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt anh, dẫu trong lòng nặng trĩu nhưng không nói gì.

Tuấn nhìn xuống bát cháo, từng muỗng cháo dường như vừa có vị đắng, vừa có vị trống rỗng của hối hận và tiếc nuối. Trong cơn mê man sốt, anh đã nhớ lại hết tất cả, từ những kỷ niệm hạnh phúc, những hiểu lầm, từng giọt nước mắt của Tâm đến cả những lỗi lầm mà chính anh đã vô tình gây ra. Bây giờ anh không còn lý do gì để biện minh. Dù việc mất trí nhớ là một thực tế đau lòng, anh không thể phủ nhận rằng chính khoảng thời gian ấy anh đã rung động với Tâm một lần nữa và đã vô tình khiến Tâm chịu đựng quá nhiều đau đớn và hiểu lầm. Anh đã lơ là bên cô, vô thức để bản thân trượt xa khỏi những hạnh phúc mà họ từng có, để cuối cùng là đổ vỡ và chia xa.

Đôi bàn tay anh nắm chặt lại, run rẩy.

"Là do mình" anh thì thầm, giọng nói khàn đặc.

"Mình đã để Tâm rơi vào cảm giác đó, mình đã khiến cô ấy chịu đựng một nỗi đau không đáng có"

Nhìn Tuấn trong dáng vẻ dằn vặt, Tâm bất giác cảm thấy nỗi đau nào đó len lỏi trong lòng. Dù đã cố gắng mạnh mẽ để giữ cho bản thân không yếu mềm, nhưng trước sự thống khổ và hối hận hiện rõ trong mắt anh, cô không khỏi thấy bản thân cũng bị cuốn vào dòng cảm xúc lặng lẽ đó.

"Anh xin lỗi, Tâm" anh đột ngột nói, giọng nói khẽ khàng nhưng chứa đầy sự chân thành.

"Xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra… Xin lỗi vì đã khiến em phải trải qua những nỗi đau mà lẽ ra anh không bao giờ để em phải gánh chịu"

Tâm không nói gì, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt buồn bã. Cô không trách anh, nhưng những vết thương trong lòng cô vẫn chưa thể lành lặn hoàn toàn. Dù muốn tha thứ, nhưng một phần trong lòng cô vẫn luôn tự nhắc nhở rằng tổn thương đã từng tồn tại.

Tuấn thấy ánh mắt đó, hiểu rằng không thể mong chờ một lời tha thứ từ cô. Anh đã chấp nhận việc rời xa cô, đã chuẩn bị để buông tay và nhìn cô đi con đường riêng, nơi cô sẽ được bình yên và hạnh phúc mà không còn những dằn vặt từ mối quan hệ đã qua.

Anh thở dài, giọng trầm buồn.

"Em đáng được hạnh phúc, Tâm ạ. Nếu rời xa anh giúp em có một cuộc sống tốt hơn, anh sẽ chấp nhận tất cả"

Cô khẽ nhíu mày, nhìn Tuấn trong khoảnh khắc. Dù những tổn thương chưa thể xóa nhòa, nhưng lòng cô không khỏi rung động trước sự thành thật và đau lòng trong lời nói ấy. Tuy nhiên, cô không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, để Tuấn tiếp tục chìm trong cảm giác dằn vặt và hối hận.

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài thườn thượt của Tuấn và nỗi buồn sâu thẳm bao trùm lên cả hai.

Ký ức quay về mang theo cả những nỗi đau và áp lực mà Tuấn đã chôn giấu sâu trong tâm hồn từ rất lâu. Lần cuối cùng anh phải vật lộn với chính mình là khoảng thời gian đen tối, khi những mâu thuẫn và kỳ vọng của cuộc sống dần trở thành gánh nặng không thể gỡ bỏ. Trước đây, trước cả khi mất trí nhớ, anh từng đối mặt với những cơn trầm cảm kéo dài, những đêm thức trắng vì những suy nghĩ rối bời mà chẳng thể chia sẻ cùng ai. Đã có lúc anh nghĩ mình vượt qua được, nhưng bây giờ, khi mọi ký ức đột ngột trở lại, cảm giác ấy cũng không thể kiềm chế mà ùa về, như bóng tối lan tỏa, vây chặt lấy anh.

Từng ngày trôi qua, Tuấn dường như chỉ còn là một cái bóng của chính mình. Anh không còn quan tâm đến công việc, thứ từng là niềm đam mê và khẳng định giá trị bản thân. Những cuộc họp, những kế hoạch dài hạn, từng chi tiết anh tỉ mỉ theo đuổi bỗng trở nên vô nghĩa. Mỗi sáng thức dậy, Tuấn như phải cố gắng lắm mới rời khỏi giường, cơ thể nặng trĩu và đầu óc rã rời. Khi nhìn vào gương, anh thấy một người đàn ông với ánh mắt đờ đẫn, không còn ánh sáng, không còn khao khát.

Trong lòng anh, cảm giác cô đơn và trống rỗng cứ ngày càng lớn lên, lấn át tất cả. Gia đình, từng là niềm tự hào và là điểm tựa của anh, giờ đây chỉ là một mảng kí ức chồng chéo giữa những vết thương và hiểu lầm. Với Pam, anh vẫn yêu thương con gái hết lòng, nhưng cảm giác tội lỗi khiến anh không thể thể hiện sự quan tâm trọn vẹn như trước. Anh muốn ở bên con, nhưng lại sợ mình sẽ làm tổn thương con thêm lần nữa. Anh sợ rằng con sẽ cảm nhận được nỗi đau và sự trống rỗng bên trong anh, sẽ bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tiêu cực mà anh không thể kiểm soát.

Ngay cả khi ở bên Gia Mỹ, người luôn lo lắng và chăm sóc anh tận tình, Tuấn vẫn không cảm thấy mình thuộc về. Sự hiện diện của cô khiến anh như mắc kẹt giữa bổn phận và tình cảm thật sự. Mỗi lần cô chăm sóc anh, những cử chỉ ân cần lại khiến anh thêm ngột ngạt. Anh biết cô quan tâm, nhưng trong tâm trí, hình ảnh của Tâm vẫn còn đậm nét, như một vết thương không bao giờ lành. Sự giằng xé ấy khiến anh rơi vào trạng thái cô lập, không thể chia sẻ, không thể gần gũi bất kỳ ai. Anh muốn nói ra tất cả, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cũng không chắc liệu có ai thực sự hiểu được những nỗi đau thầm kín anh đang chịu đựng.

Từng đêm, căn phòng tối mịt trở thành không gian duy nhất nơi anh có thể đối mặt với chính mình. Anh ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng gió và tự hỏi liệu có cách nào thoát khỏi hố sâu này hay không. Mọi thứ dường như quay lại điểm xuất phát, những cơn trầm cảm từ trước đây tái phát và còn mạnh mẽ hơn. Bóng tối lấn át từng suy nghĩ tích cực, khiến anh cảm thấy bản thân chỉ là gánh nặng. Trong đầu anh xuất hiện những câu hỏi, những câu tự trách cứ và hối hận không ngừng.

“Giá như mình không mắc sai lầm, giá như mình giữ gìn gia đình, giá như…”

Dù anh cố gắng, những cảm giác cô đơn và thất vọng ấy vẫn không ngừng lớn lên. Trong lòng anh, mọi thứ dần trở thành một vực thẳm sâu không đáy, không có lối thoát.

Sau khi ký ức và nỗi đau chồng chất ùa về, Tuấn quyết định giữ khoảng cách hoàn toàn với Tâm. Anh không còn tìm những cái cớ để ghé qua nhà cô, không còn chủ động nhắn tin hay gọi điện với hy vọng được thấy Tâm và Bi, dù chỉ trong chốc lát. Bên trong, anh hiểu rõ hơn bao giờ hết rằng mình đã làm tổn thương cô quá nhiều, để lại cho cô những vết thương khó lành. Ý nghĩ ấy cứ ám ảnh và dày vò, khiến anh nhận ra rằng có lẽ, điều tốt nhất anh có thể làm cho Tâm bây giờ là buông tay, để cô có được cuộc sống bình yên mà cô xứng đáng.

Vì thế, mỗi sáng, dù lòng vẫn vương vấn, vẫn muốn tìm chút lý do để ghé qua và nhìn thấy cô, Tuấn lại phải kìm lại. Mỗi lần có chuyện về Tâm từ bạn bè, hoặc nghe Pam nhắc đến cô, trái tim anh lại nhói lên, nhưng anh ép mình phải thờ ơ, phải học cách quen dần với việc đó. Anh bắt đầu quen với sự vắng bóng của Tâm trong cuộc sống hàng ngày, một sự trống trải nhưng cũng là điều anh biết mình phải đối diện.

Những lần ra ngoài, khi tình cờ đi ngang qua những nơi gợi nhớ ký ức, nơi anh và Tâm từng đi cùng nhau, anh đều nhanh chóng bước qua, như sợ rằng một chút dừng lại thôi sẽ khiến anh mềm yếu và không kiểm soát được bản thân. Nhưng bên trong, anh vẫn mang theo hình ảnh của cô, cảm giác áy náy, cảm giác đã đánh mất đi thứ gì đó quá lớn lao. Bây giờ, Tâm dường như chỉ còn là một bóng hình trong ký ức, gần gũi mà cũng xa vời.

Pam, với đôi mắt ngây thơ và tâm hồn nhạy cảm, đôi lúc nhận ra sự khác thường của bố. Con bé thường thắc mắc tại sao dạo này bố không qua nhà Tâm, tại sao bố cứ im lặng mỗi khi nhắc đến cô. Tuấn chỉ mỉm cười xoa đầu con, rồi tìm cách lảng tránh. Anh không muốn Pam hiểu hay mang theo những tổn thương và dằn vặt mà anh đang gánh chịu, vì anh biết con gái cần sự an yên, chứ không phải một người bố đang loay hoay tìm cách thoát khỏi hố sâu trong lòng.

Đối diện với quyết định rời xa Tâm, dù đau đớn nhưng anh dần học cách chấp nhận. Anh không còn là người xứng đáng để tiếp tục ở lại trong cuộc đời cô, không còn đủ can đảm để bước lại gần và mong nhận được sự tha thứ. Giữa tất cả những tổn thương, anh chỉ còn lại một mong muốn duy nhất, để Tâm có thể sống hạnh phúc, dù điều đó đồng nghĩa với việc anh phải ở xa và âm thầm dõi theo cô từ phía xa mãi mãi.

































































































































































































Ngủ ngon nhe!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro