Chap 139
Từ sau khi Kim Tử Long cho Ninh Tuyết Tuyết thấy rõ rằng anh xem Thoại Mỹ là cả bầu trời thì Ninh Tuyết Tuyết đã giảm bớt đi thái độ hống hách của mình, có điều hai người cùng sống chung trong một nhà thì sẽ luôn có va chạm, càng huống hồ Ninh Tuyết Tuyết từ tận đáy lòng luôn xem Thoại Mỹ là tình địch.
Còn Thoại Mỹ thì cứ xem như Ninh Tuyết Tuyết không tồn tại, lúc rảnh rỗi sẽ vẽ bản thiết kế hoặc vào bệnh viện thăm Khưu Doanh Doanh.
Từ sau lần Khưu Doanh Doanh làm hòa với Cao Lỗi, quan hệ của hai người dần trở nên nồng ấm hơn, có điều, Khưu Doanh Doanh vẫn không có chút hi vọng nào với đôi mắt của mình, đến ngay cả lời động viên của Cao Lỗi mà cũng không có tác dụng.
Nghĩ đến chuyện ấy, Thoại Mỹ đang cầm bút vẽ liền bất giác thở dài.
“Thoại Mỹ, đang nghĩ gì đấy?” Ninh Tuyết Tuyết đang cầm cốc cà phê, mặc bộ váy liền thân màu hồng, lúc bước ngang qua giàn hoa tím ngoài sân thì trông thấy Thoại Mỹ đang ngẩn người thở dài.
Ninh Tuyết Tuyết cảm thấy Thoại Mỹ đã hạnh phúc thế này rồi, có anh Long bảo vệ, được anh ấy đối xử tốt, thế thì có gì mà than ngắn thở dài? Chắc chắn là đang cố tình diễn cho mình xem, diễu võ dương oai với mình đây mà!
Ninh Tuyết Tuyết bĩu môi, nhưng ngay sau đó nhớ lại lời Kim Thiên Kỳ từng bảo, đó là không được xung đột chính diện với Thoại Mỹ, vậy nên cô ta đành phải thu vẻ mặt khó chịu của mình lại.
“Không có gì.” Thoại Mỹ thấy Ninh Tuyết Tuyết đến thì lắc đầu đáp.
“Tâm trạng không vui à? Nếu không ngại thì nói cho tôi nghe đi.” Để tôi nghe mà sảng khoái trong lòng, Ninh Tuyết Tuyết thầm nói thêm câu đó.
“Thật ra đây là chuyện của bạn tôi, tôi không tiện nói.” Thoại Mỹ lắc đầu, cảm thấy giữa mình và Ninh Tuyết Tuyết chẳng có gì để nói với nhau cả.
Thoại Mỹ không phải kẻ ngốc, Ninh Tuyết Tuyết lúc mới đến ghét cô như thế, sao có thể vô duyên vô cớ trở nên tốt đẹp? Cô cũng không phải kiểu người thấy người ta tươi cười với mình thì cũng tươi cười đáp lại một cách ngớ ngẩn.
“Thôi được rồi.” Ninh Tuyết Tuyết cụt hứng gật đầu, cảm thấy việc Kim Thiên Kỳ bảo mình phải làm thân với Thoại Mỹ thật sự là một việc khó! Thoại Mỹ này có lòng cảnh giác cao quá!
Nhưng việc Kim Thiên Kỳ đã dặn thì nhất định phải nghe theo, nếu không thì làm sao mình có thể theo đuổi anh Long?
Nghĩ đến đó, gương mặt Ninh Tuyết Tuyết lại nở nụ cười: “Phải rồi, Thoại Mỹ, tôi thấy mấy ngày nay cô cứ ở lì trong biệt thự, không ra ngoài chơi, hay là chúng ta đi dạo phố đi nhé?”
“Dạo phố?” Thoại Mỹ nghĩ một lúc rồi lắc đầu, “Thôi khỏi đi.”
“Trời ơi, cô đi đi mà, chứ cứ ở biệt thự một mình mãi sẽ buồn chết đấy.” Ninh Tuyết Tuyết tiếp tục khuyên nhủ, “Vừa rồi không phải cô vì chuyện của bạn mình mà không vui đấy sao? Chúng ta cùng nhau đi dạo phố, sẵn tiện mua quà cho bạn của cô luôn, có được không?”
Nghe Ninh Tuyết Tuyết nói như vậy, Thoại Mỹ chợt có hơi dao động, cô cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy hay là mình cứ đi dạo phố, mua quà cho Doanh Doanh, như vậy có khi sẽ giúp em ấy vui lên một chút, bệnh tình cũng sẽ mau chóng hồi phục.
Ninh Tuyết Tuyết thấy vẻ dao động của Thoại Mỹ liền nắm lấy tay cô kéo vào trong biệt thự: “Đi thôi, đi thôi, đừng do dự nữa!”
Thoại Mỹ lần này không phản kháng nữa, cảm thấy mình nên ra ngoài một chút, chỉ có điều người cùng đi với mình lần này lại là Ninh Tuyết Tuyết, một người mà cô không thích.
“Cô mau thay quần áo đi, tôi cũng đi thay đây.” Ninh Tuyết Tuyết đẩy Thoại Mỹ vào phòng để quần áo, còn mình cũng về phòng thay đồ.
Thoại Mỹ nhún vai, đành phải chọn một bộ quần áo rồi thay vào.
Chỉ vài phút sau, Thoại Mỹ đã thay xong quần áo. Cô mặc một chiếc áo tay dài màu đen, phối với váy phồng màu trắng, đi đôi giày màu đen, tóc buộc gọn sau đầu, tóc mai thả xuống hai bên, trông rất nho nhã.
“Cô Ninh, cô xong chưa thế?” Thoại Mỹ đứng ở cửa phòng khách chờ suốt nửa tiếng mà vẫn chưa thấy bóng dáng Ninh Tuyết Tuyết đâu.
“Xong rồi xong rồi!” Ninh Tuyết Tuyết vừa trả lời vừa mở cửa phòng mình.
Ninh Tuyết Tuyết lúc này mặc một bộ váy liền thân không tay màu xanh lam, phần chân váy ngắn trên đấu gối, cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, tóc phía trên được bới cao tinh tế, phía dưới thả ngang vai, khiến cô ta trông rất đáng yêu.
“Phải tự mình thay quần áo và trang điểm, đúng là cực quá!” Ninh Tuyết Tuyết vừa chỉnh trang lại mái tóc vừa than vãn, “Nếu không phải tại anh Long không cho phép thì tôi đã mang thợ trang điểm của mình từ Mỹ về theo rồi!”
Thoại Mỹ chán ngán thở dài, bây giờ bắt đầu thấy hơi hối hận vì đã đồng ý đi dạo phố với Ninh Tuyết Tuyết, một tiểu thư cao ngạo thế này chắc lát nữa sẽ liên tục lầm bầm bên tai mình đây!
“Đi được chưa?” Thoại Mỹ bước đến trước mặt Ninh Tuyết Tuyết, “Tôi đã bảo với đội trưởng vệ sĩ rồi, họ sẽ cử vài người hộ tống chúng ta đi dạo phố.”
“Được rồi.” Ninh Tuyết Tuyết bất mãn gật đầu với Thoại Mỹ, đang định quay lại cùng Thoại Mỹ đi ra cửa thì chợt giật mình rồi cầm bàn tay Thoại Mỹ lên ngang tầm mắt mình.
Thoại Mỹ bị hành động bất ngờ này của Ninh Tuyết Tuyết làm cho giật bắn mình, liền hỏi: “Ninh Tuyết Tuyết, cô làm cái gì thế?”
“Viên kim cương xanh trên tay cô từ đâu mà có vậy?” Ninh Tuyết Tuyết nhìn trân trân vào bàn tay Thoại Mỹ, kinh ngạc hỏi.
“Kim Tử Long tặng cho tôi đấy.” Thoại Mỹ cau mày, bình thường lúc ở trong biệt thự cô không đeo trang sức, bây giờ ra ngoài chơi nên mới đeo vào, vậy nên trước đó Ninh Tuyết Tuyết đúng là chưa từng nhìn thấy chiếc nhẫn này.
Nhưng điều khiến Thoại Mỹ cảm thấy kì lạ chính là, tuy viên kim cương này trông rất nổi bật, nhưng Ninh Tuyết Tuyết đâu phải là con gái nhà bình thường, mà là một tiểu thư quyền quý, làm gì đến mức chỉ vì một viên kim cương mà phản ứng mạnh đến như vậy?
“Thì ra là tặng cho cô.” Vẻ kinh ngạc trong mắt Ninh Tuyết Tuyết dần dần mất đi, thay vào đó là nét thất vọng và buồn bã, cô ta từ từ buông tay Thoại Mỹ ra, bất lực cúi gằm mặt.
“Thì ra là tặng cho tôi?” Thoại Mỹ không hiểu lời của Ninh Tuyết Tuyết, “Thế ban đầu anh ấy định tặng chiếc nhẫn này cho ai?”
Ninh Tuyết Tuyết cười đau khổ nói: “Viên kim cương xanh này có tên là Trái Tim Địa Cầu, nghe tên cũng biết nó quý giá đến nhường nào rồi. Lúc đầu, khi ở buổi đấu giá, tôi đã nằng nặc đòi bố tôi mua về, nhưng cuối cùng nó lại được anh Long mua đi.”
Ninh Tuyết Tuyết nói đến đây chợt dừng lại, không kể tiếp nữa.
Khi biết viên kim cương xanh này là do Kim Tử Long phái người sang Paris đấu giá mua về, Ninh Tuyết Tuyết cảm thấy mình vẫn còn cơ hội có được nó, bởi vì lúc còn bé cô từng là bạn của anh, chỉ cần là đồ chơi mà cô thích, khóc lóc một chút thì anh sẽ nhường cho cô.
Nhưng khi Ninh Tuyết Tuyết hỏi xin Kim Tử Long viên kim cương thì đã bị anh từ chối.
Anh bảo rằng, viên kim cương xanh này anh muốn tặng cho người mình yêu để cầu hôn.
Ninh Tuyết Tuyết lúc ấy còn tưởng Kim Tử Long muốn tặng nó cho Chu Mộng Chỉ, bởi cô ta biết Kim Tử Long năm nào cũng cầu hôn lại với vợ mình, quà tặng lần nào cũng chuẩn bị rất chu đáo, kỉ niệm ngày cưới lúc nào cũng hoành tráng.
Nhưng điều Ninh Tuyết Tuyết hoàn toàn không ngờ chính là, viên kim cương xanh ấy bây giờ lại nằm trên tay Thoại Mỹ.
Lúc ấy anh Long và Chu Mộng Chỉ vẫn chưa li hôn, vậy mà họ đã ở bên nhau rồi!
Chắc chắn là do Thoại Mỹ đã dụ dỗ anh ấy!
Ninh Tuyết Tuyết không cam tâm nghiến răng, trước đây, cô ta thấy Kim Tử Long kết hôn, tuy trong lòng rất buồn nhưng vẫn giữ thái độ chúc phúc.
Thế mà, sau khi Chu Mộng Chỉ chết, cô ta còn chưa kịp ra tay thì anh đã bị Thoại Mỹ cướp đi rồi!
Lần này, mình tuyệt đối sẽ không để cơ hội vuột khỏi tầm tay nữa! Ánh mắt Ninh Tuyết Tuyết dần hiện lên nét kiên định và quyết đoán.
“Ừm.” Thoại Mỹ gật đầu, nhìn kĩ lại chiếc nhẫn trên tay mình, trong đầu lại nhớ lại những lời Kim Tử Long tối đó đã nói với mình.
Anh ấy đã bảo rằng, viên kim cương xanh này chỉ mới là bắt đầu, là khởi đầu cho việc anh ấy sẽ luôn đối xử tốt với mình.
Bây giờ Kim Tử Long đã làm được rồi!
Nghĩ đến đó, khóe môi Thoại Mỹ bất giác nở nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy của Thoại Mỹ trong mắt Ninh Tuyết Tuyết lại trở thành nụ cười châm chọc, khiến cô ta càng thêm khó chịu với Thoại Mỹ.
“Đi thôi.” Ninh Tuyết Tuyết âm thầm giấu đi vẻ đố kị của mình, khoác tay Thoại Mỹ bước đi: Việc tiếp theo cần làm chính là phải tạo mối quan hệ tốt với Thoại Mỹ, chỉ có như vậy thì mình mới có thể từng bước từng bước có được anh Long!
Thế là, Thoại Mỹ và Ninh Tuyết Tuyết dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ đã đến một trung tâm mua sắm sang trọng trong thành phố H.
Vừa vào đến nơi, Ninh Tuyết Tuyết đã liền rất rành rẽ mà dẫn Thoại Mỹ bước vào một cửa hàng thời trang xa hoa. Mấy vệ sĩ đi theo Thoại Mỹ cũng mau chóng đi theo, việc Thoại Mỹ mất tích lần trước, họ vân còn nhớ rất rõ, thế nên lần này tuyệt đối sẽ không khinh suất.
Thoại Mỹ bị Ninh Tuyết Tuyết kéo vào trong tiệm, thấy quần áo ở đây đúng là rất đẹp thì cũng bắt đầu có hứng thú ngắm nghía.
Ninh Tuyết Tuyết tưởng Thoại Mỹ đã thích mấy bộ đồ ấy nên liền nở nụ cười khinh bỉ: Vừa nãy còn tỏ vẻ không muốn đi, bây giờ thì lại nhìn chằm chằm mấy bộ đồ đắt tiền này, Thoại Mỹ, không ngờ cô lại hiện nguyên hình một cách nhanh chóng như vậy!
Tuy trong lòng khinh miệt, nhưng ngoài mặt Ninh Tuyết Tuyết vẫn tươi cười, còn liên tục giúp Thoại Mỹ chọn quần áo. Tất nhiên một đại tiểu thư như cô ta thì toàn chọn những bộ đồ theo ý thích của mình.
“Thoại Mỹ, đôi giày da cá sấu này đẹp này, cô có muốn mang thử không?” Ninh Tuyết Tuyết chìa ngón tay được sơn đẹp đẽ của mình ra chỉ vào một đôi giày rồi vui vẻ nói, “Những người như chúng ta thì phải dùng những món đồ tốt nhất, mấy sản phẩm nhân tạo chỉ là dành cho đám người nghèo thôi!”
Nghe câu nói này của Ninh Tuyết Tuyết, Thoại Mỹ liền dời mắt sang nhìn đôi giày kia rồi lắc đầu với cô ta: “Tôi cảm thấy đồ nhân tạo cũng tốt mà, tôi không phản đối sở thích của người khác, ai muốn dùng đồ da gì đó thì cứ dùng, nhưng đối với tôi mà nói, nếu một người quá để tâm đến những thứ mà mình dùng, rồi lại dựa vào cách sinh hoạt vật chất của mình mà cảm thấy mình hơn người ta thì cách nghĩ đó đúng là quá thấp kém.”
Thoại Mỹ không phải muốn chống đối với Ninh Tuyết Tuyết, chỉ là không đồng ý với suy nghĩ này của cô ta thôi.
Nhưng qua tai của Ninh Tuyết Tuyết thì những lời đó đương nhiên mang đầy sự thù địch.
“Ha ha, nếu không thích thì thôi đừng mua.” Ninh Tuyết Tuyết rụt tay lại, cố kìm nén không cãi nhau với Thoại Mỹ: Còn giả vờ giả vịt trước mặt tôi sao? Cái gì mà không thích đồ da? Tôi thấy là do cô không có tiền thì có!
Đợi sau này tôi có được anh Long rồi thì việc đầu tiên tôi làm chính là sẽ tống cổ cô đi đấy!
Thoại Mỹ mím môi, có thể nhận ra Ninh Tuyết Tuyết hình như không đồng ý với câu nói của mình lắm, nghĩ mình thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thế nên vội vàng chuyển chủ đề: “Cô Ninh, chừng nào cô chọn xong quần sao rồi thì cùng tôi đi đến tiệm bán nước hoa có được không?”
“Tiệm bán nước hoa sao?” Ninh Tuyết Tuyết thắc mắc hỏi, “Chứ không phải cô rất thích mấy bộ đồ ở đây à?”
“Tôi đột nhiên đổi ý, cảm thấy nước hoa vẫn tốt hơn.” Nếu mình có mua quần áo đẹp thì Doanh Doanh cũng đâu thể nhìn thấy, ngược lại còn khiến em ấy buồn hơn, chi bằng mua nước hoa, ít ra Doanh Doanh có thể ngửi được.
“Thôi được rồi.” Ninh Tuyết Tuyết tuy rất bất mãn với việc đổi ý của Thoại Mỹ, nhưng cũng không phản đối, “Vậy bây giờ tôi với cô đi đến tiệm nước hoa đi, quần áo để mua sau cũng được.”
“Không sao đâu, cô cứ mua quần áo đi.” Thoại Mỹ lắc đầu, cảm thấy mình nên đợi Ninh Tuyết Tuyết chọn xong quần áo đã.
“Khỏi đi, cứ đi mua nước hoa trước đi!” Ninh Tuyết Tuyết sau khi xem một lượt thì thấy chẳng có quần áo nào đẹp, thôi thì cứ chìu theo Thoại Mỹ, đi chọn nước hoa vậy.
“Thôi được, cảm ơn cô nhé, cô Ninh.” Thoại Mỹ cười với Ninh Tuyết Tuyết, sau đó hai người lại được các vệ sĩ hộ tống đến một cửa hàng nước hoa.
Cửa tiệm nước hoa này cũng rất sang trọng, bên trong tỏa ra mùi hương thơm ngát quyến rũ. Thoại Mỹ khẽ khịt mũi, cảm thấy quyết định tặng nước hoa cho Doanh Doanh đúng là một lựa chọn sáng suốt.
“Cô cho tôi xem chai nước hoa kia nhé?”
Thoại Mỹ đang đắc ý thì chợt nghe một giọng nói rất quen thuộc vang lên bên tai, quay đầu sang nhìn liền trông thấy đó là Thẩm Sở Hà!
Thẩm Sở Hà lúc này đang đứng trước một cái tủ đưa tay chỉ một chai nước hoa, cách trang điểm ăn mặc của cô vẫn mang lại cho người ta cảm giác ấm áp dễ chịu, giọng nói vẫn vô cùng quyến rũ!
“Sở Hà!” Thoại Mỹ lập tức bước đến, nhiệt tình chào Thẩm Sở Hà.
Thẩm Sở Hà vừa nhận chai nước hoa từ nhân viên, quay sang đã trông thấy Thoại Mỹ đứng trước mặt mình, lúc đầu cô hơi ngẩn người, nhưng sau đó liền mừng rỡ nói với Thoại Mỹ: “Thoại Mỹ, sao cô lại ở đây? Thật là trùng hợp quá!”
“Phải đấy, cô cũng đến mua nước hoa à?” Thoại Mỹ gật đầu.
“Tôi…” Thẩm Sở Hà mấp máy miệng, nhưng một phút sau lại cười giải thích, “Tôi không phải mua cho mình đâu, mấy ngày nay tôi luôn muốn đến thăm Doanh Doanh, đang suy nghĩ không biết nên tặng quà gì, quan trọng là mắt của Doanh Doanh vẫn chưa nhìn được, thế nên quyết định sẽ mua nước hoa tặng cho em ấy!”
Thật ra, Thẩm Sở Hà đang định mua nước hoa cho mình, nhưng khi trông thấy Thoại Mỹ thì cô cảm thấy mình nên đổi cách nói sẽ tốt hơn.
“Tôi cũng nghĩ như vậy đấy!” Thoại Mỹ gật đầu thật mạnh, cảm thấy mình và Thẩm Sở Hà đúng là tâm linh tương thông, “Tôi cũng đang đi mua quà cho Doanh Doanh này!”
“Thẩm Sở Hà, lâu rồi không gặp nhỉ!”
Trong lúc Thoại Mỹ và Thẩm Sở Hà đang vui vẻ trò chuyện thì Ninh Tuyết Tuyết đứng đằng sau Thoại Mỹ cũng đã nhận ra Thẩm Sở Hà, cô ta nhớ Thẩm Sở Hà và Kim Thiên Kỳ hình như là bạn học cấp ba, khi còn ở Mỹ, Thẩm Sở Hà thường xuyên qua thăm mẹ của Kim Thiên Kỳ là Tống Mạn Nhu.
Cô Tống Mạn Nhu hình như từng nói với mình rằng, Thẩm Sở Hà này rất thông minh, có điều bố chỉ là một giáo sư, gia đình không giàu có lắm, nếu không thì cô ấy đã cho phép Thẩm Sở Hà qua lại với Kim Thiên Kỳ rồi.
Sau này, Thiên Kỳ về thành phố H, mình không còn gặp lại Thẩm Sở Hà nữa, không ngờ giờ lại tình cờ gặp Thẩm Sở Hà ở đây, không những vậy, nhìn cách Thoại Mỹ và Thẩm Sở Hà nói chuyện thì có vẻ hai người họ rất thân thiết với nhau.
“Ninh Tuyết Tuyết?” Thẩm Sở Hà sau khi nhìn thấy Ninh Tuyết Tuyết, sắc mặt lúc đầu có hơi hốt hoảng, nhưng sau đó liền vui vẻ bước lên nói với Ninh Tuyết Tuyết, “Cô cũng về thành phố H à?”
“Đúng vậy.” Ninh Tuyết Tuyết cười nhạt với Thẩm Sở Hà, rõ ràng không quan tâm lắm đến Thẩm Sở Hà.
“Hai người quen nhau sao?” Thoại Mỹ đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
“Thẩm Sở Hà là…”
“Chúng tôi có duyên gặp mặt vài lần! Vì dù gì cũng từng sống ở Mỹ mà!” Thẩm Sở Hà vội cướp lời nói trước.
Về chuyện Ninh Tuyết Tuyết đến thành phố H, Thẩm Sở Hà cũng chỉ nghe Kim Thiên Kỳ nói qua loa, lúc đó cũng không quan tâm lắm.
Nhưng bây giờ ba người chạm mặt nhau thế này thì không hay rồi, bởi trước mặt Thoại Mỹ thì Thẩm Sở Hà và Kim Thiên Kỳ là bạn học cấp ba lâu rồi mới gặp lại.
Nhưng Ninh Tuyết Tuyết lại biết rõ mối quan hệ giữa cô và Kim Thiên Kỳ khi ở bên Mỹ, lỡ như Ninh Tuyết Tuyết nói ra mối quan hệ đó trước mặt Thoại Mỹ thì mọi chuyện sẽ hỏng bét!
Thấy Thẩm Sở Hà cướp lời mình, Ninh Tuyết Tuyết có hơi ngơ ngác nhìn Thẩm Sở Hà, nhưng rồi chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì nữa.
Thẩm Sở Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“À, ra là vậy.” Thoại Mỹ gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy Thẩm Sở Hà giải thích có hơi khiên cưỡng, bố mẹ của Ninh Tuyết Tuyết không phải là bạn thân của bố mẹ Kim Tử Long sao? Ninh Tuyết Tuyết và Thẩm Sở Hà không phải là bạn học thì làm sao mà quen nhau?
Nhưng Thoại Mỹ nghĩ lại, cảm thấy Thẩm Sở Hà có lẽ có lí do gì đó không muốn nói ra, bản thân mình không nên nhiều chuyện, cứ gặng hỏi những chuyện người ta không muốn nói.
Nghĩ đến đó, Thoại Mỹ liền tạm thời gạt nghi hoặc sang một bên, nhìn chai nước hoa trong tay Thẩm Sở Hà rồi hỏi: “Cô mua nước hoa gì cho Doanh Doanh vậy? Cho tôi xem với!”
“Là loại mới nhất của hè năm nay đấy, rất được ưa chuộng!” Thẩm Sở Hà thấy Thoại Mỹ không truy hỏi nữa liền tạm thời yên tâm.
“Vậy tôi cũng mua một chai, khi nào cùng đi thăm Doanh Doanh sẽ xem thử em ấy chọn nước hoa của ai nhé!”
“Chuyện đó còn phải nói sao? Doanh Doanh đương nhiên sẽ thích chai của tôi rồi!”
“Chưa chắc đâu, đến lúc đó chúng ta cứ chờ Doanh Doanh chọn sẽ biết thôi!” Thoại Mỹ nháy mắt với Thẩm Sở Hà, ra vẻ bí ẩn.
Còn Ninh Tuyết Tuyết đứng bên cạnh ngán ngẩm ngáp ngắn ngáp dài, nhìn hai người họ trò chuyện.
Sau khi Thoại Mỹ chọn xong nước hoa, Thẩm Sở Hà liền đề nghị mời Thoại Mỹ và Ninh Tuyết Tuyết đi uống cà phê.
Thấy Thẩm Sở Hà quá nhiệt tình, Thoại Mỹ đành phải đồng ý, còn Ninh Tuyết Tuyết tuy không muốn lắm, nhưng thấy Thoại Mỹ đồng ý rồi nên cô ta đành phải miễn cưỡng nhận lời.
Quán cà phê mà Thẩm Sở Hà chọn trông rất thơ mộng, khung cảnh trang trí làm người ta thấy dễ chịu, ba người ngồi xuống chọn thức uống rồi bắt đầu trò chuyện.
Nhưng đa phần chỉ là Thoại Mỹ trò chuyện với Thẩm Sở Hà, còn Ninh Tuyết Tuyết ngồi bên cạnh chỉ ngáp ruồi liên tục, cuối cùng không thể chịu nổi nữa bèn đứng dậy nói: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi vào nhà vệ sinh trang điểm lại một chút.”
Ninh Tuyết Tuyết nói xong liền đứng dậy bỏ đi.
Thẩm Sở Hà thấy thế, đột nhiên nói với Thoại Mỹ: “Thoại Mỹ, tôi cũng vào nhà vệ sinh một chút.”
“Ừ, đi đi.” Thoại Mỹ gật đầu.
Thẩm Sở Hà ừ một tiếng rồi mau chóng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Khi Thẩm Sở Hà vào nhà vệ sinh thì Ninh Tuyết Tuyết đang cầm hộp phấn thong dong dặm lại vào má mình, thấy Thẩm Sở Hà đến, cô ta chỉ khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục trang điểm.
Thẩm Sở Hà trước tiên dõi mắt nhìn một lượt trong nhà vệ sinh, thấy không có ai ở đây mới nở nụ cười bước đến bên cạnh Ninh Tuyết Tuyết.
“Lâu rồi mới gặp lại cô Ninh.” Thẩm Sở Hà cười với Ninh Tuyết Tuyết trong gương.
“Ừ.” Ninh Tuyết Tuyết lạnh nhạt gật đầu rồi tiếp tục trang điểm.
Nhưng Thẩm Sở Hà không hề nổi giận, ngược lại còn nhỏ nhẹ thỉnh cầu: “Cô Ninh, về chuyện tôi và Thiên Kỳ có gặp nhau ở Mỹ, mong cô đừng nói cho Từ Thoại Mỹ biết.”
Ninh Tuyết Tuyết hơi ngẩn người, quay sang nhìn Thẩm Sở Hà: “Sao? Cô và Kim Thiên Kỳ có chuyện gì đó giấu Thoại Mỹ à?”
“Cũng không phải chuyện gì đặc biệt.” Thẩm Sở Hà cười nói, “Cứ xem như là cô nể mặt của cô Tống Mạn Nhu và Thiên Kỳ đi.”
“Thôi được rồi được rồi, dù sao tôi cũng chẳng muốn nói.” Ninh Tuyết Tuyết phẩy tay, nể mặt Kim Thiên Kỳ đang giúp mình, cô ta sẽ không nói ra chuyện này, dù sao bây giờ điều cô ta quan tâm nhất là có được Kim Tử Long, còn những chuyện khác thì cứ mặc kệ.
“Vậy thì cảm ơn cô Ninh nhé.” Thẩm Sở Hà cười lịch sự, bước đến rửa tay một chút rồi nói tiếp, “Cô Ninh chắc là thân thiết với Thoại Mỹ lắm nhỉ?”
“Thân thiết?” Ninh Tuyết Tuyết cười khẩy, “Cô nhìn kiểu gì mà lại bảo là tôi thân với Thoại Mỹ thế?”
“Từ sau lần Thoại Mỹ bị bắt cóc thì rất ít khi ra khỏi nhà, bây giờ lại chịu cùng đi với cô thì tất nhiên là phải nể mặt cô lắm rồi.” Thẩm Sở Hà nói ra suy đoán.
“Thoại Mỹ từng bị bắt cóc sao?” Ninh Tuyết Tuyết lập tức trợn tròn mắt.
“Đúng thế, cô không biết sao?” Thẩm Sở Hà gật đầu, rồi đột nhiên bịt miệng lại, tỏ vẻ rất giật mình nói, “Có phải tôi nhiều chuyện quá rồi không?”
“Đâu có!” Ninh Tuyết Tuyết phẩy tay, “Cô kể đi, Thoại Mỹ sao lại bị bắt cóc?”
“Nhưng mà…”
“Nếu cô mà không kể thì tôi sẽ cho Thoại Mỹ biết chuyện cô trước đó đã gặp Kim Thiên Kỳ đấy!” Ninh Tuyết Tuyết nói xong liền quay người định bỏ đi.
“Cô Ninh, tôi sẽ kể mà.” Thẩm Sở Hà liền chộp tay Ninh Tuyết Tuyết kéo lại.
“Thế còn tạm được.” Ninh Tuyết Tuyết đắc ý hất tay Thẩm Sở Hà ra, khoanh tay trước ngực, “Cô mau kể đi.”
“Là thế này.” Thẩm Sở Hà giả vờ khó xử, nói rất khẽ, “Cách đây không lâu, Khưu Doanh Doanh đang đi trên đường thì bị người ta tấn công, còn Thoại Mỹ hình như cũng bị bắt cóc, còn về chuyện tại sao lại bị bắt cóc thì tôi không rõ lắm.”
“Vậy sao?” Ninh Tuyết Tuyết cau mày, không ngờ Thoại Mỹ lại từng gặp chuyện như vậy!
“Đúng thế.” Thẩm Sở Hà gật đầu, “Chuyện xảy ra lần đó, bây giờ nhớ lại vẫn khiến người ta khiếp sợ. Lúc ấy Thoại Mỹ suýt nữa đã mất mạng, nếu không nhờ có người cứu về thì Thoại Mỹ bây giờ có lẽ đã không còn ngồi đây uống cà phê với chúng ta rồi.”
Nghe đến đây, Ninh Tuyết Tuyết liền nở nụ cười mỉa mai.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu cô ta lại bật ra một suy nghĩ đáng sợ: Nếu Thoại Mỹ bây giờ biến mất thì có phải mình sẽ có thể thay vào vị trí của Thoại Mỹ không? Cũng giống như khi Chu Mộng Chỉ biến mất, Thoại Mỹ có thể thay vị trí của Chu Mộng Chỉ, vậy mình tại sao lại không thể chứ?
Nhưng hiện giờ anh Long bảo vệ Thoại Mỹ kĩ lưỡng như vậy, mình làm sao mới có thể khiến cô ta biến mất đây?
Trong biệt thự thì không thể làm được gì rồi, trước tiên phải tìm cơ hội dụ Thoại Mỹ ra ngoài, hơn nữa còn không được có liên quan gì đến mình nữa.
Hôm nay đáng lẽ đã là một cơ hội tốt, nhưng mình lại bỏ lỡ mất…
“Cô Ninh, cô đang nghĩ gì thế?” Thẩm Sở Hà thấy dáng vẻ cau mày suy tư của Ninh Tuyết Tuyết thì từ từ nhoẻn miệng cười.
“Chẹp…” Ninh Tuyết Tuyết định thần lại, lắc đầu nói, “Đâu… đâu có gì!”
Ninh Tuyết Tuyết thở dài, có hơi kinh ngạc không hiểu sao bản thân lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy.
“Được, vậy nếu không còn gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây.” Thẩm Sở Hà gật đầu, biết những lời mình nói đã có tác dụng, thế nên không nói thêm gì nữa.
“Được.” Ninh Tuyết Tuyết thẫn thờ gật đầu rồi cùng Thẩm Sở Hà bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi hai người vừa ngồi xuống thì cà phê cũng được bưng ra.
Thẩm Sở Hà nhấp một ngụm cà phê rồi quay sang nói với Thoại Mỹ: “Thoại Mỹ, khi nào chúng ta đi thăm Doanh Doanh?”
Thoại Mỹ đặt cốc cà phê xuống, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy chủ nhật tuần sau đi, cô không phải đi làm, chúng ta có thể ở bệnh viện chơi thật lâu với Doanh Doanh.”
“Cũng được.” Thẩm Sở Hà gật đầu, “Nhưng mà, bây giờ nhớ lại chuyện xảy ra với Doanh Doanh, tôi vẫn còn thấy rất sợ, tôi cũng sợ chúng ta đang đi trên đường cũng gặp chuyện như thế!”
Nghe Thẩm Sở Hà nói như thế, Ninh Tuyết Tuyết đang ngồi thẫn thờ uống cà phê bên cạnh chợt giật mình: Nếu Thoại Mỹ đi thăm Khưu Doanh Doanh thì chắc chắn sẽ không khua chiêng gióng trống mà dẫn theo một đám vệ sĩ, vậy thì đó chẳng phải là cơ hội tốt nhất để trừ khử cô ta hay sao?
“Không đâu, làm gì mà có chuyện gì?” Thoại Mỹ phẩy tay nói, tuy Chu Hán Khanh hiện giờ vẫn chưa bị bắt, nhưng hắn ta đang bị cảnh sát truy nã, không thể có khả năng bắt cóc cô được, ngoài hắn ra thì chẳng còn ai khác có lí do để bắt cô cả!
“Ừ, cũng phải.” Thẩm Sở Hà gật đầu, vô tình hữu ý đưa mắt nhìn Ninh Tuyết Tuyết, sau đó lại cúi mặt uống cà phê, ánh nắng chiếu vào chỗ cô, tạo ra một cái bóng đen rõ rệt đằng sau.
Uống cà phê xong, Ninh Tuyết Tuyết tinh thần bất định không còn chút hứng thú dạo phố nào nữa, cô ta cảm thấy cần phải nghĩ cách thực hiện được kế hoạch của mình.
“Thoại Mỹ, bây giờ đã mua được quà rồi, chúng ta về nhà thôi!” Ninh Tuyết Tuyết nói với Thoại Mỹ bằng giọng điệu phức tạp.
“Được!” Thoại Mỹ gật đầu, đứng dậy đeo túi vào.
“Vậy chúng ta chủ nhật tuần sau gặp lại nhé?” Thẩm Sở Hà cũng đứng dậy xách túi.
“Được!” Thoại Mỹ mỉm cười, rồi đột nhiên hai mắt sáng rực lên như vừa nhớ ra điều gì đó, bèn quay sang nói với Ninh Tuyết Tuyết, “Cô Ninh, cô đợi tôi một chút, tôi nói vài câu với Sở Hà rồi sẽ về với cô được không?”
Ninh Tuyết Tuyết bất mãn thở dài rồi gật đầu: “Vậy cô nhanh lên nhé!”
“Biết rồi!” Thoại Mỹ vừa trả lời vừa kéo Thẩm Sở Hà qua một bên.
“Thoại Mỹ, có chuyện gì vậy? Sao bí ẩn thế?” Thẩm Sở Hà tò mò nhìn Thoại Mỹ
“Chuyện là… Sở Hà, cô có người yêu chưa?” Thoại Mỹ e dè hỏi Thẩm Sở Hà, bởi cô vừa nhớ ra chuyện Kim Thiên Kỳ thích Thẩm Sở Hà.
Thiên Kỳ còn vì muốn theo đuổi Thẩm Sở Hà mà lấy mình ra làm đối tượng luyện tập nữa mà! Thằng bé này vì Sở Hà mà vất vả như vậy, mình đương nhiên phải biết điều mà đứng ra làm bà mai chứ.
“Thoại Mỹ, sao cô lại hỏi chuyện đó?” Thẩm Sở Hà không biết Thoại Mỹ hỏi câu này là có ý đồ gì, đành phải tỏ vẻ ngượng ngùng cúi mặt.
“Tôi quan tâm cô mà.” Thoại Mỹ thấy gương mặt đỏ ửng của Thẩm Sở Hà bèn nói khẽ, “Cô nói đi, cô có thích ai chưa?”
“Nhưng cô phải nói xem tại sao lại hỏi tôi câu đó.” Thẩm Sở Hà đâu dễ dàng trả lời, trước khi xác định được mục đích hỏi của Thoại Mỹ thì cô sẽ không đưa ra đáp án cụ thể.
“Tôi hỏi thì đương nhiên là có mục đích rồi!” Thoại Mỹ bắt đầu vòng vo.
“Trời ơi, Thoại Mỹ, cô mau nói đi.” Thẩm Sở Hà lắc cánh tay Thoại Mỹ.
“Thôi được rồi!” Thoại Mỹ bật cười, “Tôi nhìn là biết cô chưa có bạn trai rồi, vậy thì có lẽ hai người sẽ có khả năng ở bên nhau đấy.”
“Rốt cuộc là sao?” Thẩm Sở Hà càng nghe Thoại Mỹ nói càng cảm thấy tò mò, không lẽ còn chuyện gì mà mình chưa biết sao?
“Sở Hà à, cô cảm thấy Thiên Kỳ như thế nào?”
Thoại Mỹ vừa dứt lời, trong đầu Thẩm Sở Hà đã bật ra muôn vàn suy nghĩ: Sao Thoại Mỹ lại nhắc đến Thiên Kỳ? Không lẽ cô ta đã biết quan hệ giữa mình và Thiên Kỳ rồi sao? Không, chuyện này là không thể nào! Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Thoại Mỹ cũng không giống như đang tức giận.
Vậy tóm lại Thoại Mỹ muốn nói gì với mình?
“Thiên Kỳ… là người rất tốt.” Thẩm Sở Hà do dự một lúc rồi đưa ra câu trả lời cơ bản nhất.
“Rất tốt?” Thoại Mỹ tủm tỉm cười, nhìn Thẩm Sở Hà nói, “Nếu như trở thành bạn trai của cô thì có phải là càng tốt không?”
“Bạn trai?” Thẩm Sở Hà sững người một lúc lâu mới định thần lại: Thoại Mỹ đang muốn ghép đôi mình với Thiên Kỳ sao? Nhưng người mà Thiên Kỳ thích là Thoại Mỹ cơ mà! Sao Thoại Mỹ lại nảy ra suy nghĩ này chứ?
“Đúng rồi, là bạn trai đấy.” Thoại Mỹ gật đầu rất nghiêm túc.
Thẩm Sở Hà mím môi, cúi mặt suy nghĩ, hai mày từ từ giãn ra: Tuy không biết tại sao Thoại Mỹ lại đột nhiên nói như vậy, nhưng việc Thoại Mỹ muốn gán ghép mình với Thiên Kỳ, nói thế nào đi nữa cũng đều có lợi cho mình!
Nếu đã vậy thì…
Thẩm Sở Hà nghĩ một chút rồi giả vờ ngượng ngùng khẽ nói: “Thoại Mỹ cô đừng có đùa mà, Thiên Kỳ chắc đã có người yêu rồi, tôi chỉ cần âm thầm ở bên cậu ấy, làm bạn thân của cậu ấy thôi là đủ rồi.”
Nghe Thẩm Sở Hà nói như thế, Thoại Mỹ lập tức vui vẻ vỗ tay đánh bốp một tiếng: “Sở Hà, nghe cách cô nói thì hình như cô cũng thích Thiên Kỳ đúng không?”
“Thoại Mỹ, sao cô lại dùng từ ‘cũng’?” Thẩm Sở Hà vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Thoại Mỹ, nói thế nghĩa là sao? Không lẽ Thiên Kỳ đã bảo với Thoại Mỹ là cậu ấy thích mình à?
“Tôi dùng từ ‘cũng’ đương nhiên là muốn nói với cô rằng, Thiên Kỳ cũng thích cô!” Thoại Mỹ đắc ý mỉm cười, trên thế gian này không có tình yêu nào đẹp hơn tình yêu đơn phương cả!
Chậc chậc chậc, mình làm bà mai đúng là có trách nhiệm quá, nếu không nhờ có mình đục thủng bức tường này thì chắc có lẽ Sở Hà và Thiên Kỳ còn phải yêu thầm nhau thêm một khoảng thời gian nữa rồi!
“Chuyện… chuyện này sao có thể?” Thẩm Sở Hà kinh ngạc lùi lại một bước, Thiên Kỳ không phải thích Thoại Mỹ sao? Sao lại nói với Thoại Mỹ như vậy?
“Chẳng có gì là không thể cả!” Thoại Mỹ hân hoan nói, “Chuyện này là do chính miệng Thiên Kỳ nói với tôi!”
“Chính miệng cậu ấy nói sao?” Thẩm Sở Hà lập tức nắm tay Thoại Mỹ, cảm thấy sự việc không thể đơn giản như vậy, “Thoại Mỹ, cô có thể cho tôi biết, Thiên Kỳ đã nói với cô rằng cậu ấy thích tôi như thế nào không?”
“Thì là sau lần trước gặp nhau ở siêu thị, Thiên Kỳ đã nói đấy.” Thoại Mỹ nói đến đây liền nhìn Thẩm Sở Hà, “Sở Hà, tôi còn một việc nữa muốn hỏi cô.”
“Ừ, cô hỏi đi.” Thẩm Sở Hà gật đầu.
“Thật ra, từ lâu cô đã biết tôi sống cùng Kim Tử Long rồi đúng không?”
Thoại Mỹ cảm thấy, chỉ khi cho Thẩm Sở Hà biết rõ mối quan hệ giữa mình và Kim Thiên Kỳ thì mới tăng thêm độ đáng tin cho lời nói của mình, lấy thân phận là chị dâu của Kim Thiên Kỳ ra mà nói thì đương nhiên phải đáng tin chứ!
“Thật ra, tôi cũng chỉ là suy đoán thôi…” Thoại Mỹ đã hỏi như vậy rồi, Thẩm Sở Hà cũng không cần giả ngốc nữa, gật đầu nói, “Bởi vì tôi biết Thiên Kỳ là em trai của Kim tổng, hôm đó ở siêu thị cô lại gọi Thiên Kỳ là em, vậy nên tôi liền đoán ra được, nhưng do cô không chủ động nói với tôi nghĩa là cô không muốn nói, thế nên tôi cũng không hỏi cô.”
“Cô nói đúng đấy, thật ra tôi và Kim Tử Long đang ở bên nhau, nhưng vì một số lí do nên chưa công khai được.” Thoại Mỹ bất giác cảm thán, “Sở Hà, cô hiểu chuyện như vậy, Thiên Kỳ đúng là nhặt được vàng rồi!”
“Cũng đâu có gì, tôi trước nay không bao giờ ép người khác nói ra điều họ không muốn nói cả.” Thẩm Sở Hà lắc đầu rồi hỏi Thoại Mỹ đầy kì vọng, “Nhưng mà vừa rồi chuyện cô nói Thiên Kỳ thích tôi, là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi!” Thoại Mỹ nghiêm túc gật đầu, “Lúc ấy cậu ấy còn vì muốn theo đuổi được cô mà còn đem tôi ra làm đối tượng luyện tập đấy!”
“Đối tượng luyện tập?” Nét vui mừng trên mặt Thẩm Sở Hà lập tức tan đi.
“Ừ!” Thoại Mỹ giải thích, “Thiên Kỳ vì muốn có thể tỏ tình thành công với cô mà đã nhờ tôi giúp, bảo tôi giả làm cô rồi bắt đầu luyện tập tỏ tình, bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ khi đó của cậu ấy, tình cảm và thái độ rất chân thành, khiến tôi trông thấy mà cảm động vô cùng!”
Nghe đến đây, gương mặt Thẩm Sở Hà hoàn toàn sa sầm xuống: Phải rồi, Kim Thiên Kỳ rõ ràng yêu Thoại Mỹ cơ mà, sao có thể yêu mình chứ? Kim Thiên Kỳ chỉ lấy mình ra làm cái cớ để có thể tiếp xúc nhiều hơn với Thoại Mỹ thôi!
Ha ha, Kim Thiên Kỳ, vì muốn tiếp cận Thoại Mỹ, cậu cũng vất vả thật đấy!
Thẩm Sở Hà từ từ bấu chặt móng vào lòng bàn tay, trên mặt lúc này hiện lên một chút âm hiểm.
“Sở Hà, cô sao thế?” Thoại Mỹ đứng bên cạnh thấy vẻ mặt này của Thẩm Sở Hà thì có hơi giật mình, Sở Hà sao thế nhỉ? Vừa rồi còn rất vui, sao bây giờ lại thành ra bộ dạng này?
“Hả?” Thẩm Sở Hà lập tức định thần lại, khẽ nuốt nước bọt rồi lại cười ấm áp, “Chỉ là tôi đột nhiên nhớ ra một vài việc thôi.”
“Được rồi.” Thoại Mỹ e dè gật đầu, không biết nên nói gì.
Lúc này, Thẩm Sở Hà chợt nắm tay Thoại Mỹ, nói đầy kì vọng: “Thoại Mỹ, những điều cô vừa nói là thật chứ?”
Nếu Kim Thiên Kỳ đã lợi dụng mình để tiếp cận Thoại Mỹ thì mình sẽ tương kế tựu kế, lợi dụng Thoại Mỹ để tiếp cận Kim Thiên Kỳ, dù sao từ sau khi Kim Thiên Kỳ vào Kim Thị thì họ cũng không gặp nhau mấy nữa, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt thì phải tận dụng chứ!
“Đương nhiên là thật mà!” Thoại Mỹ nghiêm túc gật đầu, “Bây giờ cả hai đều thích nhau, vậy lát nữa tôi về sẽ nói cho Thiên Kỳ biết, vậy thì hai người sẽ có thể…”
“Ấy, Thoại Mỹ, tôi cầu xin cô một việc có được không?” Thẩm Sở Hà lập tức ngắt lời Thoại Mỹ, vừa xấu hổ vừa khó xử, “Về chuyện tôi cũng thích Thiên Kỳ, cô có thể nào khoan nói cho cậu ấy biết không?”
“Tại sao thế?” Thoại Mỹ có hơi không hiểu, “Bây giờ cả hai đều thích nhau thì tức là có thể tỏ tình với nhau rồi yêu nhau mà!”
“Con gái mà nhận yêu con trai sớm quá thì không tốt đâu.” Thẩm Sở Hà lắc đầu, “Vả lại Thiên Kỳ còn chưa chính miệng nói với tôi, tôi còn chưa cảm nhận được cảm giác theo đuổi của cậu ấy, bây giờ cô mà đi nói ra như vậy thì tôi sẽ thấy tiếc lắm!”
Thoại Mỹ ngẩn người, sau đó gật đầu: “Cô nói cũng phải!”
“Vậy nên Thoại Mỹ à, cô khoan nói cho Thiên Kỳ biết, chỉ cần tạo cơ hội cho Thiên Kỳ và tôi gặp nhau là được rồi.” Thẩm Sở Hà thấy vẻ mặt không hề biết gì của An Điềm thì liền nói, “Nếu vậy thì tôi không những có thể được Thiên Kỳ theo đuổi mà còn có thể cho Thiên Kỳ biết tâm ý của tôi nữa!”
“Hay đấy!” Thoại Mỹ hoàn toàn tán đồng, nhưng ngay sau đó lại thấy khó xử, “Nhưng mà tôi phải làm sao thì mới tạo được cơ hội?”
“Thế này nhé!” Thẩm Sở Hà nghĩ một lát rồi ghé đầu vào tai Thoại Mỹ thầm thì.
“Này, hai người nói chuyện xong chưa vậy?” Ninh Tuyết Tuyết đứng cách đó không xa bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Sắp xong rồi!” Sau khi nghe Thẩm Sở Hà nói xong, Thoại Mỹ liền quay sang phẩy tay với Ninh Tuyết Tuyết, “Tôi sẽ qua ngay mà.”
“Thế thì cô nhanh lên!” Ninh Tuyết Tuyết quay mặt đi không thèm nhìn Thoại Mỹ nữa.
Thoại Mỹ cũng quay lại nhìn Thẩm Sở Hà hứa đảm bảo: “Được rồi, tôi sẽ làm theo lời cô, nhất định sẽ giúp được cô mà!”
“Cảm ơn cô nhé, Thoại Mỹ!” Thẩm Sở Hà lắc tay Thoại Mỹ mừng rỡ nói.
“Đừng khách sáo!” Thoại Mỹ phẩy tay, “Cô và Doanh Doanh đều là bạn thân của tôi, giúp hai người hạnh phúc là trách nhiệm của tôi mà!”
Thẩm Sở Hà cười cảm kích: Nếu Kim Thiên Kỳ không yêu Thoại Mỹ, nếu lập trường của Thoại Mỹ không đối lập với lập trường của mình thì có lẽ cả hai có thể thật sự trở thành bạn thân.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã không thể rồi.
“Được rồi, quyết định như vậy nhé! Tôi về đây!” Thoại Mỹ vẫy tay chào Thẩm Sở Hà rồi quay người bước ra chỗ Ninh Tuyết Tuyết.
“Tạm biệt!” Thẩm Sở Hà vẫy tay chào Thoại Mỹ, mỉm cười dõi theo cô.
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro