Chap 140

Sau khi đã hứa với Thẩm Sở Hà, Thoại Mỹ về đến biệt thự cứ đứng ngồi không yên, chốc chốc lại đi ra cổng xem Kim Thiên Kỳ đã tan làm chưa.

Ninh Tuyết Tuyết tưởng Thoại Mỹ đang mong Kim Tử Long về nên cứ nhìn cô mà hậm hực khó chịu.

Thoại Mỹ hoàn toàn không quan tâm, chỉ tập trung chờ Kim Tử Long và Kim Thiên Kỳ về.

Một lúc sau, Thoại Mỹ đã trông thấy Kim Tử Long và Kim Thiên Kỳ cùng bước vào phòng khách.

“Về rồi!” Thoại Mỹ lập tức chạy ra đón.

Ninh Tuyết Tuyết cũng nhăn nhó mặt mày đi theo.

Kim Tử Long thấy Thoại Mỹ chạy ra thì liền dang hai tay định ôm cô.

Nhưng Thoại Mỹ hoàn toàn chẳng thèm nhìn Kim Tử Long mà lại chạy đến trước mặt Kim Thiên Kỳ, vui vẻ nói: “Thiên Kỳ, em tan làm rồi à?”

Kim Thiên Kỳ mừng rỡ nhìn Thoại Mỹ: “Ừ, em về rồi, Mỹ Mỹ, có chuyện gì thế?”

“Có gì đâu!” Thoại Mỹ lắc đầu nói, “Lại đây, chị nói cho em nghe chuyện này.”

“Chà, được thôi.” Kim Thiên Kỳ gật đầu, Mỹ Mỹ nhiệt tình thế này khiến anh vừa bất ngờ vừa hạnh phúc.

“Tiểu Mỹ!” Kim Tử Long chợt đưa tay kéo Thoại Mỹ vào lòng, rồi mặc kệ Kim Thiên Kỳ và Ninh Tuyết Tuyết ở đó mà cúi xuống hôn cô.

Thoại Mỹ bị nụ hôn bất ngờ này của Kim Tử Long làm cho giật bắn mình: anh ấy bị làm sao thế?

Ninh Tuyêt Tuyết càng phẫn nộ nhìn Thoại Mỹ và Kim Tử Long hôn nhau, không kìm được mà rống lên: “Này! Hai người làm cái gì thế?”

Thoại Mỹ cũng định thần lại, vội vàng đẩy Kim Tử Long ra, mím môi cúi mặt nói: “Anh làm cái gì thế?”

“Thế vừa rồi em làm cái gì thế?” Kim Tử Long trừng mắt nhìn Thoại Mỹ, giọng điệu cảnh cáo.

“Em…” Thoại Mỹ quay sang nhìn Kim Thiên Kỳ rồi cười ngượng ngùng, “Em có chuyện quan trọng cần nói với Thiên Kỳ.”

Kim Thiên Kỳ nghe thế lập tức bước lên nói với Thoại Mỹ: “Mỹ Mỹ, em cũng có chuyện muốn nói với chị!”

“Em cũng có chuyện à?” Thoại Mỹ thắc mắc hỏi, “Em có chuyện gì?”

“Mới đến công ty của anh một tháng thôi mà em đã làm hỏng một vụ làm ăn lớn rồi! Chị an ủi em đi!” Kim Thiên Kỳ nói xong liền ôm chầm lấy Thoại Mỹ.

“Mỹ Mỹ, có phải năng lực của em kém lắm không? Có phải em không thích hợp làm việc ở công ty không? Mỹ Mỹ, em buồn lắm, thấy mình thất bại lắm!” Kim Thiên Kỳ vừa nói vừa gục đầu lên tóc Thoại Mỹ: Chà, thơm quá!

“Kim Thiên Kỳ!”

Giọng nói lạnh lùng ấy vừa vang lên, Kim Tử Long đã lao đến nắm cánh tay Kim Thiên Kỳ hất mạnh.

Một tiếng “bịch” vang lên, Kim Thiên Kỳ bị Kim Tử Long đẩy ngã lăn ra đất.

“Ưm…” Kim Thiên Kỳ lăn lộn dưới đất, mặt mày nhăn nhó.

“Chậc…” Thoại Mỹ thấy Kim Thiên Kỳ nằm lăn lộn như vậy thì liền cúi người định kéo anh dậy, “Lần này biết đau rồi chứ? Cho em chừa cái tội không biết lớn nhỏ!”

Kim Thiên Kỳ nhìn Thoại Mỹ đầy uất ức, lại đưa tay ra định ôm lấy cô.

Không ngờ Kim Tử Long lại xông đến kéo Kim Thiên Kỳ dậy rồi nhìn chằm chằm cảnh cáo: “Sau này mà còn làm như thế nữa thì không chỉ đơn giản là bị ngã ra đất đâu.”

Kim Thiên Kỳ mím môi, không nói gì cả.

Ninh Tuyết Tuyết đứng một bên, nhìn hai anh em vây quanh Thoại Mỹ, vẻ đố kị trên mặt càng trở nên rõ ràng hơn.

“Được rồi, được rồi. Tử Long, em thực sự có chuyện muốn nói với Thiên Kỳ. Anh vào làm việc trước đi, được không?” Thoại Mỹ kéo kéo cổ tay áo của Kim Tử Long, nghiêm túc yêu cầu.

Kim Tử Long nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thoại Mỹ nên đành phải gật đầu: “Được, nhưng không được nói quá lâu.”

“Biết rồi!” Thoại Mỹ gật đầu trịnh trọng với Kim Tử Long, sau đó kéo tay Kim Thiên Kỳ đi về phía phòng sách.

Kim Tử Long nhìn theo bóng lưng Thoại Mỹ, lắc đầu bất lực.

Lúc này, Ninh Tuyết Tuyết cũng đi đến trước mặt Kim Tử Long nói: “Anh Long, Thoại Mỹ và Thiên Kỳ có việc, thật ra em cũng có vài câu muốn nói với anh, có được không?”

Kim Tử Long nhìn nhìn Ninh Tuyết Tuyết, rồi nhớ lại việc mẹ mình lúc còn sống đã thích cô đến vậy, nên cuối cùng cũng gật đầu: “Được.”

“Vậy đi thôi, chúng ta ra vườn hoa nói chuyện.” Ninh Tuyết Tuyết mỉm cười hạnh phúc rồi kéo Kim Tử Long đi ra khỏi phòng khách.

Trong phòng sách…

Kim Thiên Kỳ nhúc nhích cổ họng, trên mặt vẫn còn biểu cảm vô cùng đau đớn: “Mỹ Mỹ, anh trai em ác quá, bị anh ấy đẩy ngã một cái, em cảm thấy khắp người đau nhức luôn.”

“Đúng là anh ấy hơi mạnh tay.” Thoại Mỹ gãi gãi đầu nói: “Chị thay mặt Tử Long xin lỗi em nhé!”

“Thôi được rồi, nếu chị đã nói vậy, em chỉ có thể chấp nhận thôi.” Kim Thiên Kỳ nhún vai, vẻ mặt vô cùng đau đớn vừa rồi ngay lập tức không còn nữa.

“Vậy bây giờ chị nói chuyện chính với em này!” Thoại Mỹ ho nhẹ một tiếng, nhớ lại những gì Thẩm Sở Hà đã nói với mình.

“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Thấy vẻ mặt chị nghiêm trọng quá.” Kim Thiên Kỳ hơi lấy làm lạ, vì theo kế hoạch của anh, thời điểm này đâu có xảy ra sự kiện gì lớn.

“Thực ra cũng không có chuyện gì lớn.” Thoại Mỹ nói với vẻ bí ẩn: “Chỉ là, ba ngày sau, em có rảnh không? Chị muốn mời em ra ngoài ăn bữa cơm!”

“Mời em ra ngoài ăn cơm?” Kim Thiên Kỳ cau mày lại, không biết tại sao Thoại Mỹ lại làm vậy. “Chỉ hai chúng ta thôi?”

“Phải!” Thoại Mỹ gật đầu thật mạnh. “Em có đi không? Nếu không đi, em sẽ hối tiếc cả đời đấy!”

“Mỹ Mỹ, rốt cuộc chị đang có âm mưu gì thế?” Kim Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào mặt Thoại Mỹ, thử tìm ra chút manh mối từ biểu hiện của cô.

Nhưng Thoại Mỹ ngoài nụ cười mỉm bí hiểm ra thì không để lộ thông tin gì khác: “Có đi không? Thiên Kỳ, mau trả lời chị đi chứ!”

Kim Thiên Kỳ suy nghĩ vài giây rồi lập tức đồng ý: “Đi!”

Tuy không biết Thoại Mỹ định làm gì, nhưng nếu có thể được ở riêng với cô một khoảng thời gian, tại sao Kim Thiên Kỳ không tự nguyện mà làm?

“Được! Quyết định vậy đi!” Thoại Mỹ vỗ tay đánh bốp, nghĩ rằng đến lúc Sở Hà và Thiên Kỳ ở bên nhau, họ nhất định sẽ rất cảm kích mình!

“Này, Mỹ Mỹ à, chị định đi đâu thế?” Kim Thiên Kỳ gọi lại Thoại Mỹ vừa quay người đi.

“Nói xong chuyện với em rồi, đương nhiên chị phải đi làm việc khác chứ!”

“Nhưng mà, chị không còn chuyện gì khác để nói với em à?” Kim Thiên Kỳ nhìn vào Thoại Mỹ bằng ánh mắt mong chờ, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động mời anh ăn cơm.

“Không!” Thoại Mỹ lắc đầu: “Ba ngày sau, em hãy chờ đón nhận bất ngờ nhé!”

Thoại Mỹ mỉm cười với Kim Thiên Kỳ rồi quay người chạy ra khỏi phòng sách.

Kim Thiên Kỳ nhìn vào bàn tay đang cứng đờ trong không khí của mình, rồi từ từ thu lại, sau đó mỉm cười…

Ở vườn hoa…

Mặt trời đã khuất núi, chỉ còn lại ánh ráng chiều đang tỏa ra những tia sáng yếu ớt, chiếu xuống vườn hoa một cách lười biếng.

“Anh Long à…” Ninh Tuyết Tuyết cúi đầu và từ từ tiến đến gần Kim Tử Long.

“Hả?” Kim Tử Long giả vờ vô tình lùi lại nửa bước, rồi chậm rãi nói: “Có chuyện gì thì cô nói đi.”

Ninh Tuyết Tuyết nhìn thấy động tác lùi về sau nửa bước của Kim Tử Long, khóe mắt dần đỏ lên. Cô cắn chặt môi ngước lên nhìn Kim Tử Long: “Anh Long, anh đối với Thoại Mỹ là thật lòng, hay chỉ đùa vui…”

“Tất nhiên là thật lòng rồi.” Kim Tử Long ngắt lời Ninh Tuyết Tuyết. Anh cau mày lại, không biết mình đã có những biểu hiện gì khiến Ninh Tuyết Tuyết lầm tưởng rằng mình chỉ đang chơi đùa với Thoại Mỹ.

Ninh Tuyết Tuyết không ngờ Kim Tử Long lại trả lời mau miệng đến vậy. Cô nhìn vào khuôn mặt điển trai nhưng xa cách của Kim Tử Long, khóe mắt lại càng đỏ hơn. Cô là một cô công chúa được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ cô muốn, thì không có gì là không có được.

Chỉ mỗi Kim Tử Long là ngoại lệ.

Ninh Tuyết Tuyết siết chặt tay để móng tay đâm vào lòng bàn tay mình. Cô đã bỏ lỡ một cơ hội, lần này, cô sẽ không bao giờ buông tay anh nữa.

Nhớ đến cuộc hẹn một tuần sau sẽ đến bệnh viện của Thoại Mỹ và Thẩm Sở Hà, đôi mắt đỏ hoe của Ninh Tuyết Tuyết dần trở lại bình thường, có điều ánh mắt bỗng trở nên hơi nham hiểm: Từ Thoại Mỹ, tại cô đã cướp anh Long của tôi trước, cho nên, nếu một tuần sau mà cô có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến tôi, tất cả đều do cô ép tôi thôi!

“Còn chuyện gì nữa không?” Kim Tử Long liếc nhìn Ninh Tuyết Tuyết đang im lặng rồi hỏi với giọng thờ ơ.

Kim Tử Long biết tình cảm mà Ninh Tuyết Tuyết dành cho mình. Hơn nữa, Ninh Tuyết Tuyết còn là cô gái mà mẹ anh thích nhất.

Tuy nhiên, chính vì điều này, Kim Tử Long cảm thấy mình càng phải nên giữ thái độ xa lánh Ninh Tuyết Tuyết.

Cho cô hy vọng không có thực lúc này, chi bằng để cô thất vọng hoàn toàn. Như vậy, cô có thể thoát khỏi nỗi buồn sớm hơn, đi làm những việc bản thân nên làm, rồi tìm được một người thực sự muốn ở bên cô.

“Không, hết rồi.” Ninh Tuyết Tuyết lắc đầu và không nói gì thêm.

“Ừm.” Kim Tử Long gật đầu. “Vậy tôi đi trước đây.”

Kim Tử Long nói rồi quay người đi về phía phòng khách.

Vừa tiến lên một bước, Kim Tử Long bỗng dừng lại. Anh hít vào một hơi rồi quay lại nhìn Ninh Tuyết Tuyết một cách nghiêm túc, rồi nói: “Tuyết Tuyết à, nếu không có việc gì, hay cô quay về Mỹ đi. Cô biết đấy, ngay cả khi cô ở lại đây, điều mà cô muốn có được, cũng sẽ không bao giờ có được.”

“Em…” Ninh Tuyết Tuyết ngước mặt lên, mũi cô rất cay. Cô nhúc nhích cổ họng rồi khẽ nói: “Em biết rồi.”

“Ừm.” Kim Tử Long liếc nhìn Ninh Tuyết Tuyết một cái rồi quay người bước đi mà không hề do dự.

Ninh Tuyết Tuyết cứ vậy mà đứng im tại chỗ, bầu trời xung quanh chìm xuống từng chút một, cho đến khi tất cả rơi vào bóng tối.

Kim Tử Long bước vào phòng khách rồi đi đến trước phòng ngủ của Thoại Mỹ gõ cửa.

Lúc này, Thoại Mỹ đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Sở Hà, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội nói với Thẩm Sở Hà ở đầu bên kia: “Sở Hà, chuyện mà cô nói với tôi, tôi đã sắp xếp ổn rồi. Bây giờ tôi còn chút việc, tôi cúp máy trước nhe!”

“Được rồi, cám ơn cô, Thoại Mỹ!” Thẩm Sở Hà ở đầu bên kia nói với giọng vừa vui vẻ vừa phấn khích.

“Không có gì, bye!” Thoại Mỹ chào tạm biệt Thẩm Sở Hà ở đầu bên kia rồi cúp máy. Cô đặt điện thoại xuống chạy qua mở cửa.

Kim Tử Long đang đứng trước cửa, chiếc áo vest bên ngoài đã được cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và thắt cà vạt màu xanh nhạt. Anh nhìn vào Thoại Mỹ, mặc dù biểu cảm vẫn hơi thờ ơ, nhưng trong mắt lại có rất nhiều yêu thương và dịu dàng mà người bình thường không bao giờ được nhìn thấy.

“Sao anh lại đến đây?” Thoại Mỹ chờ Kim Tử Long đi vào phòng ngủ, vừa đóng cửa lại vừa hỏi.

“Anh đến kiểm tra xem em có nghe lời anh không, xem có phải em chỉ nói chuyện với Thiên Kỳ một lúc thôi không.” Kim Tử Long nới lỏng cà vạt của mình, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng thỉnh thoảng chạm vào cái cổ họng gợi cảm, làm Thoại Mỹ nhìn thấy mà suýt chảy máu cam.

Thoại Mỹ quẹt quẹt mũi mình và đi đến trước mặt Kim Tử Long rồi nói: “Thiên Kỳ là em trai của anh đấy, anh đừng có làm quá lên như vậy được không?”

“Không hề làm quá lên.” Kim Tử Long nâng cằm Thoại Mỹ lên nói nghiêm túc: “Em không nhìn ra Thiên Kỳ rất thích em hay sao?”

“Đừng đùa nữa!” Thoại Mỹ liếc nhìn Kim Tử Long với vẻ chê bai. “Đàn ông như anh thì hiểu gì? Thiên Kỳ thích ai, em là người biết rõ nhất!”

“Ố?” Kim Tử Long ngồi xuống trên giường của Thoại Mỹ, nhìn cô với một nụ cười hài hước rồi hỏi: “Vậy em nói xem, Thiên Kỳ không thích em, thì còn có thể thích ai khác?”

“Việc này …” Thoại Mỹ suy nghĩ nghiêm túc một lúc, cảm thấy cũng không có gì sai khi nói cho Kim Tử Long biết chuyện Thiên Kỳ thích Sở Hà. Tóm lại đến khi hai người họ ở bên nhau, Kim Tử Long vẫn sẽ biết.

Nghĩ vậy, Thoại Mỹ mỉm cười bí ẩn rồi ngồi xuống bên cạnh Kim Tử Long, nói với vẻ nghiêm túc: “Người mà Thiên Kỳ thích, là đồng nghiệp trong nhóm dự án của em! Cô ấy tên Thẩm Sở Hà!”

“Thẩm Sở Hà?” Kim Tử Long cười thầm. Anh nhớ, hình như Thoại Mỹ từng nhắc đến tên cô gái này không chỉ một lần. Khi nhiều chuyện quan trọng xảy ra, dường như lúc nào cũng có mặt cô gái này ở đó.

Đúng là không đơn giản!

Kim Tử Long lắc đầu, có chút cảm thán: Những người ở bên cạnh Thoại Mỹ, không một ai dễ đối phó cả. Nhưng trước đây cô ấy rất thông minh, sao từ khi ở bên mình thì lại trở nên ngốc như thế?

Chắc do mình nuông chiều cô ấy nhiều quá, nên cô ấy không cần phải thận trọng từng bước, làm gì cũng phải suy nghĩ nữa nhỉ?

Kim Tử Long khẽ mỉm cười, lý do này vẫn khiến anh rất tự hào.

“Phải, chính là Thẩm Sở Hà.” Thoại Mỹ gật đầu nhìn vào Kim Tử Long bằng vẻ mặt thắc mắc. “Nhưng nụ cười trên mặt anh là có ý gì?”

“Em nghĩ đó là ý gì?” Kim Tử Long nhàn nhã nghịch mái tóc đen mềm mại của Thoại Mỹ rồi hỏi ngược lại.

“Trông có vẻ như không thực sự tin những gì em nói, lại có vẻ như...” Thoại Mỹ nhìn kỹ mặt Kim Tử Long rồi lẩm bẩm. “Lại có vẻ như đang cười nhạo em!”

“Ừm, em đoán không sai.” Kim Tử Long bày tỏ sự đồng tình ở mức độ cao về biểu hiện ngốc đến cùng của Thoại Mỹ.

“Em biết ngay mà, em đoán cái nào trúng cái đó... Mà này, Kim Tử Long, tại sao anh lại cười nhạo em?” Thoại Mỹ tự hào một lúc rồi mới nhận ra.

Kim Tử Long quay qua đè Thoại Mỹ dưới người mình, rồi nói bên tai cô bằng giọng thấp đầy thu hút: “Tất nhiên là vì em ngốc!”

“Anh mới ngốc đấy!” Thoại Mỹ chống tay vào bộ ngực vạm vỡ của Kim Tử Long, trợn to mắt nhìn anh.

“Anh ngốc?” Kim Tử Long hôn lên môi Thoại Mỹ. “Ngốc cũng không sao, miễn kỹ thuật tốt là được rồi…”

Hơi thở hổn hển không rõ ràng bên trong phòng ngủ đột ngột tăng mạnh, rồi nhanh chóng lấp đầy mọi ngóc ngách trong đó, nhưng nhiệt độ trong phòng Ninh Tuyết Tuyết đã giảm xuống đến mức thấp nhất.

Cuộc trò chuyện ở vườn hoa vừa rồi, bây giờ vẫn đang vang vọng trong tâm trí của Ninh Tuyết Tuyết.

Giẫm mạnh lên tấm thảm trong phòng ngủ, Ninh Tuyết Tuyết mở cửa ra và đi đến trước phòng Kim Thiên Kỳ rồi đưa tay ra gõ cửa.

Kim Thiên Kỳ đang nhàn nhã nằm ngửa trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng gõ cửa liền nói một cách uể oải: “Vào đi!”

Ninh Tuyết Tuyết đẩy cửa bước vào, ngọn lửa đang nhảy nhót khắp người cô ta gần như đốt cháy cuốn sách của Kim Thiên Kỳ.

“Chị sao thế?” Kim Thiên Kỳ đặt sách xuống nhìn sang Ninh Tuyết Tuyết.

“Chuyện em nói sẽ giúp chị theo đuổi anh Long, bây giờ còn tính không?” Ninh Tuyết Tuyết thầm nghiến chặt răng. Nếu bây giờ Kim Thiên Kỳ không làm gì đó cho cô ta để giành lại trái tim của anh Long, vậy cô ta sẽ phải đích thân làm điều gì đó rồi!

“Tất nhiên vẫn tính.” Kim Thiên Kỳ nhún vai. Nếu Ninh Tuyết Tuyết và Kim Tử Long ở bên nhau, cơ hội để anh được ở bên Mỹ Mỹ sẽ nhiều hơn.

Chỉ có điều việc này không hề đơn giản như Ninh Tuyết Tuyết nói.

Nếu giành được trái tim của một người là chuyện dễ dàng đến thế, vậy thì trên đời này không còn việc gì khó khăn nữa.

“Vậy em đã nghĩ ra cách gì chưa?” Ninh Tuyết Tuyết nhìn vào Kim Thiên Kỳ bằng ánh mắt mong chờ.

“Không phải chứ?” Kim Thiên Kỳ nhìn Ninh Tuyết Tuyết, lấy làm lạ và hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì mà khiến chị chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt vậy?”

Ninh Tuyết Tuyết dừng lại và nhận ra rằng biểu hiện của mình hơi thái quá. Cô ta khẽ nhúc nhích cổ họng nói: “Chị đang hỏi em về chuyện của anh Long, sao em lại nói sang chị rồi?”

Kim Thiên Kỳ thở dài và nói: “Chị Tuyết Tuyết à, em chắc chắn sẽ giúp chị. Nhưng việc này cần tính toán lâu dài, em mong chị có thể kiên nhẫn một chút.”

“Bây giờ chị làm gì còn thời gian để tính toán lâu dài nữa?” Ninh Tuyết Tuyết cố nén cơn giận hét lên trong lòng: Bây giờ anh Long sắp đuổi chị đi rồi!

“Còn nhiều thời gian mà!” Kim Thiên Kỳ nhún vai. “Bây giờ em vẫn còn nhiều việc chưa làm, chờ đến khi cơ hội của chị xuất hiện, tự nhiên em sẽ nói cho chị biết!”

“Chị…” Ninh Tuyết Tuyết há miệng ra, ngập ngừng một lúc, cuối cùng nuốt lại những lời định nói: Đáng lẽ mình nên nghĩ ra sớm hơn, thấy Kim Thiên Kỳ quan tâm đến Thoại Mỹ như thế, chắc chắn cậu ta sẽ không làm việc ảnh hưởng đến Thoại Mỹ! Nếu mình làm gì đó với cô ta, Kim Thiên Kỳ rất có thể sẽ trở mặt với mình!

Cho nên, hạnh phúc của mình, vẫn phải dựa vào chính mình để giành lấy!

Ninh Tuyết Tuyết hít một hơi thật sâu và nhìn vào Kim Thiên Kỳ, rồi nói với vẻ dửng dưng: “Vậy được, chị sẽ chờ em.”

“OK!” Kim Thiên Kỳ búng ngón tay gật đầu.

Ninh Tuyết Tuyết cũng gật đầu quay người rời đi.

Lúc này, Kim Thiên Kỳ chỉ mải nghĩ đến việc ba ngày sau anh và Thoại Mỹ sẽ ăn tối với nhau, không hề chú ý đến nét mặt lạnh lùng của Ninh Tuyết Tuyết khi rời đi.

Anh cầm sách lên, thoải mái dựa lưng vào đầu giường và bắt đầu đọc.

***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #longmy