Chap 145

Vài ngày trôi qua nhanh như chớp, sức khỏe của Thoại Mỹ đã hồi phục hoàn toàn dưới sự chăm sóc tận tình của Kim Tử Long. Không chỉ vậy, cô còn được anh vỗ béo lên hai cân rưỡi nữa.

Thoại Mỹ ngồi trên giường bệnh, chống cái cằm hơi nọng và trợn mắt nhìn Kim Tử Long: "Đều tại anh hết đấy! Anh xem, em đã bị anh cho ăn nên béo như thế nào rồi này?"

"Làm gì có!" Kim Tử Long lắc đầu ngây thơ. "Em đâu có béo. Anh thấy em đầy đặn mướt mát, vô cùng dễ thương."

Trước lời khen ngợi chân thành của anh, cô hoàn toàn không đánh giá cao: "Dễ thương gì chứ? Em sẽ giảm cân khi trở về biệt thự, không ai có thể cản được em!"

"Được thôi." Kim Tử Long gật đầu với cô tỏ vẻ rất tán thành. "Anh sẽ giúp em."

"Anh làm sao giúp được em?" cô lắc đầu không tin. "Đến lúc đó, em sẽ thay đổi thói quen ăn uống một chút, và chạy bộ nhiều hơn là được rồi."

"Đây không phải là cách tốt nhất." anh ôm lấy eo của cô, rồi nói với vẻ nghiêm túc. "Anh có một cách hay hơn!"

"Cách gì hay hơn?" cô không hiểu.

"Tất nhiên là..." anh nói đến đây liền dừng lại, sau đó hôn lên tai của cô, rồi nói vào đó nửa câu còn lại.

Mặt của cô đột nhiên đỏ bừng lên. Cô có chút bất lực, lại càng có chút xấu hổ: "Kim Tử Long, anh có thể nào đừng giở trò suốt ngày không?"

"Làm chuyện đó với vợ mình mà là giở trò à?" Giọng của anu rất ngây thơ và đáng thương. "Hơn nữa, trong suốt thời gian em nằm viện, anh chỉ được ôm em nhưng không thể đụng vào em, em có biết anh phải chịu đựng vất vả như thế nào không?"

"Anh..." cô nhìn vào vẻ mặt giận dữ của anh, như thể cô đã làm điều gì đó xấu xa không đáng được tha thứ vậy. Làm ơn đi, cô chỉ dưỡng thương thôi mà. Tại anh không thể kiểm soát được bản thân, đâu có trách cô được!

"Em cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng rồi, cho nên định bù đắp cho anh thật tử tế phải không?" Kim Tử Long đã phát huy thật tốt bản chất của "gian thương", đánh đòn phủ đầu trước khi cô kịp lên tiếng.

"Em..."

"Bây giờ bắt đầu cũng được." Kim Tử Long nâng cằm cô lên, đôi mắt sâu thẳm của anh lướt qua đôi mắt đào long lanh và đôi môi mịn đỏ của cô. "Anh có thể miễn cưỡng mà giúp em toại nguyện."

"Anh đi đi!" Cô chỉ vào cửa phòng bệnh. "Em không muốn nhìn thấy người mặt dày trơ trẽn như anh nữa!"

"Em đành lòng sao?" Anh hôn vào xương quai xanh của cô, để lại trên đó một dấu ấn có hình dạng độc đáo.

Cả người cô bỗng run lên, cô vội đẩy anh ra xa: "Anh để ý chút đi! Bây giờ đang ở trong bệnh viện đấy."

"Đây là phòng riêng, không có sự cho phép của anh, không ai dám xông vào đâu." Kim Tử Long đưa ngón tay cái lên vuốt ve má cô một cách nhẹ nhàng, giọng anh trầm và đầy sức hút.

"Nhưng, nhưng mà..." Thoại Mỹ lắp bắp không nói nên lời. Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, cảm thấy rằng bên má bị anh vuốt ve lúc này đây đang nóng ran như lửa.

Cô nhúc nhích cổ họng, cảm thấy mình hơi khát nước, và cơ thể cô cũng bắt đầu khẽ run lên.

Kim Tử Long rất hài lòng với biểu hiện này của cô. Anh khẽ mỉm cười, còn tay kia đã âm thầm chui vào bên trong áo cô, cởi nút áo của cô ra một cách thuần thục.

Trước ngực bỗng nhiên nhẹ hẫng, lúc này cô mới giật mình nhận ra áo trong của mình đã bị anh cởi ra rồi!

"Không được thật mà!" cô giữ chặt tay anh, vừa thở dốc khe khẽ vừa lắc đầu nguầy nguậy. "Không thể làm vậy trong bệnh viện được."

"Thôi được rồi, anh nghe lời em." Kim Tử Long thở dài. Một người luôn đầy mưu trí và hung hăng trước mặt người ngoài như anh, lúc này đây trông có vẻ hơi tủi thân. "Về nhà rồi chúng ta tiếp tục."

"Kim Tử Long, về nhà rồi tiếp tục gì chứ? Em không có ý đó, anh đúng là..."

Thoại Mỹ vừa định phê bình hành vi cố tình hiểu sai ý cô nói của anh, bỗng một hồi chuông điện thoại vang lên.

Kim Tử Long mỉm cười nhìn cô rồi mới lấy điện thoại ra.

Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, vẻ mặt của anh bỗng trở nên nghiêm túc. Anh đưa điện thoại lên tai mình: "A lô!"

Cô ngồi trên giường bệnh viện nhìn anh, cũng không biết người ở đầu bên kia đã nói gì mà làm cho sắc mặt của anh ngày càng nặng nề hơn.

"Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay." Kim Tử Long nói xong liền quay lại nhìn cô.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" cô vừa nhìn vào mắt anh liền biết đã có chuyện xảy ra. "Nếu chuyện rất gấp, vậy em tự về nhà cũng được."

"Tiểu Mỹ." Kim Tử Long đặt hai tay lên vai cô, kiên nhẫn nói: "Hôm nay em cứ ở lại bệnh viện thêm một ngày đi, chờ anh xử lý xong vài việc thì sẽ đến đón em."

Những ngón tay của anh xuyên qua mái tóc của cô: "Vốn dĩ, anh định đưa em đến xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng suy nghĩ lại, anh thấy mình không nên để em nhìn thấy việc đó."

"Là chuyện gì vậy?" cô nắm lấy tay anh, cảm thấy rằng hôm nay anh có chút gì đó bất ổn.

"Em sẽ sớm biết thôi." anh khẽ mỉm cười rồi hôn lên trán cô và đứng dậy. "Anh đi trước đây, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh nhé."

"Vâng!" cô ôm anh một cái, rồi nhìn anh bước ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi anh rời đi, cô nằm trên giường bệnh mà tâm trạng rối bời.

Tuy nhiên, chưa đầy nửa tiếng sau, Susan - trợ lý của anh đã đến!

"Susan, sao cô lại đến đây?" Thoại Mỹ nhìn vào Susan vừa xuất hiện trong phòng bệnh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: Kim Tử Long vừa nhận được một cuộc gọi, sau đó nói mấy lời kỳ lạ rồi rời đi. Rồi trong một thời gian ngắn như thế, Susan đã đến đây?

"Cô Từ, Kim tổng bảo tôi đưa cô đến một nơi. Mời cô đi theo tôi." Susan khẽ gật đầu, vẻ mặt đầy lịch sự cộng với nụ cười chuyên nghiệp.

"Vậy cô chờ một chút ha, để tôi dọn dẹp đã." Thoại Mỹ gật đầu và bước xuống khỏi giường bệnh.

"Không cần đâu." Susan bước tới và nói nhẹ nhàng, "Sự việc hơi khẩn cấp. cô thay quần áo rồi đi với tôi là được."

Thoại Mỹ nghe thấy giọng điệu này của Susan liền hơi sững sờ: "Susan, cô nói cho tôi biết đi, có phải Tử Long đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Susan thu lại nụ cười, cúi mắt xuống suy nghĩ một lúc rồi nói. "Cô nên đến đó một chuyến đi."

Đúng là có chuyện thật rồi!

Thoại Mỹ vội nắm lấy tay Susan và nói một cách lo lắng: "Vậy cô mau đưa tôi đến đó đi!"

Vì Susan thường đi theo Kim Tử Long bàn chuyện hợp tác kinh doanh, mọi người đều biết rằng Susan là trợ lý của Kim Tổng, vì vậy khi cô đưa Thoại Mỹ đi, không ai lên tiếng phản đối cả.

Nửa tiếng sau...

Thoại Mỹ đứng trước cửa, quay đầu nhìn xung quanh rồi lấy làm lạ hỏi Susan bên cạnh: "Susan, cô đưa tôi đến công ty Kim Thị, không phải để gặp Tử Long à? Anh ấy đang ở trong phòng này à?"

Thoại Mỹ nói rồi chỉ vào cánh cửa trước mặt.

"Cô Từ, bên trong đó có một người còn quan trọng hơn Kim tổng. Mời cô vào trong." Susan nhìn vào cánh cửa đó, lẩm bẩm trong lòng: Cậu ấy vì muốn có được cô nên đã hy sinh rất nhiều, hy vọng sau khi chuyện này thành công, cậu ấy sẽ vui vẻ hơn một chút.

"Người còn quan trọng hơn anh ấy?" Thoại Mỹ có chút bối rối. Đối với cô mà nói, chắc không còn ai quan trọng hơn anh mới phải!

À không, có một người còn quan trọng hơn thật!

Bối Bối quan trọng hơn!

Nhưng nghĩ đến đây, cô càng lấy làm lạ hơn nữa. Chẳng phải Susan nói Kim Tử Long đã gặp chuyện à? Sao lại còn đưa Bối Bối đến đây?

Thoại Mỹ vô cùng sốt ruột, liền đưa tay ra mở cửa và đi vào.

Tuy nhiên, trong căn phòng rộng lớn không thấy Bối Bối đâu cả, mà chỉ có một người đang ngồi trên ghế da. Anh ta quay lưng lại với cô, nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thoại Mỹ chớp chớp mắt, hỏi với vẻ không hiểu: "Xin chào, làm ơn cho hỏi..."

Ngay lúc cô lên tiếng, người đang quay lưng với cô đã quay mặt lại.

Cô hơi sững sờ: "Thiên Kỳ? Sao em lại ở đây?"

"Mỹ Mỹ..." Kim Thiên Kỳ đứng dậy và đi đến chỗ cô.

"Ồ! Chị biết rồi!" Thoại Mỹ bước nhanh đến trước mặt Kim Thiên Kì, rồi giận dữ nói. "Kim Thiên Kỳ, có phải em lại đang muốn đùa gì đó không? Còn có thể bảo Susan hợp tác với em, em có bản lĩnh quá rồi ha?"

Thoại Mỹ nghiêm nghị nhìn vào Kim Thiên Kỳ, giọng điệu rất giống như khi đang dạy bảo Bối Bối.

"Mỹ Mỹ..." Kim Thiên Kỳ khẽ cười. Anh ta tiến đến gần Thoại Mỹ hơn, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Sao ngay cả khi giận mà chị cũng đẹp đến thế?"

"Có nịnh cũng không xong đâu!" Thoại Mỹ từ chối thẳng thừng. "Đã già đầu rồi mà cứ thích đùa giỡn như một đứa trẻ!"

"Em không đùa." Kim Thiên Kỳ lắc đầu. "Em bảo Susan đưa chị đến đây, thực sự vì có chuyện quan trọng."

"Có chuyện gì?" Thoại Mỹ bắt đầu sốt ruột. "Hai người cứ tỏ vẻ bí ẩn, như thể chỉ có mình chị là không biết chuyện gì đang xảy ra vậy đó!"

"Chị sẽ sớm biết thôi." Kim Thiên Kỳ nói rồi kéo Thoại Mỹ vào lòng mình.

Anh nhắm mắt lại, hai cánh tay quấn chặt quanh eo cô. Cô ấy đang ở trong lòng mình, dường như còn tốt đẹp hơn mình tưởng tượng!

Đây là lần đầu tiên anh dùng tình cảm thật của mình để đối mặt với cô. Cảm giác khi gỡ bỏ ngụy trang, dùng bộ dạng chân thật để đối diện với cô, thực sự đã rất lâu rồi mới có lại được.

"Mỹ Mỹ..." Kim Thiên Kỳ nhẹ nhàng gọi tên cô rồi vùi mặt mình vào tóc cô. "Em có biết không? Anh yêu em, anh yêu em từ rất lâu, rất lâu rồi."

Giọng của Kim Thiên Kỳ vừa dứt, Thoại Mỹ chết lặng ngay tại chỗ. Cô nhúc nhích cổ họng của mình, rồi vội đẩy Kim Thiên Kỳ ra xa.

"Này, Thiên Kỳ, trò đùa này, em hơi quá rồi đấy!" Thoại Mỹ bất giác lùi về sau một bước rồi lắp bắp nói.

"Mỹ Mỹ, những lời anh nói đều rất thật!" Kim Thiên Kỳ bước về phía trước, có chút háo hức.

"Dừng lại!" Thoại Mỹ vỗ vỗ trước ngực mình, rõ ràng cô đã sợ đến khiếp vía. "Chị nói cho em biết Thiên Kỳ, sức khỏe chị vẫn chưa ổn, không chịu được kích thích."

"Đã xảy ra chuyện gì? Mỹ Mỹ, em thấy khó chịu chỗ nào?" Hai tay của Kim Thiên Kỳ giữ chặt vai Thoại Mỹ, rồi sốt ruột hỏi.

Kim Thiên Kỳ bình thường rất thông minh và giỏi tính toán, nhưng quan tâm thì ắt sẽ rối loạn. Và rõ ràng Thoại Mỹ đã cố tình nói như thế, nhưng ánh mắt lo lắng của Kim Thiên Kỳ lại không hề giả tạo.

"Em thả chị ra trước đã." Thoại Mỹ vùng khỏi tay Kim Thiên Kỳ. "Bây giờ không phải vấn đề chị cảm thấy khó chịu ở đâu, mà cách em nói chuyện có vấn đề!"

Kim Thiên Kỳ nghe thấy cô nói vậy mới chợt hiểu ra. Anh ta thở phào và nói: "Mỹ Mỹ à, sau này em đừng đem sức khỏe của mình ra nói đùa lung tung nữa."

"Chị..." Thoại Mỹ mở miệng. Cô nhìn kỹ Kim Thiên Kỳ và nói: "Sao bỗng nhiên chị nhận ra rằng dường như chị không quen biết em thì phải?"

"Anh vẫn là Kim Thiên Kỳ." anh một lần nữa bước đến, nhìn vào mắt cô và thì thầm. "Vẫn là Kim Thiên Kỳ luôn yêu em đấy!"

Khi vừa dứt lời, Kim Thiên Kỳ giữ chặt Thoại Mỹ trong vòng tay mình. Anh nhìn vào khuôn mặt đang hoảng loạn của cô và hôn lên môi cô.

Môi của cô rất mềm mại, dường như còn có vị ngọt ngào của nước trái cây. Anh nhắm mắt lại, muốn nếm thật kỹ vị ngọt này.
"Em tránh ra!" Thoại Mỹ đẩy mạnh Kim Thiên Kỳ ra. Cô vừa đưa tay lên lau môi mình thật mạnh, vừa nhìn anh ta bằng ánh mắt khó tin, cảm thấy rằng anh ta đã bị điên thật rồi.

"Mỹ Mỹ, em ghét anh đến vậy sao?" Đôi chân mày lưỡi mác của Kim Thiên Kỳ nhíu lại. Hành động chà môi thật mạnh vừa rồi của cô đã làm tổn thương sâu sắc đến anh ta.

Kim Tử Long bốn năm trước đã làm tổn thương cô như thế, vậy mà cô đã chọn cách tha thứ cho anh ta. Còn anh, bao nhiêu năm qua luôn cố gắng để trở nên tốt hơn, trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ là để ngày hôm nay bảo vệ cô ấy tốt hơn!

Nhưng bây giờ cô lại ghét bỏ sự gần gũi của anh!

"Nếu em còn tiếp tục làm vậy nữa, chị chắc chắn sẽ ghét em!" Thoại Mỹ vẫn đang chà môi mình thật mạnh. Cảm giác bị người mà mình xem như người thân hôn một cái, thật sự quá tồi tệ!

"Có phải vì Kim Tử Long không?" Kim Thiên Kỳ cười khẩy. "Mỹ Mỹ, em đã quên chuyện bốn năm trước, Kim Tử Long đã đối xử với em thế nào hay sao? Em không thể tha thứ cho người đã từng làm em tổn thương một cách dễ dàng như vậy được!"

Thoại Mỹ không ngờ Kim Thiên Kỳ lại nhớ những điều này thay mình. Cô há miệng ra, giọng nói đã dịu đi một chút: "Thiên Kỳ... Thật ra, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Em cũng biết mà, Tử Long vốn là một người lạnh lùng, năm đó vì áp lực nên anh ấy mới cưới chị, vì vậy mới đối xử với chị như thế. Hành vi đó của anh ấy không thể nói là đúng đắn, nhưng chắc cũng phải có một phần nguyên nhân từ chị. Hơn nữa, bây giờ anh ấy cũng đã nhận ra, những việc mình làm trước đây là không đúng..."

"Chẳng lẽ anh ta biết sai là đủ rồi sao? Em đã quên bốn năm trước, em đã sống những ngày tháng như thế nào ở trong biệt thự à?" Kim Thiên Kỳ cắt ngang lời cô, giọng nói đầy giận dữ. "Ngay cả khi em không nhớ, thì anh vẫn nhớ!"

Năm đó, sau khi xác định rằng mình đã thích cô, anh rất mong rằng mình sẽ có đủ khả năng để bảo vệ cô. Anh rất muốn bảo vệ cô sau lưng mình, rồi chỉ vào mũi Kim Tử Long và nói: Người phụ nữ này, tôi sẽ chăm sóc!

Nhưng anh của bốn năm trước chỉ là một cậu học sinh lớp 12, tay không tấc sắt, ngay cả bản thân cũng phải ngụy trang mới có thể sống yên ổn, làm thế nào để bảo vệ thật tốt cho cô đây?

Vì vậy, trong bốn năm qua, anh luôn cố gắng học tập, cố gắng trưởng thành, tận dụng mọi cơ hội để rèn luyện bản thân, với hy vọng một ngày nào đó sẽ tích lũy được thực lực, chiến thắng Kim Tử Long, và chăm sóc cho cô tốt hơn.

Tuy nhiên, vào ngày hôm nay của bốn năm sau, anh đã trở thành người như mình muốn, nhưng cô không còn là cô của ngày xưa nữa!

"Thiên Kỳ, em đừng kích động!" Thoại Mỹ an ủi Kim Thiên Kỳ với giọng ôn hòa.

Thực ra, đã nhiều năm trôi qua rồi mà Kim Thiên Kỳ vẫn còn nhớ cuộc sống của mình ở trong biệt thự lúc đó, điều này làm cô rất cảm động. Cô không ngờ rằng, một đứa trẻ trong mắt cô - Kim Thiên Kỳ, lại quan tâm đến mình như thế!

"Thật ra, trong khoảng thời gian em không có ở đây, giữa chị và Tử Long đã xảy ra rất nhiều chuyện." Cô cúi đầu xuống, không nhìn vào đôi mắt đầy kích động của Kim Thiên Kỳ nữa. "Anh ấy đã âm thầm làm rất nhiều điều cho chị. Ví dụ như, giúp chị quay về công ty Tô Thị làm việc, kêu bậc thầy Trương Hiển Hy đích thân hướng dẫn chị thiết kế, cho Bối Bối tình cha mà nó luôn khao khát. Điều quan trọng nhất là, anh ấy từng cứu mạng chị..."

"Anh cũng từng cứu mạng em!" Kim Thiên Kỳ đẩy Thoại Mỹ sát vào tường. Anh dang tay ra vòng quanh người cô, đôi mắt lạnh lùng buộc cô phải nhìn thẳng vào anh. "Vào lúc Kim Tử Long không thể tìm thấy em, không thể bảo vệ em, chính anh đã cứu em ra!"

"Em nói gì?" Thoại Mỹ trợn to mắt nhìn vào Kim Thiên Kỳ.

Dường như anh đã cao hơn, tóc mái cũng dài hơn một chút, khuôn mặt cũng trở nên rắn rỏi hơn. Và còn khí thế toát ra từ toàn thân khiến người khác không dám nhìn thẳng vào đó, đều khiến cô đột nhiên ý thức được rằng: Kim Thiên Kỳ, dường như thật sự không còn là một đứa trẻ nữa.

"Khi đó em có nói, em sẽ trả ơn cho anh." Kim Thiên Kỳ tiến gần đến cô hơn, từng chút từng chút một. Ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt trắng trẻo và mịn màng của cô, cuối cùng dừng lại trước đôi mắt đào kia.

"Em có biết không? Anh đã nhìn thấy cơ thể của em, đầu ngón tay anh cũng đã chạm vào những vết sẹo trên người em. Khi em bị Chu Mộng Chỉ dùng roi đánh đến ngất xỉu, chính anh đã cứu em ra, ở bên em hết đêm này đến đêm khác, cho đến khi em tỉnh lại!"

"......" Thoại Mỹ đã bị sốc đến nỗi nói không nên lời. Cô lắc đầu trong vô thức: Lẽ nào, người cứu mình khỏi tay Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ, là Kim Thiên Kỳ?

Kim Thiên Kỳ chính là "cậu chủ" đã cứu mình lần đó!

"Không, chuyện này không thể nào!" Thoại Mỹ lắc đầu thật mạnh. "Cậu chủ" trong ký ức cô là một người bí ẩn và lạnh lùng, sao có thể là cậu bé lớn Kim Thiên Kỳ đầy ấm áp và trẻ trung trước mặt được?

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Thoại Mỹ lại sững sờ. Kim Thiên Kỳ của bây giờ, dường như hơi giống với "cậu chủ" kia!

"Vậy tại sao lúc đó em lại che giấu danh tính?"

"Bởi vì anh muốn có được em, anh cần phải chờ!"

"Thiên Kỳ, em đừng ăn nói lung tung nữa. Chị..."

"Mỹ Mỹ, anh yêu em, anh thực sự yêu em!" Kim Thiên Kỳ ngắt lời cô, chỉ nâng cằm cô lên và hôn lên môi cô.

So với lần đụng chạm nhẹ nhàng lần trước, nụ hôn của Kim Thiên Kỳ mạng theo vẻ ngang ngược và mạnh mẽ. Anh ghì chặt môi cô, ý muốn mở rộng hai hàm răng của cô để mặc sức xâm chiếm!

"Ưm ưm ưm..." Thoại Mỹ cố hết sức đẩy anh ta ra, cô cật lực tránh né nụ hôn của anh. Cảm giác này thực sự quá kỳ lạ, cô ghét sự tiếp xúc như vậy!

Tuy nhiên, nhìn thì có vẻ như Kim Thiên Kỳ gầy gò hơn Kim Tử Long, nhưng sức lực lại rất mạnh mẽ! Cô bị anh quấn trong vòng tay, vậy mà ngay cả việc nhúc nhích cánh tay cũng rất khó!

"Ưm..."

Thoại Mỹ cố hết sức khép chặt hai hàm răng, cùng lúc đó, cô bỗng ngửi thấy mùi máu tanh. Còn Kim Thiên Kỳ cũng nhíu mày lại, và nới lỏng vòng tay đang siết chặt lấy cô.

Thoại Mỹ ngay lập tức đẩy mạnh Kim Thiên Kỳ ra, để anh tránh xa mình hết mức có thể.

Kim Thiên Kỳ nhếch nhếch khóe miệng vừa bị cô cắn vào, máu tươi đua nhau chảy xuống: "Mỹ Mỹ à, em thà chọn một người đã từng làm tổn thương em, chứ không muốn chấp nhận anh?"

"Kim Thiên Kỳ, em khác với anh ấy, em có biết không?" Thoại Mỹ lắc đầu đau đớn. Cô hoàn toàn không biết rằng Kim Thiên Kỳ lại có tình cảm như vậy với mình, lại còn che giấu kỹ đến thế!

"Phải, khác, anh yêu em nhiều hơn anh ta!" Kim Thiên Kỳ lại một lần nữa bước lên một bước.

Thoại Mỹ nhìn thấy hành động này của Kim Thiên Kỳ, ngay lập tức sợ hãi lùi về phía sau, nhưng lại quên mất đằng sau cô là bức tường.

Cô sợ anh?

Kim Thiên Kỳ cười phá lên, nụ cười hơi thê lương. Sự nhẫn nhịn và kế hoạch của anh trong bao nhiêu năm qua, bây giờ lại đổi lấy sự sợ hãi và rụt rè của cô!

Song, Kim Thiên Kỳ cứ cười mãi, cười mãi, nhưng ánh mắt ngày một tối lại: "Mỹ Mỹ, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ cho em tận mắt nhìn thấy anh làm thế nào để đánh bại Kim Tử Long. Anh sẽ cho em biết ai mới là người đàn ông đủ điều kiện để đứng bên cạnh em!"

Kim Thiên Kỳ cứ nhìn vào Thoại Mỹ như thế, giọng nói dần dần trở nên lạnh nhạt, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn hơn.

Thoại Mỹ mím chặt môi, vì cô chưa bao giờ nhìn thấy Kim Thiên Kỳ trong bộ dạng như vậy.

Lúc này, Kim Thiên Kỳ giơ tay lên và ấn vào một cái nút trên mặt bàn.

Ngay lập tức, màn hình LCD được gắn trên tường sáng lên.

Cô quay đầu lại nhìn, thấy rằng trên màn hình là hình ảnh của một phòng hội nghị, bên trong đang ngồi chật kín người trong những bộ vest đủ màu đủ kiểu.

Song, người ngồi ngay chính giữa lại là Kim Tử Long!

Nhịp tim của cô ngay lập tức đập loạn xạ. Cô quay lại nhìn Kim Thiên Kỳ, nghẹn ngào hỏi: "Thiên Kỳ, em định làm gì?"

"Chẳng phải anh đã nói rồi à?" Kim Thiên Kỳ lau đi vết máu trên khóe miệng, nở một nụ cười lạnh lùng. "Anh muốn em tận mắt nhìn thấy anh làm thế nào đánh bại Kim Tử Long!"

"Thiên Kỳ, em đừng làm bậy nữa được không?" Thoại Mỹ nhắm nghiền mắt lại đầy đau khổ, cô không biết Kim Thiên Kỳ hòa đồng và ngoan ngoãn trước kia đã biến đi đâu mất, tại sao bây giờ cậu ấy lại trở thành một người mà mình như thể hoàn toàn không quen biết vậy!

"Làm bậy?" anh ta cười phá lên: "Xem ra, hôm nay nếu em không được nhìn thấy anh đánh bại Kim Tử Long, em sẽ luôn nghĩ rằng anh là một đứa trẻ!"

"Chỉ có điều," Kim Thiên Kỳ đưa tay ra chạm vào mái tóc của cô, trên mặt nở một nụ cười tự tin. "Bây giờ, em sẽ được thoải mái tận hưởng bộ dạng sau khi thất bại của Kim Tử Long rồi!"

Kim Thiên Kỳ nói rồi đẩy mạnh cửa phòng và sải bước đi ra ngoài.

"Thiên Kỳ! Em định đi đâu? Thiên Kỳ! Thiên Kỳ, em đừng đi, em..."

"Cô Từ, tốt nhất cô nên ở lại trong căn phòng này!"

Khi Thoại Mỹ vừa gọi tên Kim Thiên Kỳ vừa đuổi theo ra ngoài cửa, Susan đột nhiên xuất hiện và chặn ngay trước mặt cô.

Và đằng sau Susan còn có hai người mặc áo đen với khuôn mặt vô cảm.

Đột nhiên bị cản đường, cô đành phải dừng lại. Cô nhìn vào Susan một cách khó tin: Susan không phải là trợ lý của Kim Tử Long ư? Sao bây giờ lại làm việc cho Thiên Kỳ?

"Susan, cô..." Thoại Mỹ há miệng ra rồi chần chừ hỏi.

"Đúng như những gì cô Từ đang nghĩ." Susan thừa nhận mà không hề do dự. Cô là người của cậu chủ, từ đầu đến cuối đều là vậy!

Hôm nay, kế hoạch của cậu chủ sắp thành công rồi!

Và mình, cũng sắp có thể đứng bên cạnh cậu chủ một cách quang minh chính đại rồi!

Susan nhớ đến việc này và bỗng mỉm cười một cách vô thức. Sự cố gắng và ẩn mình bao nhiêu năm qua của cô ta, cuối cùng đã giúp được cậu chủ. Còn nguyện vọng của cậu chủ, cuối cùng cũng sắp trở thành hiện thực rồi!

Sau này, cô ta sẽ được thường xuyên ở bên cạnh cậu chủ, thấy cậu chủ không còn phải cau chặt mày lại nữa, không còn phải kiệt sức vì lo lắng nữa. Cậu chủ sẽ có được công ty Kim Thị mà mình muốn, còn có...

Nghĩ đến đây, Susan đầy mong chờ cuối cùng cũng hướng mắt về phía Thoại Mỹ: Còn có được người mà cậu chủ luôn thích và muốn bảo vệ!

Mặc dù cô ấy đã ở bên Kim Tử Long, còn có với anh ta một đứa con, không phải là đối tượng tốt nhất để trở thành mợ chủ!

Nhưng, miễn là cậu chủ thích, mình sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu chủ có được!

Trên khuôn mặt của Susan tràn đầy vẻ sẵn lòng, nhưng lại có một chút biểu cảm tiếc nuối: Cậu chủ hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc. Mình chỉ cần âm thầm ở bên cạnh cậu chủ, nhìn thấy con đường sau này của cậu ngày càng tốt hơn, như thế là đủ rồi!

Thoại Mỹ cũng đang nhìn vào Susan, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô đã căng cứng lại!

Cô nhận ra, những chuyện đang xảy ra trước mắt ngày càng vượt xa trí tưởng tượng của mình. Thiên Kỳ dường như đã thay đổi hẳn đã đành, còn Susan đã làm trợ lý cho Tử Long trong nhiều năm, đến cuối cùng lại chủ động thừa nhận mình là người của Thiên Kỳ?

Thoại Mỹ lắc đầu, cảm thấy thế giới này thật sự rất đáng sợ!

"Cô Từ, phiền cô vào trong cho." Susan nhấc chân trong đôi giày cao gót màu đen, vừa nói vừa tiến về phía Thoại Mỹ.

Còn Thoại Mỹ, vẫn sững sờ nhìn vào Susan, liên tục lùi về phía sau theo nhịp bước tiến lên của Susan.

"Mời ngồi." Susan chỉ vào chiếc ghế da trước màn hình LCD, nụ cười trên khuôn mặt và giọng điệu vẫn rất lịch sự. "Cậu chủ muốn cô ngồi xem trận quyết đấu giữa cậu ấy và Kim tổng."
"Nhưng mà tôi..."

"Đến khi nào cô nên đi, tôi sẽ tự động thông báo cho cô." Susan khẽ gật đầu. "Cô Từ, tôi thực sự không hy vọng phải dùng hai người bạn này của tôi để buộc cô làm những gì mà tôi yêu cầu cô làm, vì vậy, xin cô vui lòng ngồi xuống."

Thoại Mỹ liếc nhìn Susan, rồi nhìn sang hai người mặc áo đen đang đứng cạnh Susan, cuối cùng cắn chặt môi và đứng yên tại chỗ.

Tử Long sẽ không dễ dàng bị Thiên Kỳ đánh bại như thế đâu!

Trái tim Thoại Mỹ ngay lập tức cân bằng lại, cô quay lại nhìn vào màn hình LCD: Ngay cả khi Thiên Kỳ rời đi thì trong lòng đã có dự tính trước, nhưng cô luôn cảm thấy rằng Tử Long sẽ không dễ dàng bị đánh bại như thế!

Trong phòng hội nghị...

Kim Tử Long ngồi trên ghế tổng tài cao nhất, đưa mắt nhìn lướt qua các thành viên khác trong phòng hội nghị, và cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi của Kim Thiên Kỳ, đôi mắt dần trở nên sâu không thấy đáy.

Trương Hiển Hy ngồi cạnh cũng liếc nhìn chỗ ngồi của Kim Thiên Kỳ, rồi cúi đầu và nói vào tai Kim Tử Long: "Tử Long à, xin lỗi nhé, tại mình không theo sát Cố Thiên Kỳ, không ngờ một thằng nhóc vừa mới tốt nghiệp như cậu ta mà tâm tư lại khó đoán đến thế, ở ngay trước mắt mình mà lôi kéo được nhiều người ủng hộ đến thế. Cuộc họp này nhất định phải cẩn thận đề phòng, mình..."

"Không có gì đâu..." Kim Tử Long khoát tay và nhấp một ngụm cà phê được trợ lý mang đến. "Dù là vào thời điểm nào, thì cuộc họp này vẫn phải diễn ra. Chỉ có điều, hôm nay là ngày Tiểu Mỹ xuất viện, mình phải về sớm một chút."

Trương Hiển Hy hơi ngây người ra, anh nhìn thật kỹ Kim Tử Long, nhận ra anh ấy không hề có chút hoảng loạn nào.

Hôm nay, khi đang ngồi trong văn phòng và nhận được tin Kim Thiên Kỳ muốn tiến hành họp hội đồng quản trị, Trương Hiển Hy đứng phắt dậy khỏi ghế trong sự ngạc nhiên vô cùng.

Lúc đó, Trương Hiển Hy hoảng loạn một lúc rồi mới nhanh chóng gọi điện cho Kim Tử Long.

Tuy nhiên sau khi Kim Tử Long đến, anh chỉ hỏi sơ qua tình hình rồi ngồi thản nhiên ngồi ở đây, chuẩn bị bắt đầu buổi họp.

Trương Hiển Hy lắc đầu, cảm thấy điều đó rất khó tin. Lần này, Kim Thiên Kỳ rõ ràng đã lên kế hoạch từ trước, Tử Long lại không có mặt ở công ty trong một thời gian dài, mình đã báo cáo với anh ấy về những việc đã xảy ra, và anh ấy đã không tập trung mà nghe cho hết mọi việc.

Bây giờ chắc là việc khó khăn nhất mà anh ấy từng gặp phải trong cuộc đời làm tổng tài của mình, sao anh ấy lại không hề lo lắng chút nào cả?

Trương Hiển Hy đã cố bình tĩnh trong hơn mười giây, nhưng cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh được. Anh nhìn vào Kim Tử Long, há miệng ra và nói: "Tử Long à..."

"Sau khi cuộc họp kết thúc, nhưng việc còn lại sẽ giao cho cậu xử lý." Kim Tử Long ngắt ngang lời của Trương Hiển Hy, rồi lại uống một ngụm cà phê.

"Mình..." Trương Hiển Hy nhìn vào một bên mặt với góc cạnh rõ ràng của Kim Tử Long, thở dài và không nói gì nữa.

Anh lắc đầu và hy vọng sau khi cuộc họp kết thúc, mọi việc đều sẽ như lời Kim Tử Long nói, anh vẫn còn có quyền xử lý công việc của công ty Kim Thị.

Lúc mười giờ kém năm phút, tất cả những người được thông báo tham gia đều đã có mặt.

Vài người không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng cuộc họp này được Kim Thiên Kỳ triệu tập, và một mực buộc Kim tổng đang nghỉ phép phải đến tham gia!

Họ đưa mắt nhìn nhau để trao đổi thông tin, thỉnh thoảng lại lén nhìn Kim Tử Long và chỗ ngồi còn trống của Kim Thiên Kỳ vì anh ta vẫn chưa đến.

Song, trong phòng hội nghị, có một số người khác lại nở nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.

Tuy Kim Thiên Kỳ chưa đến, nhưng ông Trác quanh năm không xuất hiện ở công ty Kim Thị thì đã đến rồi!

Lúc này ông Trác đang mặc bộ sườn xám nam truyền thống làm bằng vải satin cao cấp, ngồi trong một góc vô cùng khiêm tốn, trong tay ông đang cầm một chuỗi hạt không bao giờ rời khỏi tay mình, trông đầy tinh thần và quắc thước.

Nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của ông Trác lại mờ nhạt, không ai biết ông đang nghĩ gì.

Ông Trác là ai? Ông Trác là công thần thành lập công ty Kim Thị thuở sơ khai đấy! Tuổi của ông ta còn lớn hơn lão tổng tài Kim Diệp Lâm nữa đấy!

Từ sau khi lão tổng tài Kim Diệp Lâm sang Mỹ, ông Trác cũng trở về biệt thự để nghỉ ngơi lấy lại sức, không còn hỏi đến công việc của công ty nữa. Nhưng địa vị của ông ta vẫn ổn định, thậm chí cả Kim tổng cũng phải kính nể ông vài phần!

Bây giờ ngay cả ông Trác cũng đến, điều đó cho thấy rằng, bắt đầu từ ngày hôm nay, khả năng công ty Kim Thị phát sinh thay đổi sắp đến rồi!

Đoán chừng sau khi cuộc họp kết thúc, những người đi theo Kim Thiên Kỳ như họ, sẽ giành được một bữa ăn ngon từ tay Kim Tử Long rồi!

Đúng là, chỉ nghĩ thôi cũng thấy phấn khích rồi!

Trong mắt của nhóm người đó lóe sáng, họ nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào, mong chờ sự xuất hiện của Kim Thiên Kỳ. Và kim giây thời gian cũng đang trôi qua nhanh chóng...

Ngay cả Trương Hiển Hy cũng thỉnh thoảng nhìn về hướng cửa.

Chỉ có mình Kim Tử Long, vẫn đang nhấm nháp cà phê một cách thản nhiên. Cà phê không đường thấm vào vị giác, để lại mùi thơm và hương vị độc đáo: Ừm, cũng được! Chờ sau cuộc họp có thể giới thiệu cho Tiểu Mỹ uống thử, mặc dù cô bé này chỉ thích uống nước ép trái cây.

Ngay khi Kim Tử Long phân tâm và nghĩ về Thoại My, Kim Thiên Kỳ đã bước vào phòng hội nghị...

Lúc này Kim Thiên Kỳ đang mặc một bộ vest được đặt may riêng, bao quanh thân hình cao lớn và rắn rỏi của anh một cách vừa vặn, và trong vẻ rắn rỏi đó còn toát ra cảm giác mạnh mẽ khó ai bì kịp.

Tất cả mọi người đều nhìn vào Kim Thiên Kỳ, trong mắt hơi sửng sốt: Kim Thiên Kỳ của hôm nay, dường như không giống với thường ngày cho lắm!

Song, Kim Tử Long chỉ khẽ cong môi lên đầy biểu cảm, rồi từ từ nở thành một đường cong nhạo báng.

"Thiên Kỳ à..." Kim Tử Long đặt ly cà phê trong tay xuống, giọng anh bình thản chứ không hề có ngữ điệu. "Cuộc họp này, triệu tập hơi gấp rút thì phải."

Kim Tử Long nói câu này, ý nghĩa rất rõ ràng. Anh đang nói, bây giờ anh đã biết mục đích mà Kim Thiên Kỳ triệu tập cuộc họp này, là muốn làm điều gì đó với công ty Kim Thị!

Chỉ là, bây giờ Kim Tử Long anh mới biết, có vẻ hơi muộn rồi!

Kim Thiên Kỳ hơi nâng cằm lên và nhìn thẳng vào mắt Kim Tử Long: "Những việc đã chín muồi, không thể nói là gấp rút được."

Kim Tử Long cười, nhưng nụ cười trên môi không có nhiệt độ, và khóe miệng anh cũng không hề giãn rộng ra thêm. Anh đưa tay lên và ra hiệu cho Kim Thiên Kỳ ngồi xuống: "Vậy được, bắt đầu cuộc họp thôi!"

"Tất nhiên rồi." Kim Thiên Kỳ khẽ nhếch miệng, vết thương bị Thoại Mỹ cắn vẫn còn đau nhói. Anh ta nghiêng đầu nhìn vào camera trong phòng hội nghị: Mỹ Mỹ, em đang xem có phải không? Kịch hay sắp bắt đầu rồi!

Ánh mắt lạnh lùng và quyết đoán đó của Kim Thiên Kỳ, thông qua màn hình đập thẳng vào mắt Thoại Mỹ.

Cô ngồi trước màn hình bỗng giật mình, niềm tin vốn dành cho Kim Tử Long, vào lúc này đây, đột nhiên bắt đầu lay động.

Lúc này, âm thanh phát ra từ màn hình cho thấy cuộc đối đầu đã bắt đầu.

Do cô chỉ là một nhà thiết kế thời trang, nên cô không hiểu lắm về các nghiệp vụ khác của công ty.

Theo như chủ đề tranh luận của những người trong cuộc họp, cô chỉ biết rằng cuộc họp này dường như muốn thông qua một quyết định, nhưng quyết định này nghe có vẻ không đơn giản như thế!

Thoại Mỹ vỗ vỗ vào ngực mình, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, quan sát tiến triển của mọi việc với tâm trạng thấp thỏm.

Trong phòng hội nghị...

Những người đứng cùng phe với Kim Tử Long và những kẻ đã bị Kim Thiên Kỳ mua chuộc vẫn đang tranh luận đốp chát với nhau.

Còn Kim Tử Long, từ khi bắt đầu cuộc họp thì chưa từng mở miệng, thậm chí ánh mắt nhìn vào ly cà phê đang bốc khói kia cũng chưa từng ngước lên.

Chỉ là, những ngón tay thon dài của anh vẫn gõ nhẹ xuống mặt bàn, giống như lúc họp những cuộc họp để đưa ra những quyết định thông thường, từng cái từng cái, vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi.

Kim Thiên Kỳ ghét nhất bộ dạng này của Kim Tử Long, như thể bất kỳ việc quan trọng nào cũng chỉ là một trò đùa trong mắt anh. Anh chỉ ngồi thản nhiên ở đó, có thể đoán được lòng người, còn có thể chi phối hướng phát triển của sự việc.

"Chờ đã!"

Kim Thiên Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng, bởi vì vẻ thản nhiên đó của Kim Tử Long đã hoàn toàn làm anh ta khó chịu.

Trong phòng họp bỗng im bặt, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Kim Thiên Kỳ.

Cuối cùng, Kim Tử Long luôn cúi gằm mặt xuống nãy giờ cũng đã ngước mắt lên nhìn Kim Thiên Kỳ. Tuy nhiên, ánh mắt của anh vẫn như mặt biển bình yên, không hề dậy sóng.

Kim Thiên Kỳ nhúc nhích cổ họng của mình, đưa mắt nhìn qua từng người một trong phòng hội nghị, rồi nói một cách chậm rãi và đầy đáng tin: "Nếu mọi người vẫn chưa ngừng tranh cãi về việc này, Kim tổng lại không bày tỏ ý kiến của mình, nên tôi lấy tư cách là giám đốc Marketing của Kim Thị, cũng là cổ đông của công ty, tôi đề nghị thay đổi các vị trí trong công ty. Đợi đến khi các vị trí thay đổi xong, sau đó mới đưa ra quyết sách về các vấn đề được thảo luận tại cuộc họp này!"

"Tôi phản đối!" Trương Hiển Hy là người đầu tiên lên tiếng. "Cuộc họp hôm nay chỉ để đưa ra quyết định thôi, hoàn toàn không cần phải tiến hành thay đổi cổ quyền một cách quan trọng như vậy!"

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trương Hiển Hy cũng nở một nụ cười mỉa mai: "Huống hồ gì, chủ đề thảo luận mà cậu đưa ra hôm nay, hoàn toàn không phù hợp với quy luật phát triển của thị trường và hiện trạng của công ty Kim Thị! Vậy nên, cuộc họp này hoàn toàn là điều vô căn cứ!"

Đến bây giờ Trương Hiển Hy mới hiểu ra, tổ chức cuộc họp này để đưa ra quyết định là giả, Kim Thiên Kỳ muốn mượn danh nghĩa cuộc họp để thay đổi chức vụ, hạ bệ Kim Tử Long khỏi chức vụ tổng tài mới là thật!

Nghĩ đến đây, Trương Hiển Hy lại nhìn sang Kim Tử Long với vẻ lo lắng hơn, bây giờ anh đã bị liên hoàn kế của Kim Thiên Kỳ đánh cho không kịp trở tay rồi!

Nhưng, rốt cuộc Tử Long bị gì vậy? Sao đến giờ này mà vẫn chưa lo lắng?

Ngược lại, Kim Thiên Kỳ lại cười phá lên và nhìn sang Trương Hiển Hy, trong giọng nói đầy vẻ khinh bỉ: "Trên thực tế, việc tiến hành quyết định này, không phải anh không đồng ý thì sẽ không tiến hành nữa."

"Cậu..."

"Được rồi!" Kim Thiên Kỳ hoàn toàn không muốn nghe Trương Hiển Hy nói hết lời, mà chỉ đưa mắt nhìn sang các cổ đông đang có mặt ở đó, rồi cao giọng nói: "Tôi nghĩ rằng bây giờ nên tiến hành thay đổi chức vụ của tôi. Ai đồng ý, xin giơ tay lên biểu quyết."

Giọng của Kim Thiên Kỳ vừa dứt, những người trong phòng họp liền đưa mắt nhìn nhau.

Lúc này, một người trong số họ từ từ cúi đầu xuống, nhưng đã đưa tay mình lên.

Tiếp theo đó, người này, rồi thêm một người khác nữa cũng đã giơ tay lên.

Đột nhiên, những người vốn giữ thái độ quan sát đều giật mình: Tại sao Tập đoàn Kim Thị lại có nhiều giám đốc và cổ đông đồng ý với đề nghị thái quá của Kim Thiên Kỳ như thế?

Lẽ nào, vị trí tổng tài của công ty Kim Thị, thực sự sắp đổi chỗ hay sao?

"Kim Thiên Kỳ, cậu hơi quá đáng rồi thì phải!" Trương Hiển Hy đã hơi sốt ruột. Anh cố kìm nén cơn giận và liếc nhìn Kim Thiên Kỳ, rồi nhìn sang mấy người vừa giơ tay lên kia, nói gằn từng chữ một như thể đe dọa. "Chỉ với cổ phần trong tay các vị, dù cộng thêm cả cổ phần của Kim Thiên Kỳ, cũng không thể làm được gì đâu! Bây giờ còn dám đồng ý với một quyết định vô lý như vậy, các vị cũng can đảm lắm đấy!"

Những người bị Trương Hiển Hy hét lên kia bỗng hoảng loạn, ngay lập tức nhìn sang Kim Thiên Kỳ.

Song, Kim Thiên Kỳ không nhìn vào Trương Hiển Hy, mà chỉ cúi mắt xuống và cầm xấp tài liệu trước mặt lên và ném nó sang cho Trương Hiển Hy và Kim Tử Long, hành động trông có vẻ kiêu ngạo và liều lĩnh: "Ồ, tôi mới nhớ ra, trong tay Leonard còn có một số cổ phần của công ty Kim Thị, tôi đã sang tên qua cho tôi vài ngày trước."

"Cái gì?" Trương Hiển Hy kích động đứng phắt dậy. Thời gian trước đây, Chu Mộng Chỉ vô cớ nhảy lầu, Trương Hiển Hy sau khi điều tra thì biết được cổ phần đứng tên Chu Mộng Chỉ đã được chuyển giao vào tay Leonard.

Trương Hiển Hy lúc ấy đã nghi ngờ, cái chết của Chu Mộng Chỉ có liên quan đến Leonard, thế nên đã bảo Kim Tử Long thử đi điều tra.

Nhưng Kim Tử Long lại nói, sau lưng Leonard hẳn còn có kẻ khác, bây giờ cứ án binh bất động đã!

Cho dù có đúng như lời Kim Tử Long đã nói, sau lưng Leonard đúng là còn kẻ khác.

Nhưng Trương Hiển Hy có suy đoán thế nào cũng không thể ngờ được rằng, kẻ bí ẩn đứng sau Leonard ấy lại chính là Kim Thiên Kỳ!

Chuyện này thì chắc ngay cả Kim Tử Long cũng không ngờ đến nhỉ?

Trương Hiển Hy đang trong cơn kinh ngạc, bất giác quay sang nhìn Kim Tử Long.

Quả nhiên, khi Kim Tử Long nghe Kim Thiên Kỳ nói câu ấy, ánh mắt vốn luôn bình thản cũng thoáng hiện lên một nét bất ngờ.

Tất cả mọi người trong phòng họp khi nghe câu ấy cũng bất giác giật mình.

Cậu Kim quả là có bản lĩnh, có thể lấy được số cổ phần của vợ cũ Kim tổng!

Bây giờ đã lợi hại thế này, không biết sau này còn có thể tung chiêu đáng sợ ra sao!

Phòng họp lập tức trở nên tĩnh lặng, thời gian nặng nề trôi qua, tất cả mọi người đều như nín thở, không dám ho he tiếng nào, chỉ biết im lặng quan sát tình hình, chờ thời cơ thích hợp rồi chọn đúng chỗ dựa cho mình!

Trương Hiển Hy mất một lúc lâu mới thoát khỏi sự bất ngờ, bây giờ bắt đầu cảm thấy mọi chuyện không ổn rồi!

Nhưng quay sang nhìn Kim Tử Long, Trương Hiển Hy lại càng sốt ruột hơn!

Kim Tử Long chỉ hơi kinh ngạc một chút lúc đầu, bây giờ lại trở về dáng vẻ lạnh lùng thản nhiên!

Giống như việc đổi chức tổng tài chẳng liên quan gì đến anh vậy!

Trương Hiển Hy bất lực, nghĩ mình đành phải cố hết sức mà bảo vệ Kim Tử Long thôi, thế nên anh khẽ đằng hắng rồi nói với Kim Thiên Kỳ: "Kim Thiên Kỳ, kế của cậu có vẻ không ổn lắm, cho dù có cộng cả số cổ phần của Chu Mộng Chỉ thì số cổ phần của cậu vẫn ít hơn so với của Kim tổng!"

"Tôi cảm thấy hiện giờ anh nói như vậy là đúng." Kim Thiên Kỳ nhún vai, cố ý nhấn mạnh vào chữ "hiện giờ".

Trương Hiển Hy lần này không nói gì nữa: Rõ ràng, Kim Thiên Kỳ nhấn mạnh chữ "hiện giờ", có nghĩa là sự việc không chỉ dừng lại ở số cổ phần của Chu Mộng Chỉ sao? Lẽ nào trong tay cậu ta vẫn còn một chiêu bài khác?

Không! Không thể còn chiêu bài gì nữa!

Trương Hiển Hy không tin được mà nhìn Kim Thiên Kỳ, hoàn toàn không tin Kim Thiên Kỳ còn có thể giở thêm chiêu gì!

Còn Kim Thiên Kỳ lại nhìn Kim Tử Long đầy khiêu khích, sau đó quay sang nhìn ông Trác vẫn đang im lặng: "Ông Trác, đến lượt ông nói vài lời rồi!"

Ông Trác!

Quả nhiên là ông Trác!

Những người ủng hộ Kim Thiên Kỳ lập tức cảm thấy phấn chấn: Số cổ phần trong tay họ, cộng thêm cổ phần của vợ cũ Kim Tử Long, lại có thêm cổ phần của ông Trác nữa thì chắc chắn sẽ vượt hơn Kim tổng.

Bây giờ chỉ cần ông Trác giơ tay một cái thì cái vị trí tổng tài tập đoàn Kim Thị sẽ là của Kim Thiên Kỳ ngay!

Quả nhiên, lựa chọn đi theo Kim Thiên Kỳ là chính xác, quá chính xác mà!

Còn những người không biết gì, khi nhìn thấy cảnh này thì thật sự giật mình, họ cứ ngây người tại chỗ, không biết phải làm gì.

Có vài người quen gió thuận chiều nào theo chiều đó đã bắt đầu e dè giơ tay lên, tuy tác dụng không bao nhiêu, nhưng họ vẫn hi vọng có thể qua hành động này mà khiến Kim Thiên Kỳ hài lòng, từ đó giúp giữ được vị trí hiện tại của họ.

Kim Thiên Kỳ đương nhiên cũng cảm nhận được tất cả những cảm xúc hoặc kích động, hoặc kinh ngạc, hoặc phẫn nộ của những người đó, nhưng người mà anh quan tâm nhất hiện giờ vẫn là Mỹ Mỹ đang quan sát mọi chuyện qua camera!

Kim Thiên Kỳ khẽ nghiêng đầu nhìn về phía camera: Mỹ Mỹ, anh sắp thành công rồi! Em có nhìn thấy không?

Thoại Mỹ ngồi trước màn hình, trông thấy ánh mắt của Kim Thiên Kỳ thì trong lòng chợt giật thót, bất giác cảm thấy hốt hoảng: Tình hình hiện giờ thật sự vô cùng bất lợi với Tử Long!

Có phải một khi người được gọi là ông Trác ấy giơ tay lên thì vị trí tổng tài của Tử Long sẽ không thể giữ được nữa không?

"Có biết ông Trác đó lợi hại thế nào không?"

Sợ điều gì thì gặp phải điều đó, Thoại Mỹ vừa mới đoán ra ông lão đó rất quan trọng thì Susan bên cạnh đã chủ động nói: "Chỉ cần ông Trác giơ tay một cái thì cả Kim Thị sẽ trở thành của cậu chủ!"

"Không, không thể như vậy..." Thoại Mỹ lắc đầu, nhất thời không biết mình nên làm gì.

Nhưng Susan lúc này hoàn toàn không quan tâm đến câu nói của Thoại Mỹ, chỉ chăm chú nhìn Kim Thiên Kỳ trong màn hình, ánh mắt như sáng lên: "Ông Trác là một nhân vật lớn như vậy mà cậu chủ cũng có thể mời đến, đủ thấy cậu chủ của tôi đúng là rất lợi hại!"

Susan nói đến đó đột nhiên đưa tay đè chặt vai Thoại Mỹ, kích động nói: "Cô Từ, cậu chủ nhà tôi sắp hoàn thành tâm nguyện bao nhiêu năm nay rồi, sắp đánh bại được Kim tổng rồi, cô có vui không?"

"Đồ điên!" Thoại Mỹ gạt mạnh tay Susan ra, đứng phắt dậy, quay người chạy ra phía cửa, "Tôi phải đi tìm Tử Long!"

Thoại Mỹ ôm chặt lồng ngực đau nhói của mình, cảm thấy rất đau lòng cho Kim Tử Long: Kim Tử Long là người kiêu ngạo biết bao nhiêu, nếu bị Kim Thiên Kỳ cướp đi vị trí tổng tài như vậy thì chắc chắn sẽ sụp đổ!

Không, cho dù kết quả có ra sao thì mình cũng sẽ cùng đối diện với anh ấy!

Bây giờ cô phải đi tìm anh ấy, vào lúc anh gặp phải điều tồi tệ nhất thì phải ở bên cạnh anh ấy, nói với anh ấy rằng cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh ấy!

Nhưng lúc này, hai người mặc áo đen đi cùng Susan lập tức chặn đường cô.

"Tránh ra!" Thoại Mỹ điên cuồng đẩy hai người nọ, "Tôi phải đi gặp Tử Long!"

"Cho cô ấy đi đi!"

Susan vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, phẩy tay với hai người mặc áo đen, tỏ ý bảo họ tránh ra: Thật ra, để cô ấy có mặt đúng lúc, nhìn cảnh Kim Tử Long bại dưới chân của cậu chủ thì cậu chủ chắc sẽ còn vui hơn nữa!

Hai người mặc áo đen nhìn Susan rồi bước tránh sang một bên, nhường đường cho Thoại Mỹ.

Ngay lập tức, cô đẩy cửa chạy ra ngoài, vừa chạy rất nhanh vừa lẩm bẩm: "Kim Tử Long, cho dù anh có là tổng tài tập đoàn Kim Thị hay là người bình thường thì em cũng sẽ luôn ở cạnh anh, sẽ luôn như vậy! Anh hãy đợi em, nhất định phải đợi em!"

Do Thoại Mỹ không biết phòng họp nơi Kim Tử Long và Kim Thiên Kỳ đang họp ở đâu nên chỉ có thể chạy tìm lung tung như một con ruồi mất đầu.

Một cánh cửa, hai cánh cửa...

Cô liều mạng mở hết tất cả các cánh cửa mình thấy, nhưng trước mắt cô chỉ là những căn phòng trống rỗng hoặc những ánh mắt của những người xa lạ.

"Tử Long, anh đang ở đâu, anh rốt cuộc đang ở đâu?"

Cô chạy tìm khắp nơi, hai mắt dần đỏ hoe lên, từ trước đến nay đều là anh vào lúc cô gặp phải khó khăn thì xuất hiện giúp đỡ cô, bảo vệ cô.

Lần này, cô thật sự rất muốn vào lúc anh thất thế mà ở bên cạnh anh, an ủi anh!

Nhưng cô thấy bản thân mình thật vô dụng, đến ngay cả phòng họp mà cũng không tìm ra!

Cô nghẹn ngào, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình.

Đột nhiên, cô chợt nhớ ra gì đó, lập tức đứng lại: Cuộc họp ngày hôm nay quan trọng như vậy, ắt hẳn phải diễn ra trong phòng họp lớn nhất Kim Thị.

Còn nhớ lần trước, khi cô đến Kim Thị hình như đã từng thấy căn phòng họp lớn nhất ấy. Nghĩ đến đó, cô lập tức co giò chạy thật nhanh.

Cuối cùng, Thoại Mỹ cũng tìm được phòng họp ấy, cô thở hổn hển đứng trước cửa phòng, sau đó đẩy cửa thật mạnh.

Đưa mắt hốt hoảng nhìn một lượt khắp phòng, cô lập tức trông thấy ngay Kim Tử Long, anh đang ngồi yên trên ghế, vẻ mặt không cảm xúc.

Cô đã đến muộn rồi! Cuộc họp đã kết thúc rồi!

Khóe mắt cô đỏ hoe, Kim Tử Long chắc phải buồn lắm, Kim Thị mà anh vất vả gầy dựng, trải qua bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu mệt mỏi, cuối cùng lại bị người em trai cùng cha khác mẹ cướp mất, nhưng anh vẫn phải tỏ ra thản nhiên!

Anh thế này thật sự khiến người ta đau lòng!

Cô thấy sống mũi cay xè, lập tức chạy đến ôm lấy anh.

"Tiểu Mỹ, em..."

"Tử Long! Anh nghe em nói." Thoại Mỹ nước mắt lã chã nhưng vẫn cố gắng không để tiếng khóc của mình quá rõ ràng.

"Ông xã, cho dù anh có không còn là tổng tài tập đoàn Kim Thị thì anh vẫn là chồng em, là ba của Bối Bối, chúng ta vẫn sẽ có thể hạnh phúc bên nhau! Ông xã, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, sau này anh ở đâu thì em ở đó!"

Thoại Mỹ ôm chặt Kim Tử Long, nhắm mắt lại, cả người chìm đắm trong hơi thở của anh. Vào thời khắc quan trọng sinh tử này, cô mặc kệ hết tất cả những người bên cạnh, chỉ một lòng muốn an ủi động viên anh!

"Ừ, ngoan!"

Một lúc lâu sau, Kim Tử Long mới cất giọng nói quyến rũ của mình lên bên tai cô, còn nở nụ cười tươi tắn không giấu giếm.

Thoại Mỹ ngẩn người, cô cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

Giọng của anh nghe rất nhẹ nhàng tự tại, hoàn toàn không giống một người vừa bị mất đi chức tổng tài.
Cô thắc mắc ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy ánh mắt tươi cười của anh, cô lại quay đầu nhìn những người xung quanh, thấy họ đang nhìn mình bằng vẻ mặt cố gắng nhịn cười.

Đặc biệt là bậc thầy Trương Hiển Hy, có vẻ đang phải cố gắng nhịn rất nhiều, gương mặt bình thường lạnh lùng băng giá, bây giờ đang nhăn nhúm lại vì phải cố nhịn cười!

"Đây chắc là cô Từ nhỉ?"

Trong lúc Thoại Mỹ đang thắc mắc không biết trong lúc mình chạy đi tìm phòng họp thì ở đây đã xảy ra chuyện gì, một giọng nói của người già chợt vang lên từ góc phòng họp.

Cô nhìn theo âm thanh, trông thấy đó là một ông lão đang mặc trang phục xưa!

Cô trợn tròn mắt, lập tức nhận ra ông lão ấy, ông ấy chính là cái người mà Susan gọi là ông Trác, nghe Susan nói, ông ấy chỉ cần giơ tay lên một cái thì vị trí tổng tài tập đoàn Kim Thị sẽ về tay Thiên Kỳ ngay!

Nhưng tại sao bây giờ ông ấy lại nhìn mình cười? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thoại Mỹ nhất thời không kịp phản ứng, chỉ đứng ngây người tại chỗ nhìn ông Trác.

"Dạ vâng, cô ấy chính là Tiểu Mỹ mà con thường nhắc với bác đấy." Kim Tử Long ngồi bên cạnh thay cô đáp lời ông Trác.

Nghe Kim Tử Long nói như thế, Thoại Mỹ lại càng ngơ ngác: Sao thế này? Giọng điệu của anh hình như có vẻ rất thân thiết với ông Trác này, cái gì mà thường xuyên nhắc đến với ông ấy?

"À, đúng là rất được đấy!" Ông Trác hiền từ nhìn cô ng rồi gật đầu, rõ ràng ông đang khen ngợi những lời nói đầy tình cảm vừa rồi của cô.

An Điềm được khen liền đỏ bừng mặt, bất giác cúi đầu: Những lời nói vừa rồi của mình đều là do lúc cấp bách nên mới không kìm được mà nói ra, bây giờ nghĩ lại đúng là quá sến súa rồi!

"Được rồi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết rồi, chuyện còn lại con xử lí tiếp đi nhé." Ông Trác khẽ ho nhẹ rồi được người đứng bên cạnh dìu đứng dậy, "Bác phải về nhà nghỉ ngơi đây!"

"Vâng, bác giữ gìn sức khỏe, hôm khác con và Tiểu Mỹ sẽ đến thăm bác." Kim Tử Long khẽ gật đầu, chào cung kính lễ phép.

Tuy Thoại Mỹ bây giờ vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy anh lễ phép như vậy, cô cũng vội vàng gật đầu chào ông Trác.

Ông Trác thấy thế liền cười sảng khoái rồi thong thả rời khỏi phòng họp.

Thoại Mỹ nhìn theo bóng dáng rời đi của ông Trác, sau đó quay lại hỏi Kim Tử Long: "Này Kim Tử Long, chuyện này rốt cuộc là sao?"

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ trong lúc mình tìm phòng họp thì đã ra chuyện thay đổi càn khôn gì rồi sao?

Kim Tử Long mỉm cười, ghé sát vào tai cô khẽ hỏi: "Em muốn biết không?"

"Có!" Cô gật đầu lia lịa.

"Năn nỉ anh đi." Kim Tử Long ngoác miệng cười, vẻ mặt rất đắc ý.

Dáng vẻ đắc ý ấy của anh khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều cảm thấy kinh ngạc đến há hốc mồm!

Vừa rồi kịch tính như vậy, nhưng Kim tổng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, không ngờ bây giờ trước mặt người phụ nữ này thì biểu cảm lại phong phú như vậy! Thế mà họ trước giờ cứ tưởng Kim tổng là người không có cảm xúc chứ!

"Em năn nỉ anh... cái con khỉ ấy!"

Thoại Mỹ trừng mắt với Kim Tử Long, uy hiếp: "Anh mà không nói cho em biết thì em sẽ..."

"Cậu chủ!"

Trong lúc Thoại Mỹ còn đang suy nghĩ xem nên dùng cách gì để uy hiếp Kim Tử Long thì từ cửa phòng họp chợt vang lên một tiếng gọi thất thanh.

Cô quay lại nhìn, trông thấy đó chính là Susan.

Susan đứng ở cửa, mặt đẫm nước mắt, sau đó chạy ào vào trong.

Thoại Mỹ nhìn theo ánh mắt của Susan, trông thấy Kim Thiên Kỳ...

Vừa rồi chỉ mải lo an ủi Kim Tử Long, sau đó lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, thế nên cô bây giờ mới nhớ lại Thiên Kỳ cũng đang ở trong phòng họp này.

"Thiên Kỳ..."

Cô mấp máy môi, gọi tên Kim Thiên Kỳ.

Nhưng Kim Thiên Kỳ lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của cô, chỉ đứng ngây người, hai tay chống lên bàn, cúi đầu đau khổ, miệng liên tục lẩm bẩm: "Mình thua rồi, mình đến phút cuối cùng vẫn thua rồi..."

"Cậu chủ..."

Susan bước đến bên cạnh Kim Thiên Kỳ, đau lòng nhìn anh. Cô muốn bước lên một bước nữa để nắm tay anh an ủi, nhưng rồi lại nhớ ra mình chỉ là một cấp dưới, làm vậy không được, thế nên lại lùi một bước, cuối cùng chỉ nhìn anh bằng gương mặt đẫm lệ.

Thấy cảnh tượng ấy, Thoại Mỹ bất giác thở dài.

Cảnh tượng xung đột giữa cô và Thiên Kỳ vừa rồi vẫn còn hiển hiện trước mắt, dáng vẻ trước khi bỏ đi còn tràn đầy tự tin của anh, cô cũng vẫn còn nhớ rõ.

Nhưng bây giờ, tuy không biết quá trình sự việc, song cô cũng hiểu, trong trận chiến tranh giành cái chức tổng tài này, Thiên Kỳ đã thua rồi.

Thật ra, Thiên Kỳ là một đứa trẻ tốt, sở dĩ cậu ấy làm bao nhiêu việc như vậy cũng là vì muốn bảo vệ cho mình thôi, tuy phương pháp là không đúng nhưng cũng có thể tha thứ được.

Càng huống hồ, Thiên Kỳ lại chính là người bí ẩn đã cứu cô!

Bây giờ, Kim Tử Long đã không sao rồi, cô cũng thấy yên tâm, nhưng về phần Thiên Kỳ, cô không thể nào bỏ mặc được, bởi cho dù thế nào thì cậu ấy cũng như em trai cô!

Nghĩ đến đó, cô liền nhấc chân đi về phía Kim Thiên Kỳ.

Nhưng ngay lập tức, cô đột nhiên cảm thấy một nguồn lực mạnh nắm chặt tay của mình, rồi ngay sau đó, cô ngã ập vào lòng Kim Tử Long.

"Định đi đâu?" Kim Tử Long ôm chặt eo cô chất vấn, "Vừa rồi em còn bảo anh ở đâu thì em ở đó mà!"

"Anh..." Cô quay sang nhìn đám người trong phòng họp đang cố nhịn cười, gương mặt lập tức đỏ bừng lên, "Anh... anh nói cái gì? Mau thả em ra, người ta đang nhìn kia kìa."

"Người vợ anh có được nhờ bản lĩnh, tại sao lại phải thả ra?" Kim Tử Long lại siết chặt tay, ôm cứng cô trong lòng.

"Kim Tử Long, anh..."

"Anh biết em đang lo cho Kim Thiên Kỳ, giờ chỉ cần em ngoan ngoãn thì anh sẽ không làm gì nó cả." Kim Tử Long khẽ ngắt lời cô, phà hơi nóng vào tai cô.

"Thật không?" Thoại Mỹ không tin được mà nhìn vào mắt Kim Tử Long, cảm thấy hành động này không giống phong cách hành sự trước nay của anh.

"Anh mới vừa được biết, người lần trước đã cứu em từ tay Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh chính là Kim Thiên Kỳ. Anh không muốn nợ nó thứ gì cả, vậy nên lần này anh sẽ tha cho nó." Kim Tử Long véo mũi cô, giọng âu yếm.

Tất nhiên, động tác này của Kim Tử Longcàng khiến mấy người trong phòng họp ngạc nhiên đến mức mắt chữ O mồm chữ A: Đây chính là Kim tổng bình thường lạnh lùng băng giá đó sao?

Họ không biết làm thế nào để biểu lộ đủ sự chấn động trong lòng mình!

Chỉ có Thoại Mỹ là quá quen với mấy hành động nhỏ này của anh, cô nghe anh nói như thế thì liền yên tâm lại, ngoan ngoãn không vùng vẫy nữa.

Thấy biểu hiện này của cô, Kim Tử Long mới hài lòng gật đầu, vừa tiếp tục ôm lấy cô vừa gọi: "Kim Thiên Kỳ!"

Lúc này, Kim Thiên Kỳ đang cúi đầu từ từ ngẩng đầu dậy, hai mắt đỏ hoe, gương mặt tràn ngập nét ê chề tự trách.

"Ban đầu, tôi vốn định đưa cả Tiểu Mỹ đến đây, để cô ấy tận mắt chứng kiến cảnh cậu thất bại như thế nào, nhưng sau đó tôi nghĩ lại, cảm thấy trước đây cậu từng cứu cô ấy, thế nên tôi chỉ đến một mình, không ngờ cậu lại dẫn cả cô ấy đến."

Kim Tử Long nói đến đây chợt nhẹ nhàng nhún vai, ý trong câu nói đã quá rõ ràng: Vậy nên, dáng vẻ thảm hại hiện giờ của cậu bị cô ấy nhìn thấy là do tự cậu chuốc lấy mà thôi.

"..." Kim Thiên Kỳ không nói gì, chỉ nhìn ánh mắt lo lắng của Thoại Mỹ, sau đó ủ rũ né tránh ánh mắt ấy của cô.

"Thiên Kỳ..." Thoại Mỹ thấy dáng vẻ Kim Thiên Kỳ như vậy, thật sự thấy rất thương xót, vậy nên lại không kìm được mà nhấc chân bước tới.

"Anh nói rồi, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh!"

Kim Tử Long cảnh cáo cô ngay khoảnh khắc cô vừa bước chân lên, anh chịu tha thứ cho người đàn ông yêu cô sâu sắc như vậy đã là khoan dung đại lượng lắm rồi.

Nếu co vẫn còn tỏ ra quá thương xót hắn như vậy nữa thì anh buộc phải ra tay thôi.

Thoại Mỹ lập tức dừng bước, cô hiểu rõ tính khí của Kim Tử Long, thế nên để giúp Kim Thiên Kỳ có thể thoát nạn, cô đành phải ngoan ngoãn bước ra sau lưng Kim Tử Long.

Kim Tử Long lúc này mới hài lòng gật đầu, tiếp tục nhìn Kim Thiên Kỳ: "Nhớ lấy, tôi sẽ không làm gì cậu cả, nhưng tôi cũng mong cậu sau này sẽ tự biết an phận!"

Nói xong, anh quay sang nhìn Trương Hiển Hy: "Hiển Hy, cậu xử lí giúp mình mọi việc còn lại nhé."

"Được!" Trương Hiển Hy hưng phấn gật đầu, quả nhiên cuối cùng đúng như Tử Long nói, anh ta vẫn là người xử lí những chuyện còn lại!

Nhưng khả năng che giấu của Tử Long đúng là lợi hại, đến ngay cả mình cũng không biết kế hoạch của cậu ấy nữa.

Cũng chính vì không biết kế hoạch của Tử Long nên những sóng gió trong cuộc họp vừa rồi mới khiến mình kinh ngạc kích động đến vậy!

Còn bây giờ, không những đã hạ gục được Kim Thiên Kỳ mà còn khiến mấy người có ý phản bội Kim Tử Long phải tự động lộ diện nữa!

Nghĩ đến đây, Trương Hiển Hy khẽ xoay cổ tay rồi quay sang nhìn mấy người đang ngồi run cầm cập trong phòng.

Còn Kim Tử Long lại nhẹ nhàng nắm tay Thoại Mỹ bước đi.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Cô lập tức hỏi.

"Về nhà!" Anh vừa đáp vừa kéo cô ra khỏi phòng họp.

"Về nhà thì được, nhưng mà Tử Long à, anh có thể nói cho em biết, vừa rồi trong lúc em chạy đến đây thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?" cô thật sự thấy rất tò mò.

"Nói cho em nghe thì anh được gì?"

"Anh muốn gì cũng được!" Lòng hiếu kì của Thoại Mỹ thật sự đã bị Kim Tử Long khơi lên đến cực điểm, thế nên trong phút thất thần đã đưa ra một lời hứa khiến bản thân thấy hối hận.

Chỉ có điều, phải đến tận tối nay thì cô mới thấy hối hận, còn bây giờ thì vẫn hoàn toàn chưa biết, vẫn đang chằm chằm nhìn Kim Tử Long, mong chờ câu trả lời.

"Thôi được, anh sẽ đặt cọc trước!" Kim Tử Long hôn lên trán cô, sau đó mới kể cho cô nghe những điều mà cô chưa biết.

Trong lúc cô liều mạng chạy đi tìm phòng họp...

Sau khi Kim Thiên Kỳ mời ông Trác phát biểu, mọi ánh mắt trong phòng đều ngay lập tức đổ dồn vào ông: Chỉ cần ông Trác nói một lời thôi thì việc Kim Thiên Kỳ thay vị trí của Kim Tử Long sẽ được định đoạt ngay!

Ông Trác chầm chậm xoay chuỗi tràng hạt trong tay, đưa ánh mắt già nua nhìn khắp một lượt tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng lại nhìn tràng hạt trong tay: "Tôi cho rằng..."

Lập tức, mọi người đều cảm thấy tim mình như ngừng đập.

"Tôi cho rằng..." Ông Trác cuối cùng nhìn Kim Thiên Kỳ, ánh mắt hiện lên một nét phức tạp và luyến tiếc nặng nề, "Đề nghị của giám đốc Kim Thiên Kỳ là không cần thiết!"

"..."

Khoảnh khắc ấy, tất cả những người đang chuẩn bị đứng dậy vỗ tay đều lập tức sững người: Sao lại thế này? Không phải đã bảo ông Trác sẽ ủng hộ cho Kim Thiên Kỳ à?

Nếu không thì Kim Thiên Kỳ cũng đâu có tự tin mà bảo ông Trác phát biểu như vậy!

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Tất cả mọi người đều không tin được mà nhìn Kim Thiên Kỳ, hoàn toàn không biết tại sao lại xảy ra chuyện này!

Kim Thiên Kỳ cũng kinh ngạc, đôi mắt tràn đầy tự tin không biết từ khi nào đã trở nên đỏ long sòng sọc.

Kim Thiên Kỳ đứng phắt dậy, mặc kệ tất cả những người có mặt ở đó mà nhìn ông Trác quát to: "Tôi mong ông có trách nhiệm với lời nói của mình! Đừng có quên là..."

"Đừng quên cái gì?"

Kim Tử Long lên tiếng ngắt lời Kim Thiên Kỳ: "Đừng quên chuyện con nuôi của bác Trác đúng không? Hay đừng quên chuyện bác ấy đã từng vay tiền của Kim Thị?"

"Anh..." Bàn tay Kim Thiên Kỳ bắt đầu run rẩy, anh kinh ngạc nhìn Kim Tử Long, một lúc lâu mà vẫn không nói được gì.

"Tôi quản lí Kim Thị bao nhiêu năm qua, lẽ nào một vụ việc và số tiền thất thoát lớn như vậy, tôi lại không hề hay biết gì sao? Tại sao phải để cho đến khi các cậu điều tra thì mới điều tra ra?" Giọng của Kim Tử Long nhẹ nhàng vang lên, "Kim Thiên Kỳ, lúc mới bắt đầu cuộc họp, tôi đã hỏi có phải cậu đã quá vội vàng rồi không, chỉ tiếc là..."

Kim Tử Long lắc đầu, chầm chậm gõ ngón tay lên bàn: "Chỉ tiếc là, cậu lại hoàn toàn không quan tâm lời tôi nói!"

Không, chuyện này không thể nào!

Kim Thiên Kỳ lập tức cảm thấy đầu nặng trịch, cả người lảo đảo, cố gắng lắm mới đứng vững được: Chuyện của ông Trác rõ ràng đã phải điều tra rất kĩ lưỡng mới tra ra được chứng cứ! Rõ ràng mọi chuyện chuẩn bị không có chút sơ hở nào mà!

Nhưng tại sao lại có kết cục thế này?

Không lẽ mọi việc ngay từ đầu đã được sắp đặt sẵn?

Vụ án mà con nuôi ông Trác phạm phải hoàn toàn chẳng có chứng cứ xác thực gì? Số tiền ông Trác đã dùng của Kim Thị để cứu con mình cũng không hề có sổ sách giả nào sao?

Nhưng đây đã là việc của rất nhiều năm trước rồi mà!

Không lẽ Kim Tử Long có thể tính toán đến được cả bước ấy? Từ lâu đã bày sẵn một cái bẫy để chờ mình tự hại mình sao?

Chuyện này hoàn toàn không thể!

Tất nhiên, cũng chính vì điều này mà Kim Thiên Kỳ ở cuộc họp này mới tự tin đến thế!

"Cái bẫy này không phải chỉ để đối phó với cậu." Kim Tử Long tâm trạng đang vui nên chủ động giải đáp thắc mắc của Kim Thiên Kỳ, "Chỉ là cậu lại đến rất đúng lúc."

Năm xưa, con nuôi của ông Trác đúng là đã làm sai, nhưng sau khi điều tra thu thập chứng cứ cho thấy con của ông không phải kẻ phải chịu hết trách nhiệm, vì vậy mọi chuyện sau đó, ông Trác đã để yên theo đúng trình tự pháp luật.

Nhưng lúc ấy, địa vị ở Kim Thị của Kim Tử Long vẫn chưa vững chắc, mẹ của Kim Thiên Kỳ là Tống Mạn Nhu vẫn còn thế lực ở công ty.

Thế nên, ông Trác và Kim Tử Long đã bày ra kế hoạch này, họ tung tin đồn, định dùng kế phản gián để dụ rắn ra khỏi hang, đuổi Tống Mạn Nhu ra khỏi Kim Thị.

Song do lúc ấy năng lực Kim Tử Long quá mạnh, không cần dùng đến chiêu này cũng vẫn có thể chiếm được Kim Thị, còn đuổi được Tống Mạn Nhu sang Mỹ.

Chuyện này cũng dần dần được gác lại.

Không ngờ, mấy năm sau, kế hoạch ấy lại dụ được Kim Thiên Kỳ, đây là điều mà lúc đầu Kim Tử Long và ông Trác không hề ngờ được.

Quả nhiên, giăng sẵn bẫy vẫn là một chuyện tốt!

Nghe xong mọi chuyện xảy ra trong cuộc họp, Thoại Mỹ không thể giữ được bình tĩnh nữa. Cô cảm thấy mình giờ còn kích động hơn cả sau khi được xem một bộ phim điện ảnh bom tấn: "Người ta nói lòng dạ đàn bà đáng sợ, tâm kế rất nhiều, không ngờ đàn ông các anh cũng như thế!"

Cô nhìn gương mặt nghiêng của Kim Tử Long mà cảm thán: "Còn cả ông Trác ấy nữa, ngoài mặt thì là một ông lão hiền từ, nhưng trong lòng lại đầy mưu mô, à không phải, lại đầy mưu mẹo như vậy!"

"Điều quan trọng nhất là..." Thoại Mỹ càng nói càng kích động, "Ở trước mặt Thiên Kỳ thì cần phải đóng kịch thật tốt, nếu không với trí thông minh của Thiên Kỳ thì sẽ lập tức nghi ngờ! Ông Trác đó đúng là một diễn viên tài ba!"

"Lúc đó người đến uy hiếp bác ấy không phải chỉ có một mình Kim Thiên Kỳ." Kim Tử Long đưa cô vào ngồi trong chiếc Lamborghini của mình rồi khởi động xe.

"Không chỉ có một mình Thiên Kỳ sao?" Cô thắt dây an toàn, nghi hoặc hỏi, "Không lẽ còn có cả Chu Hán Khanh sao?"

Vừa rồi khi bị Susan giữ lại, cô đã nhờ camera mà nghe được Kim Thiên Kỳ nói trong tay anh đang nắm giữ số cổ phần của Chu Mộng Chỉ.

Nếu Thiên Kỳ và Chu Mộng Chỉ có liên hệ với nhau thì chắc chắn Chu Hán Khanh cũng phải có liên hệ gì đó với Thiên Kỳ.

Có điều, cô lúc ấy vì quá lo cho Kim Tử Long nên không để tâm đến chuyện của Chu Hán Khanh.

Bây giờ nhớ lại, mình đúng là chẳng biết cái gì cả.

Chuyện Thiên Kỳ đã luôn giả vờ là một chàng trai trẻ ấm áp không màng thế sự, chuyện Chu Hán Khanh có liên hệ với Thiên Kỳ, chuyện Susan là người của Thiên Kỳ, tất cả những chuyện ấy Kim Tử Long đều đã biết cả, nhưng lại tỏ vẻ như không biết gì, rồi sắp đặt hết mọi việc từ lâu mà không để ai nhận ra!

"Ngoài Chu Hán Khanh ra còn có một người khác nữa." Kim Tử Long tiếp tục tiết lộ, vừa nói vừa lái xe về hướng khu nhà giàu.

"Vẫn còn một người nữa, là Susan sao?" Thoại Mỹ gãi gãi đầu, nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được người đó là Susan.

"Không phải Susan." Kim Tử Long lắc đầu, "Là Thẩm Sở Hà!"

"Thẩm Sở Hà?" Thoại Mỹ kinh ngạc đến mức suýt nữa đã đứng lên trong xe, cũng may đã thắt dây an toàn nên mông chưa kịp nhấc lên thì đã ngồi xuống.

"Phải, chính là Thẩm Sở Hà!"

"Chuyện này không thể nào!" Giọng của cô vẫn rất kinh ngạc, "Sở Hà và Thiên Kỳ phải về đến thành phố H này mới gặp lại nhau, Thiên Kỳ sao có thể nói cho Sở Hà nghe chuyện quan trọng thế này? Nếu như..."

Thoại Mỹ nói đến đây đột nhiên dừng lại, cô vốn định nói, nếu Thiên Kỳ yêu Thẩm Sở Hà, mà Thẩm Sở Hà cũng yêu Thiên Kỳ, hai người tình đầu ý hợp, cùng làm chuyện này thì còn có thể hiểu được!

Nhưng Thiên Kỳ vừa rồi ở trong phòng rõ ràng đã nói, người mà cậu ấy thích... người mà cậu ấy thích chính là mình.

Vậy nên, Thiên Kỳ chẳng có lí do gì để nói một chuyện quan trọng như vậy cho một người vừa mới gặp lại là Thẩm Sở Hà!

"Cho nên sau này em làm ơn có đầu óc một chút đi." Kim Tử Long có hơi bất lực, "Không lẽ em không nghĩ ra một khả năng này sao?"

"Khả năng gì?"

"Thẩm Sở Hà và Kim Thiên Kỳ đã quen từ trước rồi! Họ tỏ vẻ không biết là vì muốn diễn cho em xem thôi!"

"Em..." Thoại Mỹ bị những thông tin này làm cho không biết nói gì nữa, thì ra Thẩm Sở Hà đã ở bên Thiên Kỳ từ lâu rồi!

Thế giới này đúng là đáng sợ quá!

Thoại Mỹ lắc đầu, chỉ trong một ngày hôm nay thôi, trong đầu cô đã thốt lên câu đó không biết bao nhiêu lần rồi. Cô cảm thấy cái thế giới mà mình tưởng rằng đã hiểu rõ này đột nhiên như biến thành một thế giới khác vậy!

"Bây giờ em biết thế gian hiểm ác, lòng người đáng sợ rồi chứ?" Kim Tử Long nhìn gương mặt sững sờ của cô, cố nhịn cười rồi thừa cơ hù dọa cô, "Vậy nên, sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có như vậy thì anh mới có thể bảo vệ em thật tốt."

"Được rồi, em nhất định sẽ nghe lời anh." Thoại Mỹ gật đầu lia lịa, lúc này thật sự cảm thấy đúng là chỉ có ở bên cạnh Kim Tử Long thì mới an toàn.

"Vậy mới ngoan, chúng ta về nhà thôi! Nhân tiện trả nợ luôn." Kim Tử Long nói xong liền tăng tốc.

"Trả nợ?" Thoại Mỹ cau mày, "Anh nợ tiền ai đó à?"

"Không." Kim Tử Long lắc đầu, "Là em trả nợ cho anh đấy."

"Em trả nợ?" Thoại Mỹ lừ mắt, "Em nợ anh lúc nào mà phải trả?"

"Đừng có mà mau quên như vậy" Kim Tử Long tăng tốc xe hơn nữa, "Vừa rồi lúc em năn nỉ anh thì đã nói rất rõ ràng, chỉ cần anh kể cho em nghe mọi chuyện xảy ra trong phòng họp thì anh muốn gì em cũng cho đấy!"

"Em..."

"Vậy nên, anh muốn em phải lấy thân trả nợ." Kim Tử Long ngắt lời cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội biện minh.

"Em..."

"Chỉ tiếc là bây giờ đang ở trên đường, phải chỉ vắng vẻ một chút thì tốt quá, anh sẽ có thể đòi nợ sớm một chút rồi." Kim Tử Long nhìn con đường tấp nập xe cộ, nói bằng giọng luyến tiếc.

"Anh..." Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, "Đầu óc anh đang nghĩ chuyện gì thế hả?"

"Nghĩ đúng chuyện em đang nghĩ đấy!" anh nhún vai, thản nhiên trả lời cô, sau đó bẻ tay lái đánh xe vào khu nhà giàu.

"Em... em có nghĩ cái gì đâu!" Cô mím môi, đỏ bừng mặt.

"Được, em không nghĩ gì cả." Kim Tử Long cười khúc khích và đỗ xe trong sân biệt thự. Anh bước xuống xe, mở cửa vươn tay ra rồi bế cô ra khỏi xe.

"Kim Tử Long, anh để em xuống, em tự đi được." cô giãy giụa định xuống khỏi vòng tay của anh. Ở đây còn có các vệ sĩ và những người giúp việc trong biệt thự.

Khóe miệng của Kim Tử Long cong lên, nhưng anh không đặt cô xuống, thay vào đó vẫn ôm chặt eo cô và đi về phía phòng ngủ của biệt thự: "Trả nợ, phải mất rất nhiều thời gian, nhưng em đi chậm quá."

"Em..."

Cô chưa kịp nói hết lời, anh đã đưa chân đạp cửa phòng ngủ ra và ném cô lên giường.

Cô vội vàng ngồi dậy nhìn vào anh, khuôn mặt đỏ ửng vì mắc cỡ vẫn chưa bình thường trở lại. Cô há miệng ra, lắp bắp nói: "Nè, anh..., anh có phải hơi nôn nóng rồi không?"

"Em có biết em đã nằm viện bao nhiêu ngày rồi không?" Kim Tử Long lao người đến, cơ thể cao lớn của anh hoàn toàn che lấp cô bên dưới người mình.

"Chẳng phải chỉ mười mấy ngày thôi sao?" Vẻ mặt cô đầy nghi ngờ. "Cũng có gì đâu."

"Cả các khoản nợ của em trong mười mấy ngày qua, anh phải đòi lại tất cả!" Giọng của anh khàn khàn, trong giây tiếp theo liền hôn lên môi cô.

Cô bị anh hôn đến sắp ngạt thở, chỉ biết duỗi tay ra chống vào ngực anh.

"Soạt" một tiếng, anh cởi phăng chiếc áo khoác mỏng của cô. Cô vội đưa tay lên che trước ngực mình, nhưng không ngờ lại bị anh kéo ra và hôn thẳng lên đó.

"Anh..." Hơi thở của co bắt đầu nặng nề hơn, ria mép của anh dường như đã dài hơn một chút, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy trước ngực.

Phản ứng rất nhỏ này của cô cũng khơi dậy ngọn lửa rực cháy trong người anh. Giọng nói như có như không của cô đã kích thích anh duỗi tay ra trượt xuống hai chân của cô...

"Đừng..." Cô xoay xoay hai chân để tránh né bàn tay to lớn của anh. "Đừng vậy mà..."

Cả người anh đang rạo rực, làm gì nghe thấy lời cô nói. Đôi bàn tay to lớn kia vẫn đang đi lang thang khắp nơi, và mỗi nơi mà đầu ngón tay anh đi qua đều khiến cô phải run rẩy.

Trong chưa đầy một phút, cô đã mềm nhũn cả người, ngay cả các đầu ngón tay cũng mềm như không xương vậy.

"Bà xã..." Nụ hôn của anh đi ngược lên trên, một lần nữa quay trở lại bên tai anh. "Chúng ta làm một cặp sinh đôi được không em?"

Giọng của anh như có ma lực, với sự quyến rũ đến mê người. Cô đang mơ màng nghe thấy giọng nói này, chỉ gật đầu một cách vô thức, và giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng: "Vâng..."

Ngay thời khắc mà cô gật đầu, an bất ngờ tăng cường hành động, khiến cô hét lên một tiếng. Rồi sau đó, cô bám chặt lấy lưng của anh rồi nhắm mắt lại.

Môi của cô hơi mở ra, và dưới sự bứt phá về đích của anh, bất giác phát ra những âm thanh như rất đau đớn, nhưng cũng rất hạnh phúc.

***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #longmy