Chap 147

Khi Thoại Mỹ thở hổn hển đứng trước cổng trường mẫu giáo là chuyện của nửa tiếng sau đó rồi. Cô lao đến trước cổng trường mẫu giáo, ra sức đập thật mạnh vào cánh cổng sắt của trường: “Mở cửa! Mau mở cửa ra! Tôi muốn gặp con trai của tôi!”

Lòng bàn tay ngày càng đỏ hơn, nhưng dường như Thoại Mỹ không cảm thấy đau đớn, vẫn đập thật mạnh vào cánh cửa.

Cô tự an ủi mình, nhưng đồng thời cũng không kìm được sự hoảng loạn trong lòng: Bối Bối của mẹ, con nhất định sẽ không có việc gì đâu, tại mẹ đa nghi thôi, tại mẹ đa nghi thôi!

“Chị à, tôi có thể giúp gì cho chị không?” Bảo vệ đang ngồi trong phòng trực cách đó không xa nghe thấy tiếng đập cửa liền vội vàng chạy đến.

Thoại Mỹ nhìn chằm chằm vào chú bảo vệ kia một lúc, nỗi sợ hãi trong lòng đột nhiên tăng lên: Người bảo vệ đeo khẩu trang nhìn trông giống Chu Hán Khanh đâu rồi? Anh ta đã đi đâu rồi?

Bối Bối…

Chắc Bối Bối sẽ không…

Cổ họng Thoại Mỹ nghẹn lại, trong mắt đột nhiên trợn to lên: “Không phải trường có hai nhân viên bảo vệ à? Người kia đâu rồi? Anh ta đâu rồi? Anh ta đi đâu rồi?”

“Đồng nghiệp của tôi cảm thấy không khỏe, vừa đi vào nhà vệ sinh rồi!” Bảo vệ kia nhìn thấy cô kích động mà cảm thấy khó hiểu.

“Vào nhà vệ sinh?” Cô lắc đầu, cảm thấy mọi việc không hề đơn giản như vậy. Cô vẫn đập thật mạnh vào cánh cửa và hét to: “Con trai tôi đâu? Tôi muốn gặp con trai tôi! Mau cho tôi vào trong!”

Bảo vệ thấy tâm trạng Thoại Mỹ kích động như thế liền lấy điện thoại ra, vừa bấm số gọi cho hiệu trưởng trường, vừa cố gắng trấn tĩnh cô: “Chị à, bây giờ đang trong giờ học, nếu chị muốn gặp con mình, chị có thể…”

“Tôi muốn gặp con trai tôi!” Thoại Mỹ ngắt lời bảo vệ. Đây là lần đầu tiên cô nói to tiếng với người khác, vì cô quá lo lắng, cũng thực sự không biết mình phải làm gì.

Bảo vệ nhìn thấy Thoại Mỹ đang trong tình trạng điên rồ như vậy nên cũng không dám nói gì nữa.

Đúng ngay lúc này, điện thoại của bảo vệ cũng được kết nối. Anh ta nhanh chóng nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Thầy hiệu trưởng hả, bây giờ có một chị phụ huynh đang ở trước cửa, nói muốn vào trong gặp con, tâm trạng chị ấy khá kích động.”

Người ở đầu bên kia điện thoại dường như đã hỏi một câu hỏi.

Bảo vệ lắc đầu nói: “Tôi không biết cô ấy tên gì.”

Bảo vệ trả lời xong rồi nhìn sang Thoại Mỹ. “Chị à, cho hỏi chị tên gì? Con của chị tên gì?”

“Tôi tên Từ Thoại Mỹ, con trai tôi là Bối Bối! Tôi muốn gặp con trai tôi!” Thoại Mỹ vẫn đang đập rầm rầm vào cửa như điên loạn, giọng cô thậm chí như sắp khóc. “Tôi muốn gặp con trai tôi! Tôi muốn gặp Bối Bối!”

“Chị à, chị hãy bình tĩnh một chút.” Bảo vệ xoa dịu cô trước, sau đó nói với người ở đầu bên kia điện thoại. “Chị phụ huynh này nói mình là Từ Thoại Mỹ, con của chị ấy tên là Bối Bối.”

Giọng của bảo vệ vừa dứt, thầy hiệu trưởng ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên cao giọng lên: “Tại sao cậu không nói sớm? Mau mở cửa cho cô ấy, chúng tôi sẽ đến đó ngay!”

“Vâng, vâng, vâng.” Bảo vệ giật bắn mình, sau khi vâng dạ và cúp điện thoại liền nhanh chóng mở cửa cho Thoại Mỹ.

Thoại Mỹ chạy thẳng vào trong trường mẫu giáo, không dừng lại dù chỉ một lúc, chạy thẳng đến lớp học của Bối Bối.

Lúc này, cô chủ nhiệm và hiệu trưởng vừa nói ở đầu bên kia điện thoại đã chạy đến trước mặt Thoại Mỹ với một tốc độ đáng báo động.

“Chị Từ, xin chị bình tĩnh lại đã.” Một nhóm người tập trung trước mặt Thoại Mỹ và ôn tồn khuyên nhủ.

“Tôi muốn gặp con trai tôi!” Cô đẩy người đứng chắn trước mặt mình ra, tiếp tục chạy về phía trước.

“Bối Bối hiện đang ở trong lớp, chúng tôi sẽ cùng đi với cô.” Cô chủ nhiệm và hiệu trưởng trường đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng vòng ra phía sau Thoại Mỹ rồi cũng vội vã chạy về phía trước.

Đến khi Thoại Mỹ được một nhóm người tiền hô hậu ủng đi đến trước cửa lớp học, các cô giáo đã ngay lập tức bị thế trận hùng hổ này làm cho sợ hãi, phải ngây người ra một lúc rồi mới đến chỗ cô.

Lúc này, Thoại Mỹ đã đứng ở cửa và nhìn một lượt bọn trẻ đang ở trong lớp.

Tuy nhiên, không thấy bóng dáng Bối Bối đâu cả!

“Con tôi đâu?” Thoại Mỹ vội tóm lấy cô giáo kia, trong giọng nói không kiểm soát được sự run rẩy và hoảng loạn. “Con tôi, Bối Bối đâu?”

“Bối Bối?” Cô giáo dùng bộ não vốn đã đình trệ của mình suy nghĩ một lúc, sau đó mới vội vàng giải thích với Thoại Mỹ. “Bây giờ là thời gian uống nước rồi đi ngủ trưa, Bối Bối đang được cô giáo dẫn đi vệ sinh rồi! Mới cách đây hai phút.”

“Mới cách đây hai phút...” Thoại Mỹ ngây người ra, rồi đột nhiên dựa vào tường như bị hút hết sức lực: Vừa rồi không nhìn thấy Bối Bối, cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nữa chứ!

Thì ra là đi vệ sinh rồi!

May quá! May quá, đã không có gì xảy ra!

“Cô Từ à, vậy cô có thể yên tâm rồi chứ?” Thầy hiệu trưởng thấy vậy liền nhanh chóng bước tới, ôn tồn nói: “Xin cô yên tâm, tôn chỉ đầu tiên của trường chúng tôi chính là đảm bảo an toàn cho các bé!”

“Vâng.” Thoại Mỹ gật đầu tuy trong lòng vẫn còn hơi hoảng sợ. Cô thở phào một hơi, cảm thấy rằng hôm nay về nhà nên bàn với Kim Tử Long về chuyện chuyển trường cho Bối Bối, nếu không, cô sẽ luôn suy nghĩ lung tung.

“Vậy thì tốt.” Thấy Thoại Mỹ đã bình tĩnh lại, cô chủ nhiệm và các giáo viên cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi kích động quá, đã làm phiền các thầy cô làm việc.” Thoại Mỹ vuốt vuốt mái tóc hơi rối bù do chạy nhanh vừa rồi, mỉm cười với các thầy cô giáo.

“Không có gì đâu.” Cô giáo vội lắc đầu.

“Vậy tôi có thể đợi cho đến khi Bối Bối về, nói một câu với nó rồi mới đi không?” Thoại Mỹ nhìn vào cô giáo bằng ánh mắt mong chờ.

“Tất nhiên là được rồi!” Cô giáo gật đầu, quay đầu lại và chỉ về nơi cách đó không xa. “Chị nhìn xem, các bé đi vệ sinh đã quay lại rồi.”

Thoại Mỹ nhìn về hướng mà cô giáo chỉ, thấy một nhóm trẻ đang được cô giáo hướng dẫn và đang đi về phía họ.

Cô an tâm và nở nụ cười, chờ đợi Bối Bối đi đến trước mặt mình.

Trong giây tiếp theo, một nhóm trẻ vui vẻ chạy đến. Một bé, hai bé, ba bé... Trên những khuôn mặt nhỏ bé kia đều nở một nụ cười ngây thơ và trong sáng.

Thoại Mỹ cũng mỉm cười, đưa mắt nhìn qua từng đứa trẻ một, mong được nhìn thấy Bối Bối và ôm lấy cậu.

Cứ thế, những đứa trẻ thay nhau chạy qua, nhưng cho đến khi đứa trẻ cuối cùng đã chạy vào lớp, cô vẫn không nhìn thấy Bối Bối đâu cả.

Trái tim vừa mới bình tĩnh lại giống như bị ai đó đột nhiên cứa một nhát thật mạnh, Thoại Mỹ hoảng loạn nhìn sang cô giáo: “Bối Bối đâu? Sao tôi không thấy nó đâu cả?”

Lúc này, cô giáo cũng hoảng hốt, cô vội nhìn sang cô giáo vừa đưa các trẻ đi vệ sinh: “Bé Bối Bối đâu?”

“Khi Bối Bối đi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi vẫn còn nhìn thấy bé mà!” Cô giáo cẩn thận đếm lại số trẻ trong lớp học, rồi nói một cách kỳ lạ. “Vừa rồi rõ ràng vẫn còn đi phía sau các bé khác mà, tôi…”

“Bối Bối!”

Cô giáo còn chưa nói xong, Thoại Mỹ ngay lập tức chạy như điên về hướng nhà vệ sinh.

Còn các thầy cô giáo đang đứng đó cũng bắt đầu hoảng hốt. Đầu tiên, họ nhìn theo cô chạy về phía xa, sau đó mới sợ hãi và liên lạc với Kim Tử Long.

Ở bên này, Thoại Mỹ chạy đến nơi Bối Bối đi vệ sinh, nhưng ở đó ngoài mùi thuốc khử trùng ra thì không còn bất kỳ thứ gì khác nữa.

“Tách, tách, tách…”

Đây là tiếng nước giọt từ vòi nước trong nhà vệ sinh. Thoại Mỹ nhúc nhích cổ họng, dường như còn nghe thấy một âm thanh khe khẽ. Cô nhẹ nhàng bước về phía phát ra âm thanh.

Tiếng nhịp tim ngày càng rõ hơn, trán của cô bất giác đổ mồ hôi lạnh. Cô hít một hơi thật sâu, và nhìn nhanh về phía vòi nước.

Tuy nhiên, không có ai ở đó.

Cô nhìn kỹ một hồi, phát hiện ra bên dưới vòi nước có một mảnh giấy đã bị nước thấm ướt. Cô bước nhanh tới và cầm lấy mảnh giấy.

"Con trai của cô đang ở trong tay tôi. Muốn cứu nó thì hãy đến công xưởng bỏ hoang trên đường XX."

Những chữ viết nguệch ngoạc, chiếu ngược bóng trong mắt Thoại Mỹ từng chữ, từng chữ một. Nhưng đầu óc cô trống rỗng, như thể đọc không hiểu vậy.

Thoại Mỹ đọc lại hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, cô ném mạnh mảnh giấy xuống đất, và chạy như điên về phía trước.

***

Ngoại ô thành phố H, trong một công xưởng đổ nát bỏ hoang…

Nơi này đã đóng một lớp bụi dày, mạng nhện khổng lồ giăng đầy các góc tường, trên mặt đất đầy những linh kiện và dây thép đã bị rỉ sét.

Tay chân của Bối Bối đã bị trói lại, cậu bé nhỏ tí đang ngồi một mình trên mặt đất, đôi mắt cố gắng không tiếp xúc với người có khuôn mặt hung ác ở trước mặt.

So với các bạn cùng trang lứa, mặc dù Bối Bối rất có chủ kiến, cũng rất can đảm, nhưng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Bối Bối vẫn có chút không phản ứng kịp.

Nửa tiếng trước, Bối Bối vẫn đang ngoan ngoãn xếp hàng sau các bạn và đi về hướng lớp học.

Nhưng ngay lúc đó, Bối Bối nhìn thấy chú bảo vệ đang ở cách đó không xa đột nhiên ngồi xổm xuống đất, chú ấy ôm bụng và vẫy tay với mình, như thể đang cần sự giúp đỡ.

Lúc đó Bối Bối rất lo lắng, cũng không nói gì với cô giáo, mà chỉ chạy thẳng về phía bên kia.

Song, khi Bối Bối vừa chạy đến trước mặt chú bảo vệ kia, chú bảo vệ đột nhiên đưa tay ra và lấy khăn tay đè chặt vào mặt mình.

Khi Bối Bối tỉnh dậy thì nhận ra mình đang ở đây rồi.

Bây giờ, Bối Bối rất hối hận, cậu hối hận vì đã không nhớ kỹ lời mẹ dặn: Nếu người lớn cần giúp đỡ, người ta sẽ tìm một người lớn có khả năng, tuyệt đối sẽ không nhờ một đứa trẻ không biết gì cả. Do đó, trong trường hợp người lớn cần giúp đỡ, trẻ em tốt hơn nên nhờ người lớn khác, không được một mình chạy đến đó.

Chỉ là, khi Bối Bối nhận ra điều này thì đã muộn rồi!

Nhưng Bối Bối vẫn thấy hơi khó hiểu, tại sao chú này lại muốn bắt cóc mình? Cậu bé nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó dưới sự che chắn của hàng mi dài, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Chú ấy vẫn đang mặc đồng phục bảo vệ của trường mẫu giáo, dáng người không cao lắm, vai thì bên cao bên thấp, chân cẳng đi đứng không linh hoạt lắm, bây giờ đang đi khập khiễng tới lui ngay tại chỗ.

Bối Bối cắn chặt cái miệng nhỏ của mình, tiếp tục mạnh dạn nhìn vào mặt của chú bảo vệ kia.

Song, khi nhìn thấy khuôn mặt của chú bảo vệ, Bối Bối ngay lập tức sợ đến co người vào một góc: Chú bảo vệ này thường ngày hay đeo khẩu trang và đội mũ, nên Bối Bối thấy không sợ lắm.

Tuy nhiên, chú bảo vệ sau khi cởi mũ và tháo khẩu trang ra, nhìn giống như ác quỷ trong truyện tranh vậy! Hai bên má, bên khóe môi, thậm chí là bên mắt, đều là những vết sẹo!

Những vết sẹo này dường như chưa lành hẳn, có màu đỏ tươi, lồi ra từng đường từng đường giống như những rễ cây quanh co.

Lúc này, Chu Hán Khanh đúng lúc quay người lại trong lúc đi tới đi lui, vừa vặn chạm thẳng mắt với Bối Bối.

Chu Hán Khanh nhếch mép cười khẩy với Bối Bối: “Sao hả? Mày còn dám nhìn tao à?”

Bối Bối bị ánh mắt u ám của Chu Hán Khanh làm cho giật nảy mình. Cậu mím chặt môi, ngay lập tức quay đầu đi để né tránh ánh mắt của Chu Hán Khanh.

Bối Bối luôn nhớ những lời mẹ đã nói với cậu: Nếu gặp phải người xấu, nhất định không được chọc giận người đó, nhưng cũng đừng giao tiếp quá nhiều với người đó, vì dù gì thì tâm lý của một tên tội phạm đều rất không bình thường.

Song, Chu Hán Khanh không hề di chuyển sự chú ý của mình vì sự tránh né của Bối Bối. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ trắng như sữa của cậu, và đột nhiên khập khiễng đi tới.

Bối Bối lùi về sau theo bản năng, nhưng lại nhận ra rằng sau lưng chỉ có bức tường.

“Thằng nhóc, khuôn mặt này của tao có đáng sợ không?” Chu Hán Khanh đi đến trước mặt Bối Bối, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn vào Bối Bối với đôi mắt hung hiểm.

“…” Bối Bối khựng lại một lúc, rồi lướt mắt nhanh qua Chu Hán Khanh, sau đó nhìn đi chỗ khác, vẫn không nói gì.

“Đó là do bố mẹ của mày gây ra!”

Chu Hán Khanh đột nhiên nổi nóng. Anh ta giữ chặt cái cằm nhỏ của Bối Bối, buộc cậu phải nhìn vào mình: “Mày nhìn xem! Tao bảo mày nhìn! Mày hãy nhớ kỹ khuôn mặt này, đó là do Kim Tử Long và Từ Thoại Mỹ gây ra! Mày là con của bọn chúng, vì vậy những vết sẹo này cũng có phần của mày!”

Khuôn mặt đầy vết sẹo của Chu Hán Khanh gần trong gang tấc, làm cho đôi mắt đen nhánh của Bối Bối bất giác lóe lên một chút hoảng loạn, mặc dù từ nhỏ cậu đã theo mẹ chịu nhiều vất vả, từng sống dưới chân cầu, từng thấy lũ chuột, và trở nên dũng cảm dưới sự huấn luyện của mẹ.

Song, Thoại Mỹ cũng luôn bảo vệ Bối Bối rất tốt, luôn cho cậu sống dưới ánh mặt trời, vốn dĩ chưa từng phải trải qua những việc đen tối.

Bây giờ đột nhiên lòi ra một người đàn ông với khuôn mặt hung ác, la hét lớn tiếng với cậu, nói Bối Bối không sợ là không thể nào!

Tuy nhiên, Bối Bối không thể hiện ra điều đó. Cậu vẫn không nói gì, vẫn giữ ánh mắt mình tránh né tiếp xúc với ánh mắt của Chu Hán Khanh.

Nhưng Chu Hán Khanh dường như đã bị cuốn vào trong suy nghĩ của chính mình. Anh ta vẫn giữ chặt cằm Bối Bối và lẩm bẩm với chính mình: “Tao vì muốn trả thù cho Mộng Chỉ, đã cố lết cái xác bị thương nặng nề và leo ra khỏi bùn, nhưng lại sợ bị cảnh sát bắt đi, nên chỉ dám chạy ra ngoài vào ban đêm, lục tìm thức ăn trong thùng rác. Tao còn sợ người ta sẽ nhận ra khuôn mặt của tao sau khi xem lệnh truy nã, nên tao đã tự lấy mảnh kính để rạch nát mặt mình!”

Chu Hán Khanh vừa nói vừa duỗi tay ra và chỉ vào má mình: “Mảnh kính rạch trên mặt đau thế nào, đến giờ tao vẫn còn nhớ! Nhưng điều tao còn nhớ rõ hơn là…”

Chu Hán Khanh nói đến đây thì ngay lập tức tăng sức mạnh của bàn tay, làm Bối Bối đau đến nhăn mặt lại, cậu phải cắn chặt môi mới không hét lên.

“Điều tao còn nhớ rõ hơn là, khi Mộng Chỉ qua đời, trái tim tao đã đau như thế nào!” Trong đôi mắt bị bao quanh bởi đầy những vết sẹo của Chu Hán Khanh từ từ rơi xuống một dòng lệ, anh ta nén giọng và nói chậm rãi. “Cho đến bây giờ, ngày nào tao cũng mơ thấy, mơ thấy Mộng Chỉ khóc với tao. Cô ấy nói rằng số cô ấy thật khổ, cô ấy trách tao không có khả năng chăm sóc tốt cho cô ấy…”

“Tao rất muốn ôm chặt lấy Mộng Chỉ trong giấc mơ, nói với cô ấy rằng tao sẽ trả thù cho cô ấy! Nhưng mỗi khi tao giang rộng vòng tay với Mộng Chỉ, cô ấy đều đột nhiên biến mất!” Chu Hán Khanh nhắm mắt lại đầy đau đớn. “Chắc là Mộng Chỉ oán hận tao lắm, vì vậy ngay cả trong mơ mà cô ấy cũng không chịu cho tao ôm lấy một cái!”

Bối Bối cứ vậy mà nhìn vào Chu Hán Khanh đang trong trạng thái vui buồn thất thường, cố gắng hết sức để kìm nén sự hoảng loạn trong lòng. Cậu cảm thấy người trước mặt là một người điên, mà người điên là đáng sợ nhất!

“Chỉ có điều…” Chu Hán Khanh hướng mắt về phía Bối Bối, trên khuôn mặt hung ác từ từ hiện ra một nụ cười nham hiểm. “Tao sẽ sớm trả thù được cho Mộng Chỉ! Tao muốn cả gia đình ba người của mày, tất cả phải bị chôn theo với Mộng Chỉ!”

“Bối Bối!”

Giọng của Chu Hán Khanh vừa dứt, một tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên từ cửa công xưởng bỏ hoang.

Chu Hán Khanh quay đầu lại nhìn, thấy Thoại Mỹ đầu tóc rối bời, hai mắt sưng đỏ đang đứng ở đó.

Thoại Mỹ run rẩy cả người và liếc nhìn vào bên trong công xưởng bỏ hoang, cô ngay lập tức nhìn thấy Chu Hán Khanh với khuôn mặt đầy sẹo, đang giữ chặt cằm của Bối Bối!

“Đừng làm tổn thương Bối Bối!” Thoại Mỹ hét lên đầy sợ hãi. Cô không còn thời gian để ngạc nhiên về khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi của Chu Hán Khanh, chỉ chạy đến chỗ anh ta theo bản năng mà thôi.

“Đứng yên đó, không được nhúc nhích!” Chu Hán Khanh ngay lập tức rút ra một con dao găm từ thắt lưng và dí sát vào cổ Bối Bối.

“Không!” Trong giây tiếp theo, Thoại Mỹ lập tức dừng lại tại chỗ. Cô lắc đầu và nhìn vào Chu Hán Khanh trong khuôn mặt hung ác kia rồi khóc thét lên. “Chu Hán Khanh, tôi cầu xin anh, đừng làm tổn thương Bối Bối. Anh muốn tôi làm gì cũng được!”

“Ha ha…” Chu Hán Khanh cười khẩy. “Từ Thoại Mỹ, bây giờ cô biết sợ rồi hả? Khi cô và Kim Tử Long bắt tay nhau làm tổn thương Mộng Chỉ, sao lại không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?”

“……” Nước mắt đã làm ướt đẫm đôi mi của Thoại Mỹ, cô nén giọng lại và không nói gì. Chu Mộng Chỉ đó là tự làm tự chịu, không liên quan gì đến ai. Chu Hán Khanh tại sao lại vì một người phụ nữ như thế mà tự biến mình thành ác quỷ chứ?

Nhưng cô không thể nói gì cả, vì cô biết rằng một khi nói ra những lời này, chắc chắn sẽ chọc giận Chu Hán Khanh, và hậu quả nhất định sẽ không thể tưởng tượng được!

“Cứ chờ đó đi!” Chu Hán Khanh nhìn vào Thoại Mỹ đang hoảng loạn, và những câu lạnh lùng không ngừng được thốt ra. “Bây giờ, trò chơi mới bắt đầu! Cô tưởng rằng cô, Kim Tử Long và thằng nhóc trong tay tôi đây, vẫn có thể bước chân ra khỏi công xưởng bỏ hoang này à?”

“Tôi cầu xin anh đấy.” Thoại Mỹ gần như đã lạc giọng, đôi môi mỏng không còn chút máu đã há ra rồi khép lại một lúc lâu, đột nhiên “rầm” một tiếng quỳ xuống đất. “Chẳng qua anh vẫn muốn trả thù cho Chu Mộng Chỉ, vậy anh giết tôi đi, một mạng đổi một mạng. Tôi cầu xin anh hãy tha cho Bối Bối!”

“Mẹ ơi, không!” Bối Bối nãy giờ luôn cố chịu đựng, nhưng khi nhìn thấy mẹ khóc và quỳ xuống đất để xin được chết, cuối cùng cậu cũng bắt đầu suy sụp và khóc lớn lên.

Nước mắt cứ rơi xuống như những hạt ngọc vỡ tan, Bối Bối khóc hét lên với Thoại Mỹ: “Mẹ ơi, mẹ mau đi đi. Con không muốn mẹ chết, con không muốn mẹ chết!”

“Một mạng đổi một mạng?” Chu Hán Khanh cười khẩy một tiếng đầy khinh bỉ. Anh ta nhìn chằm chằm vào cô đang quỳ dưới đất, nói dằn từng chữ một. “Gia đình ba người của cô, và cả Kim Thiên Kỳ, tất cả đều phải chôn chung với Mộng Chỉ!”

Chu Hán Khanh nói rồi ngay lập tức kề dao vào sát cổ Bối Bối hơn.

“Đừng mà!” Thoại Mỹ khóc đỏ hai mắt, tiến bằng đầu gối lên trước một bước và cầu xin: “Chu Hán Khanh, tôi cầu xin anh đừng làm tổn thương Bối Bối. Anh muốn tôi làm gì, tôi đều sẽ làm theo!”

“Bây giờ, dùng điện thoại của cô gọi cho Kim Tử Long, kêu hắn ta đến đây một mình. Nếu để tôi phát hiện ra tiếng xe cảnh sát...” Chu Hán Khanh nói đến đây, ngay lập tức rạch một đường lên cổ Bối Bối.

“A…”

Tuy vết thương không sâu, nhưng máu đỏ đã chảy ra. Bối Bối cắn chặt môi nên mới không khóc thét lên, cũng không lớn tiếng gọi mẹ. Vì cậu biết rằng mẹ đang trên bờ vực sụp đổ, nếu mình hét lên, mẹ chắc chắn sẽ sống không bằng chết.

“Đừng!”

“Đứng yên đó, không được nhúc nhích!”

Chu Hán Khanh hét lên một tiếng, Thoại Mỹ vừa đứng dậy ngay lập tức dừng lại tại chỗ. Cô điên cuồng lắc đầu: “Anh đừng làm tổn thương Bối Bối. Tôi sẽ gọi cho Tử Long ngay lập tức, sẽ gọi ngay lập tức!”

Thoại Mỹ vừa nói vừa run rẩy lấy điện thoại ra khỏi túi.

Lúc này, trên màn hình vừa vặn hiển thị số của Kim Tử Long đang gọi đến. Sau khi cô chạy đi, cô giáo ở trường mẫu giáo đã báo cho anh biết chuyện Bối Bối đã mất tích.

Nước mắt rơi xuống trên màn hình từng giọt một, cô cắn chặt môi mình đầy đau khổ, nhưng không ấn nút trả lời ngay: Lần này Chu Hán Khanh bắt cóc Bối Bối, chắc chắn là định liều mạng. Nếu cô gọi anh đến, vậy gia đình ba người của mình, nhất định sẽ lành ít dữ nhiều!

Cô đã để Bối Bối gặp nguy hiểm rồi, không thể tiếp tục để cho Kim Tử Long chịu tổn thương nữa!

Tuy nhiên, nghĩ đến vết thương đang chảy máu trên cổ Bối Bối, cô cảm thấy trái tim mình đau như bị nghiền nát vậy.

“Cô còn lề mề cái gì vậy?” Chu Hán Khanh nhếch mép lên, khẽ di chuyển con dao trong tay mình. “Tôi không phiền khi rạch thêm một nhát lên cổ của con trai cô đâu!”

“Đừng!” Thoại Mỹ vội vàng lắc đầu. Nhìn Bối Bối đang bị Chu Hán Khanh uy hiếp, cuối cùng cô rơi nước mắt và nhấn nút trả lời.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng của Kim Tử Long đã vang lên: “Tiểu Mỹ! Anh vừa nhận được điện thoại của cô giáo của Bối Bối, đã biết rõ mọi việc rồi! Em cứ đứng đó đừng đi đâu cả, anh sẽ đến tìm em ngay!”

Giọng nói trầm tĩnh thường ngày của Kim Tử Long, trong thời khắc này đã có chút hoang mang. Do điện thoại của cô đã được gắn định vị nên anh biết vị trí của cô. Nhưng anh lo trước khi mình đến được bên cạnh cô, cô sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó!

“Tử Long…” Cô nấc lên nhưng không biết phải nói gì.

“Tiểu Mỹ, em đừng khóc. Anh…”

“Kim Tử Long!”

Lúc này, Chu Hán Khanh nãy giờ đang uy hiếp Bối Bối đã lên tiếng: “Chắc anh biết bây giờ chúng tôi đang ở đâu chứ nhỉ?”

“Chu Hán Khanh!” Giọng của Kim Tử Long bỗng trở nên lạnh lùng. “Anh sẽ phải trả giá cho những việc anh đang làm hôm nay!”

“Tôi đã trả một cái giá không thể đo lường được cho những chuyện tôi đã làm rồi!” Chu Hán Khanh lại bắt đầu kích động. Anh ta hét lên với Kim Tử Long ở đầu bên kia điện thoại. “Nhưng tôi không hối hận! Vì Mộng Chỉ, tôi không hối hận bất cứ điều gì! Dù muôn đời không được siêu thoát, tôi cũng phải hoàn thành tâm nguyện của cô ấy!”

“Chu Hán Khanh, anh điên thật rồi!”

“Đừng nhiều lời! Cho anh mười phút, đến đây ngay lập tức!” Chu Hán Khanh híp mắt lại. “Chỉ được đến đây một mình! Nếu để tôi phát hiện ra anh dẫn theo cảnh sát đến thì anh cứ chờ mà dọn xác cho vợ con trai của anh đi!”

Chu Hán Khanh nói xong rồi ngay lập tức nhìn sang Thoại Mỹ. Anh ta nhúc nhích con dao trên tay và đe dọa: “Cúp điện thoại cho tôi!”

“Tôi sẽ làm theo lời anh, xin đừng làm tổn thương Bối Bối!” Cô ngay lập tức cúp điện thoại. Cô ngồi xổm xuống, đặt điện thoại xuống mặt đất đầy bùn và đẩy qua bên kia.

Chu Hán Khanh vừa dùng một chân giẫm lên cái điện thoại, vừa chỉ dao vào mặt Thoại Mỹ: “Cô, đến góc tường và đứng yên ở đó!”

Thoại Mỹ đỏ hoe đôi mắt và đi đến góc tường mà không dám nói một lời. Cô cảm thấy bây giờ mình giống như một xác chết biết đi không thể suy nghĩ được gì, và trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Con trai cô, Bối Bối, tuyệt đối không thể chết!

Chu Hán Khanh rất hài lòng với biểu hiện phục tùng của Thoại Mỹ đối với mình. Anh ta gật đầu, giữ chặt Bối Bối và đi đến đầu bên kia, chờ Kim Tử Long đến đây.

Thoại Mỹ nhìn chằm chằm vào Chu Hán Khanh, đôi môi mím chặt đến mức trắng bệch ra, nhưng cô vẫn cố gắng nài nỉ: “Chu Hán Khanh, cổ của Bối Bối vẫn đang chảy máu, anh có thể cho tôi băng bó vết thương cho nó không?”

“Không chết được đâu!” Chu Hán Khanh cười khẩy. “Bây giờ tôi sẽ không cho phép cô, cũng không cho phép thằng nhóc trong tay tôi chết đâu! Tôi phải đợi Kim Tử Long đến, để gia đình ba người của các người, tất cả phải chôn cùng Mộng Chỉ!”

“Nhưng Bối Bối, thằng bé…”

“Mẹ ơi, con không đau!” Bối Bối cắt ngang lời cô. Cậu cố tránh xa con dao trong tay Chu Hán Khanh rồi khẽ lắc đầu với cô. Cậu rất sợ mẹ mình nóng ruột và sẽ làm ra điều gì đó ngu ngốc.

Nước mắt một lần nữa trào ra, Thoại Mỹ thực sự không biết mình phải làm gì. Tại sao hôm qua cô còn đang vui mừng hớn hở đi thử đồ cưới, hôm nay lại sắp mất đi hai người quan trọng nhất trong đời mình?

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, Thoại Mỹ cảm thấy vài phút ngắn ngủi này dài như một thế kỷ.

Cuối cùng, nỗi đau khổ giày vò của cô cũng đã kết thúc ngay khi dáng người cao lớn của Kim Tử Long xuất hiện trước cửa công xưởng bỏ hoang.

Ánh mặt trời gay gắt chiếu ngược vào từ sau lưng Kim Tử Long, làm mờ đi đường nét của khuôn mặt anh. Thoại Mỹ ngước đầu nhìn lên, cảm thấy Kim Tử Long giống như một vị thần hạ phàm, làm trái tim đang giày vò đau đớn của cô được bình yên lại ngay lúc này.

“Tử Long…” Thoại Mỹ nhìn vào bóng dáng của anh, trong giây tiếp theo liền đứng dậy và chạy qua.

Lần này, anh đã đến, cô đột nhiên không sợ gì cả.

“Đứng yên hết ở đó, không được nhúc nhích!”

Tiếng hét của Chu Hán Khanh ngay lập tức khiến Kim Tử Long và Thoại Mỹ đều đứng yên tại chỗ. Họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn sang Chu Hán Khanh.

“Chu Hán Khanh, mau thả 2 người họ ra. Những chuyện giữa chúng ta, sẽ do hai người đàn ông chúng ta giải quyết!” Kim Tử Long đứng sừng sững ở ngay giữa công xưởng bỏ hoang, thân hình cao lớn khỏe mạnh toát ra khí thế khiến người khác yên tâm. Anh nhìn vào Chu Hán Khanh, giọng điệu vẫn trầm tĩnh và lạnh lùng.

“Đừng nói nhiều!” Chu Hán Khanh vẫn dí sát con dao vào cổ Bối Bối. “Mày, cô ta, và thằng nhóc trong tay tao, hôm nay các người đều không thể thoát được đâu!”

“Chu Hán Khanh, chỉ cần anh đưa con dao trong tay ra xa, tôi sẽ làm theo những gì anh nói!” Kim Tử Long nhúc nhích cổ họng, chỉ có thể che giấu sự lo lắng đối với Bối Bối đằng sau giọng nói trầm tĩnh kia.

“Được thôi!” Chu Hán Khanh cười phá lên. Anh ta đưa con dao cách xa khỏi cổ Bối Bối vài phân, sau đó quan sát Kim Tử Long từ đầu xuống chân. “Kim Tử Long, mày đường đường là một tổng tài, lẽ nào không có thứ gì để phòng thân? Bớt giở trò với tao đi! Bây giờ hãy ngoan ngoãn giao ra cho tao!”

Con người Chu Hán Khanh vốn rất nhanh trí, bây giờ lại trải qua nhiều chuyện như thế, tất nhiên việc gì cũng đều có tính toán trước người khác. Cho dù Kim Tử Long vì lo cho an toàn của vợ và con mà không gọi cảnh sát đến, nhưng Kim Tử Long không ngốc, chắc chắn sẽ đem theo thứ gì đó để phòng thân!

Đôi mắt của Kim Tử Long lóe lên, cử động cũng hơi cứng nhắc: Vừa rồi, vì để Bối Bối và Tiểu Mỹ được an toàn, anh vốn dĩ không báo cảnh sát, thậm chí còn không nói cho Trương Hiển Hy và Cao Lỗi biết chuyện này, mà một mình anh đã mang theo vũ khí tự vệ và đi đến đây. Tất cả những điều này đều bị Chu Hán Khanh đoán trúng rồi.

“Được, tôi sẽ đưa cho anh.” Kim Tử Long không hề do dự. Để không chọc giận Chu Hán Khanh, cũng vì sự an toàn của Bối Bối, dù không có vũ khí để tự vệ, anh cũng sẽ làm theo lời Chu Hán Khanh nói!

Móc khẩu súng trên người ra, Kim Tử Long cúi xuống và đẩy khẩu súng qua bên kia cho Chu Hán Khanh.

“Rất tốt!” Chu Hán Khanh đưa chân đá cái điện thoại của Thoại Mỹ và khẩu súng của Kim Tử Long ra sau lưng mình, sau đó nâng ngước khuôn mặt hung ác lên và nói một cách đắc ý. “Bây giờ, trò chơi ngày càng vui hơn rồi. Gia đình ba người chúng mày hãy tận hưởng đi!”

Chu Hán Khanh nói đến đây thì giọng đột nhiên trở nên hung tợn, con dao vừa rời xa khỏi cổ Bối Bối lại một lần nữa chạm vào trên vết thương của cậu!

Tại thời khắc này, chỉ cần Chu Hán Khanh đưa con dao đến gần hơn chút nữa, Bối Bối đã bị thương e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.

“Đừng!” Kim Tử Long và Thoại Mỹ đồng thanh hét lên.

“Nếu sợ con trai của chúng mày chết, thì hãy ngoan ngoãn nghe theo lời tao!” Chu Hán Khanh híp mắt lại và hét vào mặt Thoại Mỹ. “Có nhìn thấy sợi xích và ổ khóa ở góc tường kia không? Bây giờ hãy dùng nó để khóa Kim Tử Long vào cây cột đó!”

“…” Thoại Mỹ chết lặng người, hoảng loạng nhìn chằm chằm vào Chu Hán Khanh: Rốt cuộc Chu Hán Khanh định làm gì đây? Anh ta muốn mình trói Tử Long vào cây cột? Nếu mình làm vậy thì sẽ có hậu quả gì?

“Tiểu Mỹ…” Kim Tử Long nhấc chân lên đi đến trước mặt cô. Anh đặt tay lên vai cô, trên khuôn mặt điển trai không hề nhìn thấy chút hoảng loạn nào. Anh nhìn vào đôi mắt đào đã đỏ lên vì khóc của cô, giọng nói kiên quyết và trầm tĩnh. “Cứ làm theo những gì Chu Hán Khanh nói. Đừng sợ, có anh đây.”

“Nhưng…”  Thoại Mỹ há miệng ra. Cô nhìn anh, hai mắt đẫm lệ: Một người là con trai, một người là chồng, cô sợ, cô thực sự rất sợ! Bây giờ Bối Bối đang gặp nguy hiểm rồi, cô phải một lần nữa đẩy anh vào chỗ nguy hiểm hay sao?

Mình nên làm gì đây? Rốt cuộc mình nên làm gì đây?

Thoại Mỹ lắc đầu đầy đau đớn, cô không nhìn vào mắt anh nữa.

“Đừng khóc…” Kim Tử Long lắc đầu nhẹ nhàng với cô. Anh ta đưa tay ra và dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt trên má cô. “Bây giờ tinh thần của Chu Hán Khanh đã trở nên hoang tưởng, vì sự an toàn của Bối Bối, chúng ta cần phải làm theo những gì anh ta nói. Nghe lời nào.”

Nghe lời…

Nước mắt của Thoại Mỹ rơi xuống như mưa. Câu nói này, Kim Tử Long đã từng nói với cô rất nhiều lần. Anh từng dùng câu nói này để “đe dọa” cô, “lừa gạt” cô. Bây giờ, anh muốn cô phải ngoan ngoãn nghe lời, sau đó tận tay đẩy anh vào chỗ nguy hiểm hay sao?

Không!

Cô không làm được!

“Chúng mày còn lề mề cái gì vậy?” Chu Hán Khanh rõ ràng đã bị biểu hiện của Kim Tử Long và Thoại Mỹ chọc cho nổi giận. Trong giây tiếp theo, anh ta giơ tay lên và rạch thêm một nhát ở phía bên kia cổ của An An mà không hề do dự.

Độ mạnh của nhát này còn nặng hơn nhát lúc nãy, trên cái cổ trắng nõn của Bối Bối ngay lập tức xuất hiện một vết thương, máu đỏ chảy xuống. Dù không gây tử vong, nhưng cũng đau đến mức làm khuôn mặt nhỏ bé của cậu nhăn lại.

Tuy nhiên, Bối Bối vẫn cắn chặt môi mà không khóc, vì cậu biết khóc cũng không giúp ích được gì, ngược lại sẽ làm mẹ lo lắng hơn!

“Bối Bối!” Thoại Mỹ nhìn thấy cổ của cậu bị một vết thương khác, ngay lập tức, chân cô mềm nhũn ra, suýt nữa ngã xuống đất, may nhờ Kim Tử Long đưa tay ra dìu cô đứng vững.

“Tiểu Mỹ, nghe lời anh đi được không?” Vẻ mặt vốn điềm tĩnh của Kim Tử Long, ngay khi nhìn thấy vết thương trên cổ của Bối Bối, cũng đã xuất hiện chút hoảng loạn. Anh lắc vai cô và nói với giọng khàn khàn. “Mau trói anh lại đi!”

“Tôi đi! Tôi sẽ đi ngay lập tức!” Thoại Mỹ khóc thét lên. Cô trợn to mắt, chạy đến góc tường và cầm lấy những thứ mà Chu Hán Khanh đã chuẩn bị sẵn: Một sợi xích sắt to, một ổ khóa cũ kỹ.

Thoại Mỹ ngỡ ngàng nhìn vào những thứ trong tay mình, không biết phải làm gì tiếp theo.

“Trói Kim Tử Long lại!” Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Chu Hán Khanh lại vang lên. Cô ngước đầu lên thật mạnh, mắt cô chạm ngay vào mắt Kim Tử Long.

Lúc này, Kim Tử Long đã đứng bên cạnh cây cột. Anh gật đầu đầy kiên định với cô, và ra hiệu cho cô ngay lập tức làm theo lời Chu Hán Khanh nói.

Thoại Mỹ nước mắt giàn giụa và liếc nhìn Bối Bối đang bị Chu Hán Khanh uy hiếp, rồi cầm dây xích chạy qua.

Sợi xích quấn quanh người Kim Tử Long và trói chặt anh vào cây cột bằng nhiều vòng, nước mắt của cô cũng chảy xuống thành dòng. Cô cảm thấy lúc này đây, mình giống như tảng băng mỏng sẽ vỡ ra mọi lúc. Sau mỗi bước đều có thể là bước đi không thể cứu vãn được.

“Siết chặt một chút đi! Nếu không trên cổ con trai mày sẽ có thêm một vết thương!” Giọng nói uy hiếp của Chu Hán Khanh lần nữa truyền đến.

“Đừng!” Thoại Mỹ gào khóc, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì, vốn dĩ không nghĩ đến chuyện siết chặt thêm hay nới lỏng ra, cô chỉ quỳ trước mặt Kim Tử Long, lắc đầu điên cuồng.

“Tiểu Mỹ, đừng khóc!” Kim Tử Long bị xích sắt trói chặt, vốn dĩ không thể nào ôm lấy cô, anh đau lòng nhìn cô: Đều do anh năm xưa bỏ rơi cô, lấy Chu Mộng Chỉ, nên giờ mới gây ra một loạt tai họa ngày hôm nay!

Nếu có thể, anh thực sự muốn dùng sinh mạng của mình để đổi lấy sinh mạng của cô và Bối Bối!

“Dùng khóa khóa lại đi!” Chu Hán Khanh vừa tận hưởng biểu cảm tuyệt vọng trên mặt Thoại Mỹ, vừa nhẹ nhàng ra lệnh.

“Cạch”, Thoại Mỹ khóa dây xích lại, cô yếu ớt nằm trên nền đất, tuyệt vọng dường như muốn ngất đi, “Chu Hán Khanh, tôi xin anh, anh giết tôi đi, hãy tha cho Bối Bối và Tử Long"

“Ha, Từ Thoại Mỹ, sao tao có thể để mày chết dễ dàng như vậy?” Chu Hán Khanh hững hờ nói: Tao phải giày vò mày!

Chu Hán Khanh cười nham hiểm, sau đó dùng con dao trên tay chỉ về góc tường: “Có thấy thùng xăng ở góc tường không? Bây giờ hãy tưới quanh người Kim Tử Long đi!”

“Không!” Cuối cùng Thoại Mỹ cũng không gắng gượng được nữa, cô òa khóc, “Tôi không thể, tôi không thể!”

“Được! Vậy cô đợi đấy, trên người con trai cô sẽ đầy vết thương, sau đó sẽ chết vì mất máu!”

“Chu Hán Khanh!” Kim Tử Long hét lên, sau đó nhìn Thoại Mỹ, “Mau, làm theo lời của Chu Hán Khanh, Bối Bối không thể bị thương được nữa!”

“...” Thoại Mỹ run lẩy bẩy, cô cắn chặt bờ môi đã chảy máu, cuối cùng chạy đến góc tường.

Cô lấy thùng xăng hắt vào chỗ Chu Hán Khanh chỉ định.

“Rầm!”

Chiếc thùng rỗng bị quẳng xuống đất, Thoại Mỹ cũng quỳ bên cạnh Kim Tử Long, cô nhìn anh, giọng nói khàn khàn: “Tử Long, em phải làm sao? Em phải làm sao đây?”

“Tiểu Mỹ...” Kim Tử Long đau lòng, nhìn Chu Hán Khanh, “Chu Hán Khanh, những gì anh muốn, chúng tôi đều đã làm theo rồi, mau thả Bối Bối ra đi!”

“Ha ha!” Chu Hán Khanh thỏa mãn gật đầu, “Đúng, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, cũng nên để một nhà ba người chúng mày đoàn tụ nhau!”

Chu Hán Khanh nói xong thì thả Bối Bối ra, sau đó cất điện thoại dưới chân và cây súng của Kim Tử Long vào.

“Ba, mẹ!”

Bối Bối được Chu Hán Khanh thả ra, vội lao đến bên Thoại Mỹ và Kim Tử Long, cô ôm chặt Bối Bối vào lòng, sau đó cô xé rách áo mình bắt đầu băng bó.

Lúc này, Chu Hán Khanh lấy chiếc bật lửa từ trong túi áo ra.

“Mày muốn làm gì?” Kim Tử Long trừng mắt lên, bất thình lình anh muốn bảo vệ Bối Bối và Thoại Mỹ, nhưng lại chợt nhớ là mình đã bị trói lại, không thể nhúc nhích được.

“Tao muốn chúng mày nếm trải cảm giác sống không bằng chết! Tao phải cho chúng mày nếm cảm giác mất đi người thương yêu là như thế nào!” Chu Hán Khanh cười phá lên.

“Từ Thoại Mỹ, Kim Tử Long, chìa khóa của ổ khóa này, tao đã quẳng xuống cống lúc mua rồi, không ai mở được cả!”

Chiếc bật lửa được bật lên, ngọn lửa màu xanh ánh lên khuôn mặt đáng sợ của Chu Hán Khanh: “Một lúc nữa thôi, tao sẽ đốt cháy nơi đây, ngọn lửa sẽ bao quanh mày, còn vợ mày chỉ có vài phút để chạy thoát..”

Nói đến đây, giọng của Chu Hán Khanh trở nên phấn khích: “Từ Thoại Mỹ, nếu mày ôm con rời khỏi, thì mày và con mày sẽ phải trơ mắt nhìn Kim Tử Long bị ngọn lửa thêu sống! Đương nhiên, con của mày sẽ mãi nhớ về một người mẹ vì cứu con mà để mặc bố của nó chết trong biển lửa, nếu như vậy, tin chắc là cuộc đời còn lại của con và con mày sẽ “hạnh phúc” lắm đây!”

Chu Hán Khanh nhìn Thoại Mỹ đang đau khổ, tiếp tục nói: “Nếu mày không muốn rời khỏi Kim Tử Long, thế thì từ từ tận hưởng, con mày, chồng mày đều sẽ chết trong biển lửa! Ha ha...”

Những lời nói sởn gai ốc của Chu Hán Khanh, trong công xưởng bỏ hoang, cuối cùng anh ta cũng nhìn Kim Tử Long, càng cười lớn tiếng: “Kim Tử Long, không phải mày là người có thể hô mưa gọi gió sao? Bây giờ, mày chỉ có thể nhìn vợ mày, vì mày mà sống đau khổ, hoặc chết trong đau khổ!”

Giết người phải giết trái tim.

Đây mới là cảnh giới báo thù đỉnh cao!

Chu Hán Khanh vểnh môi cười, sau đó quẳng bật lửa vào xăng.

“Bùng” một tiếng, ngọn lửa đã lan ra khắp nơi, nhanh chóng bao quanh cả nhà ba người Thoại Mỹ.

Chu Hán Khanh ung dung đứng ngoài ngọn lửa, nhẹ nhàng nói: “Nhớ đấy, chúng mày chỉ có vài phút để chạy thôi!”

Chu Hán Khanh nhìn thấy Thoại Mỹ và Kim Tử Long đang giãy giụa, anh ta cầm lấy điện thoại của Thoại Mỹ và cây súng của Kim Tử Long chậm rãi đi khỏi công xưởng bỏ hoang.

Ánh nắng chói chang mùa hạ, mặt đất nóng hừng hực, Chu Hán Khanh ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, bước đến chiếc xe mà Kim Tử Long lái đến: Mộng Chỉ, tiếp đến, anh sẽ tìm Kim Thiên Kỳ tính sổ! Còn em, có phải đang vui lắm không? Mộng Chỉ của anh...

Trong công xưởng bỏ hoang…

“Tiểu Mỹ, em mau bế Bối Bối chạy đi!” Kim Tử Long không thể cử động, nói lớn với cô.

“Không! Em sẽ không bỏ mặc anh đâu!” Thoại Mỹ đau khổ lắc đầu, cô cố gắng dùng hết sức gỡ những dây xích sắt trên người Kim Tử Long ra, nhưng sức lực cô quá nhỏ bé, vốn dĩ không thể làm gì được.

“Tiểu Mỹ, em nghe anh nói!” Kim Tử Long cố gắng giãy giụa, anh muốn cô bình tĩnh lại, muốn cô lập tức bế con chạy khỏi đây.

Thoại Mỹ lúc này vốn không nghe thấy Kim Tử Long nói, cô hoang mang, không ngừng lặp lại: “Không ai được chết cả, Bối Bối không được chết, Tử Long anh cũng không được chết! Chúng ta nhất định phải sống, nhất định phải sống!”

Thoại Mỹ vẫn tiếp tục cố gắng tháo xích sắt ra, cô nhìn về phía ổ khóa, thấy Bối Bối lúc này cũng đang cúi đầu gỡ xích sắt ra!

“Đúng rồi, đập vỡ ổ khóa là em có thể cứu anh!” Thoại Mỹ đột nhiên nghĩ ra điều gì vậy, cô đứng dậy xông ra ngọn lửa,”Em đi tìm vật gì đó đập vỡ ổ khóa ra!”

“Tiểu Mỹ!” Kim Tử Long cố gắng hết sức gọi cô lại, anh lắc đầu nhìn cô, hét lên, “Không kịp đâu! Không kịp đâu! Ngọn lửa đã rất lớn rồi! Em mau chóng bế con chạy khỏi đây đi, nhanh lên!”

“Không!” Thoại Mỹ quỳ xuống đất, cô ôm chầm lấy Kim Tử Long khóc nức nở, “Ông xã, em không muốn rời xa anh, em không muốn!”

***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #longmy