Chương 19:Tốt nghiệp

Hôm đó là một ngày tháng Sáu rực nắng – khuôn viên Đại học Thanh Hoa như được nhuộm vàng trong ánh sáng dịu nhẹ của mùa hè cuối cùng thời sinh viên.

Sân trường rộn ràng tiếng cười nói, từng tốp sinh viên khoác trên mình áo cử nhân xanh đậm, tay cầm hoa, bằng khen, và chiếc mũ tốt nghiệp quen thuộc. Băng rôn "Lễ Tốt Nghiệp Niên Khoá XX" được treo nổi bật trước hội trường lớn.

Lâm Thiên Anh đứng trước gương trong phòng ký túc, chỉnh lại tà áo cử nhân thẳng thớm. Tóc cô xõa nhẹ, trang điểm rất nhạt, nhưng khuôn mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết. Hôm nay, cô không còn là cô sinh viên rụt rè ngày nhập học – mà là một người trưởng thành, điềm tĩnh, và đầy tự tin.

Trên tay cô là tấm thiệp nhỏ – lời mời tốt nghiệp mà cô đã gửi riêng cho một người. Dù không nói ra, nhưng trong lòng vẫn mong... người ấy sẽ đến.

Buổi lễ bắt đầu.

Khi tên "Lâm Thiên Anh" được xướng lên từ bục phát biểu, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay.

Cô bước lên, nhận bằng tốt nghiệp hạng ưu, được thầy Hiệu trưởng bắt tay và tán dương vì ba năm liền luôn giữ thành tích xuất sắc. Dưới hàng ghế khán giả, Minh Minh và Mộng Dao reo hò cổ vũ đến khản cả giọng.

Và rồi — giữa biển người ấy, ánh mắt cô chợt dừng lại.

Ở dãy ghế sau cùng, một người đàn ông cao lớn, mặc sơ mi trắng và vest xám, đang đứng dựa nhẹ vào hàng ghế, tay cầm bó hoa mẫu đơn – loài hoa mà cô yêu thích nhất.

Đó là Trần Hàn Thần.

Ánh mắt họ gặp nhau – không cần lời nào, chỉ một cái nhìn cũng đủ hiểu tất cả.

Anh đã đến.

Sau buổi lễ, khi mọi người chụp ảnh kỷ niệm, cười đùa và bịn rịn chia tay, Hàn Thần lặng lẽ tiến đến gần cô. Thiên Anh vẫn mặc áo cử nhân, mũ chưa tháo xuống, tóc rối nhẹ vì gió.

Anh chìa bó hoa ra, nở một nụ cười rất nhẹ:

"Chúc mừng em – cô gái ưu tú nhất mà anh từng gặp."

Cô cười, lần này không còn dè dặt. Cô nhận lấy hoa, nhìn anh một lúc rồi hỏi nhỏ:

"Anh chụp ảnh cùng em được không?"

Hàn Thần không trả lời, chỉ đứng cạnh cô, vòng tay nhẹ ôm qua vai. Bức ảnh hôm đó – một cô gái rạng rỡ trong lễ phục tốt nghiệp, đứng bên một người đàn ông mang nét trưởng thành và ánh mắt dịu dàng – mãi mãi là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất cuộc đời cô.

Sau lễ tốt nghiệp, cả lớp Văn khoa tổ chức một buổi tiệc chia tay nhỏ tại một quán cà phê ngoài trời ngay gần trường – nơi họ từng cùng nhau ngồi ôn bài, viết tiểu luận, và mơ mộng về tương lai.

Thiên Anh ngồi cạnh Minh Minh và Mộng Dao, cả ba vừa nâng ly nước trái cây vừa cười nói rôm rả. Không khí vừa ấm áp, vừa có chút bịn rịn. Mỗi người một hướng, một con đường mới đang mở ra, nhưng những năm tháng cùng nhau sống, học tập, cười khóc – sao có thể quên?

Giữa lúc ấy, Hàn Thần xuất hiện ở cổng quán, vẫn bộ dáng điềm tĩnh thường thấy. Mộng Dao khẽ huých tay Thiên Anh, cười mờ ám:

"Người ta đến kìa. Còn chờ gì mà không ra?"

Minh Minh tròn mắt nhìn, rồi chọc ghẹo:

"Không lẽ hôm nay là ngày công bố tình trạng quan hệ của hot girl lớp Văn à?"

Thiên Anh đỏ mặt, nhưng vẫn đứng dậy, bước ra ngoài.

Ngoài cổng quán, anh đứng đợi cô, tay cầm hai ly trà sữa – thứ mà cô từng nói chỉ cần uống một ngụm là có thể vui cả ngày.

Cô cười nhìn anh:

"Sao anh biết em ở đây?"

"Em tốt nghiệp, bạn em làm loạn trên mạng xã hội, anh không biết mới lạ."

Cô bật cười, tim khẽ rung lên.

Hàn Thần đưa ly trà sữa, giọng nhẹ như gió:

"Anh về nước không phải chỉ để xử lý công việc... mà còn để bắt đầu lại – với em. Nếu em sẵn lòng."

Thiên Anh đón lấy ly nước, ánh mắt nhìn sâu vào anh. Một lát sau, cô gật đầu, khẽ nói:

"Nhưng lần này... phải cùng nhau cố gắng. Không ai được phép buông tay trước."

Anh mỉm cười – nụ cười đầy tin tưởng:

"Anh hứa. Dù khó thế nào, cũng không rời xa em nữa."

Tối hôm đó, Bắc Kinh mưa nhẹ. Trên đường về, anh và cô đi bộ dưới cùng một chiếc ô – con phố vắng lặng, từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn. Không cần nói quá nhiều... vì cả hai đều biết: lần này, là thật.

Và đó, là khởi đầu cho một chương mới – không phải tuổi trẻ bồng bột, mà là hành trình của những người trưởng thành, chọn nhau... bằng cả lý trí lẫn trái tim.

Vài tháng sau ngày tốt nghiệp, Lâm Thiên Anh bắt đầu công việc tại một nhà xuất bản nổi tiếng ở Bắc Kinh. Với thành tích học tập xuất sắc và tinh thần cầu thị, cô nhanh chóng được giao biên tập cho một chuỗi tác phẩm văn học hiện đại.

Buổi sáng, cô dậy sớm chuẩn bị đi làm – mái tóc cột gọn, gương mặt điểm nhẹ chút son. Trên bàn ăn, Hàn Thần đã pha sẵn ly sữa đậu nành nóng và bánh mì nướng. Anh đang dần học cách sống giản dị hơn, vì cô.

"Đây không phải họp hội đồng quản trị đâu, ăn sáng bình thường thôi," Thiên Anh nhìn bàn ăn nghiêng nghiêng đầu, trêu chọc.

Anh bật cười, kéo ghế cho cô:

"Phải nuôi em đủ sức để tối còn đọc bản thảo cho anh nghe."

Cô lườm anh, nhưng rồi lại khẽ cười. Những buổi sáng như thế này – bình dị, nhẹ nhàng – là thứ mà cô từng nghĩ sẽ không bao giờ có được với người như anh. Nhưng Hàn Thần của hiện tại... không còn là một tổng tài cô độc, mà là người đàn ông biết chờ đợi, biết yêu đúng cách.

Buổi tối, sau một ngày làm việc, cô ngồi trên ghế sofa, chân co lên, vừa đọc bản thảo vừa gõ gõ cây bút đỏ.

Anh bước ra từ phòng làm việc, trên tay là ly nước ấm, đặt xuống bàn:

"Uống cái này đi. Làm việc gì cũng phải nhớ giữ sức khoẻ."

Cô ngẩng lên, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng:

"Cảm ơn... anh luôn nhớ từng chi tiết nhỏ."

Anh ngồi xuống cạnh cô, vòng tay ôm lấy vai cô:

"Vì từng đánh mất em, nên lần này... từng chút, từng chút một, anh đều muốn làm thật tốt."

Một buổi tối khác, khi hai người cùng đi dạo ở công viên cạnh khu căn hộ, ánh đèn đường hắt xuống những tán cây rì rào. Thiên Anh tựa vào vai anh, chợt nói nhỏ:

"Hồi còn học năm nhất, em chưa từng nghĩ sẽ có ngày em và anh... đi được đến đây."

Anh nắm lấy tay cô, xiết nhẹ:

"Anh cũng vậy. Nhưng anh biết... từ khoảnh khắc nhìn thấy em trong quán bar hôm đó, anh đã không cho phép mình bỏ lỡ thêm một lần nào nữa."

Cô khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo khoảng trời sao thưa:

"Ừ... lần này, mình cùng nhau nhé. Không ai được buông tay."

Và thế là...

Họ – sau bao lần lỡ nhịp, sau bao hiểu lầm và xa cách – cuối cùng cũng đã đủ trưởng thành để chọn ở lại.

Không phải là một chuyện tình hoàn hảo. Nhưng là một hành trình có thật – của yêu thương, của cố gắng, và của hai người đã từng đánh mất, nhưng chưa từng quên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro