Chương 6.
Chương 6
Vài phút sau, Nguyễn Lan Chúc dẫn theo những người còn lại mới đến , không ngờ trong số đó có một người đàn ông trung niên toàn thân đầy máu.
Người này quả là mệnh cứng a , chạy vào đám xương mù đó vẫn còn toàn mạng đi ra .. cũng thật là may mắn .
Giải Vũ Thần vừa mới đến, nhưng không dám tùy tiện đi vào trong, chỉ đứng bên ngoài quan sát một lát, đúng lúc này, Tăng Như Quốc chạy ra, hướng ngược lại với Giải Vũ Thần.
Ngoài ra, trời còn có sương mù và hắn không thể nhìn thấy gì ở phía trước. Giải Vũ Thần chờ đợi, nhìn xem có thể trở về hay không. Nếu có thể, hắn không muốn đi vào trong tòa nhà , bởi vì bên trong quá nhiều người, đáng sợ hơn cả ma quỷ chính là lòng người " Vực Sâu thì có đáy , lòng người khó dò ". Nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không muốn cùng đám người đó chơi trò đấu trí . Từ khi sinh ra trong Giải gia leo đến vị trí như hiện tại hắn luôn được dạy ghi nhớ những nguyên tắc này.
Nhưng chỉ chưa đầy một phút, người đàn ông đã hét lên một loạt tiếng thét, chúng vọng đến từ rất xa và ngày càng chói tai hơn theo thời gian. Người đàn ông chạy về, người đầy máu. Sương mù dày đặc cũng lan rộng, trong sương mù xuất hiện những bóng người với đủ mọi hình dạng và kích cỡ, lao vào đám người như những linh hồn ma quỷ, xé xác và cắn họ.
Tiềm năng của người đàn ông đã được kích thích. Tên đó chạy rất nhanh với bụng bia và thương tích khắp người, và nhanh chóng vào tòa nhà như một con rùa chạy trốn để bảo toàn mạng sống.
Giải Vũ Thần quay đầu lại, sương mù dày đặc phía sau dường như sống động, đang hướng về phía hắn mà đi, tựa hồ muốn đi vào , kì quái quỷ dị . " Bánh Tông sao?"
Nhưng điều không ngờ là Tiểu Linh cũng ở đó, Ngô Tà mà biết hắn trông chừng Tiểu Linh không kĩ , để cho Tiểu Linh vô cái xó quỷ này chắc sẽ kêu Trương Câm đến phá quán nhà họ Hoắc tiếp quá , lúc đó Trương Trưởng Quan không đòi Tộc Trưởng và phu nhân nhà mình lại chạy đến siết nợ hắn , hắn số khổ quá mà , hu hu hắn thật sự là hết cách với cha con nhà họ Ngô mà , cái thể chất hút tà quá mà . Hắc kính chết tiệt tiệt kia cứu ta a......
Tiểu Linh nói tên cậu là Dư Lăng Lăng vì cậu đã bảo với Hoa Baba ở đây không thể nói tên thật , nên cậu chỉ bịa ra một cái tên.
"Điều kiện đã được đáp ứng rồi", Nguyễn Lan Chúc nói, "hãy ở lại đây bảy ngày và tham dự sinh nhật của ba đứa trẻ sinh ba".
"Sinh nhật?"
"Sinh nhật?"
Một số người mới đến đã bàn tán về chuyện đó.
Họ ngồi quanh bàn và người đàn ông trung niên đặt ra một đĩa trứng.
Từ Hiểu Chanh cầm một cái lên lắc lắc: "Sống?"
Người đàn ông trung niên cười giả tạo nói:
"Sao vậy, đói à?"
Từ Hiểu Chanh lắc đầu, lập tức đặt quả trứng trong tay xuống mà không nói một lời.
"Trứng rất dễ vỡ, hãy bảo quản chúng cẩn thận."
Người đàn ông chạy ra khỏi tòa nhà trước đó tên là Tăng Như Quốc, anh ta thận trọng hỏi: "Anh ơi, chúng ta phải làm gì với số trứng này?"
Không ngờ, sắc mặt người đàn ông trung niên lại trở nên lạnh lẽo: "Tôi mới bốn mươi tuổi, gọi tôi là anh không phải là không thích hợp sao?" Tăng Như Quốc im lặng.
Cậu bé tên Trương Hưng Hỏa lấy một quả trứng trước, những người khác cũng làm theo. Lăng Cửu Thời cũng muốn đưa tay lấy, nhưng bị Giải Vũ Thần ngăn cản, hắn lấy hai quả trứng một lúc, sau đó cẩn thận cân đo, quả thực chỉ là một quả trứng bình thường. Sau khi chắc chắn không có nguy hiểm nào khác, Vũ Thần đưa một quả cho Lăng Cửu Thời.
Nguyễn Lan Chúc đột nhiên nghĩ rằng có lẽ Chú của Lăng Lăng sẽ nghĩ rằng anh không đủ thận trọng . (khóc) (இ﹏இ'。)
Lúc này, ba đứa trẻ phun trứng ra, tựa như đã hoàn thành nhiệm vụ, tất cả đều quay đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười cứng ngắc: "Tốt lắm, cuối cùng cũng có người nguyện ý chơi trò chơi này với chúng ta."
Từ Hiểu Chanh cẩn thận hỏi: "Trò chơi gì?"
"Bảo vệ những quả trứng nhé", ba đứa trẻ nói.
Nguyễn Lan Chúc không bao giờ chơi theo luật lệ và anh ta hoàn toàn không nhận thức được rằng mình đã đến một thế giới kinh dị , phạm luật là phải chết .
"Khi khách đến nhà , bạn nên cư xử lịch sự và giới thiệu bản thân đó là điều tối thiểu ."
Cậu có thể diễn tả cảm giác này như thế nào đây ? Giống như khi đến năm mới có khách đến nhà và mẹ bạn sẽ bảo bạn ra ngoài tiếp đón khách , nhưng khách lại bảo bạn phải làm sao để cư xử lịch sự à .. quá là giống đi !!!!!!
Ba đứa trẻ sinh ba nói một cách nham hiểm: "Cho dù chúng tôi có nói cho anh biết, anh cũng không thể phân biệt được đâu."
Nguyễn Lan Chúc không tin: "Các em không nói thì sao biết tôi không phân biệt được?"
Sau đó, ba chị em sinh ba tiến đến gần họ và cô gái đầu tiên nói: "Tôi chị cả , Tiểu Thập , đây là chị thứ hai, Tiểu Nhất , và em ấy đứng thứ ba, Tiểu Thổ ."
( tiểu Thập : 十; tiểu Nhất : 一;tiểu Thổ :土)
Mọi người đều im lặng, cái tên này quá vô tâm.
Nguyễn Lan Chúc mỉm cười, chạm vào tóc Tiểu Thập , vỗ vai Tiểu Nhất nói: "Ngoan, anh hiểu rồi, đi chơi đi."
Giải Vũ Thần nheo mắt lại, đứa nhỏ này có chút thông minh.
Ba đứa trẻ sinh ba ngồi lại trên ghế sofa, người chủ nhà bước ra và nói rằng anh ta sẽ cung cấp ba bữa ăn một ngày và bọn họ sẽ phải tự lo chỗ ở. Sau đó, họ được trao bốn chiếc chìa khóa tương ứng với bốn hộ gia đình ở tầng 14 và được phép tự mình lựa chọn.
"Chúng ta không thể sống cùng nhau sao?" Từ Hiểu Chanh ngừng khóc nhưng vẫn có vẻ run rẩy, cô thì thầm: "Nhiều người ở chung với nhau sẽ bớt sợ hơn ."
Nguyễn Lan Chúc nói: "Chúng ta ở cùng nhau, nếu tất cả đều bị bắt khác gì chết chùm nguyên đám sao ?"
Mọi người đã chọn xong chìa khóa, vì chỉ có Đường Dao Dao và Từ Hiểu Chanh là con gái nên họ ở chung một phòng. Đường Dao nhún vai hờ hững, Từ Hiểu Chanh nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Nguyễn Lan Chúc nói: "Lăng Lăng , chúng ta..." ngủ cùng nhau, được không?
" Tiểu Lăng , đi theo ta !" Giải Vũ Thần kiên quyết nói. Hắn cảm thấy thiếu niên này có chút âm dương chướng khí rất có vấn đề , có lẽ có ý đồ xấu với Tiểu Linh nhà hắn , có bổn Hoa Gia là hắn ở đây, thiếu niên này muốn động 1 ngón tay còn khó hơn lên trời , chỉ cần có hắn ở đây, thiếu niên này sẽ từ bỏ ý định đó đi . Hoa gia đang rất phán xét thiếu niên trước mặt nhưng mặt vẫn hòa nhã , người làm ăn thương trường ai mà không phải những con cáo già giỏi diễn , mấy cái chiêu diễn mèo khóc chuột này sao lừa được hắn .
Lăng Cửu Thời hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Nguyễn Lan Chúc : "..." Trái tim anh treo lơ lửng.《 Người nhà Lăng Lăng chán ghét anh sao (இ﹏இ'。)》
Sau đó, những người khác đi theo cặp đến các phòng tương ứng. Một người đàn ông béo tên là Chung Kiến Thành đi ra một mình. Tên đó nhìn Nguyễn Lan Chúc , nhưng anh hoàn toàn không để ý đến tên đó và lặng lẽ bước đi.
"Lăng Lăng , em từ nhỏ sức khỏe đã không tốt , ở một mình sẽ rất rất cô đơn và sợ hãi." Tình thương của người lớn tuổi chỉ cần người thương nằm trong lòng , về lâu về dài người lớn trong nhà sẽ đồng ý , mà tình yêu của Lăng Lăng là quan trọng nhất. Lấy được trái tim của một chàng trai vậy không phải là lấy được tất cả sao " .
Lăng Cửu Thời lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, cậu không muốn phản bác lời của ba Hoa , nhưng Nguyễn Lan Chúc lại hiểu rõ hơn về cách sinh tồn trong thế giới cửa này , có anh ở bên, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Lan Chúc , sự giúp đỡ này , Cậu không nỡ từ chối!
Lăng Cửu Thời ánh mắt long lanh lấp lánh cầu khẩn nhìn Giải Vũ Thần, nghiến răng nói: "ba ba , không có em ấy, con , con không ngủ được."
"..."
GiảiVũThần :"???????????????????????????"
Kiến Thành : " đậu mẹ , vẫn còn phòng mà, tôi bị cho tàng hình rồi sao !!!!!!! "
.
.
.
Hết chương 6
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro