"Sao không để chúng ta cùng nghiện?"
Đồng hồ báo thức đổ chuông inh ỏi đến hồi thứ ba, Gulf mới nhăn nhó thò đầu ra khỏi chăn. Thức dậy vào mỗi buổi sáng sớm luôn là thử thách đối với cậu. Huống hồ đêm qua cậu còn chơi game đến tận khuya. Mang khuôn mặt ngái ngủ vào phòng tắm, cậu làm vệ sinh buổi sáng qua quýt rồi cầm điện thoại lên kiểm tra. Trên màn hình điện thoại chạy dòng chữ màu xanh nổi bật: Sinh nhật Pí Mew. Cậu đã cài đặt chế độ nhắc nhở này ngay từ hôm 8/12 năm ngoái, hôm anh đột ngột xuất hiện trong buổi lễ FMT tổ chức mừng ngày sinh nhật của cậu. Khoảnh khắc nghe tiếng hát của anh vang lên ở cuối căn phòng, cậu đã biết trái tim mình không còn thuộc về mình nữa, nó thuộc về anh mất rồi. Đêm hôm đó về nhà, nhớ lại cảnh tượng lúc anh xuất hiện, nhớ lại ánh mắt, nụ cười của anh, cậu quyết định mình phải làm điều gì đó thật đặc biệt vào ngày sinh nhật của anh. Thế là cậu cài đặt lời nhắc trên điện thoại di động. Thực ra, đến giờ phút này, chẳng cần lời nhắn nào từ máy, cậu vẫn nhớ như in, vì nó đã nằm sẵn trong đầu cậu, trong tim cậu.
Cậu bấm số gọi điện cho cửa hàng Sashimi.
"Chào bác, cho cháu hỏi bánh sinh nhật cá hồi mà cháu đặt hai hôm trước đã xong chưa ạ?"
"Ồ, cậu là khách hàng mua bánh sinh nhật tặng anh trai đấy hả?"
"Vâng!"
"Xong rồi đây! Khi nào cậu đến lấy?"
Gulf ngần ngừ, cậu chưa biết nên lấy bánh vào lúc nào, sáng nay cậu phải đi thực tập, chiều muộn còn phải tham gia sự kiện King Narai ở Lopburi cách Băng Cốc hai tiếng chạy xe ô tô. Về đến nơi chắc đã muộn.
"Cho cháu hỏi tiệm mở cửa đến mấy giờ ạ?"
"Chín giờ tối!"
"Có thể đợi cháu đến mười giờ tối không ạ? Cháu sợ rằng cháu không về kịp mất."
"Ồ... phá lệ một lần cho khách hàng đặc biệt như cậu đấy! Nhớ về đúng giờ đó!"
"Cảm ơn bác! Cháu sẽ cố gắng đến lấy bánh đúng giờ!"
Thế là ổn! Cậu thay đồ chuẩn bị đi thực tập.
Sự kiện kéo dài hơn dự tính, fan cuồng nhiệt muốn giao lưu với cậu, bình thường cậu rất sẵn lòng ở lại lâu thêm với fan, cậu thấy vui khi ngày càng có nhiều người yêu mến mình hơn. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, lòng cậu nôn nóng chỉ mong chương trình nhanh chóng kết thúc. Liếc mắt nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối. Chỉ còn một tiếng nữa là tiệm Sashimi đóng cửa, mà cậu lại không thể rời sân khấu để liên lạc với chủ tiệm cho thêm thời gian.
Chờ mãi đến 9 giờ 30 phút, MC mới nói lời tạm biệt và khép lại chương trình. Vừa vào ô tô, Gulf đã giục bố mẹ và anh Bester nhanh chóng khởi động xe. Bố và anh Bester ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, chỉ có mẹ lờ mờ đoán ra vì sao cậu con trai yêu quý của mình lại cuống lên như vậy. Bà im lặng nhìn con trai. Mặc dù Gulf chỉ cười trừ mỗi khi bà hỏi về mối quan hệ với Mew, nhưng trực giác của người mẹ mách bảo con trai bà đã yêu. Ánh mắt ngại ngùng lẩn tránh ánh mắt của bà, đôi tai đỏ bừng không thể che giấu đã nói cho bà biết tất cả. Thực ra trong thâm tâm bà cũng rất yêu quý cậu trai đó, một chàng trai tử tế, tốt bụng và đặc biệt có giáo dục. Cậu ta đã dạy con trai bà rất nhiều điều đáng giá khi con trai bà chập chững bước những bước đi đầu tiên vào thế giới giải trí phức tạp và đầy cám dỗ. Bà cũng nhận ra được tình cảm đặc biệt của chàng trai đó dành cho Gulf. Nếu Gulf là con gái thì hẳn bà đã chẳng ngại ngần tác hợp cho đôi trẻ, bởi chúng quá xứng đôi vừa lứa. Nhưng Gulf của bà lại là con trai. Bà không phải người cổ hủ mà không hiểu xu hướng yêu đương của giới trẻ hiện đại. Bà cũng biết tình yêu không phân biệt màu da, tôn giáo, đẳng cấp xã hội và giới tính. Nhưng... rõ ràng con trai bà có thể đi con đường bình thường như bao người đàn ông bình thường khác. Gulf sẽ đi làm kiếm tiền, sau đó lấy một cô vợ xinh xắn, đảm đang, rồi sinh ra những đứa con bụ bẫm, dễ thương cho bà ẵm bồng. Còn nếu... nếu... hai đứa đến với nhau... thì... tương lai sẽ đi về đâu? Tình yêu giữa hai người đàn ông liệu có lâu bền khi không có sự ràng buộc về pháp luật và huyết thống? Sự nghiệp của Gulf sẽ ra sao? Ánh mắt người đời sẽ nhìn con trai bà như thế nào? Và cả những đứa cháu của bà nữa... Bà cố nén tiếng thở dài, chăm chú nhìn vẻ sốt ruột của con trai. Hôm nay là sinh nhật của chàng trai ấy, hẳn Gulf đang muốn về thật nhanh để chúc mừng và ở bên cạnh cậu ta. Vẻ mặt này của con trai, bà chưa từng nhìn thấy trước đây bao giờ. Chưa bao giờ bà thấy con trai lại bận tâm về một người đến thế! Thôi vậy, nếu là lương duyên thì nên tác thành, còn nếu là nghiệt duyên thì tránh cũng chẳng được. Tuy rằng bà mong mỏi những đứa cháu, nhưng hơn hết bà yêu con trai và mong muốn con được hạnh phúc. Nếu chàng trai đó có thể mang lại hạnh phúc cho Gulf, thì điều bà nên làm không phải ngăn cản, mà là trở thành chỗ dựa vững chắc, ủng hộ con trước mỗi lựa chọn của con. Dẫu con lựa chọn đúng hay sai, thì khi quay lại vẫn thấy bà ở đó, vỗ về và ôm con vào lòng. Bà thầm quyết định như vậy.
Đang mải suy nghĩ, bà nghe thấy tiếng con trai cất lên vẻ nôn nóng:
"Anh Bester, còn bao lâu nữa mới về đến Băng Cốc?"
"Khoảng hai tiếng nữa."
"Chết tiệt!"
"Sao thế?"
"Em có hẹn."
"Hẹn em nào vậy? Mà dù cho hẹn em nào thì cũng yên tâm đi, chắc chắn em ấy sẽ đợi cậu thôi. Cho nếm mùi đợi chờ một chút, rồi dỗ dành sẽ càng ngọt ngào hơn ha ha..."
"Không phải thế! Em hẹn chủ tiệm Sashimi."
"Hả?"
"Nên chút nữa anh vòng xe qua đó giùm em. Địa chỉ là...."
"Em thích ăn sashimi từ bao giờ thế? Em dị ứng hải sản cơ mà?"
Bà Traipipattanapong chen ngang: "Không phải mua sashimi cho nó. Cậu cứ vòng qua đó đi, sau đó thả nó xuống. À mà cậu xuống cùng nó luôn. Tôi và ông nhà tôi sẽ lái xe về nhà trước."
Gulf tròn mắt nhìn mẹ, rồi cúi đầu xuống. Lòng cậu tràn ngập sự cảm động. Hóa ra mẹ đã biết tất cả...
Xe dừng lại trước cửa tiệm Sashimi lúc 11 giờ 30 phút. Cửa hàng tắt điện tối om, chìm trong im lìm. Gulf chạy đến bấm chuông mấy lần, nhưng không thấy phản hồi gì từ bên trong. Cậu lại cầm điện thoại, bấm số gọi chủ quán, chỉ nghe thấy tiếng chuông đổ dài, rồi tự ngắt giống như hai tiếng trước. Gulf đã gọi điện ngay từ khi xuống sân khấu, nhưng không thấy chủ quán bắt máy. Cậu buông điện thoại bất lực.
Mẹ cậu bước đến bên hỏi: "Sao thế con? Không liên lạc được à?"
Gulf lắc đầu, ánh mắt buồn rượi.
Mẹ lại bảo: "Thôi, đành vậy! Người ta đóng cửa tiệm rồi, mai con quay lại lấy sau cũng được. Dẫu sao chỉ muộn một ngày. Chắc cậu ấy biết hôm nay con bận rộn, sẽ không trách con đâu."
"Nhưng ngày mai không còn là ngày sinh nhật nữa!"
"Ngày sinh nhật ở trong tim con, không phải sao? Nếu con có lòng, ngày nào cũng là ngày sinh nhật."
Gulf nhìn mẹ, cậu không biết nói gì. Chỉ có Phật tổ mới thấu cậu biết ơn thế nào khi được sinh ra và làm con trai của mẹ.
Mẹ kéo tay Gulf. Cậu nhìn cửa tiệm lần nữa, chần chừ chưa muốn đi ngay. Chợt cậu nghe thấy tiếng gọi đằng xa: "Này chàng trai, có phải cậu đến lấy bánh không?"
Một người đàn ông có vóc dáng béo lùn với khuôn mặt phúc hậu vừa đi vừa chạy từ phía trước đến gần chỗ cậu. Hóa ra là ông chủ tiệm.
Gulf mừng quýnh hỏi: "Xin lỗi bác, cháu đến muộn, cháu gọi điện cho bác mãi mà không được."
Ông chủ cười xuề xòa: "Điện thoại của tôi bị hỏng, mang đi sửa từ chiều. Tôi vừa ra ngoài có chút chuyện."
"Ồ, ra vậy! Cháu cứ sợ bác đã đóng cửa tiệm rồi."
"Thì như cậu thấy đấy, tôi đã đóng cửa tiệm rồi, nhưng tôi vẫn chờ cậu. Tôi biết người được tặng chiếc bánh này hẳn phải là người rất quan trọng với cậu, vì thế tôi không muốn cậu lỡ hẹn. Nào, vào đây, chàng trai! Bánh của cậu đã sẵn sàng và đang ở bên trong."
Gulf nhanh chân theo ông chủ vào quán.
Bà Traipipattanapong đẩy chồng vào trong ô tô và giục ông khởi động xe về nhà.
Bester lấy điện thoại di động trong túi ra bấm số: "Này Boss, cậu đang ở đâu đấy? Vẫn ở nhà Mew à? Sắp về rồi à? Ấy, đừng về vội, chờ ở đấy đã nhé, nửa tiếng nữa tôi qua. Có màn hay lắm, cậu cứ ở yên đó, rồi chút quay video cùng tôi." Một người làm quản lý lâu năm như Bester đã ngửi thấy mùi thương mại. Anh ta biết làm thế nào để thu hút được fan. Những cặp đôi khác phải cố tình tạo hiệu ứng, riêng cặp đôi này... chà chà... anh ta nhàn nhã biết bao nhiêu. Hai người họ còn phải bên nhau ít nhất một năm rưỡi nữa. Trong một năm rưỡi này, họ càng tạo được hiệu ứng gắn kết càng tốt, như thế sẽ khiến fan càng phấn khích.
Gulf hớn hở mang chiếc bánh cá hồi trở ra. Chiếc bánh xinh xắn y như tưởng tượng của cậu. Anh Bester đã gọi sẵn một chiếc taxi, đang định chui vào trong xe, cậu chợt thấy có ai đó níu tay cậu lại. Một giọng nói non nớt vang lên bên tai: "Chú ơi, chú mua giùm con trái bóng đi chú, bóng đẹp lắm nè! Chú muốn tặng quà sinh nhật cho cô phải không ạ? Mua thêm trái bóng này tặng cô, chắc cô thích lắm đấy!"
Gulf cúi xuống nhìn, thấy một cô bé chừng bảy, tám tuổi đang cầm chùm bóng bay chào mời. Băng Cốc là thành phố về đêm, mười một, mười hai giờ chưa thể gọi là quá khuya, nhất là ở con phố vốn nhộn nhịp như con phố này. Nhưng một em bé mới bảy, tám tuổi sao vẫn còn lông bông giữa đường vào giờ mà hầu hết trẻ em đều phải lên giường đi ngủ? Cô bé có mái tóc dài, rối bù, đôi mắt trong veo, sao lại giống mắt anh đến thế? Cậu động lòng trắc ẩn, ngồi xổm xuống hỏi: "Sao em biết anh sắp tặng sinh nhật?"
Cô bé thấy cậu xưng "anh", liền đổi giọng tắp lự: "Thì anh cầm bánh sinh nhật trên tay đó thôi! Oa, chiếc bánh tuyệt quá, em cũng muốn có một chiếc bánh sinh nhật bằng cá hồi như thế! Chị ấy thật hạnh phúc! Thế anh mua cho em một trái bóng bay nhé, rẻ lắm nè!"
"Anh mua hết cả chùm bóng thì em sẽ về nhà ngủ luôn phải không?"
"Vâng ạ! Em buồn ngủ lắm rồi, nhưng ngày nào cũng phải bán hết chùm bóng mới được về nhà. Anh mua cả chùm bóng, em để rẻ cho, chỉ 250 Baht thôi. Để em kết mấy trái bóng nhỏ quanh trái bóng to giùm anh nhé, trông sẽ rất đẹp mắt cho xem!"
Gulf cười méo mó, trong ví cậu chỉ có đúng 100 Baht, cậu gãi đầu gãi tai quay sang anh Bester. Bester nhìn biểu cảm của cậu bé nhà mình, cười ngoác miệng đến tận mang tai chế giễu, rồi cũng rút ví cho cậu vay tiền.
Cô bé nhận tiền, cất cẩn thận vào túi áo trong. Như chợt nhớ ra điều gì, cô bé lại lấy một cây bút từ chiếc túi nhỏ đeo bên mình và bảo: "Này, anh viết đi! Đây là bút chuyên viết trên bóng bay đấy! Anh viết lời chúc lên bóng bay, chị ấy sẽ càng cảm thấy mình đặc biệt hơn."
Gulf cầm bút, nắn nót viết một dòng chữ lên bóng bay: "Happy birthday na krup Kun pee!"
Cô bé tròn xoe mắt tò mò nhìn theo từng nét bút của Gulf. Thấy Gulf viết xong, cô bé ngẩng đầu hỏi bằng giọng ngạc nhiên: "Ơ? Anh tặng sinh nhật cho anh trai ạ? Thế mà em cứ tưởng anh tặng cho bạn gái."
Nhìn cô bé gãi đầu gãi tai, Gulf chỉ mỉm cười không đáp. Cậu mau chóng ra xe, bây giờ đã quá khuya rồi.
Sau khi cả hai yên vị ở trong xe, chiếc xe liền chuyển bánh. Anh Bester cười chọc: "Sao hả? Định tặng bóng bay cho công chúa nào thế?"
"Công chúa ngủ trong rừng đang chờ hoàng tử đến đánh thức anh ạ!"
"Đánh thức bằng một nụ hôn hả? Ha ha ha..."
Gulf đỏ mặt, ngó lơ ra ngoài cửa sổ xe. Anh Bester đọc địa chỉ cho tài xế, chính là địa chỉ nhà anh mà cậu luôn ghi nhớ trong đầu. Ồ, hóa ra không chỉ mẹ mà anh Bester cũng biết hết tâm tư của cậu. Liệu người ấy có biết không?
Xe dừng lại trước cửa nhà anh, tự dưng cậu lại thấy hồi hộp lạ lùng, cậu chưa làm thế này bao giờ. Mừng sinh nhật của mọi người, cậu chỉ mua món quà nhỏ, thân thiết lắm mới đi ăn cùng nhau. Cậu không phải người lãng mạn để nghĩ ra những trò làm vui lòng người khác, nhưng bao nhiêu lãng mạn cậu có, cậu đều gom hết cho anh.
Anh Bester mở cửa xe, bấm chuông cửa. Còn cậu, tay phải cầm bánh, tay trái cầm chùm bóng. Chùm bóng lùng nhùng làm cậu thấy thật vướng víu chân tay.
Anh Boss ra mở cửa. Cửa nhà mở thật rộng cho cậu cùng chùm bóng bay dễ đi vào. Qua lớp kính, cậu thấy anh đứng ở trong nhà, áo thun đen, quần soóc, trông anh giản dị như những lần cậu nhìn thấy qua webcam khi hai người gọi facetime.
Anh chạy ra mở cửa kính, hỏi bằng giọng ngạc nhiên quá đỗi: "Sao em lại đến đây?"
Một niềm hưng phấn trào dâng, cậu biết mình đã thành công. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào khiến nỗi hân hoan trong lòng lại cất lên thành tiếng hát: "Happy birth day to you! Happy birthday to you..." Cậu chỉ hát bài hát mừng sinh nhật này lúc cậu còn nhỏ, từ khi biết xấu hổ, cậu không còn hát vang bài này cho bất kỳ ai vào ngày sinh nhật nữa. Thế mà hôm nay... Nhưng không sao, với cậu, anh luôn là ngoại lệ.
Mew bước hẳn ra ngoài, đóng cửa lại. Anh chắp tay ước nguyện, rồi thổi nến. Anh đưa mắt nhìn Gulf, cậu vẫn mặc nguyên bộ quần áo vest màu trắng lúc tham gia sự kiện, gương mặt thoáng nét mệt mỏi, nhưng nụ cười thật tươi tắn. Cậu bé này... Anh cảm động thật rồi! Anh khẽ đưa tay chạm vào cánh tay cậu, dịu dàng hỏi: "Em mệt không?" Cậu cười lỏn lẻn: "Không mệt lắm ạ!" Sao có thể không mệt cơ chứ? Dẫu đang tuổi thanh niên, nhưng làm việc từ sáng sớm đến đêm khuya, sao có thể không mệt. Anh thật sự muốn ôm cậu bé ấy vào lòng, vuốt ve lưng của cậu, hôn lên trán, lên mắt cậu và nói với cậu rằng: "Cảm ơn em và anh yêu em!" Nhưng tất cả những gì anh có thể làm là kéo tay cậu vào trong nhà. Ở nhà còn bố mẹ, còn Boss, còn Bester nữa... anh phải chừa một lối cho cậu lùi bước...
Nhờ Chopper, không khí ngượng ngập ban đầu giữa hai người cũng tan dần. Bố mẹ trở về phòng riêng. Boss cũng ra về. Bester ý nhị bảo: "Thôi, anh có việc phải đi trước, khi nào em về thì gọi xe sau nhé!" Thành ra giờ này chỉ còn hai người và Chopper. Người ta vẫn bảo chó là loài có linh tính, dường như cu cậu cảm nhận được mối đe dọa từ người này nên liên tục tỏ thái độ không ưa. Nó biết anh có thiện cảm đặc biệt với người này, thậm chí tình cảm ấy sâu sắc hơn dành cho nó nhiều lần. Thế nên nó ngúng nguẩy, sủa nhặng lên, mặc cho Gulf ra sức lấy lòng. Mew thấy buồn cười vì thái độ của chú cún cưng nhà mình, cũng buồn cười vẻ sợ sệt chú cún cưng của Gulf. Nhưng càng ra sức cho họ làm quen với nhau thì càng thất bại, chú cún cưng bực mình cắn ngón tay Gulf. Nhìn Gulf giật phắt tay lại, anh vội vàng cầm tay cậu lên xem. Một dấu răng nhỏ in trên ngón tay áp út.
Gulf kêu lên: "Ui, nó không thích em, nó cắn em kìa! Lần sau em không đến chơi nữa đâu!"
Giọng nũng nịu của Gulf làm trái tim anh mềm nhũn, sao cậu ấy không biết mình dễ thương đến mức nào mà cứ liên tục khiến anh muốn vượt rào thế này?
Anh mỉm cười: "Nó bắt đầu thích em rồi mà, em đến chơi vài lần nữa là quen ngay thôi."
"Thôi, em sợ lắm!"
"Ha ha! Thế để anh ôm Chopper vào chuồng, đã quá giờ ngủ của nó rồi, mọi ngày nó luôn đi ngủ lúc chín giờ tối. Ngoan lắm, không hư như em đâu!"
Cậu bĩu môi: "Hứ, em hư thế đấy!"
Anh dí ngón trỏ vào trán cậu đầy yêu thương, rồi đứng dậy ôm Chopper vào ngôi nhà riêng của nó.
Lúc quay trở ra, thấy Gulf đang ngồi ngẩn ngơ ngắm mấy bức ảnh của anh trên tường. Anh hỏi: "Em xem gì thế? Người thật đây này, ngắm ảnh làm gì?"
"Người thật không đẹp trai bằng ảnh ha ha..."
Anh không chấp nhặt câu nói đùa của cậu, bước đến tủ quần áo, lựa một bộ đưa cho Gulf: "Tối nay ngủ lại đây nhé! Em đi tắm đi, cả ngày mệt rồi."
Cậu ngượng ngùng, không cầm bộ quần áo: "Không, em chơi thêm chút nữa thôi, rồi về..."
"Muộn rồi, mà ngày mai lại có hoạt động công đức ở Đền gần nhà anh nữa, em ngủ đây cho tiện."
Thấy cậu vẫn ngần ngừ, anh mỉm cười, xoa đầu cậu: "Cho em ngủ trên giường, anh ngủ sô pha ngoài phòng khách, được chưa?"
"Không, em ngủ ngoài sô pha, anh cứ ngủ trong phòng anh thôi."
"Ừ! Được rồi, cậu bé, giờ thì em cầm quần áo và đi tắm đi! Ngoan!"
Gulf cầm quần áo của anh vào phòng tắm. Cửa phòng khép lại, cậu đưa bộ quần áo lên mũi ngửi, đều là mùi hương của anh, mùi hương mà cậu đã quen thuộc bao lâu nay. Chút nữa thôi, cậu sẽ mặc nó lên người, mùi hương của anh sẽ quấn quanh người cậu, giống như vòng tay anh...
Dòng nước ấm chảy dọc cơ thể, xóa tan hết mệt mỏi, nhưng không thể làm dịu bớt độ nóng trên má, trên cổ, trên tai cậu. Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà anh, thế mà cậu dám ở lại phòng riêng của anh... đêm nay... chắc chẳng có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ? Cậu cố gắng ép bản thân đừng suy nghĩ lung tung, vậy mà đầu óc không nghe sai bảo, cứ liên tưởng đến bờ môi anh, vòng tay anh, khuôn ngực anh... Từ bao giờ cậu lại nhung nhớ anh đến vậy? Cậu có thể nhớ rõ bờ môi anh lướt trên môi cậu như thế nào, vòng tay anh siết quanh người cậu ấm áp và dịu dàng ra sao, và cả vầng ngực kia nữa, cậu cảm nhận được sự rắn chắc của nó mỗi khi anh ôm cậu vào lòng. Từ bao giờ cậu lại có phản ứng với cơ thể của anh vậy? Cậu không thể cưỡng lại nụ hôn của anh, không thể cưỡng lại bàn tay của anh, càng không thể cưỡng lại mùi hương tỏa ra từ cơ thể anh. Tất cả giống như ma lực dẫn dắt cậu vào thế giới kỳ lạ nhưng đầy nguy hiểm. Anh giống như thuốc phiện vậy, biết không nên dây vào nhưng không thể cưỡng nổi sự quyến rũ của nó. Cứ thế cậu sa ngã dần, sa vào con đường yêu anh không lối thoát, sa vào độc đạo chỉ có đường tiến, không có đường lui. Nhưng cậu cam tâm tình nguyện, cậu sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được hưởng cảm giác bình yên bên người đàn ông ấy. Mọi thứ ư? Có nên bao gồm cả thân thể này? Nghĩ đến đó, cả người cậu nóng bừng, cậu tự thấy mình thật hết thuốc chữa.
Gulf lau khô người, mặc quần áo đi vào trong phòng. Không như tưởng tượng phong phú của cậu, chiếc giường trống trơn, chăn chiếu đã được trải phẳng phiu, nhưng không thấy anh đâu. Cậu rón rén bước ra ngoài phòng khách, anh đang nằm thu mình trên chiếc ghế sô pha với tấm chăn mỏng đắp ngang bụng, mắt nhắm như đang thiêm thiếp ngủ.
Cậu lại gần khẽ lay anh dậy: "Mew, dậy đi, vào giường ngủ, để em ngủ đây cho!"
Anh mở mắt, biếng nhác đáp: "Em cứ ngủ trong đó, anh ngủ đây được rồi!"
"Đã thỏa thuận trước rồi cơ mà?"
"Thỏa thuận gì chứ, người em dài thế, ngủ sô pha không thoải mái, mà hôm nay em bận rộn cả ngày rồi."
"Người anh cũng dài mà!"
"Vẫn ngắn hơn em ba phân."
Cậu bật cười khúc khích, rất hiếm khi anh chịu công nhận sự thật này.
"Thôi nào, vào trong giường ngủ đi, em ngủ đây không sao mà."
Anh nhắm mắt không tiếp lời cậu. Cậu biết đây là dấu hiệu anh muốn kết thúc cuộc đối thoại. Cậu đành xuống nước: "Thế thì ngủ chung trên giường vậy."
Anh mở mắt, không nói câu thứ hai, ôm chăn đi thẳng vào giường. Gulf nhìn theo, không hiểu sao cậu có cảm giác mình vừa mắc bẫy, nhưng vẫn lẽo đẽo đi theo anh.
Cậu tần ngần đứng bên giường, không biết nên làm gì mới phải. Anh vỗ vào phần giường trống bên cạnh, bảo: "Nằm xuống đây, gần anh này!"
Thấy cậu vẫn không có phản ứng gì, anh nhỏm dậy, kéo tay cậu ngồi xuống giường.
"Ngại gì thế? Cũng đâu phải lần đầu tiên ngủ với nhau."
"Anh này..."
"Trêu em thôi, nào, nằm xuống đây, anh không làm gì em đâu mà sợ."
"Ai sợ anh?"
"Thế thì nằm xuống đây!"
Cậu khẽ khàng ngả lưng xuống giường, nằm thẳng đơ, không dám động đậy. Tuy đây không phải lần đầu tiên cậu ngủ chung với anh, thậm chí có lần anh và cậu còn ôm nhau ngủ. Nhưng không khí hôm nay ám muội đến mức cậu thấy việc ngủ chung vốn rất bình thường giữa anh và cậu lại trở nên vô cùng bất thường.
"Dịch lại đây! Sao em nằm xa thế?"
"Giường anh rộng thế này, nằm sát nhau làm gì cho nóng."
Anh bật cười, không đáp, di chuyển đến gần cậu hơn. Cậu thấy hơi ấm tràn sang cơ thể cậu, rồi vòng tay anh quấn quanh eo cậu, bàn tay anh xoa xoa bụng cậu, anh cười bảo: "Ừm, bé mỡ vẫn tuyệt nhất, thật ngoan, không giống em, bảo mãi chẳng nghe lời." Vừa nói anh vừa kéo cậu lại gần anh hơn. Người cậu dán sát vào người anh. Tim cậu đập thình thịch, cảm giác thân quen này... cậu không sao quên được...
Anh rúc mặt vào cổ cậu thì thầm: "Lâu lắm mới ôm em." Tóc anh dụi vào da cậu buồn buồn, ngưa ngứa, cậu khẽ nhích cổ sang một bên né tránh.
Anh ngẩng đầu hỏi: "Em không thoải mái à?"
"Nhột quá!"
Anh phì cười, cố tình dụi đầu vào cổ vào ngực cậu, rồi nhỏm đầu dậy trêu chọc: "Em nói dối, em đâu có biết nhột."
Trong đêm, ánh mắt anh sâu thẳm, trái tim cậu bỗng nhiên lạc nhịp, rõ ràng anh đang trêu đùa, mà cậu không hề thấy buồn cười, chỉ thấy xốn xang khó tả. Cậu quay đi cố giấu cảm giác bối rối.
"Sao thế? Sao em lại quay đi?" Anh vừa nói vừa đưa tay xoay mặt cậu lại.
Cậu bất đắc dĩ nhìn anh, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cậu bắt gặp sự thảng thốt trong mắt anh. Dường như anh đã nhận ra sự lúng túng xen lẫn khao khát khó nói thành lời của cậu. Anh không nói gì, chăm chú nhìn cậu, lát sau anh thở dài, nằm xuống, nhẹ giọng bảo: "Em giống như thuốc phiện vậy!"
"Dạ?" Cậu hỏi không phải bởi cậu chưa nghe rõ lời anh nói mà là bởi cậu quá bất ngờ khi anh cũng coi cậu giống như thuốc phiện.
"Em giống như thuốc phiện ấy, nhúng vào là nghiện, biết độc mà cai lại quá đau khổ."
"Sao anh phải cai?" Cậu hỏi khẽ.
"..."
"Sao không để chúng ta cùng nghiện?"
Anh ngạc nhiên quay sang nhìn cậu: "Em cũng bị nghiện?"
"Ừm! Hết thuốc chữa..."
Còn chưa nói dứt câu, cậu chợt thấy một luồng sức mạnh ập xuống người cậu, đè nghiến lấy cậu, siết cậu đến nghẹt thở. Rồi môi anh tìm đến môi cậu, không cho cậu có thời gian chuẩn bị. Cậu cuống quýt đón lấy môi anh, hôn đáp lại anh. Nếu nói nụ hôn giữa đàn ông với đàn bà là dịu dàng, say đắm, thì nụ hôn giữa hai người đàn ông là hoang dại, cuồng si. Anh và cậu quấn lấy nhau, bàn tay anh lùa vào tóc cậu, giữ đầu cậu thật chặt, kéo về phía mình. Cánh tay cậu ôm cứng lấy lưng anh, các ngón tay ấn sâu vào da thịt anh. Cậu nhớ anh, nhớ cảm giác này quá đỗi, cái cảm giác giày vò cậu biết bao lần trong mơ. Lần nào mơ, cậu cũng cố gắng hình dung ra cảm giác chân thật, nhưng khi tỉnh giấc, tất cả chỉ là trống rỗng. Giờ đây, cảm giác ấy thật rõ ràng, cậu phải trân trọng giây phút này! Nụ hôn như kéo dài đến bất tận, mãi đến khi anh tách khỏi môi cậu, cậu vẫn quyến luyến rướn mình lên muốn hôn tiếp. Anh đè cậu nằm xuống, mỉm cười dịu dàng, khẽ chạm môi lên mũi cậu, lướt dần lên mắt, rồi lên trán cậu. Nụ hôn êm ái dần trở nên nóng bỏng hơn khi trườn xuống tai cậu, môi anh nhẹ nhàng ngậm vành tai cậu, cảm giác ấm nóng khiến cậu muốn nổ tung. Bất chợt cậu nghe tiếng anh thì thầm: "Gulf, nói cho anh biết, nếu yêu em, anh phải làm gì?" Cậu ngơ ngác không hiểu tại sao anh lại hỏi câu ấy khi hai người còn đang say sưa trong men tình. Cậu không còn khả năng tư duy, mà ngay cả khi còn khả năng tư duy thì cậu cũng không biết nên trả lời câu hỏi ấy như thế nào, vì thế cậu rướn người lên hôn anh thay cho lời đáp. Môi lưỡi hai người lại quyện vào nhau, dồn đuổi nhau không ngừng. Nụ hôn trở nên nóng dần, nóng đến mức cậu cảm thấy một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng, xuống thẳng cội nguồn sinh mệnh của cậu. Cậu cũng cảm thấy có thứ gì đó của anh bừng tỉnh dậy, chạm vào đùi cậu. Đàn ông là vậy, nếu bị kích thích, sự thay đổi sẽ xảy ra chỉ trong một vài giây, có điều cậu chưa bao giờ nghĩ mình lại có phản ứng với đàn ông, không đúng, quả thật cậu chưa bao giờ có cảm giác này với đàn ông, cậu chỉ có với anh. Tại sao như vậy thì cậu không lý giải được, cơ thể đó rõ ràng hoàn toàn giống cậu, không hề mềm mại như con gái, nhưng lại vô cùng kích thích cậu. Cảm giác của cậu phiêu du theo nụ hôn của anh, theo đôi bàn tay của anh. Bàn tay anh dịu dàng mà mạnh mẽ vuốt ve từ vai, xuôi dọc cánh tay cậu, trôi dần xuống vùng bụng. Anh luồn tay vào trong áo vuốt ve bụng cậu. Đã bao lần anh xoa xoa, nặn bóp bụng cậu, nhưng hoàn toàn không giống bây giờ, cảm giác vuốt ve khiến từng tế bào thần kinh của cậu chết lịm, cậu khẽ hé môi thở gấp. Bàn tay anh tiếp tục di chuyển dần lên trên, dọc theo từng dóng xương sườn, rồi men theo xương ức, những ngón tay anh nhẹ nhàng xoay quanh cơ ngực cậu, thu hẹp dần khoảng cách của vòng tròn, rồi chạm vào điểm nhạy cảm trên ngực cậu. Cậu giật mình choàng mở mắt. Cảm nhận được sự hốt hoảng của cậu, anh dừng tay, cúi đầu hôn khẽ lên đôi mắt cậu, hôn cho đến khi hai hàng mi ấy yên ắng khép lại. Bàn tay anh lại tiếp tục công việc dang dở, cậu đắm chìm vào đam mê, mặc cho tay anh muốn làm gì thì làm trên cơ thể mình. Những nụ hôn liên tiếp rơi xuống mặt cậu, cổ cậu, hai cánh tay của cậu và rơi xuống khuôn ngực cậu. Cậu cảm thấy mình trôi dần trôi dần về nơi vô định, cậu không biết đó là nơi nào, chỉ biết nơi đó khiến cậu cảm thấy ngất ngây. Cậu thậm chí không biết anh đã cởi bỏ áo của anh và áo của cậu từ khi nào. Mãi đến khi anh đưa tay kéo quần ngủ của cậu xuống, ý thức mới loáng thoáng trở lại với cậu, định kháng cự nhưng môi anh lại đè lên môi cậu, hôn riết, lưỡi anh khuấy đảo, áp sát lưỡi cậu, không cho phép cậu kháng cự. Cậu lại lần nữa để mình trôi về miền hư vô...
- Hết phần 3 -
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro