Chap 2: Sân khấu đầu tiên

Cánh cửa lớn từ từ mở ra, để lộ một không gian rộng lớn - nơi lần đầu tiên 60 thực tập sinh từ khắp nơi trên thế giới tụ họp. Ánh sáng trắng đổ xuống sàn, phản chiếu bóng dáng háo hức, hồi hộp xen lẫn lo lắng của những gương mặt trẻ tuổi. Mỗi người bước vào với một ước mơ, một khát khao cháy bỏng - và nỗi bất an chưa biết trước được điều gì.

Trong dòng người đang bước vào, Xiong và Shen xuất hiện. Không rực rỡ, không ồn ào - chỉ là hai bóng dáng quen thuộc sánh bước bên nhau, nổi bật bởi sự tự nhiên của chính họ. Shen với dáng vẻ năng động, ánh mắt sáng rỡ quét quanh căn phòng lạ lẫm, còn Xiong trầm ổn hơn, bước đi vững vàng như thế chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì sắp xảy ra.


Shen và Xiong lập tức hòa vào dòng người đang dần ổn định vị trí. Shen bắt chuyện với Kohi, một thực tập sinh người Hàn Quốc mà cậu vô tình đứng gần. Những câu chào hỏi đơn giản, nhưng đầy năng lượng khiến không khí giữa họ trở nên gần gũi một cách tự nhiên. Cùng lúc đó, Xiong cũng khéo léo trò chuyện với những thí sinh khác, vừa làm quen vừa tìm hiểu thêm về họ. Dù vậy, ánh mắt của Xiong và Shen thỉnh thoảng lại chạm nhau giữa đám đông -- như một thói quen. Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là sự hiện diện của người kia luôn khiến cả hai yên tâm hơn trong môi trường mới.


Khi những cuộc trò chuyện vẫn đang rôm rả, ánh sáng trong phòng bất ngờ tối lại, kéo theo một khoảng lặng ngắn.
Một giọng nói vang lên rõ ràng:
"Tiệc chào mừng Chuang Asia season 2... chính thức bắt đầu!"


Tấm rèm lớn trước mặt họ rơi xuống, để lộ một sân khấu rực rỡ ánh đèn.
Tiếng "ồ" ngạc nhiên bật ra từ khắp nơi, ánh mắt các thí sinh lập tức đổ dồn về phía trước -- vừa tò mò, vừa háo hức chờ đợi những điều chuẩn bị xảy ra.

Giọng nói từ chương trình tiếp tục:

"Bây giờ, sân khấu trung tâm đã sẵn sàng. Người dũng cảm sẽ được tận hưởng thế giới đầu tiên. Bạn có 30 phút để tỏa sáng và thể hiện bản thân. Đây không chỉ là một buổi trình diễn tài năng. Hôm nay bạn sẽ tìm được đối tác của mình trong vòng thử giọng. Đừng ngần ngại. Hãy tạo ra màn trình diễn xứng đáng."


Thông báo kết thúc, 60 thí sinh vẫn còn chần chừ, đứng im tại chỗ, ánh mắt liên tục nhìn nhau như dò hỏi. Không ai chủ động bước lên sân khấu đầu tiên. Mãi đến khi Yao Zihao tiến lên, tự tin cầm mic bắt đầu phần rap khuấy động không khí, bầu không gian mới thật sự sôi động. Những tràng pháo tay rộn ràng khắp nơi, kéo theo sự hứng khởi lan rộng trong căn phòng. Một vài thí sinh khác cũng bắt đầu bước lên sân khấu, tự tin thể hiện tài năng của mình, khiến không khí dần trở nên náo nhiệt và đầy sắc màu.


Shen đứng dưới sân khấu, ánh mắt sáng rỡ khi chứng kiến những phần trình diễn đặc sắc. Cậu không giấu được sự hào hứng trước những màn biểu diễn đầy cá tính và sáng tạo, thỉnh thoảng còn vỗ tay theo nhịp, bật cười thích thú và thậm chí còn lắc lư theo nhiều đoạn nhảy sôi động, hoàn toàn hòa mình vào bầu không khí đầy năng lượng xung quanh.


Xiong thì khác. Anh lùi lại, lặng lẽ quan sát. Anh nhìn từng người một, không chỉ thấy họ trên sân khấu, mà còn đang phân tích điểm mạnh – điểm yếu, cách họ tương tác, khả năng họ phối hợp với người khác. Trong đầu Xiong, cái tên đầu tiên đã rõ ràng: Shen. Nhưng anh vẫn đang tìm kiếm thêm. Anh biết, để tiến xa, họ cần một đội hình cân bằng.


30 phút trôi qua nhanh chóng, âm nhạc dừng lại. Giọng nói từ chương trình lại vang lên lần nữa:

"Tiếp theo, hãy đến với thời gian tự do lập nhóm. Các bạn có 30 phút để trao đổi, hoàn thiện đội hình và gửi danh sách thành viên cuối cùng."

Không khí trong phòng lập tức trở nên xôn xao. Những thí sinh không lên sân khấu trước đó thoáng chút lo lắng, ánh mắt len lén quan sát xung quanh, không biết có ai để ý đến mình hay không. Một vài người nhanh chóng tìm đến những gương mặt quen biết, trao đổi gấp gáp. Một số khác thì còn do dự, phân vân chưa biết nên chọn ai.


Giữa khung cảnh ấy, Xiong bước thẳng đến Shen.

"Hợp tác không?" - Anh hỏi, ánh mắt không giấu được vẻ chân thành.

Shen hơi sững lại một chút rồi mỉm cười: " Được thôi."

Xiong nói thêm, giọng nhẹ nhưng dứt khoát: “Tôi đang để ý đến KK và David. Hai người đó có phong thái sân khấu tốt. Nếu tụi mình kết hợp, sẽ rất ổn.”

Shen gật đầu, tán thành ngay.

Thế là Shen và Xiong tiến đến chỗ KK và David, nói vài câu ngắn gọn nhưng đầy thiện chí. Chẳng cần thuyết phục nhiều, hai người nhanh chóng đồng ý.

Khi nộp phong bì ghi danh sách thành viên vào chiếc hộp màu trắng ở trung tâm, họ nắm tay nhau chạy một vòng quanh chiếc hộp ấy như thể ăn mừng chiến thắng đầu tiên. Shen và Xiong đứng cạnh nhau, tay trong tay. Bàn tay họ không buông ra dù vòng chạy đã dừng lại. Họ nhìn nhau, không nói gì. Nhưng trong ánh mắt ấy có một lời hứa không cần thốt thành tiếng.

Nhóm của họ có 10 ngày luyện tập cho buổi trình diễn trước ban giám khảo. Họ chọn bài hát sau vài giờ tranh luận: “Bite Me” – một ca khúc mang phong cách trưởng thành, sắc sảo và gợi cảm. Bài hát đó phù hợp – như một thông điệp thầm kín: “Chúng tôi đã sẵn sàng chiến đấu.”

Tên nhóm được chọn vào phút cuối cùng – “First Blood”. Một cái tên nghe như chiến binh, máu lửa, nhưng cũng là lời tuyên bố: chúng tôi đến để giành lấy hạng A.

Công việc tiếp theo là phân công nhiệm vụ. Xiong được chọn làm trưởng nhóm - không phải vì anh nổi bật hay nói nhiều, mà bởi sự  lặng lẽ đáng tin. Anh là người duy nhất có thể gắn kết mọi người lại với nhau trong những lúc căng thẳng nhất.

"Chúng ta cần một tiết mục chặt chẽ, có chiều sâu và không ai bị lu mờ." - Xiong mở lời khi cả nhóm ngồi thành vòng tròn trong phòng tập.

Anh bắt đầu chỉ định:
"David sẽ mở đầu - giọng của cậu lôi cuốn. Phần điệp khúc, Shen và tôi sẽ cùng thể hiện. Shen, cậu có khả năng biểu cảm tốt và giọng hát trưởng thành, điều này sẽ là yếu tố tạo nên điểm nhấn cho bài. Còn tôi sẽ giữ vững nhịp và nâng đỡ phần cao trào. Phần giữa sẽ là của KK. Giọng cậu có một màu sắc rất đặc biệt. Đây sẽ là cơ hội để cậu thể hiện sự độc đáo trong chất giọng của mình."

Cả nhóm đều gật đầu đồng ý, ai cũng cảm thấy sẵn sàng cho buổi luyện tập - một khoảng thời gian căng thẳng nhưng cũng đầy kỷ niệm khó quên.

---
Tối hôm đó, khi buổi luyện tập kết thúc và các thành viên đã giải tán, Shen vẫn ở lại trong phòng tập, tiếp tục luyện tập một mình. Mặc dù vừa tập cùng cả nhóm, nhưng cậu vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn giọng hát của mình, nhất là ở những đoạn cần chuyển giọng nhanh. Cậu cau mày, tay đặt lên ngực, cố gắng kiểm soát từng nhịp thở.

"Cậu vẫn ở đây à?" - giọng của Xiong vang lên phía sau.

Shen quay lại, thấy Xiong đang bước vào, tay cầm theo chai nước.

"Anh thấy rồi sao?" - Shen hỏi nhỏ.

"Ừ. Cậu đang cố gắng quá mức." - Xiong ngồi xuống cạnh cậu. "Đừng nghĩ phải gồng mình để theo kịp người khác. Cậu chỉ cần là chính mình - tôi sẽ giúp cậu."

Shen không trả lời. Cậu nhìn sang Xiong, lần đầu tiên trong ngày, ánh mắt như được ai đó làm dịu lại. Họ bắt đầu luyện riêng - không tiếng than vãn, chỉ còn âm nhạc và những điều chưa nói thành lời.

Buổi sáng hôm diễn ra buổi biểu diễn, cả nhóm đã có mặt tại phòng chuẩn bị từ sớm. Stylist của chương trình đã chọn sẵn trang phục cho từng người dựa trên phong cách của bài hát và khí chất riêng của mỗi thành viên. Căn phòng rộn ràng tiếng máy sấy tóc, tiếng máy uốn tóc,... Xen lẫn cả sự căng thẳng khó giấu trước giờ lên sân khấu.

Shen đang loay hoay điều chỉnh lại trang phục và mic headset - thì ánh mắt cậu vô tình lướt qua và dừng lại.

Xiong vừa bước ra khỏi phòng thay đồ.


Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen chất liệu satin mỏng nhẹ, ôm chặt lấy thân người. Phía dưới là quần tối màu có đường cắt may tinh tế, kết hợp với đôi boots da khiến dáng người vốn cao ráo của Xiong càng thêm quyến rũ.Đôi khuyên tai bạc nhỏ càng làm tăng cảm giác sắc lạnh, nhưng lại vừa đủ tinh tế.


Xiong lúc đó... không giống những gì Shen từng thấy trước đây. Không còn là chàng thực tập sinh trầm lặng và có phần kín đáo – giờ đây, anh toát ra một vẻ thu hút khó cưỡng, vừa sắc lạnh vừa cuốn hút, như thể ánh sáng sân khấu đã chọn anh từ trước.


Shen đứng im. Không nói gì, nhưng ánh mắt cậu dừng lại lâu hơn thường lệ. Một cảm giác choáng ngợp lướt qua – không chỉ đơn thuần là rung động, mà là sự ấn tượng mạnh mẽ. Đẹp đến mức khiến người ta không thốt nên lời.


Chiếc áo ấy... – Shen thầm nghĩ – ... ôm sát lấy cơ thể, tôn lên từng đường nét rõ ràng. Thật không ngờ anh ấy lại hợp với phong cách này đến vậy.

Dường như cảm nhận được ánh mắt đang dừng lại trên mình, Xiong khẽ quay sang. Chỉ một giây chạm mắt thoáng qua, nhưng cũng đủ khiến Shen giật mình. Cậu vội vàng quay đi, giả vờ chăm chú kiểm tra lại mic.

"Gì thế?" – giọng Xiong vang lên, đều đều, như thể đã thấy hết mọi biểu cảm vừa rồi.

"Không có gì." – Shen đáp, vẫn nhìn vào gương – giọng cố giữ bình thản. "Bộ đồ đó... hợp với anh thật đấy."


Xiong không đáp. Chỉ khẽ cười. Không phải nụ cười trêu chọc hay kiêu ngạo – mà là một nụ cười dịu dàng, rất khẽ, chỉ đủ để ai đó để ý mới thấy.


Anh quay lại soi gương, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, chỉnh lại một lần cuối trước khi lên sân khấu. Không cần nhiều lời – nhưng không khí giữa hai người, chỉ trong vài giây ấy, như có gì đó thay đổi.


                             
---
Vòng thử giọng bắt đầu với mở màn ấn tượng của các mentor. Mọi người đồng loạt reo hò cổ vũ khi các mentor thể hiện tài năng trên sân khấu. Sau đó, hai producer của chương trình là The8 và Bambam thông báo một số điều quan trọng, trong đó có việc chỉ có 7 suất debut.


Thông báo này khiến không khí nặng nề, căng thẳng bao trùm. Tất cả các thí sinh đều chìm trong suy nghĩ, cảm giác thời gian bỗng chậm lại.

Đứng ở chỗ ngồi, Shen cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Cậu khẽ nắm chặt hai tay, cố gắng bình tĩnh. Một phần trong cậu không muốn thừa nhận, nhưng áp lực thật sự quá lớn. Chỉ có 7 suất thôi sao?

Shen nhìn quanh, nhận ra những ánh mắt căng thẳng của những thí sinh khác. Có người cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng không có để nhận ra sự lo lắng trên mặt họ. Cậu nhìn sang Xiong, người luôn mang vẻ mặt kiên định, nhưng lần này không giấu được sự căng thẳng. Ánh mắt Xiong sắc bén như thường lệ, nhưng lại ẩn chứa chút dao động khó giấu.


Xiong quay sang nhìn Shen, đôi mắt nâu đậm không rời khỏi cậu. Cảm nhận được sự lo lắng trong mắt Shen, Xiong khẽ hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói:

"Đừng lo. Chúng ta có thể sẽ làm được.


Lời nói của Xiong như một liều thuốc an thần, khiến Shen cảm thấy vững tâm hơn. Dù không nói gì thêm, chỉ một câu nói đơn giản ấy đủ để cậu cảm nhận được sự tin tưởng mạnh mẽ từ Xiong. Cậu mỉm cười nhẹ, dù trái tim vẫn đập nhanh, nhưng ít nhất bây giờ cậu không còn cảm thấy quá căng thẳng nữa.


Lát sau, từng nhóm lên biểu diễn. Khi nhóm thứ nhất biểu diễn xong, Bambam cầm mic, nở nụ cười rạng rỡ, nói:

"Tiếp theo, mời nhóm First Blood lên sân khấu!"

Ngay khi họ bước ra khỏi cánh gà,  cả khán phòng trở nên náo nhiệt. Ánh đèn đổ xuống làm nổi bật từng chi tiết trên trang phục biểu diễn được chuẩn bị kĩ càng - sự phối hợp giữa sắc đen, trắng chủ đạo và những chi tiết ánh bạc khiến họ trông vừa mạnh mẽ vừa cuốn hút. Trong khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của nhiều người tập trung vào Xiong.

Âm nhạc vang lên sau phần giới thiệu ngắn gọn.

Từng bước nhảy, từng lời hát, mọi chuyển động hòa quyện như dòng chảy liền mạch. First Blood giờ đây không còn là nhóm mới lập - họ là một đội hình đồng đều, có khí chất, có sức hút. Sự phối hợp ăn ý giữa các thành viên, đặc biệt là trong phần điệp khúc mà Shen và Xiong cùng thể hiện, khiến ban giám khảo phải chú ý. Những ánh mắt gật gù, nụ cười ẩn hiện, và ánh nhìn trao đổi giữa các giám khảo... đủ để hiểu họ đã để lại ấn tượng không hề nhỏ.

Khi tiết mục kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên từ nhiều phía. Ban giám khảo lần lượt đưa ra lời nhận xét.

Tiếp đó, một trong các mentor lên tiếng:

"Xiong, KK, hai em có thể trình diễn riêng một đoạn được không?"


Cả hai thoáng khựng lại. KK mỉm cười lịch sự, lắc đầu: "Em xin phép không trình diễn ngay bây giờ ạ, em cần chuẩn bị thêm một chút."

Xiong cũng gật đầu: "Em cần tháo mic gài ạ"

Ở một góc sân khấu, Shen im lặng quan sát. Dù không nói ra, cậu thật sự muốn được thể hiện. Ánh mắt cậu hơi dao động - vừa tiếc nuối, vừa khao khát được bùng nổ thêm một lần nữa.

Tia Ray bất giác chú ý tới Shen, nửa đùa nửa thật:

"Shen, em có muốn thử thể hiện một phần riêng không?"

Shen ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ. Nhưng rồi cậu gật đầu dứt khoát. Ngoài những giờ luyện tập cùng nhóm, Shen đã âm thầm chuẩn bị một phần trình diễn cá nhân - một bài hát mang phong cách vui tươi, nhẹ nhàng, đối lập hoàn toàn với "Bite Me". Khi giai điệu vang lên, không khí như được nới lỏng, trở nên ấm áp và gần gũi hơn.

Dù vẫn còn một vài chỗ lấy hơi chưa tốt, những nốt cao chưa thật sự chắc chắn, nhưng biểu cảm sinh động và sự đáng yêu tự nhiên của cậu lại khiến khán phòng bật cười thích thú.

Xiong đứng dưới sân khấu, tay vừa tháo mic vừa mỉm cười khi nhìn lên Shen. Cậu không ngờ Shen lại có thể tạo nên một không khí tươi sáng đến vậy – và càng không ngờ bản thân lại bị cuốn vào nét hồn nhiên ấy.

The8 lặng lẽ quan sát, ánh mắt pha lẫn nét buồn cười và một chút thất vọng khó tả. Anh cảm thấy phần trình diễn vẫn thiếu điều gì đó – dù không rõ là gì.

Ngay khi Shen kết thúc, Xiong cũng hoàn tất việc chuẩn bị và bước lên sân khấu. Cậu chọn thể hiện một đoạn nhảy – không quá dài, nhưng đầy kỹ thuật và khí chất. Từng động tác dứt khoát, mạnh mẽ như xé gió khiến Shen chỉ còn biết tròn mắt dõi theo.

"Sao anh ấy lại... cuốn hút đến thế?" - Shen cảm thấy nhịp tim mình lỡ mất một nhịp.

Cuối cùng, thời khắc công bố thứ hạng cũng đến.

Shen được xếp hạng C - thứ hạng thấp nhất nhóm. Dù cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, miệng mỉm cười cảm ơn các mentor, nhưng sâu trong lòng lại là một khoảng trống buốt lạnh. Sự thất vọng, dù được giấu kín, vẫn len lỏi trong ánh mắt.

Bất ngờ hơn, Xiong - người mà ai cũng nghĩ sẽ đạt A - lại chỉ được hạng B.

Shen sững người không thể tin. "Hạng B? Sao lại vậy...?"

Cậu liếc sang, thấy Xiong khẽ nhíu mày. Không giận dữ, chỉ là sự không hài lòng lặng lẽ – như một ngọn lửa âm ỉ. "Anh ấy cũng muốn nhiều hơn, cũng không dễ bỏ cuộc..." – Shen thầm nghĩ, cảm giác ngưỡng mộ trong cậu càng rõ nét.


Những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía Xiong – bất ngờ, nghi ngờ. Nhưng anh chỉ cúi đầu cảm ơn, ánh mắt kiên định, không hề nao núng.

---

Cả nhóm trở về ghế ngồi, Shen và Xiong ngồi cạnh nhau, im lặng.

Âm nhạc tiếp tục vang lên, khán phòng lại rộn ràng, nhưng giữa hai người là một khoảng lặng. Kết quả chưa như mong đợi, cảm giác "chưa đủ" vẫn day dứt.

Shen nhìn lên sân khấu, tay siết lại. “Mình phải cố hơn nữa...”


Xiong ngồi cạnh, ánh mắt vững chãi như ngầm nhắn gửi: "Thất bại không phải là kết thúc."


Ánh đèn vẫn sáng.
Và hành trình, mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro