Ngài Cà Phê và Ngài Sửa Chửa
TÔI nhìn thấy vài thứ. Tôi đến nhà mẹ ở lại vài đêm. Nhưng ngay khi tôi bước lên đầu cầu thang, tôi thì nhìn còn bà thì đang ngồi trên sofa hôn một gã. Bấy giờ là mùa hè. Cửa mở toang. Tivi đang bật. Đó là một trong những thứ tôi nhìn thấy.
Mẹ tôi sáu mươi lăm tuổi. Bà tham gia câu lạc bộ độc thân. Dù thế, cũng khó. Tôi đứng tay đặt trên lan can nhìn gã hôn bà. Bà hôn lại gã, và tivi đang bật.
Giờ mọi thứ ổn hơn. Nhưng hồi đó, khi mẹ tôi hứng tình, tôi thất nghiệp. Con tôi điên, và vợ tôi điên. Nàng cũng hứng tình. Gã được hưởng tình là một kỹ sư hàng không thất nghiệp nàng gặp tại AA. Hắn cũng điên.
Hắn tên là Ross và có sáu con. Hắn đi khập khiễng vì bị thương sau phát súng cô vợ đầu của hắn tặng cho.
Tôi không biết hồi đó bọn tôi nghĩ gì.
Cô vợ thứ hai của hắn đến rồi đi, nhưng chính cô vợ đầu mới là người bắn hắn vì không trả đủ tiền chu cấp. Tôi mong giờ hắn ổn. Ross. Tên hay thế! Nhưng lúc đó thì khác. Hồi đó tôi nhắc đến súng. Tôi nói với vợ mình, "Anh nghĩ anh sẽ mua một khẩu Smith&Wesson." Nhưng tôi không bao giờ làm thế.
Ross là một gã nhỏ con. Nhưng không nhỏ lắm. Hắn để ria và luôn vận áo len cài khuy.
Một cô vợ từng cho hắn vào tù. Là cô thứ hai. Tôi nghe con gái tôi bảo vợ tôi đã đóng tiền bảo lãnh. Con gái tôi, Melody, cũng chả thích thú gì hơn tôi. Chuyện bảo lãnh ấy. Không phải Melody trông chừng gì tôi. Nó chả trông chừng ai trong hai bọn tôi cả, mẹ nó hay tôi, không tất. Chỉ vì có một chuyện quan trọng liên quan đến tiền bạc và nếu tiền để cho Ross, thì Melody sẽ bị hụt đi. Vì vậy Ross nằm trong danh sách của Melody. Ngoài ra, nó không thích mấy đứa con của hắn, mà hắn thì có quá nhiều con. Nhưng nói chung Melody nói Ross cũng tạm.
Thậm chí có lần hắn đoán số cho nó.
TAY Ross này dành thời gian sửa chữa các thứ, khi mà giờ hắn chẳng có việc gì ổn định, Nhưng tôi đã nhìn thấy nhà hắn từ bên ngoài. Một đống hổ lốn. Đồng nát khắp xung quanh. Hai chiếc Plymouth hỏng chỏng chơ ngoài sân.
Trong thời gian đầu diễn ra chuyện giữa họ, vợ tôi bảo gã kia sưu tầm xe hơi cổ. Đó là từ của nàng, "xe hơi cổ." Nhưng chúng chỉ là đống sắt vụn.
Tôi có số của hắn. Ngài Sửa chữa.
Nhưng bọn tôi có điểm chung, Ross và tôi, không chỉ là việc chung một người đàn bà. Tỉ dụ như, hắn không thể sửa tivi khi nó lên cơn điên và bọn tôi bị mất hình. Tôi cũng không sửa được. Bọn tôi nghe thấy tiếng, nhưng không có hình. Nếu muốn tin tức, bọn tôi phải ngồi vây quanh cái màn hình mà nghe.
Ross và Myrna gặp nhau khi Myrna cố gắng tỉnh táo. Nàng đi đến các buổi gặp gỡ, đâu như ba hay bốn lần một tuần. Tôi thì cứ cai nghiện rồi lại tái nghiện suốt. Nhưng khi Myrna gặp Ross, tôi đã cai được và mỗi ngày chỉ còn uống bằng một phần năm lúc trước. Myrna đi gặp gỡ, và rồi nàng đến nhà Ngài Sửa chữa nấu nướng cho hắn và dọn dẹp. Còn hắn không giúp gì trong việc này. Không ai chịu động tay trong nhà Ngài Sửa chữa, trừ vợ tôi khi nàng ở đó.
TẤT cả những chuyện này xảy ra cách nay không lâu lắm, khoảng ba năm. Hồi đó điều này còn có ý nghĩa gì đó.
Tôi để lại mẹ tôi với gã kia trên sofa nhà bà và chạy xe lòng vòng một lúc. Khi tôi về nhà, Myrna pha cà phê cho tôi.
Nàng vào bếp pha còn tôi đợi cho đến khi nghe tiếng nàng vặn nước chảy. Rồi tôi với tay xuống dưới gối đệm lấy cái chai.
Tôi nghĩ có lẽ Myrna yêu gã kia thực lòng. Nhưng hắn cũng có một thứ nho nhỏ bên cạnh – hai mươi hai tuổi tên Beverly. Một kẻ nhỏ con vận áo len cài khuy như Ngài Sửa chữa mà làm ăn thế kể cũng khá.
Khi sạt nghiệp, hắn ngoài ba mươi tuổi. Mất việc và nâng chai lên. Tôi thường chế nhạo hắn khi có dịp. Nhưng giờ tôi không chế nhạo hắn nữa.
Chúa ban phước và phù hộ anh, Ngài Sửa chữa.
Hắn bảo Melody hắn từng làm cật lực để phóng tàu lên mặt trăng. Hắn bảo con gái tôi hắn là bạn bè thân thiết với các phi hành gia. Hắn bảo sẽ giới thiệu nó với các phi hành gia ngay khi họ đến thành phố.
Ngoài đó là một nơi hiện đại, cái không gian vũ trụ mà Ngài Sửa chữa đã từng làm việc ấy. Tôi đã thấy nó. Những người xếp hàng tự phục vụ, phòng ăn riêng, và những người như Ngài Cà phê ở mọi văn phòng.
Ngài Cà phê và Ngài Sửa chữa.
Myrna bảo hắn quan tâm đến thuật chiêm tinh, hiện tượng hào quang, bói quẻ dịch – kiểu thế. Tôi không nghi ngờ gì. Ross khá sáng láng và thú vị, như hầu hết những người bạn cũ của chúng tôi. Tôi bảo Myrna tôi chắc chắn nếu hắn không thế thì nàng đã chẳng quan tâm đến hắn.
CHA tôi chết trong khi ngủ, say xỉn, tám năm trước. Đó là buổi trưa thứ Sáu và ông năm mươi tư tuổi. Ông từ xưởng cưa về nhà, lấy từ tủ lạnh ra vài cây xúc xích cho bữa sáng, và khui một chai Four Roses.
Mẹ tôi ngồi cùng chiếc bàn bếp đó. Bà đang cố viết một lá thư cho chị gái ở Little Rock. Xong xuôi cha tôi đứng dậy đi ngủ. Mẹ tôi bảo ông không bao giờ nói chúc ngủ ngon. Nhưng dĩ nhiên lúc đó là buổi sáng.
"Em yêu," tôi bảo Myrna đêm nàng về nhà. "Mình ôm nhau một lúc rồi em dọn cho bọn mình bữa tối thật ngon nhé".
Myrna nói, "Anh rửa tay đi".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro