Phần 2
"Tôi không thể nói với em rằng rôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, hoặc nếu là lần thứ 2 hay 3 , 4. Nhưng tôi dám chắc rằng ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em đi lại gần tôi, tôi nhận thấy phần còn lại của thế giới dường như biến mất, chỉ còn lại mình em và tôi." ― Cassandra Clare, Clockwork Prince
*** Petropolis, Brazil ***
8.00 ngày hôm sau, Sophia đi ra từ cửa hàng tạp hóa với 1 gỏi đầy hoa quả và rau. Cô vừa rời khỏi cửa hàng tạp hóa vài phút khi phát hiện ra có người đang theo dõi cô.tim của cô đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh chảy dọc xương sống. Cô đột nhiên đi chậm và nhìn xung quanh. Cô từ từ quay lại, nhưng không có ai cả. Cô hít vào thật sâu rồi thở dài. Đó chỉ là tưởng tượng, có lẽ cô xem quá nhiều phim kinh dị. Cô tự nhủ với chính mình.
Cô lại tiếp tục đi bộ. Sau đó cô nhìn thấy 1 người đàn ông ngay tầm nhìn của cô trong bóng tối, áo sơ mi trắng, quần bò phai đang theo dõi cô.
Ôi chúa ơi, chỉ là người đi theo hay là tên giết người hàng loạt đây.
Cô đi nhanh hơn và nhường như là chạy, người đàn ông cũng đi nhanh hơn theo bước chân cô.
Chỉ 2 đoạn đường nữa là đến nhà dì Beatriz rồi.
Cô nhìn thấy một hẻm hẻo lánh ở cạnh tòa nhà và quyết định rẽ vào đó để trốn. Cô giữ chặt túi đồ ở trước ngực, cô lén nhìn ra bên cạnh tòa nhà và cảm thấy nhẹ nhàng vì nghĩ kẻ theio dõi kia đã đi rồi.
Whew, cảm ơn Chúa. Hắn ta đa đi rồi. Cô cảm thấy nhẹ nhõm rồi làm dấu cầu nguyện.
Cô từ từ đi ra khỏi góc tường ẩn lấp thì đột nhiên có ai đó nắm chặt lấy cánh tay cô. Một nỗi sợ hãi tột độ, cô hoảng loạn và hét thật to với tất cả sức bình sinh của mình.
"AAaaaaaaaaaaaargh!!!" cô hét và ngay lập tức người đàn ông bịt miệng cô lại. Túi đồ của cô rơi xuống đất , hoa quả, rau cỏ cũng rơi lăn lóc. Cô cố gắng đấm đá người đàn ông kia, nhưng hắn quá khỏe và to con. Hắn ép cô vào tường, cổ tay cô bị cánh tay thép của hắn khóa ở trên đầu cô. Cô cố gắng chống cự và giãy giụa để thoát khỏi hắn, nhưng đều ko có tác dụng gì. Sau đó cô đã cắn cánh tay hắn thật đau.
" Ah , chết tiệt" hắn ta bực mình và bỏ tay mình khỏi miệng cô ta. Hắn ta nhăn mặt rồi lau cánh tay bị thương vào quần Jean.
" Cứu uuuuuuuuuuu" Sophia hét lên. Người đàn ông lại bịt miệng cô lại bằng cánh tay khác.
"Đừng có hét lên nữa, cô đang làm mọi người chú ý đấy." Người đàn ông tức giận quát. Sophia mở to mắt ngạc nhiên. Cô nhìn chằm chằm vào mắt kẻ tấn công cô, và nhận ra đôi mắt màu xanh đen ấy rất quen thuộc. Cô cố gắng nhớ xem cô đã gặp hắn ở đâu. Mình biết hắn. Mình biết hắn. Cô nghĩ. Kẻ tấn công cũng nhìn lại cô mạnh dạn, táo báo hơn làm cô co rúm vì sợ hãi.
"Tôi sẽ bỏ tay của tôi ra nhưng cô phải hứa sẽ không được hét lên nữa." Hắn nói với cô nhẹ nhàng như đang nói với 1 đứa trẻ đang trong cơn tức giận của hắn. Đôi mắt xanh của hắn nhìn cô chằm chằm, và hơi thở của hắn thổi vào mặt cô. Cô ngửi thấy mùi hương của hắn, sự kết hợp của nước hoa mùi xạ hương nam tính .
Cô cố để hiểu những gì anh ta nói, và cô gật đầu. Cô chăm chú quan sát gương mặt anh. Mắt anh ta, dáng hình, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng và quai hàm chắc khỏe. Sau đó cô nhận ra anh. Từ cảm giác sợ hãi, sốc, lo lắng, đột nhiên thay bằng sự tức giận tột độ. Đó chính là Enrique Monteiro, vị hôn phu của cô.
Enrique từ từ bỏ tay của anh khỏi miệng của Sophia. Anh nhận thấy trên gương mặt cô đã bị vết tay của anh. Lúc này cô quá trẻ đẹp, bất lực và ngây thơ. Tuy nhiên anh biết rằng đó chỉ là vẻ ngoài , nhìn rất giả dối.
" Em vẫn ổn chứ?" anh nhìn xuống dưới và giọng nói của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Sophia cố gắng hít thở thật sâu. Tim của cô lúc này đập nhanh hơn. Con người điên rồ này. Anh ta đang muốn giết mình bằng sự sợ hãi đột độ này. Cơ thể anh ta vẫn đang ép cô vào tường, vì vậy cô cố gắng hết sức đẩy anh ta ra và trốn thoát.
Tránh cái nhìn đầy ý đồ của anh ta, cô bò trên nền để nhặt thật nhanh hoa quả và rau lên cho vào túi. Anh giúp cô nhặt lại những trái cây bị lăn đi xa, và cố gắng bào chữa cho hành động vô lý của anh .
" Tôi xin lỗi đã làm cho cô sợ hãi, tin tôi đi, tôi ko cố ý làm cô sợ." Giọng anh ta nhẹ nhàng và khẩn thiết.
Sophia không nghe lời giải thích của anh. Cô hoàn toàn phớt lờ anh như thể anh ko tồn tại. Cô quá tức giận anh ta. Và cô bỏ đi mà ko nói năng gì.
" Hey, cô đi đâu vậy?" anh nhanh chóng đi theo cô. " Đây là cách em trừng phạt chồng tương lai của mình sao? Phơt lờ anh hả?" anh diễu cợt cô . "Chúng ta cần nói chuyện." Anh ra lẹnh cho cô, nhưng cô vẫn phớt lờ anh và bước đi nhanh hơn. Tôi biết em vẫn giận tôi vì sự cộc cằn của tôi. Tôi 1 lần nữa xin lỗi em, được chưa?"
Sophia giả vờ không nghe thấy gì và cứ bước đi tiếp.
" Em vẫn không trả lời tôi, tôi đã thành thật xin lỗi em rồi." Giọng của Enrique lạnh hơn và kích động hơn. Biểu hiện của anh đầy sự nhạo báng. " Cô bị điếc sao? Cô hành động như 1 đứa trẻ vậy. Tôi cảnh cáo cô, Sophia Castelo , đừng có phớt lờ tôi. Hãy nói chuyện như những người trưởng thành với nhau. Chúng ta cần nói chuyện về điều kiện kết hôn của chúng ta."
Cô đột nhiên quay sang anh và bắn một tia nhìn đầy thù địch. Cảm xúc khó chịu của cô vượt ngoài kiểm soát, sau đó cô buông ra nghững lời khinh bỉ. " Chúng ta không có gì để nói chuyện hết, thưa ngài Monteiro, bởi vì tôi sẽ ko kết hôn với ngài, hãy bước qua xác của tôi đã. và thậm chí nếu như ngài là người đàn ông cuối cùng trên trái đất này , tôi cũng sẽ ko cho phép mình trói buộc bản thân phải lấy ngài. Vì vậy xin phép ngài hãy để tôi yên."
Câu trả lời đầy kích động của cô làm anh bất ngờ, rồi sự tức giận tràn đầy trong mắt anh. Mắt anh đầy sự khinh bỉ của cô trước khi cô quay bỏ đi, và không đợi câu trả lời của anh.
Sophia cảm thấy vui vì cuối cùng cô cũng đến sân trước nhà dì Beatriz. Cô nhanh chóng đi thẳng vào trong nhà, rồi vào nhà bếp. Dì của cô đang làm bánh kếp.
"Sao cháu căng thẳng vậy? Có chuyện gì sao?"Dì cô hỏi.
" Anh ta đang ở đây, Enrique Monteiro đang ở đây."Sophia nói và thở hổn hển.
Dì của cô nhìn cô và cười với cô. " thật sao? Cậu bé thật tuyệt, cậu ta đến đây để đón cháu về."
"không. Tất nhiên là không."
Sau đó chuông cửa reo, Sophia mở to mắt sợ hãi.
"Dì, là anh ta đấy. Cháu phải đi trốn đây."
" không, cháu phải ở đây. Ta sẽ mở cửa cho cậu ta vào."
" nhưng dì, cháu không muốn nói chuyện với anh ta. Cháu ghét anh ta, anh ta quá kiêu ngạo và anh ta ... anh ta... dập dị."
"Sophia, đó là người đàn ông của cháu. Ít nhất hãy nói chuyện với cậu ấy. Cháu nợi cậu ấy 1 lời giải thích khi ngày hôm qua đã bỏ trốn khỏi nhà." Dì của cô giải thích rồi đi ra khỏi bếp ra ngoài mở cửa.
Sophia càng cảm thấy lo lắng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro