giời là con ông giời

nắng mưa là chuyện của giời em nhỉ

nhưng sao giời chẳng thương ai thế giời?

trời xanh thẳm thẳm trên cao

nhưng lòng ta tối mịt mù như giông

nhân duyên ơi hỡi duyên ơi

sao còn chưa đến gõ cửa nhà ta?

tự nhiên nhớ babi này...

tớ là mây xanh
muốn gánh vác
bầu trời rộng lớn này
bằng tình thơ.

tớ là thanh vân
tớ ở đây để viết
vì tớ yêu thơ!


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro