Hồi 2
CHƯƠNG 2: GÔNG XIỀNG VÀ LỒNG GIAM
Bầu trời đêm Đông Hải tĩnh lặng như chưa từng có trận chiến xảy ra. Nhưng trên bãi cát trắng xoá, từng vệt máu đỏ thẫm loang lổ lại là minh chứng cho cuộc đối đầu giữa hai kẻ có duyên nhưng chẳng thể thành đôi.
Na Tra lảo đảo rời khỏi nơi đó, máu vẫn nhỏ từng giọt từ vết thương trên vai. Đau. Nhưng so với vết thương trên thân thể, trái tim hắn còn đau hơn.
Hắn đã cược một ván. Hắn nghĩ rằng nếu để mặc cho Ngao Bính đâm xuyên qua cơ thể, có lẽ đối phương sẽ dứt khoát kết thúc mạng sống của hắn. Nhưng rốt cuộc, Ngao Bính vẫn không làm vậy.
Là do hắn ta mềm lòng? Hay chỉ là muốn Na Tra tiếp tục sống để chịu thêm nhiều dày vò hơn?
Na Tra cười nhạt, nhắm mắt lại, mặc cho gió lạnh quét qua vết thương.
Bỗng, một cơn sóng lớn từ phía sau cuốn lấy hắn.
Na Tra còn chưa kịp phản ứng, cả thân thể đã bị kéo xuống lòng biển sâu.
"Na Tra! Đừng hòng trốn!"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong bóng tối.
Khi mở mắt ra, Na Tra nhìn thấy Ngao Bính đang đứng trước mặt mình, đôi mắt vàng kim đầy sát ý.
Bốn sợi xích vàng mang theo phù chú trói chặt lấy tứ chi hắn, phong bế linh lực hắn trong nháy mắt.
Na Tra khẽ cười.
Hắn không ngờ bản thân lại quá sơ suất như vậy.
Lần này, hắn thực sự đã bị bắt.
---
LONG CUNG - LỒNG GIAM BĂNG LẠNH
Na Tra bị kéo xuống đáy biển, xuyên qua tầng tầng lớp lớp kết giới của Đông Hải, cuối cùng bị ném vào trong địa lao sâu nhất của Long Cung.
Cả căn phòng chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét, ánh sáng lờ mờ chiếu lên những xiềng xích khắc chú đang ghim chặt Na Tra vào bức tường lạnh băng.
Mùi rong rêu tanh lạnh xộc vào mũi.
Na Tra cúi đầu, cả người nhuốm máu, nhưng đôi mắt vẫn mang theo ý cười đầy giễu cợt.
Cửa lao mở ra, Ngao Bính bước vào, giáp bạc phản chiếu ánh sáng yếu ớt, tựa như một vị thần cai quản nơi địa ngục này.
Hắn đứng trước mặt Na Tra, cúi đầu nhìn kẻ bị xiềng xích.
"Ngươi nghĩ lần này mình có thể chạy thoát?"
Na Tra khẽ nhếch môi, giọng điệu nhàn nhạt:
"Ta vốn dĩ không định chạy. Nếu ngươi muốn giết ta, ra tay đi."
Ngao Bính nhìn hắn rất lâu.
Từ trước đến nay, Na Tra vẫn luôn như vậy. Kiêu ngạo, ngông cuồng, thậm chí khi bị dồn đến đường cùng vẫn không chịu khuất phục.
Ngao Bính cười lạnh.
"Hận ngươi nhất chính là ta." Giọng hắn trầm thấp, đầy nguy hiểm. "Nhưng tại sao, dù ta có ghét ngươi đến đâu, cũng không thể giết ngươi?"
Na Tra sửng sốt.
Hắn chớp mắt, nhìn sâu vào đôi mắt màu vàng kim trước mặt.
Ngao Bính cúi người, một tay bóp chặt cằm Na Tra, buộc hắn phải nhìn thẳng vào mình.
"Hãy nói cho ta biết, Na Tra..." Hắn thì thầm, hơi thở nóng rực phả lên môi đối phương. "Là ngươi đã nguyền rủa ta sao?"
Na Tra mở miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy trái tim mình bỗng dưng đập mạnh một nhịp.
Ngao Bính lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
Rồi hắn buông ra, xoay người rời khỏi địa lao, để lại Na Tra một mình trong bóng tối.
---
MƯA MÁU VÀ BI KỊCH
Những ngày tháng bị giam cầm kéo dài vô tận.
Na Tra không được ăn, không được uống, linh lực bị phong ấn, thân thể dần trở nên yếu ớt.
Nhưng điều khiến hắn đau đớn hơn cả chính là ánh mắt của Ngao Bính mỗi khi nhìn hắn.
Không còn đơn thuần là hận thù.
Mà còn có cả sự giằng xé, dày vò.
Na Tra cười khổ.
Ngao Bính rốt cuộc đang nghĩ gì?
Hắn không hiểu.
Nhưng hắn biết rõ một điều-mình không thể ở đây lâu hơn nữa.
Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ thực sự chết trong địa lao lạnh lẽo này.
Và hắn không cam tâm.
Đúng lúc đó, một cơn bạo loạn xảy ra trong Long Cung.
Na Tra nhân cơ hội dùng chút sức lực cuối cùng phá vỡ phong ấn, liều mạng bỏ trốn.
Hắn lao ra khỏi địa lao, máu từ những vết thương trên người chảy xuống từng giọt.
Ngay khi sắp đến được cửa biển, một cây thương bạc xuyên thẳng qua bả vai hắn, ghim chặt hắn xuống nền cát lạnh.
Ngao Bính đứng trên bậc thềm cao, ánh mắt tối sầm.
"Ngươi nghĩ mình có thể thoát?"
Na Tra thở dốc, nhưng vẫn cười nhạt.
"Nếu hôm nay ta chết, có lẽ cũng là giải thoát cho cả hai chúng ta."
Ngao Bính siết chặt nắm tay.
Hắn không hiểu.
Không hiểu tại sao trong lòng lại dâng lên một cơn đau nhức đến khó chịu khi nghe những lời này.
"Na Tra..." Giọng hắn thấp xuống, như một lời thì thầm. "Ngươi có bao giờ hối hận không?"
Na Tra cười.
"Không."
Ngao Bính nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể buông tay.
Hắn kéo Na Tra lại, một lần nữa nhốt hắn vào lồng giam, đóng lại cánh cửa của vận mệnh nghiệt ngã này.
Na Tra nhắm mắt lại.
Lần này, có lẽ hắn thực sự không thể thoát được nữa.
Nhưng, nếu số phận đã định hắn và Ngao Bính mãi mãi là kẻ thù... vậy tại sao trái tim hắn lại đau đến vậy?
---
(Còn tiếp...)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro