Hồi 3

---

CHƯƠNG 3: HUYẾT NHAI TUYỆT LỘ

Biển Đông Hải đêm nay tĩnh lặng lạ thường. Gió lạnh rít qua hành lang dài của Long Cung, mang theo hơi sương tanh mặn.

Trong căn phòng tối, Na Tra ngồi co người trên nền đá lạnh, bàn tay vô thức đặt lên bụng.

Hắn đã biết rồi.

Có một sinh linh đang hình thành bên trong hắn.

Na Tra không biết nên vui hay nên sợ.

Cơ thể hắn không giống người thường, việc mang thai vốn đã là chuyện không tưởng. Nhưng đứa bé này… là con của hắn và Ngao Bính.

Chỉ có điều, hắn không thể nói ra.

Ngao Bính hận hắn.

Hắn biết rõ điều đó.

Nhưng dù bị giam cầm, dù bị đối xử tàn nhẫn đến đâu, hắn vẫn không thể ghét Ngao Bính. Không thể…

Na Tra mệt mỏi nhắm mắt lại, bàn tay khẽ siết lấy vạt áo trước ngực.

Nếu Ngao Bính biết chuyện này, liệu hắn ta có chút nào mềm lòng không?

---

HIỂU LẦM CHẾT CHÓC

Bên ngoài Long Cung, cơn giông tố kéo đến, bầu trời bị xé nát bởi những tia chớp dữ dội.

Ngao Bính đứng trong đại điện, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám thuộc hạ quỳ rạp dưới chân.

“Hắn trốn ra ngoài?” Giọng hắn trầm xuống, nguy hiểm như bão tố cuồn cuộn.

Tên thị vệ run rẩy: “Bẩm thái tử, đúng vậy… Nhưng, nhưng Na Tra chỉ đi một lát rồi trở lại, không có dấu hiệu gì—”

Bốp!

Một chưởng mạnh giáng xuống, tên thị vệ bị đánh văng xa, miệng phun đầy máu.

Ngao Bính hừ lạnh.

“Hắn tưởng rằng ta không biết sao? Trong người hắn đang mang thứ gì đó bẩn thỉu.”

Không ai biết rằng, từ lâu hắn đã phát hiện ra sự bất thường của Na Tra.

Hắn thấy Na Tra ngày càng yếu đi, thấy hắn nôn mửa, sắc mặt tái nhợt.

Và rồi, một gián điệp trong cung báo lại—Na Tra đã lén gặp một kẻ lạ mặt.

Ngao Bính nắm chặt tay, móng tay ghim sâu vào da thịt đến bật máu.

Thì ra là thế.

Na Tra phản bội hắn.

Còn mang trong mình cốt nhục của kẻ khác.

Hắn siết chặt ngân thương, đôi mắt vàng kim ánh lên tia sắc lạnh.

“Dẫn hắn đến đây.”

---

NA TRA TUYỆT VỌNG

Na Tra bị kéo vào đại điện, cổ tay đầy vết trói hằn sâu.

Ngao Bính đứng trên bậc cao, cúi xuống nhìn hắn, giọng lạnh như băng:

“Ngươi còn gì để nói không?”

Na Tra nhíu mày.

“Tại sao?”

Ngao Bính cười nhạt.

“Tại sao?” Hắn bước xuống, bóp chặt cằm Na Tra, ánh mắt rực lửa. “Ngươi còn giả vờ sao? Trong bụng ngươi là con của ai?”

Na Tra sững sờ.

Hắn chưa từng nghĩ rằng Ngao Bính sẽ phát hiện sớm như vậy.

Nhưng… sao hắn ta lại hỏi như thế?

Hắn nghẹn giọng: “Đây là con của ngươi…”

Cạch!

Một bạt tai giáng xuống, Na Tra ngã nhào xuống đất, khóe miệng rỉ máu.

“Dối trá.” Ngao Bính rít lên, đôi mắt đỏ ngầu. “Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”

Na Tra cười thảm.

Hắn cảm thấy cơ thể run lên, đau đớn không chỉ ở vết thương trên mặt, mà còn sâu tận trong lồng ngực.

“Ngươi thực sự nghĩ ta sẽ phản bội ngươi?” Hắn thì thầm, giọng khàn đặc.

Ngao Bính nhìn hắn.

Hắn không biết.

Hắn không muốn tin.

Nhưng nếu không phải vậy… thì tại sao lại đau đến thế này?

Hắn quay phắt đi, giọng lạnh lùng:

“Đem hắn đi, ép hắn bỏ đứa bé.”

Na Tra chấn động.

Hắn ngẩng đầu, trừng lớn mắt.

“Ngươi nói gì?”

Ngao Bính không đáp, chỉ phất tay.

Lập tức, hai tên hộ vệ bước tới, kéo Na Tra đi.

Hắn vùng vẫy điên cuồng, gào lên: “Ngao Bính! Ngươi không thể làm vậy! Đây là con ngươi!”

Nhưng đáp lại hắn chỉ là một ánh mắt vô cảm.

---

MÁU NHUỘM BĂNG LẠNH

Na Tra bị trói chặt trên bàn đá lạnh băng. Một đạo sĩ áo đen đứng bên cạnh, tay cầm thanh đao sắc nhọn.

“Bắt đầu đi.”

Giọng Ngao Bính vang lên, lạnh đến thấu xương.

Na Tra điên cuồng giãy giụa, nước mắt chảy dài.

Hắn chưa từng cầu xin ai.

Nhưng giờ phút này, hắn thực sự sợ hãi.

Sợ mất đi đứa bé này.

“Đừng… Ngao Bính… ta xin ngươi…”

Hắn run rẩy gọi tên người kia, như một lời khẩn cầu cuối cùng.

Dao sắc kề lên bụng hắn.

Một giọt nước mắt lăn dài.

Rồi—

“Dừng tay.”

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Na Tra cứng đờ người.

Ngao Bính đứng đó, đôi mắt không còn vẻ lạnh lùng nữa.

Hắn nhìn Na Tra, nhìn gương mặt nhợt nhạt đầy nước mắt của người kia, và đột nhiên cảm thấy lồng ngực như bị một bàn tay bóp nghẹt.

Hắn nhớ lại ánh mắt của Na Tra.

Hắn nhớ lại những giây phút họ kề bên nhau.

Và… hắn nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, khi nghe Na Tra tuyệt vọng gọi tên hắn.

Hắn không thể làm được.

Dao rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang chói tai.

Na Tra ngây ngốc nhìn hắn, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Hắn thoát rồi sao?

Không.

Tất cả đã quá muộn.

---

BI KỊCH KHÔNG HỒI KẾT

Na Tra rời khỏi Đông Hải, thân thể tàn tạ.

Đứa bé đã không còn.

Hắn bước đi trên nền tuyết trắng, bàn tay run rẩy đặt lên bụng trống rỗng.

Không còn gì cả.

Không còn Ngao Bính.

Không còn đứa con của họ.

Hắn bật cười, nhưng trong tiếng cười lại mang theo đau đớn đến thấu tim.

Gió lạnh thổi qua, mang theo tuyết trắng phủ kín bóng dáng cô độc kia.

Ở nơi xa, trong Long Cung, Ngao Bính đứng lặng trước đại điện, mắt nhìn theo phương xa.

Hắn đã sai sao?

Nhưng tất cả đã không thể quay lại được nữa.

Hắn đưa tay lên ngực, nơi trái tim nhói lên từng cơn.

Hối hận ư?

Có lẽ đã quá muộn rồi.

---

(Còn tiếp...)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro