Chương 7

Na Tra: "Nếu trước khi ngủ tiểu gia đây nói với em một tiếng 'chúc ngủ ngon', thì việc duy nhất em cần làm là chúc lại gia một tiếng 'ngủ ngon'. Đừng có ở đó mà hỏi 'sao anh vào đây được', 'tại sao cửa sổ lại mở', 'em sẽ gọi người tới' – mấy câu đó hoàn toàn vô nghĩa."

Ngao Bính: "Dù có bỏ qua chuyện gia đình cậu ấy có ô dù, thì cậu ấy vẫn là một người bạn trai tuyệt vời!"

Ngao Quang: "Bỏ chuyện ô dù nhà nó sang một bên."





Cuối cùng cũng đợi được đến lúc chuông giao thừa của chương trình Xuân Vãn vang lên, Ngao Quang vội vàng đuổi mọi người đi ngủ — nhà họ Ngao chỉ ninh canh, không thức khuya.

Con trai cả Đức Tam và con trai thứ Bính Bính đều đã trưởng thành, muốn ngủ chung với người yêu cũng không có gì đáng nói, Ngao Quang không có ý kiến.

Nhưng con út Ngao Bính thì khác, mới có mười lăm tuổi, mặt mũi xinh xắn như một bông hoa, trẻ con thì phải có bộ dạng trẻ con, không thể để thằng nhóc Na Tra kia muốn làm gì thì làm.

Vậy là Ngao Quang nhẫn tâm hóa thân thành Vương Mẫu nương nương trên thiên đình, kiên quyết tách cặp đôi nhỏ đang dính nhau như sam, Na Tra bị bắt ngủ ở tầng một, Ngao Bính ngủ tầng hai. Trước khi rời đi, ông còn cẩn thận khóa luôn cánh cửa sắt ngăn giữa hai tầng cho chắc ăn.

Na Tra: Hồi còn đi học, nỗi buồn chia ly chỉ là một vĩ tuyến 38 mỏng manh, cậu ngồi trong, tôi ngồi ngoài. Còn bây giờ, nỗi buồn chia ly lại hóa thành cánh cửa sắt nặng trịch, cậu ngủ trên, tôi ngủ dưới.

Nửa đêm, Ngao Quang trằn trọc mãi không ngủ được, cái giường phát ra tiếng cọt kẹt đầy kháng nghị, ga trải giường gần như xoắn thành dây thừng.

Ông vẫn thấy không yên lòng: Thằng bé Ngao Bính này tính tình mềm mỏng, nói dễ nghe thì là lương thiện, nói khó nghe thì là kiểu "não yêu đương". Chỉ cần thằng nhóc Na Tra kia làm ra vẻ tội nghiệp, giả bộ ngoan ngoãn một tí là chắc chắn nó sẽ tự mở cửa, sau đó thì... quần áo không còn mảnh nào.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Ngao Quang quyết định dứt khoát bỏ lại lão già cô đơn đang nằm cạnh, dọn lên tầng trên ngủ cùng Ngao Bính.

Lão già cô đơn Hạo Thiên trong lòng không khỏi thổn thức: "Ngay cả tháng năm vội vã cũng đặc biệt ưu ái A Quang, hoàn toàn không giống như ta – người già, ngọc cũng úa màu."

Thấy Ngao Quang bước vào phòng, Ngao Bính rất vui. Từ khi vào tiểu học, cậu đã không còn ngủ chung với cha nữa. Hai cha con hàn huyên đôi chút rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, trong bóng tối, Ngao Quang mở choàng mắt, nghe thấy tiếng động phát ra từ cửa sổ. Gần như ngay lập tức, ông tỉnh táo hoàn toàn.

Cảm nhận được nhịp tim dồn dập và mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, ông nhanh chóng phân tích trong đầu xem âm thanh đó là gì — Là gió? Là chim? Hay là... người?

Ông nín thở, toàn thân nổi da gà, im lặng chờ đợi hồi lâu. Trong phòng tĩnh lặng đến rợn người, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Ngao Bính.

Một lúc lâu sau, ông mới thở phào nhẹ nhõm, cười thầm: Tự dọa mình thôi mà—

Ai ngờ giây tiếp theo, ông lỡ đè trúng tay Ngao Bính, khiến cậu đau quá bật kêu thành tiếng: "A——"

Lúc này, cửa sổ lại vang lên tiếng bước chân, khiến trái tim vừa hạ xuống của Ngao Quang lại lập tức vọt lên cổ họng.

Giờ thì ông đã chắc chắn có người đột nhập. Không dám lơ là, ông rón rén bò xuống giường, định lục lọi dưới gầm giường tìm vũ khí chiến đấu với kẻ xấu.

Có lẽ vì vừa tỉnh ngủ, đầu óc Ngao Bính vẫn còn mơ màng, chẳng nghĩ đến khả năng người đột nhập là tội phạm hung ác, mà lại buột miệng hỏi: "Ai đó?"

Ngao Quang cạn lời.
Ngao Quang đỡ trán.
Ngao Quang cười khổ.

Ngay lúc Ngao Quang vừa lần mò được một cây vợt cầu lông, chuẩn bị xông lên cho tên trộm một đòn "khai môn hồng", thì bên cửa sổ vang lên một giọng cười quen thuộc vừa vô lại:

"Tiểu mỹ nhân à, cứ kêu đi, kêu nữa đi, kêu đến rát cổ họng cũng chẳng ai tới cứu em đâu."

Người đó từ từ bước về phía giường, giọng càng lúc càng hưng phấn:

"Nếu trước khi ngủ tiểu gia đây đã nói với em một tiếng 'chúc ngủ ngon', thì việc duy nhất em cần làm là chúc lại gia một tiếng 'ngủ ngon'. Đừng có ở đó mà hỏi 'sao anh vào đây được', 'tại sao cửa sổ lại mở', 'em sẽ gọi người tới' – mấy câu đó hoàn toàn vô nghĩa."

Ngay lúc cậu ta chuẩn bị nhập vai "sói đói vồ mồi", căn phòng bỗng sáng đèn.

Trên giường là Na Tra mặt đầy ý cười gian, và Ngao Bính với gương mặt ngơ ngác.

Đứng cạnh giường là Ngao Quang mặc đồ ngủ, tay phải cầm cây vợt cầu lông, tay trái vừa nhấc khỏi công tắc đèn, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào Na Tra – người dư thừa trên giường – với ánh mắt lạnh như băng.

Na Tra: ...

Ai hiểu được cái nỗi đau này chứ? Đêm hôm khuya khoắt chỉ muốn chơi một màn nhập vai với vợ yêu, kết quả vừa bật đèn lên, bố vợ đã đứng ngay đầu giường. Giờ phải làm sao đây? Online chờ câu trả lời, gấp lắm luôn rồi!

"Trùng hợp ghê á, chú cũng ghé qua thăm hả? Thiệt là trùng hợp đó nha!" Na Tra bắt đầu nói nhăng nói cuội, tay gãi đầu loạn xạ.

Chỉ có thể nói rằng: Con người, một khi đã lúng túng, thì sẽ rất bận rộn.

Cuối cùng, Na Tra vẫn bị đuổi về tầng một ngủ. Lần này, Ngao Quang khóa luôn tất cả cửa sổ tầng hai lại.

Sáng mùng một Tết, bất kể Na Tra có nịnh nọt lấy lòng thế nào, Ngao Quang cũng lạnh lùng phớt lờ.

Đức Tam hoàn toàn không thể tin nổi, quay qua nhìn Na Tra đầy nghi hoặc: "Anh bạn à, tối qua chú mày trộm sổ tiết kiệm của ba anh à? Hôm qua lúc ăn cơm tất niên, chú mày vẫn còn là chàng rể chính quy tiềm năng trong lòng ba mà, sao nay tụt mood dữ vậy?"

"Cậu ta trộm người." – Chưa kịp để Na Tra giải thích, thì từ xa đã vang lên một tiếng cười khẩy, theo sau là tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.

Tra Tra đẩy Bính Bính đi tới, vẻ mặt đầy thú vị: "Cậu ta tối qua trộm người, bị chính chủ bắt tại trận."

Đức Tam: ???

Cái này là đang nói tiếng Trung à? Sao một chữ cũng không hiểu thế?

Na Tra trừng to mắt kêu lên: "Mấy người vu khống trắng trợn thế là không đúng nha..."

Tra Tra: "Vu khống gì? Tôi tận mắt thấy cậu lẻn vào trộm người, còn bị đuổi chạy mất dép."

Na Tra lập tức đỏ mặt, gân xanh trên trán nổi lên, gân cổ cãi lại: "Tình thú vợ chồng sao lại gọi là trộm... là tình thú mà ... Mấy chuyện của đôi trẻ, sao tính là trộm được?"

Ngay sau đó, cậu ta bắt đầu nói những lời càng khó hiểu hơn, cái gì mà "giai nhân khó gặp", "nhập vai diễn trò", khiến mọi người đều cười ồ, không khí trong phòng khách lập tức vui như Tết – trừ hai người là Na Tra và Ngao Quang.

Là "người bị trộm", Ngao Bính tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn chủ động đứng ra xin cho Na Tra: "Ba ơi, bình thường Na Tra không như vậy đâu, tối qua chỉ là ngoài ý muốn thôi. Cậu ấy thật sự rất tốt, rất tốt mà."

Thấy ông bố không thèm ngẩng đầu, Ngao Bính tiếp tục cố gắng: "Cậu ấy nội tâm mạnh mẽ, tấm lòng lương thiện, đối xử chân thành. Dù có bỏ qua chuyện gia đình cậu ấy có ô dù, thì cậu ấy vẫn là một người bạn trai tuyệt vời!"

Ngao Quang trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn đứa con trai nhỏ đang xuân tâm nhộn nhạo, giọng kiên định:

"Bỏ chuyện ô dù nhà nó sang một bên."


_tbc_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro