Triều tịch bất kiến

"Sự từ bi của Quan Âm lan tỏa đến vạn vật, nếu ngươi nhìn thấy bà ấy, khi đó ngươi sẽ hiểu bản thân mình cũng đã mang một đôi mắt dịu dàng giống bà."

Nhưng còn ý niệm tham sân si thì ái hận của ngươi và ta đều hoang đường.

1,

Có ba kẻ phản loạn có tiếng ở Thiên Cung là một hòn đá, một củ sen và còn một con chó có ba mắt.

Cả thần tiên và con người đều rất thích buôn chuyện, câu chuyện nào của một trong ba vị này đều làm kinh hãi thế tục. Chúng ta ngày thường nếu không có gì để nói khi mời ai đó đến nhà uống rượu thì chuyện của ba vị này chắc chắn sẽ mang đến những niềm vui mới.

Ví dụ như Tôn Đại Thánh gần đây nhận một đệ tử tên là Trầm Hương. Ví dụ như Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân với Thái Tuế có mối quan hệ thân mật. Lui về trước để nói một chút, Vũ Vương và Thái Tuế khi còn là người đã liên thủ với nhau đại phá vạn quân trong trận chiến phong thần. Lúc đó, Tôn Đại Thánh còn mới vừa ra khỏi hòn đá, chạy nhong nhong.

Rõ ràng là có ba vị đại thần, nhưng mỗi lần buôn chuyện chúng tiên đều ý thức không nhắc đến vị Tam Đàn Hải Hội Đại Thần - người có danh tiếng xấu nhất. Thực tế, câu chuyện của vị này lại phong phú và cẩu huyết nhất, tuy nhiên sát khí của Trung Đàn Nguyên soái quá nặng nếu kẻ nào dám buôn chuyện của hắn thì chắc chắn ngày thứ hai sẽ đi dạo qua lại giữa diêm la điện và thập điện diêm la.

Người bị Trung Đàn Nguyên soái khủng bố nhiều nhất chính là Hoa Cái Tinh Quân.

Vào thời điểm nguyên soái chưa phải là nguyên soái, Hoa Cái Tinh Quân chỉ là một còn rồng nhỏ ở Đông Hải thì cầu chuyện giữa họ đã lan truyền một cách mơ hồ trên trời. Chỉ là lúc đó mọi người đang bàn tán về sự thất lạc của viên ma hoàn và linh châu. Tuy nhiên, thiên đế lại không ra chỉ dụ rõ ràng nào về việc trừng phạt Long tộc.

Mắt của chúng thần nhìn vào soi xét, phần lớn đều là nói về thái độ của thiên đế với Long tộc. Không ai thực sự quan tâm đến hai tiểu gia hỏa sinh ra với vận mệnh sai trái này.

Sau đó ma hoàn lại đến chiến trường phong thần, một mũi Hiên Viên Tiễn xuyên thẳng qua đầu tướng địch cách xa trăm dặm. Thật sự là bất khả xâm phạm trên chiến trường, vì vậy mà các vị thần tiên bắt đầu lao vào kiểm tra số mệnh của hắn, không kiểm tra thì không biết, hắn là sát thần mang theo một ngàn bảy trăm tai hoạ. Rồi còn trực tiếp bỏ qua giai đoạn phong thần mà phi thăng lên thần, ai mà dám an bài chuyên này!

So sánh thì Hoa Cái Tinh Quân thật đáng thương. Sự tiếc nuối này không chỉ nói đến quá khứ mà còn là hiện tại.

Chuyện ma hoàn và linh châu bị nhầm lẫn cũng không phải là điều gì bí mật nhưng ít người biết về mối quan hệ của bọn họ. Chúng tiên chỉ biết rằng Ngao Bính cũng giống như bọn họ, sau khi chết hồn bay về phong thần bảng với phong vị Hoa Cái Tinh Quân.

Trong một thời gian dài, Hoa Cái và Trung Đàn Nguyên soái không có mối liên hệ rõ ràng nào nên mọi người cảm thấy hai người này đã bỏ cuộc.

Cho đến một ngày, Hoa Cái Tinh Quân xuất hành, mọi người thấy phía sau bóng dáng màu xanh nhạt của y là một tiên trạch khác. Sau đó, mỗi ngày Trung Đàn Nguyên soái từ phủ Hoa Cái Tinh Quân cùng Ngao Bính ra ngoài. Hắn tự mãn như thể đó là phủ của hắn, vô số thần quân đi qua đều sửng sốt.

Người ta nói rằng Tham Lang Tinh Quân lần đầu tiên thấy điều này còn kinh ngạc và sợ hãi đến mức nói lắp bắp.

Lúc đó có rất nhiều ý kiến khác nhau, nhưng Trung Đàn Nguyên soái Na tra vẫn chọn đi theo con đường riêng của mình. Nếu hắn chỉ là đi theo Hoa Cái thôi thì cũng ổn nhưng hắn lại không biết lấy đâu ra nhiều hoả khí như vậy. Tuy Ngao Bính nói không sao nhưng một khi hắn nhìn thấy kẻ nào tò mò hay nghi hoặc rồi nhiều lời về y thêm một câu thì một khắc tiếp theo Hoả Tiêm Thương chắc chắn sẽ đập vào mặt kẻ đó. Sức mạnh và sát khí của Trung Đàn Nguyên soái sẽ không để yên cho đến khi kẻ đó bầm tím  khắp mặt.

"Bắt nạt! Hắn thực sự là đang bắt nạt thần!"

Một số tinh quân không chịu nổi liền phàn nàn với Thiên Đế, nhưng Thiên Đế vốn luôn vô tư lại trầm mặc một cách khác thường trong một thời gian dài. Cuối cùng cũng hạ ý chỉ, không phải cảnh cáo Trung Đàn Nguyên soái mà là ngăn cản thần tiên khác đến gần và bàn tán về Hoa Cái Tinh Quân.

Y đồ bao che thể hiện rất rõ ràng, chúng thần dám giận nhưng không dám nói. Kể từ đó, phủ Hoa Cái Tinh Quân bị lãng quên trong thời gian dài.

"Thiên Đế là có ý gì?! Hắn rõ ràng là cố ý!"

Khi biết điều này Na tra rất tức giận còn Ngao Bính đang rất bình thản, cẩn thận sắp xếp bộ giáp để mặc khi xuất chinh. Bộ giáp vẫn còn vương vấn huyết khí của chiến trường xưa, Ngao Bính treo nó lên và xếp từng thứ một. So với sự tức giận của Na tra thì y lại lãnh đạm hơn rất nhiều, y thậm chí còn có tâm tư quay lại và chạm vào cơ thể của Na tra khi hắn đang cáu nhưng chỉ chạm tới cái trán cao bằng nửa cơ thể của mình: "Bệ hạ đều có sự cân nhắc riêng---hiện tại như vậy là rất tốt rồi, ít nhất sẽ không còn ai bàn tán về ta nữa."

Long tộc bị thiên đình cho là dòng dõi đáng khinh nhất. Người ta đồn rằng Ngao Bính có thể phong thần là nhờ linh châu bị đánh cắp và sự nhúng tay của Trung Đàn Nguyên soái. Đồng thời, cũng là do nhận được sự nhân từ nhất thời của bệ hạ. Vừa công khai vừa ngấm ngầm, bọn họ đều cho rằng địa vị của Ngao Bính hiện tại là bất công và không xứng đáng.

Hầu hết những kẻ bị Na tra đánh đều là do hồ ngôn loạn ngữ. Thật đáng tiếc là hắn cũng không thích nói nhiều, đánh người ta xong là liền bỏ đi nên mấy vị thần quân bị đánh thậm chí còn không biết lí do tại sao mình bị đánh. Đương nhiên, những tin đồn đó vẫn chẳng thể nào dừng lại.

"Hừ! Tiểu gia chỉ là không chịu được việc mấy tinh quân nhảm nhí kia nhìn ngươi với ánh mắt soi mói!" Na tra tức giận đến mức nhảy lên: "Bọn họ nói đủ thứ chuyện tục tĩu sau lưng. Trước mặt thì giả vờ tôn kính nhưng một khi ngươi quay đầu thì liền thay đổi thái độ! Ta sẽ bắt từng tên thối một và đánh một trận, xem xem lần sau bọn họ còn dám nhìn ngươi và nói linh tinh như vậy nữa không!"

Hai búi tóc nhỏ trên đầu Na tra lắc lư theo chuyển động. Hôm nay chỉ có Ngao Bính mới nhìn thấy được hình dạng của Trung Đàn Nguyên soái. Người ngoài nói sát khí hắn quá mạnh nhưng Ngao Bính lại quá quen với nói: "Cùng lắm chỉ là nhìn, ta không ngại."

Nói xong thì y nghĩ đến điều gì đó, động tác tay dừng lại rồi quay người trầm ngâm nhìn xuống đôi mắt to của Na tra, hình bóng của y phản chiếu ở trong đó: "Nói mới nhớ, dạo gần đây bệ hạ có triệu kiến ngươi không?"

"Lão nhi Thiên Đế?" Na tra nằm xuống đất, giang rộng tay, chân gác lên tuỳ ý suy nghĩ một lát: "Có vẻ như có, quên đi, dù sao nó cũng chả quan trọng. Ngươi hỏi làm gì? Hắn tìm ngươi rồi?"

Ngao Bính không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng  sau đó quay người tiếp tục việc đang làm.

Na tra thấy y chăm chú vào bộ giáp thì lăn lộn trên mặt đất vì chán. Tay nhỏ, chân nhỏ, bụng tròn, ai nhìn vào mà liên tưởng được tới vị sát thần đến phật cũng phải kiêng dè kia?

Cũng giống như không ai có thể liên tưởng được Hoa Cái Tinh Quân với Trung Đàn Nguyên soái lại rất thân thiết chứ không phải là một cặp tử thù.

Sự kì lạ của thế gian là có rất nhiều điều ta nghĩ là không thể nhưng nó lại là sự thật.

2,

Theo một nghĩa nào đó, mối quan hệ giữa Na tra và Ngao Bính rất vi diệu. Như lời Phân Thủy Tướng Quân Thân Công Báo nói lắp, đáng ra, họ nên là kẻ thù, nhưng nhưng nhưng họ lại muốn làm bạn bè, tưởng vậy, là, là bạn, cuối cùng vẫn là kẻ, kẻ địch!

"Sư đệ, đừng nói huyên thuyên nữa!" Thái Ất Chân Nhân cưỡi lợn đi ngang qua, để lại lời này rồi bỏ đi với một lần vẩy phất trần. Thân Công Báo đã kiệt sức và không thể đuối kịp.

"Ngao Bính, sao sư phụ ngươi lại nói lắp?" Trong Sơn Hà Đồ, Na tra ngồi xổm trên một tảng đá lớn nhìn hai người bên ngoài bức tranh đang đuổi nhau. Hắn chán quá lại nằm xuống bên cạnh Ngao Bính: "Không ngờ - Ngươi theo hắn mà không bị nói lắp theo à?

"Khụ." Ngao Bính ngồi thẳng dậy và để hắn gối lên đùi mình rồi suy nghĩ một lúc, nói: "Trước đây ta có bị một chút, nhưng bị phụ vương mắng nên ổn rồi."

"Hả?" Hai mắt Na tra mở to: "Cha ngươi còn có năng lực này sao? Lang trung trong  trấn tự nhận là chuyên trị bệnh nói lắp cũng không nói là mắng mấy lần có thể khỏi bệnh!"

"Có lẽ nó chỉ hữu ích với ta." Ngao Bính trong vô thức muốn giơ tay chạm vào những hồng văn ma ấn trên trán Na tra, vừa đến gần thì dừng lại: "Ngươi có chắc chắn không muốn đá cầu lần cuối không? Chúng ta chỉ còn lại nén hương cuối cùng. "

Lư hương được đặt bên cạnh, trầm hương bên trên tỏa ra những làn khói trắng. Na tra không nói gì chỉ quay người lại và im lặng nằm nghiêng, không muốn để Ngao Bính nhìn thấy biểu cảm của mình.

Thời gian chậm trôi trong Sơn Hà Đồ. Mọi thứ dường như đều yên bình với họ vào lúc này, nhưng trên thực tế, chiến hoả đang diễn ra bên ngoài. Tứ Hải Long Vương đã hợp lực để che phủ Trần Đường Quan dưới bóng mưa lớn, vô số lính tôm, cua lên bờ làm hại bách tính. Lý tướng quân và Ân tướng quân đã cùng tướng sĩ chiến đấu trong nhiều ngày, chỉ chờ họ bước ra và thay đổi cục diện của toàn bộ trận chiến.

Nếu không có nhục thân, bọn họ không thể rời khỏi Sơn Hà Đồ và sự dung hợp của nhục thân và thần hồn vẫn cần nén hương cuối cùng này. Ở bên ngoài, Thân Công Báo và Thái Ất Chân Nhân đang dùng chân đao chân thương đánh nhau. Hai người trong tranh im lặng một lúc, Ngao Bính cảm thấy Na tra dường như đang cử động, y cúi đầu xuống thấy Na tra lặng lẽ lau nước mắt.

"Ngao Bính."

Một lúc sau, Na tra quay lưng lại với y tay ngập ngừng kéo y phục của Ngao Bính: "Cha của ngươi ở đây vì ngươi, ta biết, nhưng cha mẹ của ta cũng ở đây vì ta. Bách tính Trần Đường Quan thậm chí còn rất ghét ta trong nhiều năm nhưng họ đã làm sai cái gì?"

"------không có gì sai cả." Ngao Bính nhắm mắt lại. Trong Sơn Hà Đồ, nắng chói chang ấm áp như mùa xuân, bao bọc lấy họ nhưng không cảm thấy chút hơi ấm nào: "Thứ sai duy nhất do ta là yêu."

"Ngươi là yêu, ta cũng là ma!" Na tra tức giận đến mức muốn nhổ nước bọt, cuối cùng hắn đổi hướng và nằm xuống lần nữa. Đối mặt với Ngao Bính và kéo nhẹ tóc y: "Không có chút cốt khí, ai hại các ngươi thì các ngươi tìm hắn, đến tổn thương Trần Đường Quan làm gì?!"

Ngao Bính không nói gì, chỉ im lặng nhìn Na tra. Ngao Bính thực sự có một đôi mắt rất đẹp, nhưng có lẽ là do đã phải chịu quá nhiều gánh nặng từ khi còn nhỏ nên có quá nhiều cảm xúc bị đè nén trong đôi mắt ấy. Thỉnh thoảng y sẽ thể hiện ra một chút khi không nói chuyện. Rộng lớn và tinh khiết như Đông Hải nối liền bầu trời.

Cuối cùng, Na tra hất bàn tay dường như sắp nắm tay mình ra.

"Những gì ta nợ ngươi, ta sẽ trả đủ." Hắn nhảy ra xa, vỗ nhẹ vào đống tro tàn không tồn tại trên quần. Hương đã tàn, tro hương rơi rải rác trên mặt đất và ngay lập tức bị gió thổi bay. Na tra triệu hồi Hỏa Tiêm Thương, Hỗn Thiên Lăng ở bên cạnh, hắn đè nén thanh âm nói: "Hôm nay sẽ được ra khỏi Sơn Hà Đồ, ta và ngươi là địch, không phải bạn."

Hắn đoán rằng Ngao Bính đang đứng sau lưng hắn và muốn gọi hắn.

Nhưng hắn không thể nghe.

3,

Điều gì đã xảy ra sau cuộc đại chiến đó?

Bách tính Trần Đường Quan biết, Na tra và Ngao Bính biết nhưng thần tiên trên trời thì không.

Sau ngày hôm đó, Ngao Bính kết thúc trận chiến giữa Đông Hải và Trần Đường Quan bằng cái chết của chính mình. Đông Hải Long Vương không tiếc mạng sống con người và chọc giận vua nên bị thiên binh bắt đi. Na tra trở thành ma bị Thiên Đạo hạ lệnh phải giúp Vũ Vương phạt Trụ.

"Hừ! Cút cút cút!" Vết máu trên mặt Na tra vẫn chưa được lau sạch, ma khí và sát khí vẫn còn quanh quẩn xung quanh người hắn. Hắn hung hăng nhổ nước bọt vào người đang đến ra lệnh: "Ai muốn giúp---loại vua kia! Ta không đi!"

"Tra nhi...." Ân tướng quân vẫn còn mặc áo giáp lo lắng đứng ở phía sau, ngập ngừng nói, Lý tướng quân cúi đầu hạ một lễ, nói: "Tiểu nhi không có ý mạo phạm vua. Thực là Tra nhi từ khi còn nhỏ chưa bao giờ rời khỏi Trần Đường Quan, và nó cũng chưa bao giờ học cách dẫn binh. Con đường phía trước không thể chắc chắn, cái này, liệu có thể không đáp ứng....."

"Thánh chỉ đã hạ sẽ không thay đổi. Nếu kháng chỉ, e rằng không chỉ Trần Đường Quan gặp rắc rối."

Thiên nô mỉm cười từ chối lời khách sáo của Lý Tịnh, khi quay đầu lại, đôi mắt hắn rơi vào long huyết vẫn chưa khô trên mặt đất. Giọng thay đổi, nói: "Thuận theo thiên đạo Vũ Vương phải phạt Trụ, nếu Tam Công Tử tương trợ có lẽ thiên đạo sẽ ghi nhận công lao này để giúp dẫn hồn của Tam Thái Tử Đông Hải. Giúp hắn kéo dài tuổi thọ -- còn chưa kể có thể phong thần và thăng thiên."

Lý Tịnh còn chưa kịp nói thêm gì nữa thì Na tra đứng xa đã nhảy lên trước: “Lời này là thật?”

Thiên Nô mỉm cười nhưng không nói gì.

Cũng không nói được việc Ngao Bính có thể phong thần bao nhiêu là nhờ Na tra và bao nhiêu là nhờ cha y bị đưa lên Thiên Cung. Sau khi từ Phong Thần Bảng sống lại, linh hồn lang thang của y từ từ mở mắt ra khỏi sự hỗn loạn vô biên. Điều đầu tiên đập vào mắt y là đôi mắt có phần lạnh lùng của Na tra dưới cảnh giới Phong Thần.

Ánh mắt ấy thờ ơ đến kì lạ. Y nhìn hắn từ xa, nhất thời không biết mình đang buồn hay vui.

Sau đó một thời gian dài, Ngao Bính đều tránh mặt Na tra mỗi khi ra ngoài. Cho đến một ngày, cửa phủ Tinh Quân bị Trung Đàn Nguyên soái đạp đổ.

"Ngươi nói ngươi muốn sống, ta giúp ngươi. Ngươi muốn chết, ta giết ngươi bằng chính đôi tay của mình. Ngươi muốn thăng thiên, thay đổi vận mệnh của Long tộc, ta cũng có thể ở bên ngươi." Bóng dáng cao lớn của Trung Đàn Nguyên soái bao phủ Hoa Cái. Ánh mắt lạnh lùng của Na tra nhìn xuống Ngao Bính đang né tránh mình, giọng nói tàn nhẫn: "Hiện tại mọi việc xong xuôi, ngươi chớp mắt là liền không nhận ra ai à?"

"Không có! Ta không có!"

Ngao Bính vô thức ngẩng đầu lên phủ nhận. Sau khi bắt gặp ánh mắt của Na tra, y không khỏi muốn quay đi. Na tra đã không cho y cơ hội này, nắm lấy cằm Ngao Bính ép y quay đầu lại: "Vậy là cái gì? Tiểu gia chờ ngươi mỗi ngày, ngươi không đến tìm ta cũng không sao, nhưng vẫn tránh mặt ta?"

"...Ta chỉ không biết phải nói gì với ngươi."

Ngao Bính giơ tay lên và đặt nó lên mu bàn tay của Na tra, trên đó có nhiều hoa văn hoa sen kéo dài từ tim đến đầu ngón tay. Cảm giác như có thể cảm nhận được sức mạnh đến từ huyết mạch và linh hồn. Y mỉm cười cay đắng và cuối cùng trả lời thẳng thắn: "Ta cũng không biết hiện tại là ai đang nói chuyện với ta. Là Tam Đàn Hải Hội Đại Thần uy nghiêm của bầu trời, là Trung Đàn Nguyên soái người người kính nể hay là người bạn cũ mà ta đã nợ rất nhiều. Đó là Na tra, một người thích chơi đá cầu nhất à?"

"—— Nó rất quan trọng sao?" Na tra thấp giọng hỏi.

"Quan trọng." Trong mắt Ngao Bính dường như tràn ngập cảm xúc. Tóc y có màu xanh nhạt hiếm thấy, đẹp hơn cả bầu trời trên cao. Nhưng nó cũng khiến mọi niềm vui, sự tức giận của y đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù: "Trung Đàn Nguyên soái có thể tùy ý giết tiểu tiên. Đây là nghiệt mà Long tộc gây ra, đương nhiên ta phải trả giá."

Y dừng lại một chút rồi nói: "Nếu là Na tra, trước khi trách phạt hoặc muốn giết ta, chúng ta có thể cùng nhau đá cầu một lần."

Na tra lặng lẽ nhìn y, không đợi Ngao Bính phản ứng đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Ngươi đã từng gặp Quan Âm đại sư chưa?"

Ngao Bính sửng sốt khi nghe điều này: "Chưa từng."

Lần này Na tra đã không trả lời y một lúc lâu. Ngao Bính cảm thấy buồn cười, khi lui về muốn hành lễ quỳ bái nhưng không ngờ khoảnh khắc tiếp theo lại bị sát thần trước mặt chặn lại và trực tiếp bế lên!

"Sự từ bi của Quan Âm lan tỏa đến vạn vật, nếu ngươi nhìn thấy bà ấy, khi đó ngươi sẽ hiểu bản thân mình cũng đã mang một đôi mắt dịu dàng giống bà." Na tra vừa cười vừa nói: "Mẹ ta nói thật đúng, đôi mắt đẹp thế này, không thể cứ khóc mãi như vậy được."

"Thả ta ra!" Ngao Bính kinh hãi, giãy giụa: "Na tra, mau thả ta ra!"

"Ngươi xem, không cần ta nói, ngươi vẫn biết ta là ai kìa." Na tra vẫn nở nụ cười trên môi, sự phản kháng của Ngao Bính đối với hắn như đang trêu ghẹo. Hắn đi về phía nội đường của phủ Tinh Quân, tâm trạng rất vui vẻ thậm chí còn vỗ mông Ngao Bính: "Đừng động nữa, còn động---ngươi sẽ khóc đấy~.'

"Na tra!" Từ nhỏ đến giờ chưa có ai đánh y như vậy. Ngao Bính lúc này sắp bật khóc, dùng hết sức túm lấy hồng y của Na tra: "Ngươi muốn làm cái quái gì vậy!?"

"Hừm..."

Đôi chân của Na tra tiếp tục di chuyển, đôi tay ôm Ngao Bính vững như bàn thạch. Nghe xong, hắn suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười: "Theo lời mẹ ta nói, trước khi thú thê đầu tiên chúng ta phải hiểu nhau sâu sắc một chút? Mặc dù ta nghĩ ta đã hiểu ngươi đủ rõ nhưng điều ngươi vừa nói, lại làm ta nghĩ chúng ra nên vui vẻ nói chuyện lần nữa..."

"?!" Ngao Bính sửng sốt: "Thê?! Ai là thê tử của ngươi?! Ngươi không phải tới đây để đánh và giết ta sao?"

"Hiện tại ngươi không muốn chết, ta tại sao phải giết ngươi?" Na tra không quan tâm, thậm chí còn có lòng tốt vỗ lưng Ngao Bính, an ủi nói: "Đừng lo lắng, sính lễ đã chuẩn bị xong, lát nữa ta sẽ gửi đến Đông Hải."

"Na tra!"

4,

Không biết Đông Hải Long Vương có biết hay không nhưng sau ngày hôm đó toàn bộ Thiên Cung đều biết. Thật không dễ dàng để khiến con rồng nhỏ vụng về này há miệng ra. may mắn thay Trung Đàn Nguyên soái có đủ kiên nhẫn và năng lực cho việc này.

Điều duy nhất khiến Ngao Bính có chút lo lắng chính là thái độ của Thiên Đế bệ hạ. Sự đối đãi Hạo Thiên đại đế đối với Long tộc luôn rất vi diệu, Ngao Bính chưa được gặp lại cha mình kể từ khi ông được đưa lên thiên cung. Y cũng mấy lần xin cầu kiến gặp bệ hạ, nguyện ý chịu phạt. Nhưng sau khi Hạo Thiên đại đế nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, lại hỏi một câu kì quái: "Lúc phụ vương sinh ngươi, có thích ăn đồ chua không?"

"?" Ngao Bính bối rối, cố gắng hết sức để nghĩ về những gì mà các ca ca và cô cô đã từng nói với y: "---Tiểu Tiên không chắc lắm, nhưng nghe hai huynh trưởng nói qua, có lẽ là có. "

Thiên Đế gật đầu không nói gì, đưa cho y một thủ dụ rồi thả đi.

"Ta có mạo phạm bệ hạ không?"

Chữ trên thủ dụ là của phụ vương, nói với Ngao Bính là ông ổn và tạm thời đừng lo lắng gì cả và nhớ đừng hành động hấp tấp. Ngao Bính cảm thấy có chút khó giải thích được nhưng lại bị quả cầu do Na tra đá trúng vào và rơi sang một bên. Y lo lắng đến mức không thể chơi được nữa: "Không biết phụ vương ta----aiz."

"Nói mới nhớ, lần trước hình như ta nhìn thấy cung nhân mang rất nhiều đồ chua vào cung lão nhi Thiên Đế." Na tra đến ngồi cùng y, gãi đầu bối rối: “Ta muốn hỏi, phụ vương của ngươi không phải là lại có thai nữa phải không?”

"Chắc là.....không phải chứ?!...."

Ngao Bính đột nhiên nhớ lại những lời mà y đã nghe được từ sư phụ của mình. Đó là quá khứ của phụ vương và bệ hạ trước khi y được sinh ra. Nghĩ tới đây y nhất thời có chút ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào Na tra với vẻ khó tin: "Tin được không, chẳng lẽ phụ vương ta và bệ hạ là thật----Vậy thì ta sắp có thêm đệ đệ à!?"

“…………………ta không nghĩ vậy.” Na Tra gãi mặt, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Cũng có thể, là muội muội?”

"Bốp!"

Sắc mặt Hoa Cái Tinh Quân âm trầm , không nói một lời, ném quả cầu vào khuôn mặt tuấn lãng của Trung Đàn Nguyên soái.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro