Chap 3: Mộng Huyễn Như Sương
Hoa Cái Tinh Quân trở về cung của mình, nhưng tâm trí y vẫn không thể nào yên ổn. Cảm giác hỗn loạn và khó lý giải vẫn bám riết, như một đám mây u ám phủ lên tâm hồn. Mặc dù y đã cố gắng để bình tĩnh lại, nhưng cảnh tượng ở hồ sen, với Nguyên Soái vẫn không ngừng hiện lên trong đầu, cứ như thể một mảnh ghép nào đó trong tâm trí bị thiếu hụt. Cảm giác lạ lùng ấy, như thể y đã mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng nhưng lại không thể nắm bắt hay nhận ra.
Khi bước vào gian phòng của mình, không khí xung quanh y trở nên ấm áp và yên tĩnh. Ánh sáng vàng ấm áp từ những ngọn đèn thủy tinh vương vấn nhẹ nhàng trên mọi vật trong phòng, tạo ra một không gian gần gũi và thư giãn. Y thả mình xuống chiếc ghế gần đó, nhưng dù cố gắng nghỉ ngơi, ánh mắt lại vô thức hướng về một chiếc tủ trưng bày đặt bên cạnh. Trên tủ, một vật gì đó nhỏ bé nhưng kỳ lạ thu hút sự chú ý của y – một chiếc cầu nhỏ đã cũ kỹ, màu sắc phai nhạt, như thể qua thời gian, nhưng lại mang trong mình một sự mộc mạc và đặc biệt.
Hoa Cái Tinh Quân không hiểu tại sao, nhưng bước chân của y lại tự động đưa đến gần chiếc tủ, đôi tay khẽ nâng niu chiếc cầu ấy, như thể có một sợi dây vô hình nào đó kéo y lại gần. Mặc dù nó trông rất đơn giản, chỉ là một đồ vật bình thường, nhưng khi chạm vào nó, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Đặt chiếc cầu lên tay, y cảm nhận một luồng ấm áp từ nó lan tỏa khắp cơ thể, như thể một sức mạnh tiềm ẩn nào đó đang tỉnh dậy.
Chưa bao giờ y cảm thấy sự gắn bó sâu sắc như vậy với bất kỳ đồ vật nào trong cung điện này. Những ngón tay khẽ vuốt ve chiếc cầu, và từng cái chạm nhẹ ấy như mang theo một nỗi nhớ không tên, một cảm giác thân thuộc mà y không thể lý giải.
Ánh sáng từ đèn chiếu vào, những vết trầy xước nhỏ trên chiếc cầu dần hiện rõ, nhưng nó lại càng khiến y cảm thấy một sự gần gũi kỳ lạ. Và rồi, từng ký ức mơ hồ bắt đầu lướt qua trong tâm trí y, mờ ảo như bóng đêm, như những mảnh ghép chưa hoàn chỉnh đang dần dần xuất hiện. Những cảm xúc đã bị chôn vùi bỗng dưng trỗi dậy, khiến y cảm nhận được một sự gắn kết kỳ diệu giữa chiếc cầu và chính mình. Cảm giác này, dù không rõ ràng, nhưng đủ mạnh mẽ để khiến trái tim y đập thình thịch.
"Đây... là gì?" Y tự hỏi, nhưng câu hỏi ấy như không có lời giải đáp, chỉ còn lại một cảm giác bất an, như thể một phần trong quá khứ của y đang quay trở lại.
Trong căn phòng yên tĩnh, Hoa Cái Tinh Quân ngồi thu mình, tâm trí vẫn quay cuồng trong những mảnh ký ức chưa hoàn chỉnh. Cảm giác đau đớn cứ râm ran trong lòng, như thể trái tim y đang chịu đựng một vết thương mà không thể nào lành được. Những hình ảnh ấy cứ chập chờn lướt qua, khiến mọi thứ xung quanh y như mờ đi, và chỉ còn lại những ký ức đứt đoạn, những xúc cảm lạ lẫm nhưng đầy đam mê.
Hình ảnh của người đàn ông ấy, người với đôi mắt đen sâu thẳm, luôn hiện lên như một cơn bão trong tâm trí y. Ánh mắt ấy, sắc bén mà quyến rũ, không thể nào phai mờ. Y biết, y đã từng biết người ấy, và có lẽ, họ đã từng trải qua những khoảnh khắc quan trọng mà y không thể nhớ rõ. Nhưng sao lại có cảm giác đau đớn như vậy? Như thể những ký ức ấy bị cướp đi, và giờ đây chỉ còn lại là một khoảng trống mênh mông.
Hoa Cái Tinh Quân siết chặt chiếc cầu trong tay, như thể nó có thể giữ lại tất cả những gì vừa vụt qua trong tâm trí. Lý trí của y chưa thể nắm bắt hết những mảnh ghép, nhưng cảm giác này lại rõ ràng đến mức khiến y không thể làm ngơ. Đôi tay run rẩy, y nhìn chiếc cầu như một cứu cánh, một vật kết nối duy nhất giữa y và quá khứ mơ hồ.
Nhưng rồi, một mảnh ký ức khác bất ngờ ùa về, mạnh mẽ và sắc nét đến mức y không thể không thừa nhận. Những trận chiến ác liệt, tiếng thép va vào nhau, và người đàn ông đó, đứng giữa chiến trường, vung thanh Hỏa Tiêm Thương. Hình ảnh ấy, mạnh mẽ và đầy quyền uy, lại khiến trái tim y nhói đau. Nỗi nhớ dâng trào, nhưng lại chẳng thể chạm tới được. Y cảm thấy có điều gì đó vô cùng quen thuộc, nhưng lại không thể giải thích được.
"Người... là ai?" Y thì thầm, đôi mắt mờ màng nhìn vào chiếc cầu như thể nó có thể trả lời cho câu hỏi ấy.
Nhưng không có câu trả lời. Chỉ có sự trống vắng lan tỏa trong lòng y, như một chiếc lồng ngực trống rỗng mà mọi ký ức đều rơi ra ngoài.
Đột nhiên, những cơn sóng ký ức lại ập đến, mạnh mẽ đến nỗi y không thể kiềm chế được nữa. Đầu óc choáng váng, chiếc cầu trong tay y rơi xuống đất, vang lên tiếng "cạch" nhỏ, nhưng âm thanh ấy lại như kéo y trở lại với hiện tại. Hoa Cái Tinh Quân ngồi thụp xuống, tay ôm đầu, đôi mắt nhắm chặt lại, cố gắng làm dịu những cơn đau trong tâm hồn. Nhưng càng cố gắng, ký ức càng trở nên xa vời, mơ hồ, như thể một cánh cửa đã đóng lại ngay trước mắt y.
Trong bóng tối của căn phòng, chỉ còn lại một mình y với trái tim đập loạn xạ, ngập tràn cảm xúc mà không thể lý giải. Y không biết phải làm gì, chỉ biết rằng ký ức ấy vẫn chưa quay lại hoàn toàn, nhưng dần dần, một điều gì đó trong y cũng đang hồi sinh, mờ mịt nhưng mạnh mẽ, như một lời hứa chưa trọn vẹn từ quá khứ.
"Tiểu gia chắc chắn sẽ đến tìm ngươi, Ngao Bính. Ta cấm ngươi có mệnh hệ gì!"
Một hình bóng mờ ảo của một thiếu niên trẻ dần hiện ra trước mắt y, ánh sáng mờ nhạt như xuyên qua lớp sương mù mơ hồ. Ấn ký đó, sao lại mang cảm giác quen thuộc đến vậy... Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong trí óc y. À, phải rồi. Hình như đây là của... Trung Đàn Nguyên Soái?
Cảm giác mệt mỏi bỗng chốc kéo đến, lan tỏa khắp cơ thể, xâm chiếm thần thức của y. Hoa Cái Tinh Quân không kịp phản ứng, chìm dần vào giấc ngủ sâu, nhẹ nhàng như làn sóng vỗ về bờ cát. Trong giấc mơ, y thấy mình đứng bên bờ biển Đông Hải, nơi gió nhẹ thổi qua, sóng vỗ êm đềm vào bờ, bên cạnh là Trần Đường Quan và... một bóng hình quen thuộc.
"Na Tra?"
"Ngao Bính! Ngươi tới rồi!" Tiếng gọi vang lên, mang theo sự vui mừng khôn xiết, tràn đầy sức sống. Khuôn mặt người ấy có chút lấm lem, nhưng không giấu được niềm hạnh phúc ánh lên trong đôi mắt. Hắn cầm một con ốc biển, nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời, "Tiểu gia biết ngươi sẽ tới mà. Đi, đi chơi cầu với ta."
Hoa Cái Tinh Quân sững lại, đôi mắt hơi nheo lại, như thể đang cố gắng nhận ra bản thân mình trong khoảnh khắc này. Y nhìn thật sâu vào khuôn mặt người kia, dù mờ mịt và không rõ nét, nhưng đôi mắt ấy lại khiến trái tim y nhói lên một cảm giác kỳ lạ. Đó là đôi mắt sâu thẳm, trong vắt như mặt biển đêm, nhưng lại ẩn chứa một nét ngây ngô, tinh nghịch của những đứa trẻ vô lo vô nghĩ. Và rồi, hắn gọi tên y, không phải cái tên hiện tại, mà là cái tên đã bị lãng quên từ rất lâu, đến nỗi có lúc y cũng không nhớ rõ.
Y ngập ngừng, như thể không dám tin vào chính những gì mình vừa nghe thấy, một chút bất an chợt dâng lên. Còn trái cầu kia, không phải là thứ y đã từng cầm trong tay vào lúc nãy sao? Những ký ức mơ hồ dần dần ùa về, như một làn sóng dữ dội quét qua lòng y, khiến trái tim không khỏi loạn nhịp.
"Vậy chẳng lẽ..." Y khẽ thì thầm, một ý niệm chưa kịp thốt ra nhưng lại nặng trĩu trong lòng.
Chưa kịp định thần, mọi thứ xung quanh Tinh Quân bỗng tan thành sương khói mờ ảo, rồi lại hòa quyện vào nhau, kéo y vào một khung cảnh khác. Trong làn khói trắng xóa, những hình ảnh mờ nhạt dần dần hiện lên như một bức tranh sương mù lãng đãng, rồi cuối cùng, một cảnh tượng rõ ràng đập vào mắt y: chính là y đang đứng bên cạnh... Trung Đàn Nguyên Soái.
Bộ quần áo của Ngao Bính đã rách nát, thấm đẫm huyết long, còn thân thể y thì gục vào vòng tay mạnh mẽ của người kia. Mọi thứ như quay chậm lại, từng nhịp thở yếu ớt của y như những cơn gió tàn tạ, nỗ lực níu kéo từng chút hơi thở của sinh mệnh.
"Không, Ngao Bính, Ngao Bính, ngươi không được phép chết... Ta... Ta không cho ngươi chết trước tiểu gia!" Giọng nói của người kia vang lên, nghẹn ngào, như bị sức nặng của thế giới đè bẹp. Đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt khắc khổ nhưng không giấu được sự đau đớn, từng bàn tay ôm chặt cơ thể yếu ớt của Ngao Bính, như thể nếu lơi lỏng một chút thôi, hắn sẽ đánh mất tất cả.
"N.. Natra..." Ngao Bính khẽ thều thào, giọng yếu ớt đến mức chỉ còn là hơi thở, nhưng vẫn kiên cường, bàn tay lạnh lẽo như băng tuyết của cậu khẽ vươn lên, lau đi những giọt lệ trên má người kia. Cử chỉ nhỏ bé ấy như mang theo cả bầu trời ấm áp, dù trong cảnh tượng bi thương này.
"Ngươi đừng như thế, ta sẽ quay lại thôi..."
"...Chúng ta vốn là hai nửa của Hỗn Nguyên Châu, dù có như thế nào, vẫn mãi không thể rời xa." Lời nói của Ngao Bính nhẹ như cơn gió thoảng, nhưng lại đầy sức nặng, như thể lời thề vĩnh cửu, vượt qua mọi thứ. Cậu nói xong câu đó rồi dần dần đổ gục lên vai người mà cậu tin tưởng nhất, như muốn gửi gắm tất cả sự an tâm vào vòng tay ấy.
Lúc này, Hoa Cái Tinh Quân bừng tỉnh. Thoát ra khỏi được giấc mơ ấy, một cảm giác nghẹn ngào, hoang mang và nhung nhớ ùa về như một cơn sóng dữ. Y mở mắt, nhưng trước mắt chỉ là không gian im lặng, lạnh lẽo. Trái tim lại đập thình thịch, như muốn thoát khỏi lồng ngực này. Tim y đập loạn nhịp, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Cảm giác này... thật sự quá đỗi chân thực. Như thể Tinh Quân vừa phải trải qua cơn đau tày trời đó, những cảm xúc lạ lùng và đau đớn như cơn sóng vỗ dữ dội trong lòng. Mỗi nhịp thở trở nên nặng nề, như thể không khí cũng trở nên đặc quánh, ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Bất chợt, một cảm giác ươn ướt lan tỏa, chảy dài nơi khoé mắt rồi lại lăn dài trên đôi gò má. Đôi mắt của Hoa Cái Tinh Quân mở to, ngỡ ngàng, không hiểu nổi chính mình. Y đưa tay lên, khẽ chạm vào làn nước mắt mà không thể lý giải nổi.
" Nước mắt...?" Y thì thầm, giọng nói khẽ run rẩy.
Những ký ức ấy như thể đang sống dậy trong lòng, những hình ảnh mờ ảo cứ liên tục xâm chiếm tâm trí y, không thể ngừng lại. Mỗi hình ảnh, mỗi khoảnh khắc ấy dường như mang trong mình một sự đau đớn chẳng thể xóa nhòa. Y không biết đây là mơ hay thật, nhưng cảm giác này quá chân thật, quá rõ ràng đến mức y không thể lẩn tránh.
Những giọt nước mắt đó như thể mang theo những ký ức về một mối quan hệ xa xưa, mối quan hệ mà y đã đánh mất, hoặc có lẽ là cố tình không muốn nhớ lại. Trái tim y lại đau thắt một lần nữa. Liệu có phải, những ký ức ấy chính là những gì y đã trải qua cùng người kia-Trung Đàn Nguyên Soái?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro