Chương 4: Vòng xoáy học đường của 3 cô em gái

Buổi sáng bắt đầu như bao ngày khác, sân trường dần đông đúc học sinh. Ba cô em gái — Hạ My, Hạ An, và Hạ Linh — vừa bước qua cổng trường thì đã cảm nhận được ánh mắt tò mò, bàn tán từ đám đông.

Một nhóm nữ sinh đứng tụm lại, thì thầm to nhỏ:

– "Nhìn bọn nó đi, giờ không còn mấy anh trai bảo kê, liệu còn 'chất' như trước không?"

– "Hừm, có mỗi mấy đứa con gái thôi mà cứ tưởng to lắm."

Hạ An liếc nhẹ, nở một nụ cười đầy tự tin:

– "Ai cần 'bảo kê' khi đã tự mình đứng vững."

Nhóm kia cười khẩy, giọng mỉa mai:

– "Ừ thì xem tụi nó chơi được bao lâu."

Ba cô em không thèm ngoảnh đầu, chỉ thản nhiên bước tiếp, ánh mắt sắc như dao, đủ khiến ai cũng phải dè chừng.

Trong giờ thể dục, ba chị em đang luyện tập thể thao, bỗng từ lớp kế bên, mấy bạn nữ lại tiếp tục rỉ tai nhau:

– "Chắc hồi trước có mấy ông anh bên cạnh nên dám làm to đấy."

– "Giờ không còn 'hậu thuẫn', không biết có làm được như trước không."

Hạ My thở dài, nhìn sang bạn mình:

– "Nói thì nói, tụi nó chắc chưa hiểu cách chị em mình làm việc rồi."

Hạ Linh cũng cười khẩy:

– "Chơi trò 'đội có anh bảo kê' giờ lỗi thời rồi nhé."

Cô bạn bên cạnh định nói thêm, thì Hạ An đã lên tiếng:

– "Có 'bảo kê' hay không thì tụi mình vẫn là tụi mình, không phải kiểu lắm mồm đâu."

Không khí bỗng yên ắng, nhóm kia chẳng biết nói gì hơn.

Ngày qua ngày, những câu trêu chọc vẫn cứ lặp lại, nhưng ba cô em đều có cách xử lý riêng — không gay gắt, không mất bình tĩnh, mà bằng những câu nói dí dỏm, câu trả lời thông minh, khiến đối phương không thể phản bác.

Một lần, khi bị hỏi:

– "Tụi mày có dám đứng một mình mà không cần ai bên cạnh không?"

Hạ My mỉm cười tinh nghịch:

– "Tất nhiên rồi, nhưng chắc mấy người chưa đủ bản lĩnh để thử đâu."

Hạ Linh thêm vào:

– "Cứ ngó tụi tao đi, đừng tưởng chị em mình yếu nhé."

Trong một tiết học, khi ba cô em đang đi ngang qua hành lang, có mấy bạn nữ cố ý làm ồn, to tiếng:

– "Ờ, giờ tụi nó cũng chỉ thế thôi, không có gì nổi bật."

Hạ An không ngần ngại đáp lại:

– "Chơi lớn vậy mà không biết giữ miệng, mệt thật đấy."

Ba chị em tiếp tục bước đi, để lại những ánh nhìn ngỡ ngàng và có phần ngưỡng mộ từ các bạn cùng trường.

Thời gian trôi đi, dù không có sự xuất hiện trực tiếp của nhóm bốn chàng trai, nhưng ba cô em vẫn giữ vững phong độ, khiến không ai dám coi thường. Họ không cần ồn ào, không cần hùng hổ, chỉ bằng sự tự tin, bản lĩnh và cách ứng xử thông minh, họ đã khẳng định vị thế của mình trong môi trường học đường đầy áp lực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro