Chương 10

Edit: Graycat2411
Buổi chiều không có tiết học, nên sau khi ăn cơm trưa ở trường hắn liền quay về nhà.

Thật ra tại trường hắn cũng đăng ký phòng ở KTX, và lúc trước hiếm lắm hắn mới quay về. Nhưng không biết vì sao gần đây, hắn lại rất thích về nhà.

Hắn đeo tai nghe, lựa một ghế ngồi trên xe buýt.

Trong xe vắng người, hắn ngồi cạnh cửa sổ.

Ánh nắng trưa chiếu qua cửa kính, lên người hắn, thật ấm áp. Nhưng chốc lát sau lại nóng bừng, loại nhiệt độ này khiến hắn thấy khó chịu. Sau lưng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, áo dán vào người, thật bực bội.

Cũng may hôm nay xe đã nhanh chóng đến nơi, hắn xuống xe, đi bộ tầm mười phút, quẹo vào con hẻm nhỏ cổ xưa, hẻm Cửu Phúc.

Hẻm nhỏ đã lâu đời, những phiến đá xanh trên mặt đất nhẵn bóng, tường hai bên đường đi bao đầy rêu xanh.

Hẻm nhỏ chỉ có một mét ngang, có người bên phía trái đường đào một mương nước nhỏ dẫn nước bẩn.

Hắn vẫn luôn không hiểu, rõ ràng phía dưới vòi nước đã có cống thoát nhưng vẫn phải đào thêm một cái làm gì.

Cạnh mương có vài miếng vỏ dưa đã hỏng, lũ ruồi bọ bay xung quanh, thỉnh thoảng lại đậu lên.

Hắn mở lớn âm lượng của tai nghe, nhanh chân đi về phía trước. Kiến trúc trong con hẻm này đều tương tự nhau, vừa quê mùa vừa cũ lại dơ bẩn.

Giống hệt con người ở đây vậy.

Người sống ở đây chia làm hai loại, một loại chẳng chút bản lĩnh, ngày ngày dài cổ chờ bên chính phủ phá bỏ nơi này và di dời họ đi nơi khác. Loại nữa chính là những công nhân viên thời vụ, mà họ thì cũng chả có tẹo bản lĩnh nào.

Ở đây tiền thuê thấp, an ninh hỗn loạn, là địa điểm tuyệt vời cho lũ côn đồ tụ họp ẩu đả, cũng là thiên đường cho mấy cô gái điếm và đám khách làng chơi nghèo túng.

Hắn ngẩng đầu, trên cột điện có dán giấy quảng cáo, ghi gì nhỉ? À link download mấy video khỏa thân, và một cái nick game thối nát tên Lộ Lộ, dưới là một loạt các số điện thoại.

Hắn xé tờ quảng cáo này xuống trong oán hận, lại xé nhỏ chúng ra thêm vài lần nữa trước khi quăng xuống mương.

Phía trước là một mảnh sân, ngồi trước cửa là mấy ông bà tuổi trung niên đang ba hoa, chuyện của họ là đàm tiếu sau lưng người khác.

Hắn lại lần nữa mở âm lượng lớn hơn. Giai điệu mạnh mẽ của ca khúc Rock and Roll đập vào màng nhĩ, như đem hắn tách biệt khỏi thế giới dơ bẩn bày.

Lũ người đang ba hoa kia quay sang chỉ trỏ hắn, nhưng hắn chẳng cần quan tâm thứ họ nói là gì.

"Tháng trước tôi thấy một tên già nua đi vào nhà cậu ta đấy. Già rồi vẫn làm được sao?"

"Ai, coi kìa, cậu ta chắc còn chưa đủ lông đủ cánh đâu."

"Không phải mẹ nó bệnh AIDS à, phải vậy thôi, chứ không thì sống tiếp kiểu gì!"

Hắn bước nhanh qua, đứng trước một căn hộ năm tầng, đang chuẩn bị đi lên.

Cặp sách phía sau lưng bỗng nhiên bị kéo mạnh một cái, hắn quay đầu, thấy một thằng lưu manh mặt mang sẹo.

Vết sẹo kia kéo dài đến giữa lông mày bên trái, hơi nông, mắt vẫn nhìn được. Giữa lông mày có sẹo, trọc mất một miếng nhỏ, lông mày đứt đoạn.

Lưu manh ngoài cười trong không cười nói "Ai, có tiền chứ hở, cho tao mua bao thuốc đi."

Hắn nhìn kẻ kia một cái, nắm chặt cặp sách trên vai, lạnh lùng nói: "Không có tiền."

Lưu• lông mày đứt đoạn •manh ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía sau hắn: "Mẹ mày có ở nhà đúng không, hay để ông đây lên phịch bà ta một trận, thế nào?"

Hắn nắm chặt nắm tay, dùng hết sức muốn đám qua nhưng lại bị tóm được.

Người ở lầu một là bà Lâm, bà kéo hắn vào trong nhà, lo lắng hỏi: "Con đánh không lại nó đâu, không chừng còn bị tẩn cho một trận đấy."

Lưu• lông mày đứt đoạn •manh nhìn hắn một cái, chỉ chỉ mũi hắn: "ĐM mày, dám đối đầu với tao, chờ đó đi thằng nhãi nhép." Nói xong phun toẹt một bãi nước miếng lên mặt đất.

Lưu• lông mày đứt đoạn •manh bấm bấm điện thoại, vừa đi vừa nói: "Được rồi được rồi, phiền chết mẹ, dạ dày xuất huyết thôi mà cứ rối lên, đến liền đây, được chưa."

Bà Lâm rót chén nước, lại thêm vào hai thìa mật ong rồi đưa cho hắn: "Chưa ăn cơm đúng không, bà có làm mì sợi, ăn chút nhé!"

Hắn gắt gao nắm ly nước, độ ấm lan từ ly thủy tinh đến tay hắn, hắn ngẩng đầu cười: "Con ăn rồi."

Bà Lâm xoay người đi vào bếp, vặn vòi nước lại thấy không thể mở, chỉnh chỉnh một hồi vẫn thấy nghẹt: "Cái vòi này thật chán, cứ hai ba ngày lại hư!"

Hắn buông ly nước bước qua: "Để con giúp bà sửa."

Bà Lâm đứng bên cạnh xem hắn sửa vòi nước, nói: "Mẹ con đâu, vài ngày rồi không thấy xuống, cũng không thấy mua đồ ăn, sống làm sao."

Hắn cúi đầu vặn cái nắp trên vòi nước ra: "Kêu cơm hộp."

Hắn kiểm tra lại một chút rồi đóng nắp lại: "Có vẻ hư hơi nặng, để lần sau con mang đồ tới sửa mới được, bà dùng tạm vòi nước trong toilet đi ạ."

Nói xong giơ tay xách một thùng nước đầy ra đặt trên kệ bếp: "Con về trước đây, mai con sang sửa cho nhé!"

Hắn nói xong, lấy cặp xách ở ghế đeo lên vai, đi ra cửa.

Bà Lâm gọi hắn lại dặn dò: "Từ từ đã, cẩn thận vấp cửa đấy."

Hắn đi lên tầng năm, lấy chìa khóa ra mở cửa, hô to với phòng khách không một bóng người: "Mẹ, con về rồi!"

-----

Buổi chiều sau khi tan tiết, Tống Lam đi ra từ khu dạy học.

Cô lại bị giảng viên chuyên ngành mắng rồi. Cô làm sao biết được cái gì gọi là kinh tế tài chính chứ. Cũng may giảng viên thấy cô lâu rồi không đi học nên cũng khômg quá nặng lời.

Lưu Tiểu Huyên an ủi Tống Lam: "Thầy Ngưu này thích mắng người vậy đấy, không có việc thì kiếm cớ mà mắng, cậu đừng để bụng."

Tống Lam thật sự không để bụng: "Không sao, có ai sống hết đời mà chưa từng bị mắng bao giờ."

"Cậu coi Dương Đồng kìa, chơi di động trong giờ học, bị thầy Ngưu đuổi ra hành lang đứng nghe giảng luôn, thảm hơn tôi nhiều."

Đột nhiên, bả vai cô bị người ta níu lấy từ phía sau: "Này nhá, bắt quả tang cô nói bậy sau lưng tôi!"

Tống Lam quay đầu cười cười: "Đang khen cô có cách sinh hoạt và thái độ học tập rất hào phóng mà."

Dương Đồng bĩu môi: "Thôi đi."

Lưu Tiểu Huyên ôm cánh tay Dương Đồng, bắt đầu quở trách cô ấy: "Mày cũng thật là trong giờ của thầy Ngưu mà dám chơi điện thoại he!"

Dương Đồng vừa đi vừa nói: "Tao không chơi, là có một người bạn hồi cấp ba liên hệ, nói đang trên đường tới thăm chắc mai là đến. "

"Chính là người mà mọi người biết đó, phú nhị đại muốn tặng tôi Lamborghini ấy. Đã qua hai ba năm mà vẫn nhớ mãi không quên tôi, phiền thật đấy!"

Tống Lam cùng Lưu Tiểu Huyên trăm miệng một lời: "Nổ, nổ tiếp đi!"

Dương Đồng cắt ngang: "Không tin thì thôi. Mà cũng chẳng sao, người tôi thích là giáo sư Cố kìa."

Trong không khí, hương hoa quế nhàn nhạt, cô gái thoải mái cười nói gọi ra tên người mình thích.

Tống Lam quay đầu nhìn Dương Đồng, đôi mắt cô ấy như hình trăng non, gương mặt đỏ ửng, lúc cười rộ hiện lên đôi lúm đồng tiền, đôi mắt trong hiện một tia sáng, không hề sợ hãi.

Tống Lam có chút hâm mộ Dương Đồng, Lưu Tiểu Huyên hỏi Tống Lam "Y Y, cô có người mình thích không, sao trước giờ không nghe cô nhận xét gì về mấy nam sinh hết vậy?"

Tống Lam giơ tay ôm ngực, cường điệu giọng nói như đại ca xã hội đen: "Chị đây giới tính linh hoạt, cứng được mềm được , cần gì đàn ông!"

Dương Đồng ghé sát lại tai của Tống Lam, cười xấu xa: "Ây, cứng như nào nhể, chịu như nào đây~"

Tống Lam búng ót cô nàng: "Vẫn còn là sinh viên đất, trong đầu sao toàn mấy thứ phế thải màu vàng thế?"

Dương Đồng đánh Tống Lam một cái. Tống Lam đánh lại hai cái.

Lưu Tiểu Huyên đành phải chặn giữa hai người, tách hai kẻ ấu trĩ này ra.

Ba người vừa đi vừa nháo, bỗng Lưu Tiểu Huyên đột nhiên dừng bước, tay trái chọc chọc Tống Lam, tay phải chọc chọc Dương Đồng, nhìn phía trước nói: "Cố giáo sư."

Tống Lam ngẩng đầu, thấy Cố Tu Nhiên đang đứng bên cạnh bồn hoa la dơn.

Sắc hoa thật rạng rỡ, bụi này cố cao hơn bụi kia, đóa hoa này so với đóa hoa kia càng thêm xinh đẹp, nhưng vẫn không cách náoo lại với người đàn ông cười nhạt kia.

Tống Lam đi về phía Cố Tu Nhiên. Còn Dương Đồng ôm cánh tay Lưu Tiểu Huyên đi về phía nhà ăn: "Liễu Y Y nói cô ấy không yêu đương với giáo sư, mày có thấy hơi giả dối khôn?"

Lưu Tiểu Huyên suy nghĩ một chút: "Tao cảm thấy cậu ấy không nói dối."

Dương Đồng: "Cảm thấy kiểu gì?"

Lưu Tiểu Huyên tỏ vẻ cAo thâm khó lường: "Trực giác."

Dương Đồng "Vậy mày thấy Liễu Y Y sẽ thích ai?"

Lưu Tiểu Huyên: "Chẳng phải cậu ấy nói rồi sao, chả cần nam nhân, tự cứng tự mềm."

Dương Đồng: "Ngày mai có tiết tâm lý học tội phạm, tao định tìm cơ hội thổ lộ với giáo sư Cố. Không biết có bị con nhỏ Y Y kia đoạt trước không nữa."

Ngay cổng trường, Tống Lam bokngx hắt xì một cái.

Cố Tu Nhiên đứng bên cạnh cô, một tay đút túi, có một chiếc xe máy lướt nhanh qua, anh vươn tay kéo cô vào lề: "Cẩn thận một chút."

Cô không đứng vững, suýt nữa té vào lòng ngực anh, thật vất vả mới có thể cân bằng lại cơ thể lung lay không đổ trên người anh.

Anh buông tay, ngón cái cùng ngón trỏ chà sát như đang cảm nhận dư vị xúc cảm còn sót lại.

Đối diện đi tới là một đôi tình nhân, nam là Phan Vân Phi, còn nữ chính là bạn gái cũ của hắn, bọn họ nối lại, hoặc nên nói, vốn chưa từng thực sự cắt đứt.

Cách đó không xa, Thịnh Xảo cầm ly trà sữa đứng ven đường, nhìn bóng lưng Phan Vân Phi, không hê tiến thêm một bước. Hai người đó dần hòa mình vào đoàn người rồi biến mất, cô ấy nghiêng đầu, hình như là để lau nước mắt.

Tống Lam nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ gầy cùa Thịnh Xảo, rồi xoay người nói với Cố Tu Nhiên: "Giả như, người là Phan Vân Phi giết, cảnh sát cũng tra được tới hắn ta. Tôi thấy Thịnh Xảo cũng không thật sự gánh tội thay."

Hai người xuyên qua đường lớn, Cố Tu Nhiên mua ly nước trái cây đưa cho Tống Lam: "Uống chút nước."

Tống Lam sờ sờ môi, cô cả chiều nay chưa uống ngụm nước nào, cơn khát trôi qua và cô cũng quên mất mình cần phải uống.

Cô cúi đầu uống một ít: "Cảm ơn."

Nước chanh chua chua ngọt ngọt đi qua khoang miệng rồi xuống họng, để lại dư vị lẫn lộn.

Cố Tu Nhiên đợi Tống Lam uống xong mới nói: "Tôi thì thấy Thịnh Xảo sẽ giống như lời cô ta nói, thật sự gánh tội thay cho Phan Vân Phi."

Tống Lam ngước mắt: "Cô ấy vì muốn nhận được tình yêu mà dám từ bỏ cả tính mạng và sự trong sạch của bản thân, là để uy hiếp anh ta yêu đương với cô ấy, thật sự yêu một người sao có thể nỡ uy hiếp anh ta."

Tan học, từng nhóm học sinh ùa ra, ríu rít nói cười.

Cố Tu Nhiên nhìn Tống Lam: "Cô đến cả từng yêu một người cũng chưa."

Cô cúi đầu uống nước trái cây, hút một ngụm lớn, hết non nửa ly mới xua tan cơn khát.

"Trong lúc tuyệt vọng, đừng nói uy hiếp, dù cho trói cũng muốn trói người đó trên giường. Cho dù phải chết cũng phải chiếm hữu được."

Cố Tu Nhiên rũ mắt, nhìn cô gái trước mặt, giọng nói kiên định trầm thấp, "Để cô ấy chỉ thuộc về hắn ta, vĩnh viễn thuộc về hắn."

Tống Lam cười nhẹ: "Cố Tu Nhiên, anh là một người đàn ông, lại là giáo sư đại học, không phải là xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi chứ, loại bá đạo cố chấp tổng tài gì đó."

"Ồ, không đúng, anh hẳn bởi vì mỗi ngày đều nghiên cứu tâm lí tội phạm, nên vấn đề nào cũng sẽ biến thái hóa nó. Đây là bệnh nghề nghiệp."

Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện anh hoàn toàn không có chút ý gì gọi là vui vẻ, cô đùa không vui à.

Ừ thì....không vui thật.

Tống Lam uống xong nước trái cây, Cố Tu Nhiên vươn tay, cô đưa cái ly qua, anh xoay người ném nó vào thùng rác.

Tống Lam: "Đúng rồi, anh tìm tôi tới là có chuyện gì à?"

Cố Tu Nhiên: "Mua nước trái cây cho cô."

Tống Lam: "Còn gì nữa?"

Cố Tu Nhiên: "Hết rồi!"

Tống Lam: "..."

"Vậy, cảm ơn anh."

Nàng nghiêng đầu, đột nhiên thấy Triệu Hàng từ tiểu khu nhỏ bên cạnh trường học đi ra, không mặc cảnh phục, một cây đen từ trên xuống dưới, đội mũ lưỡi trai, vàng nón ép xuống cực thấp.

Lén la lén lút, không chút nào giống canbr sát, giống trộm.

-------------

Tác giả có lời muốn nói:

-Nước trái cây ngọt không?

-Ngọt!

-Văn ngọt không?

-Ngọt!

"Mọi người đều thông minh ghê á, đoán được thân phận nữ chính. Nữ chủ là Tống Nhu, dù là văn án vẫn là chính văn, đều là cô ấy." Tác giả nói xong, chạy nhanh tránh mưa đá.

Winnie: đừng hỏi tại sao lại là Tống Nhu, hoặc là tác giả lầm, hoặc thiếu đánh (×-×)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro