XVI


rất nhanh, đã đến thứ hau. sáng sớm, lớp chúng tôi xếp hàng dưới sân cờ, nắng vừa lên, chiếu xuống nền sân gạch đỏ, tạo những vệt sáng mảnh như vệt kim. tiếng gió lùa qua lá cờ phấp phới, khiến tim tôi đập loạn nhịp hơn bình thường.

chúng tôi hồi hộp, mắt dán vào bục phát biểu nơi thầy hiệu trưởng đứng. tiếng loa vang lên, từng kết quả được đọc, tôi cố giữ nhịp thở, cố nghe rõ từng từ:

" hạng khuyến khích thuộc về lớp 11A8... hạng ba lớp 11A10... hạng nhì lớp 11A1... và hạng nhất thuộc về lớp... 11A3!!!"

cả lớp chúng tôi đứng lên, vỗ tay rộn rã, như cả tuần lễ căng thẳng và nỗ lực dồn nén bỗng bung ra cùng một lúc. những cái ôm vội vàng, những tiếng cười, tiếng reo hò trộn lẫn, nhưng tôi chỉ nhìn về một hướng – nơi cậu ấy đứng, vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng, vẫn không để lộ chút gì về cảm xúc.

sau đó là phần lên bục nhận giải. Bởi giải thưởng là cho cả nhóm, nên sẽ có một đại diện lên nhận. bóng chuyền là đội trưởng, còn múa, thu nhi bảo tôi:

" vy, lên đi, cậu là center mà, nhóm cũng nên có cậu."

tôi hơi ngỡ ngàng nhưng không từ chối. Lúc bước lên bục, tim đập rộn, tôi mới nhận ra ý đồ của thu nhi – cô ấy muốn tôi và cậu đứng cạnh nhau để nhận giải.

và thế là chúng tôi đứng sóng vai, cảm giác vừa gần, vừa xa. máy ảnh chớp liên tục, tay tôi vô thức siết chặt chiếc cúp, nhưng mắt vẫn không rời cậu. một tấm hình, tấm thứ hai, lại có tôi và cậu đứng cạnh nhau. tôi cố mỉm cười, nhưng trong lòng vừa hân hoan, vừa lo sợ – không biết cậu đang nghĩ gì.

buổi sáng trôi qua, mọi thứ quay trở lại quỹ đạo bình thường. lên lớp, chúng tôi học bài, nói chuyện, nhưng tôi cảm nhận cậu ấy bắt đầu giữ khoảng cách, thậm chí càng ngày càng rõ rệt. cậu không còn nhìn tôi như trước, đôi khi chỉ đứng gần cũng lẩn tránh ánh mắt tôi. tim tôi quặn thắt, một cảm giác bất an và hụt hẫng tràn ngập.

tối hôm đó, tin nhắn của Minh Anh như cú đấm vào tim:

[ vy ơi, hình như xxx biết chuyện mày thích cậu ấy rồi. hồi chiều tụi tao lỡ nói lớn quá, nên xxx đứng sau nghe được rồi. ]

tim tôi ngừng một nhịp, miệng khô đắng. làm sao đây? liệu cậu ấy sẽ tránh xa tôi, hay vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như trước? tôi nằm trằn trọc cả đêm, mở điện thoại ra, đọc lại tin nhắn lần nữa, lòng trống rỗng, không ngủ được.

ngày hôm sau, tôi mang tâm lý như một con bạc, đánh cược từng khoảnh khắc trên đường đến trường. và cuối cùng, câu trả lời hiện ra rõ mồn một: cậu ấy không nhìn lấy tôi một chút nào. không ánh mắt, không chút tương tác, ngay cả khi đứng gần. tôi bàng hoàng nhận ra, tất cả những gì tôi tưởng tượng – ánh mắt, những dấu hiệu nhỏ nhặt mà tôi vẫn ôm ấp – hóa ra chỉ là sự tự lừa dối của chính mình.

tôi cố gắng tìm lý do, cố bám lấy hy vọng nhỏ nhoi, nhưng cậu ấy đã trả lời bằng cách rõ ràng nhất: không có gì cả, và tôi – vẫn cứ cố chấp, vẫn tự mình hoá đẹp cho một tình đơn phương chưa từng được đáp lại.

khoảnh khắc ấy, tim tôi rạn nứt, như ánh nắng xuyên qua lá cờ sân trường, vừa sáng vừa chói, nhưng cũng vừa đau nhói. và tôi nhận ra, tình cảm đôi khi chỉ tồn tại trong tâm trí người yêu đơn phương, đẹp đẽ mà u buồn, dạt dào mà hoen ướt.

hnnk.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro