Chẳng thể tìm thấy nữa.
....
Vầng dương chiếu rọi nơi đáy mắt, rực rỡ trong ánh chiều tà vắng lặng. Hôm ấy trời xanh trong, như thể giông bão kia sẽ chẳng bao giờ ghé đến.
Thế nhưng ngày ấy, hai đứa trẻ từng bước đắm chìm trong nắng ấm. Bỏ mặc sự tàn nhẫn chốn trần gian. Mà quên đi những sự thật làm đau buốt tâm hồn.
Cơn mưa rối rít lả tả trên tán cây, cuốn trôi đi biết bao những mộng mơ của tuổi thanh xuân. Lẽ ra, ngày ấy, người con gái tôi yêu phải thật hạnh phúc. Chẳng may, gió rét ập đến chẳng báo một câu, khiến tôi xót xa chẳng nói được thành lời. Cớ sao sự đời lại như một vẻ hiển nhiên mà mang cho người ta nỗi đau tan nát cả tim gan máu thịt...
Thế giới làm người ấy đau lòng, tôi nguyện đau lòng vì người, vì tôi thương người, vì tôi mong người hạnh phúc...Mãi thật hạnh phúc..Nhưng bàn tay tôi thật nhỏ bé, so với thế giới ngoài kia, tôi chỉ là một hạt bụi vô tình lướt trong ngọn gió. Thật xót xa, khi đã chẳng thể lau đi những giọt nước mắt, xua đi những nỗi buồn tàn khốc nơi tâm hồn người, gạt đi những suy nghĩ nơi tâm trí mà người bấy lâu vẫn luôn cất giữ. Nhưng, thật mỉa mai, tôi là gì trong cuộc đời của người, liệu tôi có quan trọng, liệu rằng người có cần tôi ở cạnh người. Tôi tự hỏi..
Những ngày tháng tôi vươn mình đón cái nắng đầu tiên của mùa hạ. Tôi mỉm cười nhìn thế giới thật hạnh phúc. Tôi gặp người ở ngày tháng ấy, ngỡ rằng dáng vẻ chân thành, và niềm vui hửng sáng trên gương mặt của người sẽ luôn hiện hữu. Thế nhưng, đến cuối cùng muốn nhìn lại ánh mắt ngày ấy, cũng chỉ biết tìm lại trong mảnh ký ức cất giấu nơi trái tim khẽ run từng nhịp.
Là những ngày tháng, tuy không phải hạnh phúc nhất, nhưng lại trở thành những khoảnh khắc mà cả đời phải ôm nỗi tiếc nuối. Hai mảnh đời tìm đến nhau như một phép màu, hai ánh mắt khẽ chạm nhau dưới ánh bình minh mà chứa đựng cả bầu trời. Từng là hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, từng dành cho nhau những lời nói sưởi ấm trái tim đã lạnh lẽo bấy lâu. Sau tất cả, cũng chỉ là đã từng. Đến cuối cùng, dưới ánh hoàng hôn mà cháy rụi từng mảnh trời ấm áp ta từng có, chôn vùi trong màn đêm lạnh lẽo bi thương.
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm tối, khẽ đọng lại cả bầu trời sao. Trôi dạt trên bầu trời, từng ánh sáng rực rỡ như điểm lên sự lạnh lẽo ấy là hàng vạn đốm lửa sưởi ấm cả trời đêm. Dù trời đã lạnh lẽo buốt lòng, vẫn không tránh khỏi những tầng mây gieo rắc những cơn mưa che lấp cả sự ấm áp cuối cùng còn xót lại. Xóa đi cả chút bình yên đã cố gìn giữ, xóa đi những yêu thương thuở đầu. Chỉ còn tôi lẳng lặng đứng dưới màn mưa, tìm kiếm những vì sao, dẫu cho nỗi đau tâm hồn lẫn sự buốt giá nơi da thịt, nước mắt rơi theo hòa lẫn vào cơn mưa, chẳng hóa được thành ngôi sao rực rỡ. Nhẫn tâm rơi xuống theo dòng nước, vĩnh viễn chẳng thể tìm thấy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro