Ôm lấy
....
Kể từ ngày hôm ấy, ngày vết thương trong tim rách toạc. Lấp lửng chấp vá bằng những kỉ niệm. Máu vẫn tuông, vẫn chảy, nhưng cũng chẳng màng. Ngày ấy thứ tôi ôm lấy không chỉ là nuối tiếc, không chỉ nỗi sợ đơn độc. Mà sợ rằng, đến một lúc khoảng cách sẽ ngày một xa, xa đến mức chẳng thể nhìn thấy dù chỉ một gợn sáng tàn. Hay đã có thể ở rất gần nhau, chỉ cần một lần ngoái đầu liền nhìn thấy đối phương trong tầm mắt. Thế nhưng, từ trong khoảng không, dựng lên một bức tường chẳng biết từ lúc nào ngăn lại hơi thở chạm nhau. Không còn những lời ngỏ thân thương, không còn tồn tại cái ôm mở chuyện, khẽ mở lòng nhau. Từng thứ, từng thói quen vụt tan trong gió, để người nhớ chỉ biết nắm lại hơi tàn giữa khoảng không. Người muốn quên cũng chẳng bận tâm nhớ lại.
Thời gian kì thực rất nhẫn tâm, chỉ một thoáng, mọi thứ đã đổi thay, chỉ khi lặng người nhìn lại, mới thấu, mới đau.
Có những giọt mưa rơi tận sâu nơi đáy lòng, khẽ khàng vỗ lên mặt hồ đã tĩnh lặng. Len lỏi vào những vết thương ngày cũ, không còn đau nữa, chỉ thật xót xa.
Cứ như thế, càng tiến càng xa, càng bước như đi trên những hồi ức hằng sâu dưới dấu chân có cũ có mới. Đến cuối chỉ thấy đôi chân mỏi rã rời chẳng còn muốn bước nữa.
Có những lúc trái tim khẽ run, nhưng chẳng phải vì yêu, mà là vì những cảm xúc xưa cũ cứ mãi hiện hữu trong tâm trí. Dù có bước đến đâu cũng chẳng thể đến được kết quả mà mình mong muốn, nhưng lại càng không muốn cứ dừng lại. Để rồi muốn gặp lại nhau cũng chẳng thể nữa.
Đã từng cố chấp đến mức, ngỡ rằng sẽ chẳng cam lòng buông bỏ. Ôm lấy mảnh tình vỡ vụn vào lòng, giữ lấy hy vọng mỏng manh như tơ rối. Bỏ mặc nỗi đau giằng xé mà ấp ủ, để rồi đến lúc tay cũng chẳng còn sức nữa. Để tơ đã mong manh ngày càng rối để rồi chẳng còn mốc nối tìm nhau.
Tôi vẫn luôn đợi một ngày ánh sáng mà tôi hằng mong sẽ soi đến mặt hồ đã phủ một tầng đêm tối. Nhưng đợi mãi, đợi đến khi ánh sáng chẳng cần một nơi chỉ còn sự lạnh lẽo. Chỉ còn những âm u ngày cũ, lúc ấy mặt hồ mới ngỡ ra, mình đã đánh mất đi sự ưu ái ấm áp ấy. Mất đi những ngày tháng tươi đẹp xa xôi. Cứ muốn quên lại chẳng thể ngưng nhớ. Cứ muốn trốn tránh, lại chẳng biết trốn nơi đâu. Bởi lẽ đâu đâu cũng tồn tại những kỉ niệm, những nỗi đau vỡ vụn ngày đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro