Tích tịch...tình tan
Mùa đưa gió thoảng, thấp thoáng trong làn sương mỏng là bóng hình đã từng thân quen cũng đã ngày một xa lạ. Vẫn chẳng thể quên được người. Vẫn trong cơn nắng dai dẳng của mùa hạ, người ở đó, và cũng ở lại mãi mãi trong ánh nắng đã từng cháy rực rỡ nơi cõi lòng tôi.
Gió từng đẩy đưa khiến từng ánh lửa hồng đỏ rực cả một trời thương nhớ, cũng vô tình kéo mây che lấp cả bầu trời, trút xuống những trận mưa, lặng lẽ cuốn trôi ánh sáng cuối cùng xót lại sau cơn bão ấy. Hai người nhìn nhau, kẻ thoáng xa lạ người đã sớm quên, tựa như ngày đầu ngại ngùng đối mắt. từng đóa hoa chớm nở đã vội gieo từng tầng cánh lụi tàn trong thương nhớ. Chất chứa tầng lớp nỗi đau.
Liêu rằng người đã quên chưa, đóa hoa ngày ấy tôi phân vân chẳng biết nên nâng niu hay để lại cho gió sương quấn lấy. Bấy giờ, muốn trồng cũng chẳng thể nảy mầm, càng vun đắp càng héo úa. Chỉ còn những giọt mưa mặn chát đọng nơi khóe mắt.
Liệu rằng ở nơi xa xôi, hình bóng tôi có còn tồn tại trong tâm trí người. Hay đã quên từ lâu. Từng là chuỗi ngày rực rỡ, cứ ngỡ thật đẹp, lại hóa tro tàn trong nháy mắt. Mới nhận ra những điều đẹp đẽ chốn nhân gian đều như một bữa ăn cuối cùng của tử tù mà chẳng được báo trước. Nhưng không tan biến vĩnh viễn trên cõi đời, mà mãi đọng lại sâu trong tiềm thức, chỉ một lần nhớ đến, tim lại khẽ chậm đi vài nhịp.
Có những kỉ niệm vốn muốn lưu giữ đời đời kiếp kiếp, lại chẳng thể giữ lấy dù chỉ là một mùa hạ ngắn ngủi. Chợt thấy tình yêu thật mỏng manh, nhẹ lướt thoảng hương mà đến, cũng úa tàn mà tan biến khỏi nhân gian. Để lại hai kẻ ôm lại những kí ức đẹp tựa tranh vẽ, mà chẳng dám nhìn lấy nữa. Sợ rằng chỉ cần nhìn thêm một chút, chỉ thoáng qua trong nháy mắt thôi. Cõi lòng vốn đã yên sẽ lại rót từng giọt mật nhớ nhung. Để lại nhớ, lại mong, lại lần nữa nhói đau như ngày ấy.
Những ngày phía trước mong người đừng ngoái lại nhìn phía sau, đừng cho tôi thấy lại ánh mắt người. Nhưng cũng mong người đừng quên đã từng có người đứng lại chỉ để nhìn một người đã từng nhịp bước đi. Đôi tim từng khẽ run đồng điệu, lúc này càng tiến càng xa. Và tôi cũng sẽ chẳng ngày nào quên đi ánh mắt người lúc nhìn về phía tôi thật ấm áp. Khiến tôi chỉ cần chìm sâu càng cảm thấy bình yên vô tận. Muốn nhớ nhưng cũng thật đau, nhớ mãi một người xa lạ từng bước đến mang cho tôi sự ưu ái từ tâm. Nhớ mãi từng gợn sóng người khơi dậy trong trái tim đã chẳng còn vội vàng. Lúc này nơi ấy đã lắng sâu tựa mặt hồ êm ả, cất giấu nỗi buồn khôn nguôi.
Nếu không phải vì thích một loài hoa, sẽ không dễ dàng loại đi những nhành hoa khác trong mắt. Nếu không phải vì muốn che chở, sẽ không để mặc cho mưa gió quấn thân mà nâng niu. Lại nói nếu không phải vì người quan trọng, cớ sao tôi lại để tâm đến thế. Nhưng người muốn rời đi luôn có lý do, đôi khi lý do họ nói để che giấu cho một lý do tàn nhẫn hơn. Người ở lại chẳng cần biết hết mọi lý do, chỉ cần biết người đã muốn rời đi, sẽ loay hoay vật vã tìm cách níu giữ. Thế nên họ mới muốn biết lý do, để giải thích, để mong được cảm thông, được tha thứ. Nhưng, nhưng... người đã muốn đi, thì đã chẳng còn lý do nào để ở lại nữa rồi. Cũng thật ngốc khi nghĩ rằng, chỉ cần một chút, chỉ cần níu giữ họ, họ sẽ ở lại, mà chẳng thể nào chấp nhận được nổi sự thật vốn nên hiểu rõ từ lâu.
Dưới tán cây nở rộ những ngày tháng oi ả mà ấm áp.
Dưới gốc cây chôn hàng vạn những kỉ niệm niệm buồn vui.
Dưới những tầng lá treo những mộng mơ, ước vọng tương lai.
Dưới những cơn mưa ướt nhòe thực tại.
Dưới những nụ cười và mảnh tình duyên sớm đã vụt tắt, cháy rụi cả vồng trời thu sang.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro