• Hồi phục •

Nắng chiếu xuyên qua hàng cây, đáp lên nơi cửa sổ chút ánh ấm áp. Hinata nhíu nhẹ đôi mày, đưa tay che đi những tia sáng mặt trời.

Mái tóc cam bồng bềnh bước những bước nhẹ tênh đến bên chiếc cửa kính, tay cầm một bó hướng dương dịu dàng đặt ngay ngắn vào chậu. Cậu đưa mắt ngắm nghía, chỉnh chu lại theo ý muốn rồi cũng mỉm cười đầy mãn nguyện.
Kageyama lặng lẽ nhìn vẻ đẹp yên bình trước mắt, anh chậm dõi theo từng bước chân, từng cái chớp mi, từng cử động của đôi tay mềm mại kia. Mái tóc đen khó nhọc cử động bên chiếc giường bệnh vì nằm quá lâu, anh càu nhàu:

- Này, chăm người bệnh mà mua hoa màu chói thế? Lóa cả mắt.

Hinata quay đầu lại nhìn, cậu bĩu môi:

- Coi kìa, đồ thiếu lãng mạn, Bakayama!

- Là cậu làm tôi khó chịu trước - Tên to người này lại giở trò đáng ghét - Sao lại mua Hướng Dương?

Hinata ngây thơ chớp mắt, kể lại:

- Lúc tớ tới, chị bán hàng có bảo rằng ý nghĩa của hoa Hướng Dương là sự tin tưởng, lạc quan. - Cậu nói rồi nhặt một cánh hoa mang màu vàng đầy sức sống của mặt trời ấy mà đặt lên mũi anh - Tớ cũng có chút kì vọng vào cậu mà, Kageyama.

- Kì vọng? Vào điều gì ở tôi chứ?

Cậu quay lưng, nghĩ ngợi một hồi rồi cất giọng tiếp:

- Kì vọng vào sức khỏe của cậu, và...tình yêu của tụi mình nữa!

Hinata cười khúc khích, khoái chí rời khỏi phòng. Kageyama ngẩn ngơ nhìn theo, anh giật mình, vội phủi đi cánh hoa trên mũi:

- Gì-gì mà kì vọng chứ, đồ ngốc.

-----

- Nào! Uống đi! Cậu làm được mà!

Hinata tay phải cầm một viên thuốc, tay kia nắm lấy anh, "nhẹ nhàng" động viên. Xung quanh là bao viên bác sĩ, y tá núp sau lưng cậu. Họ không thể quản nổi tên bệnh nhân đầy bướng bỉnh này được, đành chỉ có thể dựa vào người thân duy nhất là Hinata.

- Không là không! Viên thứ 5! LÀ VIÊN THỨ NĂM TRONG NGÀY RỒI!! - Kageyama tuyệt vọng hét lên.

---

Hinata bực dọc dọn dẹp cái đống hỗn độn mà tên người yêu của mình gây ra. Sau hàng chục phút "dỗ ngon dỗ ngọt" thì anh cũng chịu ngậm đắng nuốt cay mà uống thuốc.

Cậu vừa thấy buồn cười, vừa tội nghiệp cho anh. Kageyama mới chỉ là một cậu trai chưa đầy mười tám, chưa kịp tận hưởng cái thanh xuân đầy ngắn ngủi của đời người. Giờ đây cuộc sống của anh phải gắn liền với sự hỗ trợ y tế. Thay vì dành tuổi xuân bên những luồng không khí trong xanh, nghe tiếng chim líu lo hót ngoài kia. Anh lại ở đây, bao bọc xung quanh là thuốc, kim tiêm và những thứ dây nhợ chằng chịt mà chính bản thân anh cũng chẳng biết hết tác dụng của nó.

Những bệnh nhân Alzheimer thường cáu gắt và mất bình tĩnh, vì vậy phần lớn họ ra đi trong sự vô tâm của người nhà. Kẻ chịu tổn thương nhiều nhất lại là kẻ cô độc nhất. Họ bị cô lập bởi chính những con người khô cạn tình máu mủ. Ai biết được rằng khi họ đang hét lên đầy "phiền phức" như bao người vẫn nghĩ ấy, lại chỉ là một lời cầu cứu tuyệt vọng mà chẳng ai có thể hiểu?

Nhưng có lẽ Kageyama may mắn hơn họ đôi chút, vì anh có Hinata ở bên. May mắn làm sao khi trái tim ấm áp của cậu có thể cảm thông thay cho những điều anh chưa thể nói. Chẳng ai hoàn hảo cả, chúng ta đều thiếu đi một mảnh ghép nào đó ở ngoài thế giới rộng lớn kia, để có thể bù đắp cho khuyết điểm của bản thân.
Kageyama thỏa mãn rồi, mất đi một mảnh thanh xuân, nhưng ít nhất anh đã tìm thấy nửa kia của đời mình.

- Ngẩn ngơ cái gì đấy, tên ngốc! - Hinata bắt chước cái giọng điệu hách dịch thường ngày của anh, cậu giơ tay cốc một cái rõ đau vào đầu đối phương.

Kageyama ôm đầu, liếc xéo cậu bằng ánh mắt đầy khó ưa:

- Tên lùn này thèm đòn rồi đó hả?

- Thèm cái đầu cậu ấy! Giờ trưa rồi, tớ đến để đưa thức ăn này. Lẹ lẹ cái miệng lên, bác sĩ bảo tớ cậu có lịch tiêm lúc 2 giờ đấy!

Vì tâm trạng luôn giữ ở mức lạc quan, nên Kageyama cũng hồi phục khá nhanh. Anh đã có thể nói những câu đơn giản ở tốc độ trung bình, trí nhớ cũng cải thiện đến khó tin.

Đầu hè là một khoảng thời gian rất khó khăn với chính anh lẫn những người xung quanh, vì Kageyama không thể hợp tác một cách suông sẻ. Đã có những đêm Hinata phải thức trắng để trấn an. Nhưng mọi thứ rồi cũng vào nhịp, những cơn biếng ăn của anh không xuất hiện nữa, giấc ngủ từ 2 đến 3 tiếng đã tăng lên 6 đến 7. Tình trạng sức khỏe của Kageyama không ngừng có những bước tiến lớn, thậm chí anh đã có thể dạo quanh khuôn viên bệnh viện mà không cần sự trợ giúp.

Những vị bác sĩ chẳng thể tin vào mắt họ, chẳng lẽ đây là lúc phép màu xuất hiện ư? Sẽ thật may mắn nếu như cuộc sống cũng đôi khi màu diệu như các mẩu truyện cổ tích. Tuy thật thiếu logic, những thỉnh thoảng ta cũng nên tin vào phép màu chăng? Cũng không phải là điều không thể xảy ra. Nếu nó cứu sống được một mạng người, thì cũng đáng để mơ mộng đôi chút.

Mùa thu nhanh chóng qua đi, để lại trên môi anh nụ cười hạnh phúc bấy lâu đã đánh mất.

----

Mưa rơi tí tách, đáp lộp bộp lên chiếc cửa sổ. Vì thời tiết khá xấu nên trời cũng đã âm u thứ màu xám xịt đầy u tối. Những cành cây thấm đẫm nước lòa xòa mấy tán lá trông đến là nặng nề.

Một bóng người nhỏ đang lặng lẽ gấp tấm chăn trắng tinh trên chiếc giường bệnh. Hinata thở dài, ngồi phịch xuống nệm. Cậu chậm nhắm đôi mắt chứa bao sức sống của mình, để các giác quan còn lại cảm nhận bầu không khí cô độc này.

Căn phòng bao trùm bởi màu đen, chỉ có chút ánh sáng huyền ảo ngoài cửa sổ chiếu vào.
Tiếng tanh tách đầy vui tai của những giọt mưa, thứ không khí se lạnh mơn man khắp da thịt, mùi đất tanh tưởi bốc lên nồng nặc...
Chẳng thể nhớ nổi lần cuối cậu cảm nhận được cái thứ cảm giác đầy tĩnh lặng này là bao giờ nữa, thôi thì cứ thả mình mà tận hưởng, dù sao cũng chẳng còn gì để vướng bận.

Nhưng cớ sao nhìn khung cảnh yên bình này, cậu lại cảm thấy đượm buồn chứ? Hẳn là vì không có anh bên cạnh...Mau về đi nào...người em yêu...

-----

Kageyama lê từng bước chân từ khuôn viên bệnh viện về phòng, mưa kéo tới một cách bất ngờ làm bờ vai to lớn ấy vương lại chút ẩm. Anh nhẹ đẩy cánh cửa, trước mắt là một bóng hình nhỏ đang ngồi chống tay, dựa ra phía sau. Cậu đang đợi anh trở về.

Kageyama lặng đi, anh im bặt, chỉ đưa mắt ngắm nhìn bờ mi đang nhắm nghiền lại của người mình yêu. Hinata trong mắt anh luôn luôn như thế, một thiên thần trong trắng tuyệt đẹp đến mức khiến anh ngầm ngại để chạm vào. Kageyama sợ rằng mình sẽ vấy bẩn cậu. Một người cứ vì đối phương mà tỏa sáng, một người vì ánh hào quang ấy mà thu mình lại, cớ sao khi yêu ta lại suy nghĩ nhiều đến như thế chứ?

" Hinata, nếu như sau này tôi quên em... Thì em còn dám đem lòng yêu kẻ bần tiện này thêm lần nữa không?"


Kageyama hơi mất thăng bằng, anh chao đảo, dựa người vào cánh cửa khiến nó phát ra tiếng cót két chói tai. Hinata như bừng tỉnh từ cơn mơ, cậu vội tiến tới ôm chầm lấy anh. Những dòng suy nghĩ, những cảm giác buồn man mác cũng theo đó mà tan biến đi. Sao chả được chứ? Miễn là họ còn bên nhau, thì còn hạnh phúc.

Mưa cũng đã tạnh dần, trả lại cái nắng vàng dịu dàng cho Miyagi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro