Cách để đánh thức linh hồn này

Vì vậy, họ đã lên kế hoạch ngay lập tức để tấn công tổ chức. Shinichi đã gọi cho những người bên FBI, tiếp đó là CIA và cũng chính là những người bạn làm Cảnh sát Mật của cậu ấy –thật sự là, anh chàng thám tử này đã kết bạn với bao nhiêu người với tư cách là Conan cơ chứ, không những vậy họ còn thuộc hàng khủng bố cả, việc này ngoài cậu ta ra thì còn mấy ai có thể làm được?

Và hiện tại nhóm người đã tập hợp lại (Kaito bí mật gọi họ là Biệt đội Shinichi) tất cả đều không tin lời thú nhận của Conan chính là Shinichi thu nhỏ.

Kaito đã khá chật vật khi phải chứng minh rằng mình đang bị nguyền rủa nhưng ơn trời lạy chúa, cuối cùng bọn họ cũng tin.

Họ háo hức lên kế hoạch cho trụ sở của Tổ chức Áo đen mà Kaito đã tìm ra. Akai và Rei không muốn làm việc cùng nhau do có mối thù sâu đậm từ lâu, nhưng Shinichi đóng vai trò là người hòa giải rất tốt khiến cho bọn họ bất khả kháng. Kaito tự hỏi liệu đây không phải là lần đầu tiên cậu phải làm điều đó hay không - người hoà giải ấy???

Khi lực lượng di chuyển ra ngoài, Kaito và Shinichi ở lại. Tuy nhiên, anh chàng thám tử kia có vẻ không vừa ý với quyết định này.

"Tôi nên ra ngoài đó với họ!" Shinichi nói, đôi mắt sáng ngời đầy quyết tâm, "Cả hai chúng ta đều nên như vậy!"

"Chúng ta sẽ không thắng trong lần đầu tiên, tôi chắc chắn" Kaito nói và chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong, "Nhưng nếu tôi biết chính xác kẻ thù ở đâu, tôi có thể cứu được nhiều người hơn vào lần sau."

Tuy Shinichi không hài lòng với điều đó, nhưng ít nhất cậu ấy có thể đủ thông minh để có thể hiểu được tính đúng sai của câu nói mà KID vừa đưa ra.

@ @ @ @ @

Ngày hôm sau, Kaito thuyết phục Shinichi ở lại làm thám tử lãnh đạo lực lượng. Làm như vậy sẽ cắt giảm các cuộc tranh luận (giữa Akai & Rei) – bởi không ai muốn tranh luận trước mặt một đứa trẻ.

Nhưng việc giải hòa liên tục này cũng gián tiếp ngăn Shinichi không nảy ra được thêm bất kỳ ý tưởng mới nào.

Với tư cách là thám tử, cậu cũng đã thận trọng hơn rất nhiều, nhận thức rõ hơn về tính tình trẻ con dễ bị tổn thương của mình, về cả mạng sống trân quý đến nhường nào nên cậu đã ở lại với Kaito mà không phàn nàn gì.

Và, nếu khoảng thời gian riêng tư này gợi cho Kaito nhớ về những ngày họ ở bên nhau trong khi Haibara làm công thức, thì ...

Đó là điều mà chỉ Kaito mới biết.

@ @ @ @ @

27 ngày sau, Kaito đứng bên ngoài cơ sở tại điểm hạ cánh cũ, một mình. Anh nhìn đồng hồ và hẹn giờ vào đúng thời điểm mà Biệt đội Shinichi sẽ bắt đầu di chuyển.

Anh ta đi qua cổng, vào thẳng khu nhà và đi gần được nửa đường đến căn phòng mà "Biệt đội Shinichi" tuyên bố là nơi của ông trùm . Ở đó, trên một đoạn đường tiến đến mục tiêu của mình, anh đã không may mắn khi gặp Gin, người đàn ông có mái tóc bạch kim và đôi mắt sáng lấp lánh. Và tất nhiên, Kaito đã không sống sót trong cuộc chiến đầu tiên đó.

@ @ @ @ @

Một lần tiếp theo.

@ @ @ @ @

Lần thứ ba anh đã rút ra kinh nghiệm khi chiến đấu với Gin. Kaito đặt một trang bị vũ khí vào tay chính mình.

Thật không may bởi vì chính thứ trang bị ấy lại làm anh di chuyển chậm lại, ấy thế mà nó vẫn không ngăn Gin được lâu. Kaito đã suýt chết một lần nữa khi viên đạn bắn ra sượt qua đầu, thật tốt khi nhờ chính sự khéo léo của mình mà anh đã thoát khỏi đường đi của viên đạn một cách hoàn hảo.

Hắn nuốt một ngụm khí lạnh vào họng. Thật không dễ chịu chút nào.

@ @ @ @ @

Kaito thực sự chỉ muốn bắn một viên đạn vào não của Gin và kết thúc, nhưng...

Shinichi lại không thích điều đó.

Vì thế mà Kaito đã chuyển vũ khí từ súng qua thành mũi tên, nó sẽ không lấy mạng Gin nhưng đủ làm hắn bất tỉnh trong một thời gian.

Shinichi hẳn sẽ rất tự hào về anh.

Đi thêm một đoạn Kaito thấy Vermouth đã đợi sẵn anh ở cuối con đường. Có vẻ Vermouth thuộc phe của Shinichi mặc dù là người của tổ chức.

@ @ @ @ @

Bọn họ đã ước định GND-406 sẽ một mật mã chung giữa họ cho dù sau này vòng lặp có khiến Vermouth và Kir quên đi kí ức thì chỉ cần nói ra mật mã này chắc chắn hai người sẽ giúp Kaito đến cùng .

Khi Kaito đang giải thích về bản thân thì Vermouth đã ở trên tàu, cả Kir cũng vậy. Nhưng Vodka thì không.

@ @ @ @ @

"Đã đủ xa chưa?" Vermouth hỏi tên siêu trộm. Họ đứng ngoài cửa vào hang ổ được cho là của ông chủ. Vermouth khẳng định đây là nơi 'Người ấy ' - boss của họ dành nhiều thời gian riêng của mình nhất để ở.

"Tôi muốn chắc chắn rằng hắn ta đang ở trong đó." Kaito nói, kiểm tra đồng hồ một cách cưỡng chế. Ugh, lúc này hắn cảm thấy mình thật giống như Hakuba, kiểm soát thời gian đến từng mili giây.

Vermouth gật đầu, gõ cửa. Khi được sự cho phép đến từ bên trong. Cô ấy đã mở cánh cửa và...

... Một viên đạn bay đến ghim thẳng vào ngực Vermouth.

Ai đó từ bên trong đã bắn, người đó chỉ tặc lưỡi sau màn bi kịch vừa rồi, "Ồ, Vermouth cô nên biết, không một ai có thể phản bội tôi mà được lành lặn thoát chết. Ít nhất cô không nên giúp đỡ một tên trộm đột nhập vào đây.

Căn phòng - cảnh tượng mà Kaito nhìn thấy trước khi một viên đạn găm vào tim Vermouth - là một bức tường có chứa màn hình hiển thị mọi ngóc ngách và lối ra khỏi cơ sở.

Anh quyết định mình nhất định sẽ phải loại bỏ hình ảnh thảm khốc kia ra khỏi đầu.

@ @ @ @ @

Sau mười lần cố gắng và ba lần nữa để trau dồi kỹ năng của mình, Kaito đã điều hành toàn bộ chiến dịch mà không để mất một mạng sống nào - cho dù là Tổ chức Áo đen hay Biệt đội của Shinichi. Và việc giải thích cho nhóm Shinichi về vấn đề vòng lặp lời nguyền của mình cũng không còn khó khăn như ban đầu .

Anh đã sẵn sàng tham gia cuộc chiến.

@ @ @ @ @

Kaito choàng áo choàng trắng lên vai. Đây là ngày họ sẽ tiêu diệt Tổ chức Áo đen một lần và mãi mãi...

Hoặc ít nhất là cho đến khi vòng lặp này kết thúc.

Kaito cắn môi, anh không muốn nghĩ đến điều đó. Mặc dù chiến thắng trong trận chiến, nhưng cuối cùng anh vẫn là sẽ thua trong cuộc chiến thời gian của chính mình. Kaito hoàn toàn không tin vào việc tiêu diệt tổ chức sẽ giúp anh giải quyết được rắc rối về vòng lặp của mình, nhưng...

Shinichi đã hỏi, cậu đã hỏi với một đôi mắt mong đợi và giọng nói kiên quyết.

Kaito sẽ làm bất cứ điều gì Shinichi yêu cầu.

Đó là lý do tại sao anh không ngạc nhiên với những gì xảy ra tiếp theo.

"Tôi sẽ đi với anh, KID," Shinichi nói nghiêm nghị. Kaito nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên. Shinichi liếc anh - một ánh nhìn sắc bén, quả quyết "Tôi!..."

Kaito cười toe toét, "Tôi rất mong đợi ở cậu đấy, Meitantei~~~."

Kaito kiểm tra khẩu súng bài của mình một lần nữa. Anh ta đã sửa đổi nó để chứa phi tiêu thuốc an thần. Anh kiểm tra các túi và các dụng cụ khác nhau trước khi vuốt phẳng lại những nếp nhăn trên bộ trang phục KID trắng toát của mình.

48 ngày lên kế hoạch cho việc tiêu diệt tổ chức, 350 ngày bị mắc kẹt trong vòng tròn địa ngục này –Kaito cần tất cả sự giúp đỡ có thể để giữ cho khuôn mặt Poker của mình nguyên vẹn. Bộ đồ KID có thể chống đạn và cũng giúp anh tăng thêm tự tin cho chính mình, nhưng đó là hồi trước. Còn bây giờ, ngay trong vòng lặp này thì nó đã chẳng thể giúp được gì .

Điều cuối cùng anh có thể làm là để Shinichi đi vào cơ sở đó theo nguyện vọng của cậu ấy. Tuy không muốn nhưng anh biết mình không thể ngăn cản người kia. Tất cả những gì Kaito cần làm bây giờ là ghi nhớ đường đi nước bước của họ để thuận tiện cho cuộc chiến về sau.

Nhưng điều đó, Kaito đã làm rồi, đã làm rất nhiều lần và thậm chí còn hoàn thành luôn từ trong những lần lặp trước.

Họ hạ cánh xuống điểm hạ cánh cũ của Kaito khi anh ta đang tìm kiếm công thức cho APTX 4869. Kaito biết tổ chức một cuộc không kích là tự tìm đường chết, nhưng đi qua cánh cổng của tổ chức thôi đã là một vấn đề khác. Anh hít thở đều đặn cố giữ vững tinh thần.

Hắn có thể làm điều này. Hắn đã làm điều này nhiều lần, lặp đi lặp lại!

Họ sẽ không làm cho bất kì ai bị tổn thương. Nhưng...

....Kaito đã không kịp thời nhận ra rằng, sự có mặt của Shinichi đã làm cho tất cả các suy tính và đường đi nước bước trước đó của mình trở nên vô hiệu.

Không những không qua được cổng. Mà còn khiến cho Shinichi...

@ @ @ @ @

Reng reng reng reng!!!!

Kaito bật dậy trên giường khi chuông báo thức reo. Một hình ảnh mà anh đã nghĩ sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa đã hiện sâu trong đáy mắt anh.

Shinichi yên vị một chỗ cho máu chảy ra, nằm lăn lóc trên mặt đất nơi phát súng đã bắn ra...

Kaito vừa kịp chạy vụt vào phòng tắm trước khi những cơn buồn nôn kịp trào ra từ trong cổ họng anh.

Không bao giờ nữa, anh thề, anh thề anh sẽ không để Shinichi phải chết nữa một lần nào nữa

    * * * * *Tiếp tục vòng lặp* * * * *

"Tôi sẽ đi với anh." Sự quyết tâm hiện lên khuôn mặt Shinichi như lần trước .

"Tất nhiên." Kaito cười toe toét như kiểu KID đã từng cười trong mỗi vụ trộm khi đạt được thứ mình muốn.

Một lần nữa, cậu bị bắn vào đầu, mùi máu trong không khí loang ra và xộc thẳng vào mũi. Kaito chưa kịp phản ứng thì....

Vòng lặp lại tiếp tục.

@ @ @ @ @

"Tôi sẽ đi với anh." Sự quyết tâm lặp lại .

"Chắc chắn rồi." Vẫn nụ cười toe toét như kiểu của KID đó, nhưng các cơ miệng đã bắt đầu căng ra.

Một phát súng xuyên qua dạ dày, Shinichi chết trong khi Kaito đang bắn yểm trợ.

@ @ @ @ @

"Tôi sẽ đi với anh." Vẫn là cái sự quyết tâm như bao lần.

"Tốt thôi, tôi không có ý nkiến gì đâu." Kaito nở một nụ cười run rẩy, không giống KID chút nào, cũng chẳng giống bất kì nụ cười nào như những lần trước.

Viên đạn bay theo đường thẳng qua và xuyên qua trái tim. Mặt Shinichi sững lại vì kinh ngạc - một dòng máu chảy ra từ miệng cậu. Lần này thì thật sự Kaito hết chịu nổi rồi, anh tự bắn mình để thoát khỏi mớ hình ảnh đó của cậu, những hình ảnh cậu bị bắn chết ngay trước mắt anh.

@ @ @ @ @

"Tôi sẽ đi với anh." Sự quyết tâm vẫn ngập tràn, vẫn còn đó.

"... Được rồi ..." không cười toe toét như các lần trước. Lần này, thứ mà trong mắt anh phản chiếu chỉ là sự bất lực, cô đơn, buồn tủi và...sợ hãi.

* * * * *

'Nhất định phải được, phải bảo vệ bên trái Shinichi trong vòng năm giây .' Kaito tự lầm bầm trong miệng sau những lần rút kinh nghiệm, tiếng nhịp tim đập ầm ầm bên tai. Phía sau anh, Shinichi đang chuyển tiếp các chỉ dẫn của Kaito qua radio cho các nhóm khác.

'Góc 12, đợi năm phút' . Chợt tiếng súng nổ *đoàng* khiến Kaito dừng lại, anh ngay lập tức đưa lưng về phía nền bê tông lạnh lẽo và ngắm bắn chính xác, một khoảng không tĩnh mịch bao trùm khắp căn phòng. Thành công rồi!!!! Lần này cuối cùng Kaito cũng đã làm được,  không để Shinichi phải chết.

Kẻ nổ súng từ phía sau dần dần đi ra . Kaito lập tức phản xạ không để cho hắn có cơ hội lại gần, tay giơ khẩu súng chuyển thẻ của mình lên theo hướng chín giờ và bắn.

Hắn ta hét lên khi Kaito bắn hắn bằng một viên đạn, tuy chỉ là đạn gây mê nhưng sức sát thương gây ra cũng làm cho người bị trúng phải đau đớn tột cùng '.

"Chà," Shinichi thở phào, "Anh đã thành thạo và điêu luyện hơn nhiều rồi nhỉ?. Vậy rốt cuộc anh đã làm điều này bao nhiêu lần rồi? "

Nhiều quá!!! đã quá nhiều rồi . Suy nghĩ ấy Kaito chỉ có thể ngậm ngùi dấu đi mà không hề  đáp lại người đối diện.

Shinichi cau mày, nhưng rồi cũng quyết định bỏ qua cho sự im lặng ấy, không muốn tiếp tục truy hỏi thêm để tránh khiến người kia càng thêm khó xử, "Vậy giờ bước tiếp theo là gì?"

Kaito không biết. Đây là con số xa nhất mà họ từng đạt được. Trong suốt những lần lặp lại thì đây là lần đầu tiên anh có thể bảo vệ được thành công cho Shinichi tránh khỏi cái chết. Chết tiệt, thời gian quá ngắn ngủi. Kaito không thể làm cho nó dừng lại để kịp nghĩ ra kế hoạch tác chiến tiếp theo.

Lại một lần nữa, giống hệt như các lần trước, một viên đạn tiếp tục xuyên thủng khung xương sườn của Shinichi.

KID hoảng sợ và bắt đầu lớn tiếng chửi rủa, cuối cùng anh cũng có thể theo dõi được kẻ đã bắn cậu. Ở rất xa, hắn đứng trên hành lang mà họ dùng để đi đến nhưng lại cách anh ở một khoảng khá xa. Khẩu súng đã qua sửa đổi của KID căn bản không bao giờ có thể chạm tới hắn. Anh liền lao như điên tới cố gắng tìm kiếm khẩu súng của những kẻ đã ngã xuống do hôn mê. Vừa đi anh vừa phải khéo léo né các viên đạn từ tay bắn tỉa. Cuối cùng Kaito đã nhặt được một khẩu súng lục và tất cả những gì còn lại cần làm chỉ đơn giản là quỳ, nhắm và bắn. Đối với một siêu trộm quốc tế như anh thì việc này chẳng đáng là gì.

Kêu lên một tiếng đau đớn, hắn khuỵu xuống, ôm chặt lấy ngực mình và lăn đùng xuống đất.

Ngón tay của Kaito bắt đầu di chuyển gần hơn đến cò súng và chĩa họng súng về phía thái dương của mình.

Thật dễ dàng, chỉ một cái bóp cò thôi là sáng mai tỉnh dậy Kaito sẽ lại có thể nhìn thấy Shinichi, nhưng...

" Mỗi cuộc sống đều quý giá, bất kể nó thuộc về ai ."

"Chết tiệt," Kaito cắn xé môi mình và gào lên trong đau đớn khi bất chợt nhớ lại câu nói của Shinichi, "Chết tiệt! Khỉ thật! "

Kaito quyết định ngừng quay đầu súng vào chính mình mà thay vào đó là....

@ @ @ @ @

...anh đã bắt đầu cho nổ tung toàn bộ cơ sở, tuy nhiên điều đó lại không thể làm cho anh cảm thấy tốt hơn. Và hiện tại anh chỉ cần bắn loạn xạ cho đến khi cơ thể kiệt sức và ngất lịm đi, chỉ khi đó Kaito mới có thể gặp lại được Shinichi. Tất nhên là sẽ gặp ở một vòng lặp khác

@ @ @ @ @

"Tôi sẽ đi với anh." Vẫn là câu nói cũ, vẫn là cái sự quyết tâm ấy nhưng bây giờ câu trả lời đáp lại đã khác.

"Không." Một cái nhìn trống rỗng qua giao tiếp bằng mắt giữa hai người.

"Gì-? Ý anh là gì 'Không' ư ?! "

" Chỉ cần cậu đi với tôi, thì cậu nhất định sẽ chết," Kaito nói lí nhí qua kẽ răng, đôi mắt khoét sâu vào bản thiết kế của cơ sở của tổ chức mà anh đang cầm trên tay.

"Tôi sẽ ổn thôi mà, anh đừng lo quá."

"Không thể được !" Kaito quát to, trong lời nói có chứa sự tức giận lẫn đau khổ và bất lực . Anh cắn chặt bờ môi đã rạn nứt, thoáng liếc nhìn qua Shinichi bằng vẻ mặt đau khổ, hiện tại trên khuôn mặt anh đã không còn hiện hữu Poker Face như mọi lần, "Tôi ... không thể mất cậu, Shinichi."

Hơi thở của Shinichi dần trở nên nhanh hơn. Kaito nhận ra đây là lần đầu tiên anh ấy nói gọi trực tiếp tên của cậu trong tất cả các cuộc trò chuyện của bọn họ, mọi lần anh chỉ toàn gọi bằng biệt danh tự mình đặt là Meitantei hoặc Tantei-kun.

Shinichi rất nhanh chóng hồi phục lại nhịp thở, đứng thẳng người và nhìn chằm chằm vào Kaito, "Tôi nhất định sẽ đi, Kaito."

Lần này đến lượt hơi thở của Kaito dồn dập hơn bao giờ hết.

"Kaito," Shinichi gọi tên của anh một lần nữa, mí mắt cụp xuống dịu đi phần nào, "Tôi đi đây."

Kaito tỏ vẻ bất lực và dần nhượng bộ khi biết mình không thể phản bác lại được nữa, "Vậy thì cậu nhất định phải nghe theo từng lời chỉ huy của tôi, không được chối cãi. Cậu bắt buộc phải nghe tôi, nghe rõ chưa? "Kaito nhìn chằm chằm vào Shinichi đinh ninh nhận định, nhấn mạnh  từng chữ "Rõ chưa? "

Trước sự uy nghiêm trong giọng nói của con người trước mặt Shinichi cũng chỉ có thể khẽ gật đầu mà không dám lên tiếng.

"Đừng ngần ngại. Nếu cậu chần chừ, thì cậu sẽ chết ".

Shinichi lại gật đầu, miệng nhếch lên một cách cứng đầu không cam chịu.

Kaito quay lưng đi mang theo một chút hối hận. Hắn đã tự nhủ mình sẽ không mềm lòng nữa! Không lặp lại! Dù Shinichi có cầu xin thế nào đi chăng nữa! Kaito nhất định không thể đưa cậu đi cùng, Kaito không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cậu ấy... thế mà giờ đây lại vô tích sự thế này, chỉ một vài câu nói của cậu ấy thôi mà bản thân đã dễ dàng đồng ý.

Poker Face, phải rồi Poker Face . Kaito tự nhắc nhở bản thân rằng không được quên. Hít một hơi đều đặn, rồi thở hắt ra một hơi khác khi cơ bụng của chính mình co thắt lại một cách đau đớn. Đôi mắt của hắn đã bị bỏng trong lúc chiến đấu, nhưng Kaito đã anh dũng chiến đấu chống lại cơn đau nhức bởi nhất định không được để lộ biểu cảm, phải luôn nhớ Poker Face!

Nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng, Kaito lại thở ra một cách chậm rãi, tự tin rằng Shinichi sẽ không thể nhìn thấy cảm xúc của mình nữa. Anh quay lại chỉ để thấy Shinichi đang ngắt cuộc gọi trên điện thoại di động của mình. Liệu hắn có bỏ lỡ điều gì đó không?

"Ai đó?" anh hỏi tò mò hỏi. Kaito thật sự rất cần một sự phân tâm khỏi cơn đau âm ỉ đang hoành hành trong người mình bây giờ.

"Ồ, đó là Ran," Shinichi nói, tay đút điện thoại vào túi sau.

Đó... câu trả lời ấy chính xác không phải là thứ mà Kaito cần.

Anh lại cảm thấy cổ họng mình hình thành một cục nghẹn không nói thành lời.

* * * * *

Sau khi thành công tiêu diệt tất cả những tên tay sai dưới sự chỉ huy của mình, vào lúc Kaito ngoảnh đầu quay lại. Shinichi đã biến mất, anh bất lực điên cuồng gọi tên cậu trong hoảng hốt "Shinichi? Shinichi ?! "

Shinichi đang đi xa hơn trên phía hành lang, lấy khẩu súng từ một người của tổ chức đã bị thương. Trước tiếng gọi điên cuồng của Kaito, cậu nhìn lên với vẻ mặt kinh ngạc.

Kaito gần như nổi hết mạch máu và gân xanh, sắc mặt trở nên tái mét.

"Nếu tôi không lấy súng của hắn ta," Shinichi vẫn không buông lỏng cảnh giác, vẫn chú ý tới xung quanh khi quay lại nhìn bên cạnh Kaito, "Hắn bắn thuận tay trái và đang định nhằm vào anh."

"Tôi không bảo cậu lấy nó!" Kaito rít gào lên. Anh cảm thấy Poker Face của mình như đang rạn nứt. Nhưng không, Kaito nhất quyết không được tháo bỏ ra lớp mặt nạ ra này bởi hắn cần phải bình tĩnh để có thể cho Shinichi một cảm giác an toàn, bắt buộc không thể để lộ một tia cảm xúc sợ hãi nào để đối phương có thể nhận ra.

"Nhưng tại anh không nói với tôi là không được làm vậy mà, nên tôi cứ tưởng là có thể " Shinichi vẫn một mực phản bác và nhướng mày một cách bướng bỉnh. Nhưng chỉ ngay sau đó, như hiểu ra được điều gì, lông mày của cậu bất giác nhíu chặt lại cùng vẻ mặt nghiêm túc, "Có phải chúng ta chưa bao giờ vượt qua được hắn ta phải không?"

" Đúng là như vậy, hầu như chúng ta luôn bị gã ấy bắn," Kaito khẳng định, một mặt quay sang kiểm tra hành lang đề phòng kẻ địch.

"Có thể là tôi chưa từng vượt qua," Shinichi quyết định, "Nhưng với thực lực cùng độ nhanh nhạy của anh, thì nhất định anh có thể."

"Không phải, là do tôi cũng không thể đi xa hơn được nữa," Kaito nói trong sự bất lực, trong lòng chỉ hy vọng Shinichi sẽ bỏ qua chủ đề này và không tiếp tục đào sâu hơn nữa.

"Anh..." Shinichi nói với giọng ngập ngừng  cùng vẻ mặt trắng bợt, "Anh đã tự sát phải không?"

Kaito vẫn đang dán mắt quan sát chăm chú vào dãy hành lang, vẻ mặt giấu sau mái tóc bù xù làm cậu không thể đoán được cảm xúc của anh lúc này nhưng chỉ dựa vào cái sự im lặng bất bình thường hiện giờ thôi cũng đã có thể đủ để cho Shinichi đoán được câu trả lời.

"Anh thật sự đã làm," Shinichi trố mắt đầy kinh ngạc, "Tôi không thể tin được là anh...! Đáng lẽ ra anh đã có thể đã đạt được những tiến bộ lớn hơn khi không có tôi! Nhưng thay vào đó, anh chỉ đi và-! "

"Nó không quan trọng," Kaito phản bác đầy quyết liệt, "Một người khác với hai người! Nếu tôi tiếp tục đi, tôi sẽ chỉ đạt được những kết quả cho tôi mà lại không đạt được bất kỳ thành công nào cho cậu. "

"Điều đó thật nhảm nhí và anh biết rõ điều đó mà!" Shinichi nghiến răng tỏ vẻ khó chịu và bực nhọc.

"Cậu muốn biết lý do thực sự ?!" Kaito mặt mày cáu kỉnh, hai bờ môi mím chặt vào nhau. Bộ vest trắng KID của hắn đang mặc hiện giờ không khác gì một công cụ chỉ dùng để gia cố Poker Face của chính mình. Nó khiến anh càng ngày càng cảm thấy mình giống như một đứa trẻ ngốc nghếch khi luôn mặc quần áo của cha. "Lý do thực sự khiến tôi tự sát là vì tôi không thể làm điều đó một mình nếu không có cậu, Shinichi. "

Hơi thở của Shinichi bắt đầu trở nên gấp gáp và dồn dập.

"Về mặt vật lý, tôi không thể tiếp tục đi nếu cậu không có ở đây," Kaito cắn răng chịu đựng, đôi mắt rực lửa tập trung vào Shinichi, "Tôi chỉ... không thể . Tôi không thể sống trong một thế giới mà cậu không tồn tại. Tôi không thể tận hưởng một chiến thắng mà cậu không phải là một phần của nó. Tôi không thể chịu được một ngày mà cậu chết . Và vì thế nên tôi cầu xin cậu, "giọng Kaito trầm đục như muốn vỡ ra," làm ơn, đừng làm trái lời tôi nữa. "

Shinichi không đáp lại gì ngoài một cái gật đầu im lặng. Kaito cũng cắt đứt giao tiếp bằng ánh mắt giữa hai người. Anh nhìn xuống hành lang, cố gắng thu cảm xúc mình lại và giấu tất cả đằng sau lớp 'mặt nạ'.

Bọn họ đã đứng ở đây bao lâu? Họ may mắn đến mức nào khi không có ai xuất hiện làm gián đoạn cuộc trò chuyện vừa nãy của họ? Vận may bình yên này có thể sẽ kéo dài bao lâu nữa? Những suy nghĩ triền miên cứ liên tục hiện lên ngày càng nhiều, nhiều đến mức khiến đầu óc Kaito quay cuồng choáng váng.

* * * * *

Gin đứng một mình trên dãy hành lang như đã chờ sẵn từ lâu, không có thêm bất cứ một đồng đội nào. Cuộc giằng co giữa hai người diễn ra một hồi lâu, đến giai đoạn then chốt quyết định sự thành bại thì Kaito mới nhận ra rằng mình đã sử dụng hết mất mũi tên gây mê trong các trận chiến trước đó. Nhưng đột nhiên, chỉ một cái nháy mắt nhẹ quen thuộc bên tai đã khiến Kaito hành động theo bản năng. Anh nhanh chóng chớp mắt và đứng thẳng trong cùng một giây phút với cái nháy mắt ấy. Ngay lập tức một mũi kim nhanh như chớp đã được bắn ra từ phía Shinichi.

Không lâu sau, Gin đã nằm bệt trên mặt đất mà bất tỉnh nhân sự.

"Ít nhiều gì thì tôi có thể giúp được gì đó, anh biết đấy, tôi không hoàn toàn vô dụng và cũng không cần sự chở che từ bất cứ ai mà" Shinichi càu nhàu, bấm đồng hồ đóng nắp lại và nhét lại vào túi. Chiếc đồng hồ cỡ trẻ em sẽ không vừa với tay của cậu, vì vậy Kaito đã nghĩ rằng anh nên để nó ở căn cứ (nhà của Shinichi). Nhưng không ngờ chàng thiếu niên đây lại có thể luôn mang nó đi theo bên mình.

Lại một lần nữa Vermouth và Kir đang đợi họ. Ngay khi Kaito nói từ mật mã, "GND-406" mà tất cả đã thống nhất từ trước, hai người phụ nữ lập tức quay sang nhìn nhau và dẫn họ đến thẳng phòng của ông chủ, giống như những gì họ đã làm với Kaito trước đó. Họ nhanh chóng đến cửa, không có thành viên nào khác đến cản đường họ.

Nó đã được dễ dàng.

Nó quá dễ dàng.

Không có gì dễ dàng như thế này, thậm chí dễ đến mức đáng sợ, chưa bao giờ mà Kaito có thể đi đến chỗ ông trùm mà có Shinichi cạnh bên. Cũng chính vì vậy mà nó khiến Kaito không chắc chắn hành động nào sẽ xảy ra tiếp theo, không biết nên bảo vệ Shinichi ra sao-!

Kaito run rẩy khó khăn hít lấy một hơi thật mạnh.

Tất cả rồi sẽ ổn thôi, hắn tự trấn định bản thân. Kaito luôn có thể... làm lại một lần hoặc nhiều lần như vậy miễn là có kinh nghiệm ghi nhớ. Sẽ không có vấn đề gì xảy ra, sẽ luôn có ngày mai, sẽ luôn có một cơ hội mới dành cho anh!

Nhưng thật sự, bây giờ lí trí Kaito ... không thể nhìn Shinichi chết một lần nữa.

Vermouth gõ cửa phòng ông chủ. Sau khi được sự cho phép đến từ bên trong, cô ấy tiến lên gần hơn để mở cửa thì bỗng...

... Kaito bất ngờ ngăn Vermouth lại, siết chặt cổ tay cô ra dấu dừng lại. Cô nhìn Kaito một cách cảnh giác và thận trọng.

Kaito đẩy Vermouth sang một bên mà lúc cánh cửa mở ra sẽ che cô ấy lại. Kir cũng bị xô sang một bên. Còn Shinichi...

Kaito đẩy cậu về phía không có vật chắn đạn, nhưng thay vào đó Kaito lấy thân mình làm tấm khiên cho cậu đứng phía sau. Sau khi đã an bài xong vị trí thỏa đáng, Kaito ném cho Vermouth một cái nhìn chĩa về phía tay nắm cửa ra hiệu chuẩn bị.

Vermouth rất thông minh, cô đã hiểu ý ngay lập tức và nhanh chóng giật mạnh tay nắm cửa.

Bỗng chốc, từ bên trong bất thình lình xuất hiện một viên đạn bay ra và ghim chặt, xuyên thủng vào bức tường xi măng phía đối diện cánh cửa. Ngay khi viên đạn đầu tiên vừa dứt, những cơn mưa bon lửa đạn liên tiếp nhằm vào người họ mà bắn tới tấp, Kaito nhận ra tai mình đã bị ù ù đi một cách khó chịu, những dư âm của tiếng súng, tiếng bon nổ vang dội khắp căn phòng. Vào lúc viên đạn cuối cùng được bắn ra, đầy rẫy các dòng suy nghĩ rối loạn hiện lên trong đầu Kaito, Người đó đã hết đạn chưa? Có bao nhiêu người ở bên trong ? Họ có bao nhiêu khẩu súng ? Có phải bọn họ đang nạp đạn lại hay không ?

Nhưng rồi Kaito nhanh chóng quyết định, đây có thể là cơ hội duy nhất của hắn. Không suy nghĩ chần chừ thêm nữa, anh dứt khoát cầm khẩu súng lên, sẵn sàng tư thế chuẩn bị rồi ngắm đúng góc và mục tiêu. Nhưng Kaito chưa kịp bắn thì...

Shinichi nhanh chóng chớp lấy khẩu súng trên tay của hắn.

"Shini-!" Kaito bị cắt ngang lời nói khi một bàn tay bỗng chốc đặt nhẹ lên miệng mình.

Shinichi đeo kính của Conan lên, một bên mắt kính được thắp sáng bằng ánh sáng xanh của chiếc máy định vị trên kính. Cậu kích hoạt chế độ phóng to trên mắt kính. Shinichi vẫn đứng yên, một tay đặt lên miệng Kaito ra hiệu im lặng, tay kia cầm súng ngắm bắn.

Đột nhiên, một dấu hiệu nào đó mà Kaito không nhìn thấy từ chiếc mắt kính đã khiến Shinichi thả cả hai tay xuống, đưa tay đi tới thắt lưng, tạo ra một quả bóng đá phồng lên và rơi xuống đất. Nửa giây sau, nó lao ra khỏi bức tường nơi những viên đạn bám vào và bay thẳng vào phòng ông trùm. Tuy động tĩnh rất nhỏ nhưng Kaito có nghe thấy một tiếng càu nhàu và rên rỉ phát ra từ bên trong.

Ngay lập tức, Kaito phối hợp theo nhịp điệu của Shinichi, thành thục khuỵu gối xuống, nắm lấy khẩu súng của mình mà trước đó đã bị Shinichi giật lấy và lăn một vòng ra khỏi bức tường chắn đạn, nhẹ nhàng bắn một phi tiêu vào người phía trong, trước khi hắn ta có cơ hội hồi phục từ cú đá trước đó do Shinichi gây ra. Người bên trong đổ gục xuống như một bao gạch lớn, dấu hiệu chứng tỏ rằng cuộc tập kích của họ đã thành công. Sau khi đã xác nhận chắc chắn rằng ông trùm đã bất tỉnh, lúc này họ mới có thể lần lượt thở phào nhẹ nhõm, khẩu súng trên tay Kaito cũng tự động trượt xuống đất.

Vermouth nhặt nó lên và đưa lại cho Kaito. Shinichi thì cũng vui vẻ xán lạn mà hô hào phấn khởi "Chúng ta làm được rồi!!!"

Có phải họ đã thật sự làm được rồi không, sau bao thử thách, sau bao lần lặp đi lặp lại rốt cuộc họ cũng đã thành công?

* * * * *

Cơ sở được thắp sáng bằng ngọn lửa xanh đỏ, ánh đèn quay cuồng như những ngọn lửa đang nhảy múa. Kaito đứng trên đỉnh tòa nhà, gần như bị sốc vì không thể tin. Họ... đã làm được. Cuối cùng họ đã hạ gục Tổ chức Áo đen - những kẻ giết cha anh, những kẻ hành hạ Shinichi, quá khứ của Haibara...cuối cùng cũng đã báo thù được rồi ư?

"Đang suy nghĩ gì đấy?" Shinichi hỏi, bước tới dần dần từ phía sau.

"Chỉ nghĩ rằng điều này sẽ không kéo dài mãi mãi," Kaito thừa nhận không chút che dấu. Tuy hắn không nhìn Shinichi, nhưng ít nhiều vẫn có thể cảm nhận được cái nhíu mày khó chịu của người kia.

"Nhưng đối với anh thì hoàn toàn có thể," Shinichi trả lời, tiến lại gần, đến mức Kaito có thể cảm nhận được sức nóng đang tỏa từ cơ thể mình, "trong khi anh tìm cách phá bỏ lời nguyền vòng lặp thì anh có thể làm điều đó - tiêu diệt tổ chức bất cứ lúc nào anh muốn và đạt được cái cảm giác thành tựu như bây giờ. "

Nếu có cách để phá bỏ lời nguyền này thì thật tốt, Kaito chán nản nghĩ ngợi vu vơ trong khi Shinichi đang cố tiếp chuyện.

Sự im lặng lan tỏa giữa họ. Sau đó Shinichi lùi lại vài bước, thở hắt ra một hơi rồi nói tiếp, "Chà, tôi chắc FBI sẽ muốn nói chuyện với anh đấy. Tôi nghe nói rằng họ đang bàn luận để giảm đi các hình phạt án tù mà anh tích lũy được khi là KID vì anh đã tiêu diệt tổ chức nên có thể tính là lấy công chuộc tội, nhưng ít nhất họ vẫn có vài câu muốn hỏi anh. Và tôi cũng cần cho Ran biết tôi là-! " Vừa dứt lời, Shinichi đã quay lưng định rời đi.

Và tâm tình Kaito thoáng chốc chùng xuống trước lời nhắc nhở về tình yêu đang chờ đợi của Shinichi.

Shinichi không phải của hắn.

Shinichi sẽ không bao giờ là của hắn.

Không, trừ khi...

"Shinichi" Kaito yếu ớt kêu gọi, không còn là cái chất giọng kiêu căng khi làm KID, cũng chẳng còn bất kì vẻ mặt Poker Face nào hiện hữu nữa. Giờ đây sự kiên nhẫn của Kaito chắc cũng chỉ dày bằng hai tờ giấy mỏng, cảm nhận nhịp tim đang đập liên hồi trong lồng ngực như thôi thúc chính mình nhanh nói ra những suy nghĩ đã cất giấu bấy lâu, đặt ra một ván cược mà được ăn cả ngã về không.

Shinichi dừng bước, quay lại. Bây giờ thì anh đã thành công thu hút sự chú ý của Shinichi, nhưng Kaito không chắc mình có thể nói ra được những lời đó.

Nhưng anh bắt buộc phải làm vậy.

Đó có thể là cơ hội duy nhất của hắn.

"Một lần..." Kaito bắt đầu hít lấy một hơi dài để lấy dũng khí, mắt nhìn xuống đất, tựa như không thể đối mặt với vẻ mặt trung thực và ánh mắt kiên nghị của con người trước mặt, "Chỉ một lần thôi được không?... tôi có thể... chúng ta... Tôi có thể là người duy nhất mà cậu luôn luôn nhìn vào không?"

Đó chính xác là một ván cược nguy hiểm, nhưng nếu Kaito chùn bước vào lúc này, hắn có thể sẽ mang theo nỗi ân hận này đến bất kì vòng lặp nào trong tương lai và nếu như không nói ra ngay bây giờ thì...

Thì Shinichi sẽ không bao giờ biết được tâm ý của Kaito.

"Chỉ một lần thôi," Kaito liều lĩnh hứa, "Chỉ một lần thôi và tôi sẽ không bao giờ hỏi lại nữa! Tôi thề!"

Sau đó, sự im lặng một lần nữa bao trùm, một khoảng không gian tĩnh mịch mở ra, "Tôi đã trả lời anh như thế nào vào lần trước?"

Kaito giật mình, nhanh chóng dùng ánh mắt sắc bén nhìn lên con người đang mang vẻ mặt nghiêm túc mà tra hỏi, "Tôi không-! Tôi chưa bao giờ hỏi cậu ở những lần lặp trước, đây là lần đầu tiên-!"

Shinichi thoáng chốc mỉm cười với anh, một nụ cười ngọt ngào say đắm khiến những dòng suy nghĩ hoảng hốt, sợ hãi vừa nãy của Kaito như khói trà mà bốc hơi bay đi mất chỉ để lại con người đang ngẩn ngơ trước mặt. Bước chân anh đứng bất động lặng lẽ trên sân thượng trong khi Shinichi nhẹ nhàng quay lại và bước đến bên, gần hơn rất nhiều so với lần trước. Mắt đối mắt, hai người nhìn chằm chằm vào nhau trong vài phút cơ hồ có thể đếm rõ được từng sợi lông mi của đối phương, Kaito không thể phán đoán được suy nghĩ của Shinichi hiện tại nhất là cái khoảnh khắc mà cái nụ cườ đầy bí ẩn ấy được treo trên môi Shinichi.

Đang chìm vào dòng suy nghĩ liên miên của chính mình, Kaito bất ngờ khi bị ai đó túm chặt cà vạt, dùng lực tác động kéo đi một cách mạnh bạo cho đến khi anh cảm nhận được một thứ gì đó căng mọng và mềm mại. Đó là...?

Lần đầu tiên nó như bị nghẹt thở. Kaito chưa bao giờ có cảm giác ham muốn và chiếm hữu cao đến thế, cái ham muốn như đang đè chết lí trí của chính mình. Đồng thời, anh chưa bao giờ cảm thấy tự do, nhẹ nhõm đến vậy, phấn chấn đến mức như đang lơ lửng trên một đám mây nhỏ giữa bầu trời của riêng mình.

Đó chỉ đơn giản là một cái nhấp môi ấm áp giữa hai người.

Tuy nhiên đó là toàn bộ thế giới của Kaito - sự tái sinh, sự sống và cái chết bây giơ như được niêm phong trong một gói kẹo ngọt ngào, hấp dẫn.

Nhưng tất cả diễn ra quá nhanh, Shinichi đã quay lưng bỏ đi. Kaito gần như muốn rên lên một tiếng khi nghĩ rằng đó là tất cả những gì mình sẽ nhận được. Anh muốn tận hưởng nó nhiều hơn, nhiều hơn nữa, hoặc chỉ một chút nữa thôi.

Nhưng Shinichi đã làm anh ngạc nhiên.

Không nói thêm lời nào, cậu gật đầu một cái, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay giá lạnh đã chai sạn của Kaito rồi dẫn tên trộm mệt mỏi rời đi, rời khỏi chốn huyên náo ầm ĩ tiếng coi cảnh sát, rời khỏi cái ánh đèn sáng đến chói lóa kia. Cậu dẫn hắn về nhà – đến một ngôi nhà vẫn còn phủ đầy bụi và một căn phòng với hàng loạt cuốn sách bí ẩn. Một chiếc giường vừa cỡ có thể dành cho hai người nằm.

Lần đầu tiên, kể từ khi toàn bộ chuyện này bắt đầu, Kaito cảm thấy mình có thể thở được một cách thật sự đúng nghĩa, không còn những suy nghĩ sợ hãi bủa vây.

* * * * *

Kaito tỉnh dậy với một tiếng rên nhẹ và một cái vươn vai. Anh bị thương ở một số chỗ như chân, bả vai và lưng, nhưng cái cảm giác đau đớn ấy thậm chí không bằng một phần mười so với những nỗi đau trước đây mà Kaito đã từng trải qua trong các vòng lặp nên cảm giác cũng không đáng để ý. Ngoài ra, Kaito đã có một giấc ngủ ngon nhất từ trước đến giờ mà mình có thể nhớ được – ấm áp, lười biếng và thoải mái-! Khoan đã...!

Tại sao lại không có tiếng đồng hồ báo thức khi thức dậy như mọi lần?

Kaito mở to trợn tròn mắt kinh ngạc, như không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Căn phòng này ... không phải của hắn.

Các giá sách xếp dọc các bức tường, đầy ắp những cuốn tiểu thuyết bí ẩn. Bàn làm việc cạnh cửa ra vào thay vì cạnh cửa sổ. Chiếc giường nhỏ, thường dành cho một người.

Kaito ngồi dậy, tấm chăn đang đắp trên người bị kéo xuống thắt lưng do sự di chuyển đột ngột.

Đó là... Kaito đã...

 Kaito đã được tự do ư?

Bụng hắn quặn lại vì suy nghĩ. Không, đây... đây hẳn là một... giấc mơ nào đó. Phải, là mơ, đây chắc chắn chỉ là một giấc mơ thôi mà phải không?

Kaito bắt buộc phải tỉnh giấc, không thể tiếp tục lún sâu vào giấc mộng này nữa, nếu không kết quả mang lại sẽ chỉ là những đau đớn thấu tận tâm can.

Một tia sáng nắng mai len lỏi chen chúc vào căn phòng, chiếu rọi lên chiếc quần màu trắng của anh – bộ trang phục trắng toát của KID.

Kaito bắt buộc phải thức dậy, phải tìm một thứ có thể đánh thức bản thân trước khi vô thức mà quen với cảnh mộng xa vời trước mắt. Kaito chắc chắn sẽ bị tổn thương hơn nữa nếu hắn tiếp tục để mình tin tưởng vào chốn Bồng Lai trước mắt này. Anh đang đặt một chân xuống đất thì...

...Đột nhiên có một bàn tay vòng qua ôm lấy eo anh.

Kaito phút chốc sững người, cuống họng nghèn nghẹn.

Những ngón tay thon thả siết chặt khi có một người ôm chặt lấy Kaito. Một cơ thể ấm áp áp lên lưng, một chiếc cằm ngái ngủ tựa sát lên vai, "Sáng rồi à? ... "

Kaito không thể tin được, nhưng...

Nhưng lực đạo của cánh tay đó cảm giác rất thật . Nhiệt độ cơ thể đó cũng không có vẻ gì là giả. Những lời nói đó, hơi thở khẽ phả vào má tất cả đều đem lại một cảm giác quá đỗi chân thực, cái cảm giác mà không thể nào có nếu ở trong mơ .

Kaito tự nhéo mình một cái thật đau, thật mạnh.

"Ôi! Chao, đauuuu!" Đây chẳng nhẽ không phải mơ ư???

"Làm như vậy để làm gì?!" khuôn mặt ngái ngủ lúc này đang cau có nhìn anh, tỏ vẻ phiền muộn. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Kaito, Tantei-kun –Conan - Shinichi lùi lại, vẻ mặt cau mày lo lắng hiện rõ,  "Kaito? Anh không sao chứ?"

"Đó là sự thật," Kaito thì thầm.

"Kaito?" Shinichi lúc này trông có vẻ hoảng hốt và bối rối, "Kaito! Chẳng lẽ tôi chạm vào vết thương của anh rồi sao? Đừng khóc! "

Ôi, Kaito đã khóc. Đưa tay lên chạm nhẹ vào má cậu, gạt đi một giọt nước mắt trên mặt mình ra xa để có thể nhìn rõ. Thật kỳ lạ. Anh không cảm thấy buồn mà ngược lại chỉ cảm thấy...

...Kinh ngạc.

"Đó là sự thật, không phải mơ?," anh nói, lần này dứt khoát đưa tay ra ôm trọn lấy khuôn mặt Shinichi, "Cậu là thật ..."Shinichi cũng giơ tay ra chạm vào tay Kaito đang đặt trên má mình, đôi mắt trở nên dịu dàng. "Đó là sự thật, Kaito. Tôi có thật. Anh đã được tự do. "

"Tôi tự do," Kaito đồng ý, nhưng bụng anh lại quặn thắt.

Hôm nay... là một ngày mới. Một ngày mới không có bữa sáng bánh mì nướng kiểu Pháp của Aoko. Một ngày mới không có thách thức đối với KID trên tivi hoặc một viên đá quý để ăn cắp. Cũng không có chuyện anh ta ăn cắp công thức Apotoxin, trơ mắt nhìn Shinichi co giật khi uống thuốc giải độc và phớt lờ cách trái tim mình đau đớn khi chứng kiến ​​Shinichi và Mouri-san hẹn hò với nhau. Một ngày không có Tổ chức Áo đen và khu phức hợp bí mật, nơi Shinichi chết đi sống lại hàng ngàn lần.

Phải, hôm nay là một ngày mới.

Kaito không biết liệu mình có thể giải quyết được lượng thông tin khổng lồ này hay không, cảm giác như chính mình hiện giờ như một cái máy tính đang bị quá tải thông tin.

Mắt anh lại nhìn vào khẩu súng . Khẩu súng vẫn có những sửa đổi về thuốc an thần mà Kaito đã thực hiện, minh chứng cho việc tất cả sự việc kia không phải là mơ.

"Kaito, bất cứ điều gì đang diễn ra trong bộ não tên trộm ngu ngốc đó của anh, hãy dừng nó lại ngay lập tức, đừng suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì, được chứ?," Shinichi nghiêm khắc ra lệnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kaito, "Tôi biết mình đã ở trong các vòng lặp trước đó của anh mặc dù tôi không thể nhớ..."

"365 ngày," Kaito nói, thái độ thờ ơ không chút bận tâm thành thật thú nhận, cả cơ thể hơi tê liệt như có một luồng điện áp nhẹ chạy qua người.

Shinichi nhăn mặt, đau lòng quặn thắt.

365 ngày.

52 tuần.

12 tháng

Một năm.

Đó thật sự rất lâu, nó đã lâu hơn những gì mà Shinichi tưởng tượng.

 "Tuy đúng là rất lâu, nhưng không có nghĩa là anh phải sợ một ngày mới đến. Bất cứ điều gì đến, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết ".

Kaito nhìn chằm chằm, đôi mắt dò xét khuôn mặt Shinichi để tìm kiếm dấu hiệu nhận ra bất cứ lời nói dối nào trên khuôn mặt của Shinichi. Khi không tìm thấy gì, anh rùng mình thở hắt ra, như không dám tin là thật, nước mắt một lần nữa lại rơi. Shinichi không nói gì, chỉ ôm hắn, thì thầm những điều ngọt ngào và kiên nhẫn cho đến khi thứ tia mỏng manh rung động trong lồng ngực Kaito được chấn định lại, cho đến khi Kaito trút bỏ được căng thẳng và những cảm xúc dồn nén mà anh đã kìm nén cả năm trời.

* * * * *

" Người đàn ông được tìm thấy đã chết trong căn hộ của mình sáng nay ," phát thanh viên kể lại, "Đã được xác định là Ishimoto Doushin. Anh ta được tìm thấy với một vết thương do súng bắn vào đền thờ và khẩu súng lục phù hợp trên tay. Cảnh sát đã xác định là tự tử, nhưng sẽ xem xét..."

"Đó là ông ta"

Shinichi chớp mắt và nhìn ra xađến chỗ Kaito. Người đã thay đồ, mặc một chiếc quần jean của Shinichi và một chiếc áo len lớn khoác hờ một bên, gần như phô bày bờ vai mảnh khảnh của tên trộm. Shinichi giật mình nhớ lại rằng Kaito đã nói điều gì đó, "Cái gì?"

"Người đàn ông trước tôi," Kaito giải thích khi anh mệt mỏi vòng qua chiếc ghế dài và rúc vào bên cạnh Shinichi, "Ông ta đã bị mắc kẹt trong ngày hôm qua – một người khác với tôi. Tôi không chắc về các chi tiết cụ thể và cũng như về cách ông ta làm cách nào để bị nhốt vào vòng lặp, nhưng hắn đã quyết định 'bàn giao' viên ngọc cho Kaitou KID và cũng chuyển lời nguyền sang tôi. "

"Sở dĩ anh bị dụ là do anh không bao giờ có thể nói không với một lời thách thức," Shinichi mỉm cười với tên trộm.

"Không còn nữa," Kaito cáu kỉnh, "Tôi đã học được bài học của mình, đó chắc chắn là lần cuối cùng."

Anh lấy thứ gì đó từ trong túi ra và đặt lên bàn cà phê. Ánh sáng từ mặt trời từ bình minh buổi sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, hắt vào viên đá sapphire 'vô tội' và hắt một tia xanh lam lên tấm gỗ sẫm màu.

"Đó là...?" Shinichi nhìn Kaito.

"Tôi đã gọi Akako - người bạn phù thủy của tôi - để kiểm tra kỹ lại một lần nữa" Kaito nói, ngón tay sờ soạng tay áo, tỏ vẻ lo lắng một cách kỳ lạ, "Bây giờ tôi đã 'phá vỡ lời nguyền', viên ngọc sẽ không bẫy tôi nữa. Dù sao thì ngay từ đầu nó cũng không nên làm như vậy. Tôi đoán... tôi sẽ biết chắc chắn tất cả có phải sự thật không khi mình đi ngủ tối nay. "

"Nếu phần còn lại của câu chuyện truyền thuyết là sự thật, tôi nghĩ anh vẫn an toàn," Shinichi mỉm cười và thoáng giơ tay với lấy viên đá quý.

Kaito sợ hãi nhanh chóng hất tay Shinichi ra.

Shinichi nhìn lên đau đớn, chỉ để giật mình khi nhìn vào khuôn mặt của Kaito. Có vẻ như tên trộm thậm chí còn không thở, nhìn chằm chằm vào viên đá quý với vẻ kinh hoàng tuyệt đối .

"Đừng..." Giọng Kaito vỡ vụn. Anh nuốt ngụm nước bọt và cố gắng hít một hơi thật dài giống như việc nói chuyện bình thường giờ đối với anh lại trở nên quá khó khăn, "Đừng chạm vào nó." Câu nói vừa dứt, Shinichi nghe lời rút tay về ngay.

Kaito cũng nhân tiện gục đầu vào vai Shinichi, chất giọng run run cố dặn ra từng chữ "... Tôi xin lỗi."

"Không sao, là do anh đã phải trải qua rất nhiều điều nên sợ hãi như thế là điều đương nhiên," Shinichi lý luận, luồn ngón tay qua tóc Kaito, "Anh không muốn điều đó xảy ra với người khác, tôi hiểu."

"... Tôi không muốn điều đó xảy ra với cậu, Metantei ." Hai tay siết chặt vào tấm chăn đang đắp trên người. Shinichi vòng tay qua vai Kaito, khẽ vỗ vỗ theo nhịp điệu thay cho câu trả lời.

"Ugh, kinh tởm," Haibara nói vọng từ ngưỡng cửa. Kaito bị hù cho giật bắn người, mắt mở to khi theo dõi cô qua chiếc ghế dài. Shinichi thì bình tĩnh hơn, cậu chỉ nhìn cô một bằng cái nhìn không mấy ấn tượng. Cô nhướng mày trước vị trí tư thế của Shinichi và Kaito hiện giờ, "Tôi hiểu rồi, cậu đã tìm ra cách để chấm dứt lời nguyền chưa?"

"Tôi nghĩ là rồi," nụ cười của Kaito trở nên run rẩy, nhưng ít nhất nó đã ổn định hơn nhiều so với sáng nay, lúc vừa ngủ dậy. "Không còn ngày nào nữa đối với tôi nữa rồi."

"... Tôi đã tự hỏi..." Haibara bắt đầu bằng giọng điệu nghi hoặc , "Điều gì sẽ xảy ra nếu... không phải là cùng một ngày?"

"Gì?" Kaito như hóa đá, ngồi im bất động không hề nhúc nhích mặc cho Shinichi đang ra sức vỗ về chấn an.

"Có một giả thuyết cho rằng có vô số vũ trụ thay thế ngoài kia," Haibara giải thích, "Có lẽ anh chỉ du hành qua từng vũ trụ cho đến khi anh tìm thấy vũ trụ mà tỷ lệ cược có lợi cho mình."

"Nhưng..." Kaito bật khóc, " tại sao ...?"

"Nếu anh tỉnh dậy sau mỗi lần anh chết," Haibara chậm rãi nói, có lẽ cô đã tinh ý nhận ra rằng chàng thiếu niên trong vòng tay Shinichi hiện giờ mong manh đến nhường nào, cô lựa những lời nhẹ nhàng và dễ hiểu nhất để giải thích cho tên trộm, "thì đó là do vũ trụ thay thế không phù hợp hoặc không có lợi ích gì đối với anh. Viên đá quý đã tự động đưa anh đến một viên đá khác, nơi anh có những cơ hội tốt hơn trong cuộc sống. "

Kaito run rẩy mấp máy bờ môi nhưng lại không có bất kì âm thanh nào được thốt ra, điều đó khiến Shinichi càng ngày càng lo lắng.

Kaito đang nghĩ về tất cả những người Kaito khác đã chết sau khi mình cố gắng tự sát. Anh nghĩ về tất cả những người đã chết bởi tổ chức và...

Cuối cùng, những dư âm nhỏ xíu đã được thốt ra, "Còn ... khi tôi ngủ quên thì sao?"

Haibara nhướng mày khó hiểu nhìn anh.

"Thế giới cũng đã được thiết lập lại..." hắn nuốt ngụm nước bọt mà lắp bắp nói tiếp, "bất cứ khi nào tôi ngủ."

"Hmm..." Haibara nghiêng đầu, "Sẽ không có lý do gì để viên đá đưa anh đến một vũ trụ khác nếu đúng như vậy. Mặc dù một số người gọi giấc ngủ là 'cái chết ngắn ngủi', nhưng không có gì nói trước được liệu vũ trụ có mang lại lợi ích hay không cho anh. "

"Vì vậy, khi tôi ngủ, khi ngày bắt đầu lại thì sao ...?" Kaito không thể nói hết câu hỏi của mình. Shinichi có thể cảm thấy tên trộm đang run rẩy trong lồng ngực của mình. Ý thức được điều đó, cậu ôm anh lại gần hơn, chặt hơn.

"Có vẻ như lý thuyết của tôi không chính xác cho lắm," Haibara cau có thừa nhận. "Tôi không chắc nó đã chính xác ngay từ đầu. Đó cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua mà thôi ".

"Dù sao đi nữa," Haibara nói, mắt liếc nhìn Shinichi, "Tôi rất vui vì cậu đã tiêu diệt được Tổ chức, và tôi sẽ cần phải lấy mẫu máu của cậu vào một lúc nào đó trong ngày hôm nay để đảm bảo thuốc giải không có tác dụng phụ, nhưng tôi chắc chắn rằng thuốc giải độc đã hoạt động như tôi dự đoán nên không có vấn đề gì to lớn".

Về phần Kaito, Haibara mở miệng, ngậm lại rồi lại mở, chần chừ hồi lâu cuối cùng cô cũng chịu nói, "Cảm ơn, Kuroba-san. Vì đã tìm ra công thức cho APTX 4869, vì đã giúp đỡ với thuốc giải độc, đánh bại tổ chức, và... "cô đá mắt bắn cho Shinichi một cái nhìn sắc lém đầy bực tức," vì đã giữ cho tên ngốc này sống sót ".

Shinichi lè lưỡi nhìn cô, một giây quên mất rằng mình không còn là tám tuổi nữa.

Kaito lẩm bẩm một cách xác nhận nào đó, nhưng Shinichi có thể biết rằng Kaito vẫn đang trong quá trình hồi phục sau đống "lý thuyết" của Haibara.

"Đừng quên gọi cho Mouri," Haibara nhắc nhở Shinichi trước khi cô quay mặt lại và đi ra phía cửa.

Shinichi thả lỏng trở lại, bằng lòng giữ Kaito nằm yên vị trong lòng mình cho đến khi người kia sẵn sàng di chuyển trở lại.

"Cậu không định gọi à?" Kaito hỏi mà không ngẩng đầu lên, hoàn toàn không thể nhìn rõ được sắc thái biểu cảm của hắn hiện giờ.

"Hmm?Mouri-san đấy," Kaito nói, cố gắng ngồi dậy và đẩy nhẹ Shinichi ra.

"Tôi đã làm rồi," Shinichi trả lời, "Anh không nhớ sao? Trước khi chúng ta đi vào hoạt động tấn công tổ chức đấy? "

Kaito nhìn Shinichi chằm chằm, lông mày nhíu lại một cách khó hiểu, "Tôi nghĩ ... cô ấy gọi cho cậu?"

"Là tôi đã gọi cho cô ấy," Shinichi sửa lại, " Tôi đã chủ động xin lỗi trước vì đã làm điều gì đó nguy hiểm và không thể đáp lại tình cảm của cô ấy."

"Nhưng...tại sao?" Kaito cau mày bất giác cắn chặt bờ môi. Nó vẫn còn đỏ từ đêm hôm trước.

"Mối quan hệ của chúng ta không được lành mạnh," Shinichi lắc đầu. "Đó là điều tốt nhất mà tôi có thể làm cho cô ấy bây giờ. "

"Điều đó có nghĩa là..." vẻ mặt của Kaito tràn đầy hy vọng đến đau lòng, "Tôi có thể là người duy nhất mà cậu nhìn vào? Nhiều hơn một lần?"

Shinichi mỉm cười, "Miễn là tôi cũng là người duy nhất anh nhìn vào."

Giờ đây, nụ cười mà Kaito thể hiện với Shinichi thật đẹp, nó chứa đầy hi vọng và rực rỡ như ánh nắng ban mai vào buổi sớm. 

Shinichi ném một cái nhìn cảnh giác lên viên đá quí. Cậu không chạm vào, cậu vẫn nhớ tới lời cảnh báo của Kaito,  "Khi anh thực hiện các vụ trộm của KID ... thì anh đang tìm kiếm thứ gì?"

"Pandora," Kaito trả lời ngay lập tức, rúc vào gần hõm cổ của Shinichi, "Một viên đá quý được cho là ban cho cuộc sống không bao giờ kết thúc."

Shinichi chớp mắt, "Như chưa bao giờ già đi? Không bao giờ chết? "

"Ừ," Kaito húc sâu vào vai cậu. Shinichi đưa tay vuốt mái tóc rối bù màu nâu đen của con cún nghịch ngợm mà mình đang ôm.

"... Giống như bắt đầu lại một ngày khi anh chết để bạn không bao giờ làm vậy?" Shinichi hỏi, các ý tưởng được hình thành ngày càng nhiều khi cậu nhìn chằm chằm vào viên ngọc đầy màu sắc trên bàn làm việc, "Hoặc giống như bắt đầu lại một ngày khi anh ngủ để thời gian không bao giờ trôi về phía trước?"

Kaito sững người như một bức tượng, trước khi lao vào hòn đá và chộp lấy nó. Anh giơ nó lên trước ánh sáng, cố gắng nhìn thấy thứ gì đó trong đó, mặc dù Shinichi không biết là gì. Kaito chắc hẳn đã tìm thấy thứ mình đang tìm, bởi vì anh bật ra một tràng cười, nhanh chóng theo sau là tiếng cười cuồng loạn hơn trên mép nước mắt.

Anh nắm chặt viên đá, giấu nó hoàn toàn trong lòng bàn tay trước khi vùi vào bên cạnh Shinichi lần nữa, "Suốt thời gian qua... suốt thời gian qua-! "

Shinichi ậm ừ đồng ý, không rõ mình đồng ý điều gì, nhưng điều đó ít nhất đã giúp Kaito xoa dịu đi cảm xúc tiêu cực. Cảm xúc kiệt quệ lần thứ hai (thứ ba?) Vào ngày hôm đó, Kaito dường như không muốn di chuyển và Shinichi hoàn toàn cảm thông với điều đó.

"Vậy là nó?" Shinichi hỏi, "Viên đá quý mà anh đang tìm kiếm?"

"Tôi sẽ cần ánh trăng để chắc chắn, nhưng..."

Nhưng Kaito hy vọng như vậy và Shinichi cũng hy vọng ở điều đó. Sau các thử thách mà anh đã phải trải qua, Kaito xứng đáng được nghỉ ngơi. Ít nhất, bây giờ Shinichi chắc rằng Kaito sẽ tiếp tục khoác lên mình bộ đồ trắng ấy và bay đi dưới ánh trăng tròn, nhưng đó là ở một tương lai rất xa. Hiện tại, thời gian và không gian ngay bây giờ chỉ dành cho hai người họ.

Shinichi hoàn toàn hài lòng với điều đó.

=================================A=D=I=U=E=====================================

*Note  (9314 từ)

À thì tui cũng tự ý thức được rằng khoảng thời gian này mình đã lặn rất lâu nhưng biết sao giờ, là do mấy người không nhắc tui đấy chớ bộ, làm tui quên sự hiện diện của truyện lun. Đùa thui~~, là do điện thoại tui bị hư từ tháng trước mà tới giờ còn chưa sửa nên phải đăng nhập vào Wattpad từ máy tính thành ra cũng lười đánh chữ lười trans truyện. Với lại một chương truyện nó dài thật sự lun í, làm cái bệnh lười kinh niên của tui cũng vô phương cứu chữa.

Đăng xong chương này cũng không biết khi nào mới có thể ngoi lên lại được, full bộ gồm 6 chương, đã xong 4 còn 2. Hiện giờ bé Kai đã thoát khỏi lời nguyền, cứ tưởng đến đây là có thể END rồi nhưng không. Ta còn hai chương dài dăng dẳng nữa nên là sợ vẫn còn phải ngược nhiều ngược dài dài ngược lên bờ xuống ruộng ngược thấu tâm can.

Vậy nha, núi cao sông dài khi nào tui ngoi lên ra chương mới thì kính mời quý vị khán giả gần xa lại vô ủng hộ. 


Xã mấy tấm ảnh tạ lỗi hehe^ ^

Ảnh chủ yếu là về KID-sama thui nên đừng trông mong hi vọng gì nha






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro