18
Chương 18: Mùa sau bình yên – Hôn lễ nhỏ giữa hai thế giới
Một buổi sáng tháng Mười, gió nhẹ thổi qua cửa sổ tầng mười hai.
Tôi đang xếp hồ sơ thì cô Vy bước vào – không còn vest đen, không còn giày cao gót sắc lạnh.
Cô mặc áo sơ mi trắng, quần vải mềm, tóc buộc nhẹ, ánh mắt sáng hơn mọi lần.
“Chiều nay nghỉ làm.”
Cô nói đơn giản, như thể đang bàn về chuyện ký giấy.
“Tại sao?” tôi hỏi.
Cô đặt trước mặt tôi một tấm thiệp trắng, khẽ cười:
“Vì chiều nay chúng ta bận... kết hôn.”
Tôi chết lặng một giây.
Rồi bật cười, nước mắt tràn ra mà chẳng hiểu vì sao.
“Cô nói như chuyện hợp đồng ấy.”
“Thì cũng là hợp đồng cả đời.”
Cô đáp, mắt cong nhẹ.
“Không có cổ đông, không họp báo, chỉ có chúng ta — và vài người cần chứng kiến để hợp thức hóa niềm tin.”
Buổi chiều hôm đó, chúng tôi đến một căn nhà gỗ nhỏ bên bờ sông – nơi từng diễn ra bữa tối cầu hôn.
Không có váy cưới lộng lẫy, không có dàn nhạc hay ống kính.
Chỉ có hoa trắng, ánh nến, và gió.
Bên trong, có vài người thân thiết: mẹ tôi, một vài cộng sự cũ, và người thư ký mới của Vy – cô bé tóc ngắn, run đến mức suýt đánh rơi bó hoa.
Vy bước vào, tay cầm hộp nhẫn bạc đã cũ.
Ánh chiều rơi lên gương mặt cô – đẹp đến mức khiến tim tôi nghẹn lại.
Người làm chứng mỉm cười, giọng dịu dàng:
“Cô Vy Gia, cô có đồng ý cùng cô Ngọc Anh đi qua mọi mùa trong đời, khi thuận tiện hay khó khăn, khi còn được người đời tán thưởng hay bị lãng quên?”
Vy nhìn tôi, không cần suy nghĩ.
“Tôi đồng ý.”
Rồi người ấy quay sang tôi:
“Cô Ngọc Anh, cô có đồng ý cùng cô Vy Gia đi qua cuộc đời này, không phải để đứng sau, mà để đi song hành – lúc cô ấy vững và cả khi cô ấy ngã?”
Tôi khẽ cười, giọng run run:
“Tôi đồng ý. Và nếu cô ấy ngã, tôi sẽ cùng ngã.”
Tiếng cười khẽ vang trong căn phòng nhỏ.
Vy nắm tay tôi, trượt chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út – lần này là đôi nhẫn, cùng chất, cùng hình, chỉ khác kích cỡ.
“Không vàng, không kim cương,” cô nói, “nhưng bền, như điều chúng ta đã qua.”
Tôi gật đầu.
“Và sáng, dù chỉ khi có ánh nhìn của nhau.”
Sau buổi lễ, chúng tôi ngồi bên sông.
Gió thổi qua, mùi nước và hương trầm hòa vào nhau.
Vy ngả lưng lên vai tôi, mắt khẽ nhắm.
“Tôi từng nghĩ kết hôn là ràng buộc.”
“Còn bây giờ?”
“Giờ thì thấy… đó là lời nhắc.
Rằng tôi không cần phải chiến đấu một mình nữa.”
Tôi cười, khẽ đáp:
“Còn tôi từng nghĩ tình yêu chỉ là mơ mộng.
Giờ thì thấy… nó là điều khiến người ta thật nhất.”
Cô mở mắt, nhìn tôi.
“Nếu có ai hỏi, cô sẽ nói gì về tôi?”
“Tôi sẽ nói…” – tôi dừng lại, rồi nắm chặt tay cô –
“Cô là người khiến tôi học cách yêu mà không sợ.”
Cô cười – nụ cười thật, nhẹ và hiền.
“Còn tôi, tôi sẽ nói cô là phép màu của lý trí.”
Khi đêm buông, ánh đèn vàng hắt lên từ mặt nước, phản chiếu hai chiếc nhẫn bạc lấp lánh trong bóng tối.
Không rực rỡ, không ồn ào, nhưng sáng – như thứ ánh sáng chỉ dành cho hai người tìm thấy nhau sau giông bão.
Vy khẽ nói, giọng như gió:
“Ngày mai, ta lại đi làm.”
“Ừ.”
“Nhưng tối mai, về sớm. Tôi muốn nấu bữa tối.”
Tôi bật cười. “Cô biết nấu không?”
“Không. Nhưng có thể học. Vì tôi muốn có thêm nhiều điều ‘bình thường’ với cô.”
Chúng tôi cùng cười.
Gió lướt qua, mơn man làn da, mang theo mùi hương của nước sông, của hoa, và của sự bình yên hiếm hoi mà hai người từng đánh đổi cả bão tố để có được.
Trên bàn, chiếc hộp gỗ nhỏ mở hé, lộ hai tờ giấy đăng ký kết hôn nằm cạnh nhau.
Tên của tôi, tên của cô Vy – cùng hàng chữ ký nghiêng đều.
Không phải khởi đầu của cổ tích,
mà là một cuộc sống thật – giản dị, đủ, và ấm.
🌿 Kết thúc truyện:
Cô gái nghèo ngày nào bước vào thành phố tìm việc,
và người phụ nữ giàu sang từng tin rằng bản thân không thể yêu,
đã gặp nhau – không phải để cứu nhau,
mà để học cách cùng sống, cùng mềm, cùng thật.
Giữa hai thế giới khác biệt, họ chọn cách duy nhất để không mất nhau:
Dũng cảm. Và bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro