Chương 100: Chuyến Đi Cuối Cùng
Mùa hè đã đến gần, và trường học dần vắng lặng khi các học sinh chuẩn bị cho kỳ nghỉ dài. Oanh, Hoàng và những người bạn thân thiết của họ đều đã hoàn thành năm học cuối cùng tại trường. Những kỷ niệm vui buồn của năm học đã được đọng lại trong trái tim họ, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục, và mỗi người lại phải đối diện với những con đường riêng biệt.
Oanh đứng trên ban công của phòng mình, nhìn ra khung cảnh quen thuộc của ngôi trường. Những ánh nắng vàng chiếu xuống, phủ lên mặt đất một lớp sáng dịu dàng. Cảm giác yên bình len lỏi trong tâm trí cô. Mọi thứ dường như đã được giải quyết, nhưng điều khiến cô băn khoăn chính là con đường phía trước: khi một chặng đường khép lại, liệu cô sẽ chọn đi tiếp thế nào?
Cuối cùng, Oanh quyết định sẽ đi một chuyến đi xa. Không phải để trốn tránh, mà để tìm lại chính mình. Đó là một kỳ nghỉ kéo dài, nơi cô sẽ có thời gian để suy nghĩ về những gì mình đã trải qua và những gì mình muốn trong tương lai.
Trước khi lên đường, Oanh quyết định gặp Hoàng. Cô biết, mặc dù mọi chuyện đã dần ổn định, nhưng vẫn cần phải có một cuộc trò chuyện cuối cùng để rõ ràng hơn về những gì họ đang đối diện.
Hoàng đón cô tại cổng trường, vẻ mặt hơi căng thẳng nhưng vẫn nở nụ cười tươi. Anh hiểu rằng đây là thời điểm quan trọng. "Cậu định đi đâu vậy?" Hoàng hỏi.
Oanh nhẹ nhàng đáp: "Mình sẽ đi một chuyến xa. Chỉ là một thời gian ngắn thôi, để suy nghĩ về mọi thứ."
Hoàng gật đầu. "Cậu đi một mình à?"
"Ừ, mình muốn có thời gian để yên tĩnh và tự suy ngẫm."
Hoàng im lặng một lúc, rồi mỉm cười. "Cậu đã quyết định rồi à?"
Oanh nhìn thẳng vào mắt Hoàng, cảm nhận được sự thấu hiểu và tôn trọng trong ánh mắt anh. "Mình chưa biết chắc chắn, nhưng ít nhất, mình cần thời gian để hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình."
Hoàng không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng nói: "Mình sẽ luôn ở đây, dù cậu quyết định như thế nào."
Đó là lời nói mà Oanh cần nhất lúc này. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Dù quyết định của cô có là gì, Hoàng luôn sẵn sàng chấp nhận và tôn trọng.
Ngày hôm sau, Oanh lên đường. Cô chọn một nơi yên tĩnh, xa thành phố, để tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn. Chuyến đi không dài, nhưng đủ để cô ngồi lại, đối diện với chính mình và suy nghĩ về những mối quan hệ xung quanh.
Trong những ngày đầu, Oanh đi lang thang khắp những con đường vắng vẻ, tận hưởng không gian tĩnh lặng mà lâu nay cô chưa bao giờ có. Cô ngồi bên bờ biển, cảm nhận từng cơn sóng vỗ về, nghe tiếng gió rì rào như những lời thì thầm. Những câu hỏi vẫn xoay quanh trong đầu cô, nhưng dần dần, cô nhận ra một điều: cuộc sống không phải lúc nào cũng có thể đưa ra những lựa chọn đúng đắn ngay lập tức. Đôi khi, ta chỉ cần cho mình một khoảng thời gian để hiểu mình hơn.
Khi đã có đủ thời gian suy nghĩ, Oanh nhận ra rằng cô không thể tiếp tục sống trong mơ hồ, không thể mãi đắm chìm trong những suy nghĩ về Hoàng hay Huy. Cô đã có thể nhìn nhận cảm xúc của mình một cách rõ ràng hơn, và cô biết mình phải hành động một cách mạnh mẽ hơn.
Sau vài ngày nghỉ ngơi và thư giãn, Oanh quyết định quay lại. Nhưng lần này, cô không trở về với một trái tim hoang mang nữa. Cô trở về với một quyết định rõ ràng về những gì mình muốn.
Khi Oanh trở về trường, cô tìm gặp Hoàng và Huy. Cô cảm thấy mạnh mẽ và tự tin hơn, sẵn sàng đối diện với những gì mình phải đối mặt.
Cuộc gặp gỡ diễn ra vào buổi chiều muộn. Oanh ngồi giữa hai người bạn thân thiết, cảm giác như đã sẵn sàng để nói ra những lời cần phải nói.
Cô nhìn vào mắt Huy, rồi đến Hoàng. "Mình đã suy nghĩ rất nhiều. Và giờ đây, mình đã hiểu rõ hơn về trái tim mình."
Cả hai người đều im lặng, lắng nghe từng lời của Oanh.
Oanh tiếp tục: "Mình rất trân trọng tình cảm mà cả hai dành cho mình. Nhưng mình không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ. Mình cần phải biết rõ mình muốn gì, và đó là sự chân thành trong mỗi bước đi của mình. Dù cho kết quả có ra sao, mình hy vọng chúng ta có thể tiếp tục là bạn, là những người hiểu nhau."
Cả Hoàng và Huy đều nở một nụ cười nhẹ nhõm, như thể mọi thứ đã được giải tỏa. Hoàng nhìn Oanh, ánh mắt của anh đầy sự kiên nhẫn và yêu thương. "Mình hiểu rồi, Oanh. Và mình luôn tôn trọng quyết định của cậu."
Huy cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Mình chỉ muốn cậu hạnh phúc."
Oanh cảm thấy lòng mình như trút bỏ được một gánh nặng. Cô không biết liệu tương lai sẽ thế nào, nhưng ít nhất, cô đã có thể giải thoát bản thân khỏi những lo lắng và sợ hãi.
Cô biết rằng, dù con đường trước mắt có khó khăn hay gian nan, cô sẽ bước đi với sự tự tin và quyết tâm. Và dù tương lai sẽ dẫn dắt cô đến đâu, cô sẽ luôn nhớ rằng: sự chân thành và lòng kiên nhẫn là chìa khóa để tìm thấy hạnh phúc.
Chuyến đi của Oanh không chỉ là một kỳ nghỉ, mà là bước ngoặt trong cuộc đời cô. Một bước ngoặt giúp cô nhận ra giá trị của bản thân và tìm thấy sự bình yên trong chính trái tim mình.
Và như thế, câu chuyện của Oanh, Hoàng, và Huy cũng không kết thúc ở đây
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro