Chương 14: Lời Tỏ Tình Và Những Nỗi Lo


Thời gian trôi qua nhanh chóng, và Oanh vẫn chìm trong những suy nghĩ về Hoàng và Huy. Dù đã có những khoảng thời gian ngắn để tự mình tìm hiểu cảm xúc, nhưng mọi thứ vẫn không rõ ràng. Cô cảm thấy mình đang đứng giữa hai con đường, không biết phải đi hướng nào. Mỗi lần nghĩ đến Hoàng, trái tim cô lại nhói lên một cảm giác khó tả, nhưng khi nghĩ đến Huy, cô lại cảm thấy an toàn và ấm áp. Vậy đâu mới là sự lựa chọn đúng đắn?

Sáng hôm đó, trong tiết học văn, Oanh cảm thấy một sự bất an lạ lùng. Mặc dù cô đã cố gắng tập trung vào bài giảng của thầy nhưng tâm trí cô lại quay cuồng với những câu hỏi không lời đáp. Hoàng đã thay đổi, nhưng liệu cậu có thực sự thay đổi vì cô hay chỉ là một sự nhất thời? Và Huy, liệu có phải là sự an toàn mà cô cần trong cuộc sống này?

Khi tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra chơi, Oanh quyết định ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Bước ra sân trường, cô không ngờ rằng lại gặp Hoàng. Cậu đứng tựa vào cây, nhìn xa xăm về phía cổng trường. Nhìn thấy Oanh, Hoàng khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt đó vẫn ẩn chứa một nỗi buồn mà Oanh không thể lý giải.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Oanh hỏi, nhẹ nhàng bước lại gần.

Hoàng quay lại nhìn cô, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cậu lại gật đầu, như thể đã chuẩn bị từ trước. "Mình chỉ đang suy nghĩ một chút thôi."

"Về chuyện gì?" Oanh tiếp tục hỏi, mắt không rời khỏi Hoàng.

"Về... về chúng ta." Hoàng thở dài, cuối cùng cũng mở lời. "Mình biết, mình đã làm cậu thất vọng rất nhiều lần. Nhưng mình muốn cậu hiểu, mọi thứ mình làm đều không phải là vô nghĩa. Mình đã nghĩ về cậu rất nhiều, và mình nhận ra một điều: mình không thể cứ mãi chạy trốn cảm xúc của chính mình."

Oanh cảm thấy như mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại lời nói của Hoàng vang vọng trong đầu cô. Cậu muốn cậu và cô có thể có một cơ hội, nhưng liệu Oanh có đủ dũng cảm để chấp nhận điều đó?

"Hoàng..." Oanh khẽ gọi tên cậu, giọng nghẹn lại. "Mình không thể ngay lập tức đưa ra quyết định. Cậu biết đấy, mình... mình cũng không dễ dàng tin tưởng vào ai."

Hoàng nhìn cô, không nói gì, nhưng ánh mắt đầy kiên nhẫn. Cậu hiểu rằng Oanh cần thời gian, nhưng những gì cậu đã nói ra hôm nay chính là sự thật từ tận đáy lòng. "Mình không mong cậu phải làm gì ngay lúc này. Chỉ cần cậu biết là mình ở đây, và mình luôn sẵn sàng chờ đợi."

Oanh cảm thấy trái tim mình nghẹn lại, một cảm giác lạ lùng vây lấy cô. Cô không biết phải nói gì tiếp theo, chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ cảm nhận sự chân thành trong từng lời Hoàng nói.

Trong khi đó, ở một góc khác của sân trường, Huy cũng đang nhìn về phía Oanh và Hoàng. Cậu không thể không nhận ra sự căng thẳng trong không khí, cũng như những gì đang diễn ra giữa hai người. Huy luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng trong lòng cậu lại đang chịu đựng một nỗi đau âm ỉ. Cậu thích Oanh, nhưng không muốn làm cô cảm thấy khó xử. Tuy nhiên, hôm nay, khi thấy cảnh Hoàng và Oanh đứng gần nhau, cậu cảm thấy một nỗi lo lắng bất ngờ.

Vài ngày sau, trong một buổi tối, Huy mời Oanh đi dạo quanh khuôn viên trường. Đây là lần đầu tiên hai người có một buổi nói chuyện riêng tư kể từ khi Huy bày tỏ tình cảm với Oanh. Cô nhìn vào ánh mắt của Huy, thấy sự chân thành nhưng cũng đầy lo âu.

"Oanh, mình không muốn làm cậu khó xử," Huy bắt đầu, giọng trầm xuống. "Mình biết cậu đang gặp khó khăn khi phải đối mặt với Hoàng, và mình không muốn ép buộc cậu phải đưa ra quyết định ngay lập tức. Nhưng mình cũng muốn cậu biết, mình sẵn sàng ở bên cạnh cậu, dù có thế nào đi nữa."

Oanh nhìn Huy, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Huy luôn quan tâm đến cô, và cậu làm cô cảm thấy an toàn, không phải lo lắng về những thứ bên ngoài. Nhưng trái tim cô vẫn nhớ đến Hoàng, vẫn không thể dứt khoát cắt đứt tình cảm với cậu.

"Cảm ơn cậu, Huy," Oanh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. "Mình biết cậu luôn ở bên cạnh mình, và mình cũng rất quý trọng tình bạn của chúng ta. Nhưng bây giờ, mình vẫn cần thời gian để suy nghĩ về mọi thứ. Mình không thể đưa ra quyết định vội vàng."

Huy im lặng một lúc lâu, rồi mỉm cười, gật đầu. "Mình hiểu. Mình sẽ không ép buộc cậu. Nhưng nhớ rằng, mình luôn sẵn sàng nếu cậu cần."

Oanh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều sự phân vân. Cô không muốn làm tổn thương ai, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội để khám phá tình cảm thực sự của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro