Chương 28: Những Cảm Xúc Lấn Áp

Sau cuộc gặp gỡ với Hoàng, Oanh đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo bình thường. Cô không còn phải đối diện với những cảm xúc khó xử nữa, không còn phải chịu đựng những xung đột nội tâm giữa Hoàng và Huy. Nhưng thực tế, sự bình yên trong lòng cô không kéo dài được lâu.

Cô cảm nhận rõ sự khác biệt trong cách Hoàng đối xử với cô sau lần gặp đó. Không còn những trò đùa nghịch ngợm, không còn sự chọc ghẹo như trước. Hoàng giờ đây im lặng hơn, ít nói chuyện với cô hơn, và dường như cậu đã chấp nhận rằng tình cảm của Oanh dành cho mình không còn như xưa.

Oanh cũng đã nhận ra một điều – dù cô đã quyết định chọn Huy, tình cảm dành cho Hoàng không phải là thứ có thể dễ dàng xóa bỏ. Mỗi lần nhìn thấy Hoàng, cô lại cảm thấy một chút nhói đau trong lòng. Cô đã từng yêu cậu, yêu những điều mà cậu mang lại cho cuộc sống của mình. Nhưng giờ đây, tình cảm ấy đã không còn chỗ đứng trong cuộc đời cô.

Một buổi chiều, khi lớp học vừa kết thúc, Oanh đang đứng chờ ở hành lang để ra về thì Huy xuất hiện. Cậu bước đến gần, mỉm cười với cô. "Cậu có kế hoạch gì hôm nay không?" Huy hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

Oanh lắc đầu. "Chắc mình chỉ về nhà học bài thôi. Cậu có muốn cùng mình đi đâu không?"

Huy nhìn cô với ánh mắt vui vẻ. "Vậy thì mình mời cậu đi uống cà phê nhé. Chúng ta sẽ không nói chuyện về bài vở, mà chỉ để thư giãn thôi."

Oanh nhìn vào đôi mắt sáng của Huy, rồi gật đầu. "Được thôi, mình cũng cần một chút thời gian nghỉ ngơi."

Cả hai đi bộ đến một quán cà phê nhỏ gần đó. Quán yên tĩnh, với những ánh đèn vàng ấm áp, tạo ra một không gian dễ chịu và thoải mái. Oanh ngồi xuống, cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải suy nghĩ về những điều phức tạp trong cuộc sống.

Huy gọi hai ly cà phê, rồi quay sang Oanh, khuôn mặt cậu nghiêm túc hơn bình thường. "Oanh, có phải cậu vẫn đang lo lắng về những chuyện giữa mình và Hoàng không?"

Oanh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô nhận ra rằng Huy hiểu mình hơn là cô nghĩ. "Không hẳn là lo lắng, nhưng mình vẫn cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến Hoàng."

Huy nheo mắt lại, như thể đang cố hiểu rõ hơn. "Mình biết cậu không dễ dàng để lại mọi thứ phía sau. Nhưng nếu cậu thực sự muốn tiến về phía trước, thì phải học cách buông bỏ quá khứ."

Oanh ngồi im lặng một lúc, suy nghĩ về lời nói của Huy. Cô không thể phủ nhận rằng, mặc dù cô muốn đi tiếp với Huy, nhưng những cảm xúc dành cho Hoàng vẫn còn tồn tại trong lòng cô. Đó là thứ mà cô không thể dễ dàng bỏ qua, nhưng cũng không thể giữ mãi.

"Thực ra, mình đã có quyết định rồi. Nhưng có lẽ, mình chỉ cần một chút thời gian nữa để hoàn toàn buông bỏ," Oanh nói, giọng hơi khựng lại.

Huy mỉm cười, đặt ly cà phê xuống bàn. "Mình không hối thúc cậu, Oanh. Mình chỉ muốn cậu biết rằng mình sẽ luôn bên cạnh cậu, dù cậu có quyết định như thế nào đi nữa."

Oanh cảm thấy một sự ấm áp dâng lên trong lòng khi nghe những lời này. Huy không ép buộc, không yêu cầu cô phải lựa chọn ngay lập tức. Điều đó khiến Oanh cảm thấy bình yên hơn rất nhiều. Cô không phải chịu áp lực trong mối quan hệ này.

Ngày hôm sau, trong lớp học, Oanh nhận thấy Hoàng đang cố gắng giữ khoảng cách với mình. Cậu không chủ động nói chuyện như trước, không còn chọc ghẹo hay đùa giỡn. Đôi khi, Oanh cảm thấy lạ lẫm khi nhìn thấy Hoàng, nhưng cũng cảm thấy một sự trống vắng kỳ lạ. Cô không biết liệu đó là sự mất mát hay chỉ là một phần của sự thay đổi mà mình không thể kiểm soát.

Tối đó, khi Oanh đang học bài trong phòng, cô nhận được một tin nhắn từ Hoàng. Cậu viết:

"Mình biết mọi thứ giữa chúng ta đã thay đổi, nhưng mình vẫn hy vọng rằng, dù thế nào, chúng ta vẫn có thể là bạn."

Oanh nhìn tin nhắn, cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cô thở dài, rồi bắt đầu gõ một tin nhắn trả lời.

"Mình cũng hy vọng vậy, Hoàng. Nhưng có thể chúng ta cần thêm thời gian."

Cô bấm gửi, rồi đặt điện thoại xuống bàn. Mặc dù cô đã quyết định bước tiếp, nhưng có lẽ, những lời nói của Hoàng vẫn có thể làm xao động trái tim cô. Tuy vậy, Oanh biết rằng, đôi khi, thời gian là thứ cần thiết để chữa lành mọi vết thương.

Ngày hôm sau, Oanh gặp Minh Anh trên đường đến lớp. Minh Anh nhìn thấy nét mặt Oanh có phần trầm tư, liền bước lại gần, hỏi: "Sao hôm nay cậu trông buồn vậy?"

Oanh thở dài, rồi nói: "Mình đang cố gắng quên đi quá khứ, nhưng có những lúc cảm giác như không thể."

Minh Anh vỗ vai Oanh một cái thật nhẹ. "Cậu đừng quá căng thẳng. Tình cảm là thứ không thể ép buộc. Cậu cứ sống thật với cảm xúc của mình, và mọi thứ sẽ tự tìm đến."

Oanh mỉm cười. "Cảm ơn cậu, Minh Anh. Mình biết mình không thể làm gì hơn ngoài việc sống thật với bản thân."

Minh Anh cười, rồi lắc đầu. "Cậu là người thông minh, Oanh. Sớm thôi, cậu sẽ tìm được con đường của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro