Chương 45: Những Lựa Chọn Khó Khăn


Mọi thứ trong cuộc sống của Oanh đã thay đổi kể từ khi cô chính thức quyết định yêu Hoàng. Tuy nhiên, những thử thách vẫn chưa kết thúc. Mối quan hệ của cô và Hoàng dù ngọt ngào nhưng không thiếu những căng thẳng, và đôi khi là những phút giây bối rối khi phải đối mặt với ánh mắt của mọi người xung quanh. Cô biết rằng không thể tránh khỏi sự phán xét của người khác, nhưng cô cũng không thể cứ mãi sống trong lo lắng về điều đó.

Buổi sáng hôm nay, khi Oanh bước vào lớp, cô cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng. Những ánh mắt từ bạn bè, thầy cô, và cả những học sinh khác đang đổ dồn về phía cô. Hoàng ngồi ở góc lớp, mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như thường lệ nhưng cũng chứa đựng sự lo lắng. Cô biết, có rất nhiều người đang bàn tán về họ, và họ chỉ cần kiên nhẫn để đối diện với những lời đàm tiếu đó.

Oanh mỉm cười nhẹ với Hoàng rồi đi đến bàn của mình. Trong lòng cô cảm thấy lạ lẫm và khó chịu, như thể có một nỗi lo lắng mơ hồ bao trùm lấy không gian quanh mình. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh và cô không thể nào kiểm soát được.

Tới giờ nghỉ trưa, khi Oanh ngồi cùng với Minh Anh trong căn tin, cô cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Ít ra, Minh Anh là người duy nhất không phán xét cô. Cô bạn luôn lắng nghe mọi suy nghĩ của Oanh mà không bao giờ trách móc hay nói những lời khó nghe.

Minh Anh nhìn Oanh với ánh mắt đầy thấu hiểu. "Cậu ổn không? Tớ thấy có vẻ như cậu đang gặp phải rất nhiều áp lực."

Oanh thở dài, gục đầu xuống bàn. "Tớ không biết nữa. Mọi người cứ nhìn tớ như thể tớ là một người khác. Chuyện tình với Hoàng không dễ dàng như tớ nghĩ. Tớ cảm giác như cả trường này đều đang theo dõi chúng ta."

Minh Anh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Tớ hiểu cảm giác đó. Nhưng nếu cậu yêu Hoàng, thì đừng để những lời nói của người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của cậu. Tình yêu là của riêng cậu và Hoàng, và các cậu mới là người quyết định được nó."

Oanh gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không thể không lo lắng. Cô không thể phủ nhận rằng, những ánh mắt dò xét và những lời nói đồn thổi vẫn khiến cô cảm thấy bất an. Liệu Hoàng có thật sự hạnh phúc khi yêu một cô gái như cô, khi mà cả thế giới cứ nhìn vào họ như thể họ là một món đồ kỳ lạ?

Chiều hôm đó, khi Oanh và Hoàng đi dạo trong công viên, không khí có phần u ám hơn mọi khi. Oanh cảm thấy có một sự bất an trong lòng mình. Cô biết rằng mình không thể tiếp tục trốn tránh những lo lắng này.

"Hoàng," Oanh bắt đầu, giọng nói có chút ngập ngừng, "Mình không chắc lắm về tất cả những chuyện đang xảy ra xung quanh chúng ta. Mọi người cứ nhìn chúng ta, như thể chúng ta đang làm điều gì đó sai trái. Mình không biết phải đối mặt với họ như thế nào."

Hoàng nhìn Oanh, ánh mắt vẫn đầy sự kiên nhẫn và yêu thương. "Oanh, mình hiểu. Nhưng đừng để những gì người khác nghĩ ảnh hưởng đến cảm giác của chúng ta. Chỉ cần chúng ta luôn bên nhau, thì mọi thứ đều có thể vượt qua."

Oanh cảm thấy một chút an ủi khi nghe những lời của Hoàng. Cậu luôn có cách làm cô cảm thấy nhẹ nhõm, dù cho mọi thứ xung quanh có hỗn loạn đến đâu. Nhưng Oanh vẫn không thể bỏ qua cảm giác bất an trong lòng mình. Cô biết rằng có những điều còn phức tạp hơn cô tưởng, và cô sẽ phải đối mặt với chúng một ngày nào đó.

Một tuần sau, khi Oanh đang trên đường về nhà, cô vô tình gặp lại Huy. Cậu đứng đợi trước cổng trường, mắt nhìn về phía cô. Oanh không biết phải làm gì, nhưng cuối cùng, cô quyết định lại gần Huy.

"Huy..." Oanh bắt đầu, nhưng lại không biết phải nói gì tiếp theo.

Huy nhìn Oanh, đôi mắt đầy sự thấu hiểu nhưng cũng không giấu được sự buồn bã. "Oanh, mình muốn nói rằng mình đã nghĩ rất nhiều. Mình không muốn làm cản trở mối quan hệ của cậu với Hoàng, nhưng mình cũng không thể làm ngơ khi thấy cậu không thực sự hạnh phúc."

Oanh đứng im, cảm thấy như mọi lời nói của Huy đang chạm vào trái tim cô. Cô biết rằng cậu đang lo lắng cho cô, nhưng cô cũng không thể thay đổi quyết định của mình.

"Hoàng là người mà tớ yêu," Oanh nói, giọng kiên quyết nhưng cũng đầy nỗi niềm. "Cậu là một người bạn tuyệt vời, Huy, và tớ sẽ luôn trân trọng tình bạn đó. Nhưng tình cảm của tớ dành cho cậu không giống như tình cảm của tớ với Hoàng."

Huy khẽ gật đầu, không nói thêm gì, chỉ nhìn Oanh một lúc lâu như thể muốn ghi nhớ từng lời cô nói. "Mình hiểu, Oanh. Chúc cậu hạnh phúc."

Oanh cảm thấy một chút xót xa khi nhìn thấy ánh mắt của Huy, nhưng cô biết rằng mình không thể thay đổi được gì. Cô phải tiếp tục bước đi trên con đường của mình, dù cho có khó khăn hay đau đớn đến đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro