Chương 57: Sóng Gió Mới
Những ngày tiếp theo, không khí trong lớp học có sự thay đổi rõ rệt. Mối quan hệ của Oanh và Hoàng, mặc dù không công khai, nhưng cũng đã được nhiều người nhận ra. Tuy nhiên, câu chuyện về Quốc Huy không chịu dừng lại. Cậu ta vẫn âm thầm theo đuổi Oanh, làm mọi cách để tạo dựng một hình ảnh hoàn hảo trong mắt cô, và mỗi lần như vậy, Hoàng lại cảm thấy có chút ghen tuông, dù anh không muốn thừa nhận.
Một buổi sáng đẹp trời, khi Oanh vừa bước vào lớp học, cô lập tức nhận thấy sự khác thường trong không khí. Mọi người đang bàn tán xôn xao, và đặc biệt là ánh mắt của một số bạn trong lớp nhìn cô đầy nghi ngờ. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, và khi ngồi xuống chỗ của mình, Minh Anh nhanh chóng bước đến.
"Oanh, có chuyện rồi!" Minh Anh thì thầm, mắt nhìn quanh như để chắc chắn không ai nghe thấy.
Oanh nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Chuyện gì vậy?"
"Quốc Huy lại làm chuyện kỳ quặc rồi," Minh Anh nói tiếp, giọng đầy lo lắng. "Hôm qua, cậu ấy nói với cả lớp rằng sẽ không từ bỏ Oanh, và còn nhấn mạnh rằng Hoàng không xứng với em. Cậu ấy nói anh Hoàng không đủ tốt để em chọn."
Oanh nghe xong, cảm giác như trái tim mình bị ai đó bóp nghẹt. Những lời này thật sự quá đáng. Quốc Huy đã đi quá giới hạn. Cô biết anh ấy là người thẳng thắn, nhưng chuyện này không thể chấp nhận được. Hoàng dù có nhiều thiếu sót, nhưng anh ấy luôn chân thành và hết lòng vì cô.
"Em sẽ nói chuyện với Quốc Huy," Oanh quyết định, dù biết rằng việc này sẽ không dễ dàng chút nào.
Giờ giải lao, Oanh tìm đến Quốc Huy. Cậu ta đang đứng với một nhóm bạn, khuôn mặt đầy tự tin. Khi thấy Oanh tiến lại gần, Quốc Huy mỉm cười một cách lạnh lùng, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
"Oanh, em đến tìm anh à?" Quốc Huy hỏi, giọng đầy ẩn ý.
Oanh không vòng vo, cô trực tiếp nói: "Quốc Huy, em không thích anh theo đuổi mình theo cách này. Những gì anh nói về Hoàng hôm qua là không đúng. Anh ấy không xứng đáng bị đối xử như vậy."
Quốc Huy khẽ nhướng mày, nhưng thay vì tức giận, cậu ta lại cười nhẹ. "Em có thật sự nghĩ như vậy không, Oanh? Anh Hoàng không thể bảo vệ em mãi đâu. Anh ấy là người thiếu trách nhiệm, không thể lo lắng cho em như anh."
Oanh cảm thấy tức giận dâng lên, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. "Em đã nói rồi, đừng làm phiền chúng em nữa. Hoàng và em có tình cảm, và đó là sự lựa chọn của em."
Lời nói của Oanh như một lời tuyên chiến đối với Quốc Huy. Nhưng cậu ta không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại, vẻ mặt cậu ta lại đầy tự mãn. "Nếu em muốn vậy, thì cũng đừng trách anh khi mọi thứ không diễn ra như em mong muốn."
Với một nụ cười nhếch mép, Quốc Huy quay lưng bỏ đi, để lại Oanh đứng đó, lòng đầy bối rối.
Khi Oanh quay lại lớp học, cô đã cảm thấy căng thẳng hơn rất nhiều. Cô không thể cứ để Quốc Huy tiếp tục làm những điều này mà không có hành động nào. Nhưng cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy lo lắng vì Hoàng. Liệu anh có hiểu được những gì cô đang trải qua?
Như thể đã đoán trước, Hoàng không có mặt trong giờ học buổi sáng hôm đó. Oanh cố gắng liên lạc với anh qua điện thoại, nhưng không nhận được hồi âm. Cô càng thêm lo lắng, càng cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đến giờ tan học, Oanh tìm đến nhà Hoàng. Cô biết anh sẽ không về thẳng nhà sau giờ học, và quyết định đến tìm anh ở nơi mà họ hay gặp nhau khi có chuyện gì cần nói – một quán cà phê nhỏ gần trường.
Khi cô đến, Hoàng đang ngồi ở góc quán, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt trầm tư. Anh có vẻ như đang suy nghĩ rất nhiều.
Oanh tiến lại gần và ngồi xuống, nhìn vào mắt anh. "Hoàng, anh sao vậy? Em đã cố gắng liên lạc với anh mà không được."
Hoàng không đáp ngay lập tức. Anh thở dài và đặt ly cà phê xuống bàn, ánh mắt có vẻ nặng trĩu. "Hoàng đã biết mọi chuyện rồi, Oanh. Anh không thể giả vờ không thấy những gì đang xảy ra. Anh biết Quốc Huy không dễ bỏ cuộc. Và anh biết em đang gặp rất nhiều áp lực."
Oanh cảm thấy đau lòng. Cô không muốn Hoàng phải chịu đựng cảm giác bất an như vậy. "Hoàng, đừng lo lắng. Em sẽ không để bất cứ ai làm xáo trộn chúng ta. Nhưng em cũng không thể để Quốc Huy tiếp tục như vậy."
Hoàng nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười, đôi mắt anh như sáng lên. "Anh không muốn em phải gánh vác hết mọi chuyện. Nhưng nếu em cần, anh sẽ luôn ở đây, bảo vệ em."
Dù cuộc trò chuyện giữa họ không có gì quá đặc biệt, nhưng Oanh cảm nhận được sự vững vàng trong tình cảm của Hoàng. Cô biết rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
Và với Oanh, điều quan trọng nhất lúc này là cô và Hoàng phải đứng vững, không để những thử thách ngoài kia có thể phá vỡ mối quan hệ của họ. Quốc Huy có thể sẽ không dễ dàng buông tha, nhưng tình cảm giữa cô và Hoàng đã được khẳng định, và điều đó sẽ là sức mạnh để họ đối mặt với mọi sóng gió phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro