Chương 83: Những Tình Cảm Đan Xen


Vài ngày sau cuộc gặp gỡ đầy im lặng với Quốc Huy, Oanh cảm thấy lòng mình không còn lo lắng như trước. Dường như mối quan hệ giữa cô và Quốc Huy đã được thả lỏng, không còn căng thẳng như trước. Nhưng sự thay đổi đó cũng khiến cô cảm thấy bối rối hơn, bởi cô không biết liệu hắn có thực sự thay đổi hay không, hay đó chỉ là một phần của kế hoạch tiếp theo mà hắn đang chuẩn bị.

Trong khi đó, Hoàng và Minh Anh không ngừng động viên Oanh, khiến cô cảm thấy an tâm hơn. Dù sao, lớp học của họ đã trở lại không khí vui vẻ và ấm áp như trước, mọi người dường như đã quên đi những cuộc đối đầu căng thẳng trước đó. Nhưng một điều Oanh không thể phủ nhận là tình cảm giữa cô và Hoàng đã có sự thay đổi rõ rệt. Những ngày gần đây, cô cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Hoàng. Anh không còn là một cậu bạn nghịch ngợm chỉ biết trêu đùa, mà dường như đang dần trưởng thành hơn, quan tâm đến cô theo một cách sâu sắc hơn.

Vào một buổi chiều, khi cả lớp đang cùng nhau ôn bài cho kỳ thi sắp tới, Oanh ngồi cạnh Hoàng. Cô nhận thấy Hoàng đang nhìn cô với ánh mắt khác, không còn là sự nghịch ngợm mà thay vào đó là sự dịu dàng, ân cần.

"Cậu học bài thế nào rồi?" Oanh hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh mặc dù trong lòng cô đang xốn xang.

Hoàng mỉm cười, ánh mắt lướt qua cô một cách nhanh chóng. "Tôi học rồi, chỉ là đang chờ cậu thôi."

Oanh ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu câu nói đó có nghĩa là gì. "Chờ tôi? Chờ gì cơ?"

Hoàng cười, ánh mắt thoáng có chút bối rối. "Chờ cậu giải thích tại sao dạo này cậu lại khác biệt như vậy."

Oanh cảm thấy mặt mình đỏ lên. Cô không ngờ Hoàng lại nhận ra sự thay đổi trong cô, nhưng sau một thoáng ngạc nhiên, cô chợt nhận ra rằng, Hoàng có lẽ đã nhận ra điều gì đó mà cô không muốn đối mặt. Một cảm giác ngượng ngùng dâng lên trong lòng, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng, tình cảm của cô dành cho Hoàng cũng đã có sự thay đổi trong suốt thời gian qua.

"Tôi... tôi không hiểu cậu đang nói gì," Oanh đáp, giọng hơi lạc đi một chút.

Hoàng không đáp lại ngay lập tức, anh chỉ mỉm cười rồi lẳng lặng nhìn xuống sách vở. Oanh không biết tại sao nhưng cảm giác lạ lẫm giữa họ khiến cô không thể tập trung vào bài học nữa. Từng câu chữ, từng công thức toán học như mờ dần đi, nhường chỗ cho sự lúng túng trong lòng Oanh.

Cả buổi chiều hôm đó, Oanh không ngừng nghĩ về Hoàng. Cô biết rằng có điều gì đó đang thay đổi giữa họ, nhưng cô không thể lý giải được đó là gì. Liệu có phải đó chỉ là sự phát triển tự nhiên của tình bạn hay thật sự là những cảm xúc vượt ra ngoài tình bạn mà cả hai đều không dám thừa nhận?

Tối hôm đó, khi Oanh đang ngồi trong phòng tự học, cô nhận được một tin nhắn bất ngờ từ Hoàng. Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài từ: "Chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Oanh do dự một lúc rồi quyết định trả lời: "Được, đâu?"

Hoàng trả lời ngay lập tức: "Ra sân bóng. Cậu sẽ hiểu ngay thôi."

Không biết có phải là một trò đùa hay không, nhưng Oanh vẫn quyết định đi. Khi cô bước ra sân bóng, Hoàng đã đứng đợi, ánh đèn của sân bóng chiếu xuống người anh, làm nổi bật một dáng vẻ trưởng thành và điềm tĩnh mà trước đây cô chưa từng thấy. Oanh bước tới gần, tim đập nhanh hơn một chút.

"Cậu muốn nói gì?" Oanh hỏi, giọng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng trong lòng lại đầy rối bời.

Hoàng quay lại nhìn cô, ánh mắt có chút trầm tư. Anh lặng lẽ hít một hơi dài rồi nhìn thẳng vào mắt Oanh. "Cậu có bao giờ cảm thấy mình thay đổi chưa?"

Oanh không trả lời ngay. Cô cảm thấy câu hỏi này giống như một cái bẫy mà Hoàng đang gài ra, nhưng cô không thể tránh được. Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

"Có," Oanh thừa nhận, cảm giác chân thật trong câu nói của mình làm cô ngạc nhiên. "Tôi cảm thấy mọi thứ đang thay đổi, nhưng tôi không chắc là mình hiểu được nó."

Hoàng không nói gì ngay lập tức, chỉ im lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói: "Cũng giống như tôi. Tôi cảm thấy mình thay đổi khi gần cậu hơn. Cậu làm tôi nhận ra rằng có những điều tôi không thể lảng tránh mãi."

Oanh im lặng, không biết phải phản ứng thế nào. Cô có thể cảm nhận được sự thật trong lời nói của Hoàng, và có một điều gì đó trong lòng cô cũng dần sáng tỏ. Nhưng có phải đây chính là khoảnh khắc mà cô và Hoàng sẽ vượt qua cái ngưỡng bạn bè để bước sang một bước mới?

"Cậu nghĩ chúng ta có thể làm bạn như trước nữa không?" Hoàng hỏi, giọng anh rất nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.

Oanh ngập ngừng, nhưng cuối cùng cô trả lời: "Tôi không biết. Nhưng có lẽ, chúng ta cần một chút thời gian để hiểu rõ hơn."

Hoàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. "Tôi sẵn sàng đợi."

Lúc đó, Oanh cảm thấy có một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, cô biết rằng giữa cô và Hoàng sẽ luôn có một sợi dây kết nối đặc biệt, dù cho tương lai có diễn ra thế nào đi nữa.

Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Oanh và Hoàng trở nên thân thiết hơn. Họ không chỉ là bạn học mà còn là những người bạn thật sự, hiểu và quan tâm đến nhau. Nhưng trong lòng Oanh, những cảm xúc đó vẫn còn mơ hồ, cô chưa thể xác định được nó là gì, liệu có phải là tình yêu hay chỉ đơn giản là sự gắn bó giữa hai người bạn thân.

Trong khi đó, Quốc Huy vẫn im lặng, không xuất hiện nhiều trong lớp. Oanh không biết liệu hắn có thực sự thay đổi hay không, nhưng cô cũng không thể cứ mãi lo lắng về điều đó. Mối quan tâm lớn nhất của cô lúc này là mối quan hệ đang phát triển giữa cô và Hoàng. Liệu nó sẽ đi đến đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro