Chương 26: Thích hơn cả bầu trời sao 🌠🌠

Thiên Nhai là một vách đá nằm ở phía nam đảo Thiên Đường, vì phong cảnh tuyệt đẹp, rất thích hợp để ngắm bình minh nên được du khách ưa chuộng. Nếu không phải George quá tự đại, trực tiếp dùng biệt danh của nạn nhân để thăm dò Sakuma Nanase và Mori Ran, thì ai có thể ngờ rằng George lại giấu xác chết dưới một địa điểm du lịch như vậy, thật là táo tợn.

Dưới sự dẫn dắt của George, hai người dần dần đến gần đỉnh núi Thiên Nhai. Trên đường đi, Sakuma Nanase quá mức hợp tác, thấy sắp đến đích, George không nhịn được trò chuyện vài câu với người phụ nữ sắp trở thành tác phẩm xuất sắc nhất của hắn ta.

"Cô Sakuma, cô đi ngắm sao cùng tôi vào giờ này có ổn không? À! Tôi dĩ nhiên không phải nói tôi là kẻ xấu... Nhưng dù sao tôi cũng là đàn ông, cô không sợ sao?" George tò mò hỏi. Trong tưởng tượng ban đầu của hắn, hắn định dùng súng giấu trên người để uy hϊếp đối phương đi theo mình, không ngờ hắn còn chưa ra tay, đối phương đã chủ động đến mời hắn, cứ như nằm mơ vậy.

"Sợ ngài George sao?" Sakuma Nanase bật cười khúc khích như nghe thấy chuyện cười: "Tại sao tôi phải sợ anh?"

Nghe thấy tiếng cười của cô, George theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, sao hắn lại cảm thấy lời nói của đối phương mang ý khinh thường hắn? Không, không thể nào! Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại của Sakuma Nanase, George nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ của mình, chắc chắn hắn đã bị tên hung thủ phá hỏng kế hoạch của hắn và FBI làm cho đầu óc lú lẫn, vậy mà lại nghĩ rằng con cừu non yếu đuối này dám coi thường mình.

George lắc đầu, diễn giải lại lời nói của Sakuma Nanase, người phụ nữ này chắc chắn là thấy hắn vô hại. Hừ, phụ nữ luôn ngu ngốc như vậy. Dễ dàng bị vẻ ngoài lịch lãm và giàu có của hắn mê hoặc, dại dột bước vào bẫy rập, đến khi đối mặt với cái chết mới phát hiện ra sự thật. Người phụ nữ này cũng chẳng khác gì những người phụ nữ khác.

"Cô Sakuma tin tưởng tôi như vậy, khiến tôi rất cảm động! Cô Sakuma thích ngắm sao như vậy, tôi nhất định sẽ cho cô ngắm những ngôi sao đẹp nhất, tuyệt đối là cảnh tượng đẹp khiến cô khó quên cả đời!" George khoa trương diễn trò, Sakuma Nanase im lặng nhìn hắn, lại cười một tiếng.

Có lẽ sự ngu ngốc của George đã làm cô vui lòng, Sakuma Nanase đột nhiên muốn trò chuyện.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, đảo Thiên Đường là một hòn đảo độc lập trên biển, không bị ô nhiễm ánh sáng đô thị, đến đêm khuya, mọi ồn ào và ánh sáng đều biến mất, lặng lẽ chìm vào màn đêm cùng với biển cả. Bầu trời đêm xanh thẫm gần như đen kịt được bao phủ bởi vô số ngôi sao, dù chỉ nhìn qua khe hở nhỏ của những tán cây cũng có thể thấy được vẻ đẹp của nó.

"... Trước đây tôi đã từng đi ngắm sao ở đảo Yoron cùng bạn trai, ừm... đó là hòn đảo cực nam của Nhật Bản, một trong những địa điểm ngắm sao tốt nhất Nhật Bản, có thể nhìn thấy chòm sao Nam Thập Tự. Chúng tôi nằm trên bãi biển, bên tai là tiếng sóng vỗ rì rào, bầu trời sao gần như trong tầm tay... Anh ấy đã hứa với tôi."

【Chúng ta đã đến nơi cực nam của Nhật Bản rồi, sau này anh sẽ đưa em đến đồi Souya ở cực bắc. Từ cực nam đến cực bắc, từ cực tây đến cực đông, dù có xa đến đâu anh cũng sẽ ở bên em.】

"Anh ấy còn khiến tôi rung động hơn cả bầu trời sao."

【Khuôn mặt của Furuya Rei hiện ra trước mắt cô, che khuất bầu trời sao, đôi mắt màu tím xám của anh ánh lên ý cười, sáng hơn cả những ngôi sao. Anh nắm tay cô, cúi đầu hôn cô, mái tóc vàng óng rơi xuống má cô, cô bật cười trong nụ hôn này.】

"Đó là cảnh tượng tôi khó quên cả đời, khoảnh khắc đó tôi muốn thời gian dừng lại."

Sakuma Nanase quay đầu nhìn George, George nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, lập lòe như những ngôi sao đang lấp lánh.

"Bây giờ nhớ lại, đó thật sự là một kỷ niệm rất đẹp... ngài George, anh nói sai rồi, tôi không thích những ngôi sao, mà thích người còn rực rỡ hơn cả những ngôi sao." Trước mặt người đàn ông chắc chắn sẽ chết này, Sakuma Nanase lần đầu tiên kể từ khi sống lại buông bỏ mọi ràng buộc, gỡ bỏ lớp ngụy trang, bình tĩnh thừa nhận tình cảm của mình.

Tình cảm của đối phương như ngọn núi lửa dưới mặt biển yên ả, nước biển lạnh lẽo không thể kìm nén, chỉ cần một chút rung động sẽ khiến nó phun trào, mang đến cơn sóng thần nhấn chìm tất cả. Khiến George nhất thời không biết phải đáp lời như thế nào, hắn ta dừng lại một chút rồi nói: "Cô Sakuma, cô rất yêu bạn trai của mình, anh ta thật sự là một người đàn ông hạnh phúc."

Sakuma Nanase nhìn George như đang tự nói với chính mình: "Anh ấy là con lai, màu tóc và màu mắt đặc biệt khiến tuổi thơ của anh ấy ở Nhật Bản không được vui vẻ. Sau đó, anh ấy quen biết một nhóm bạn cùng chí hướng, nhưng họ lần lượt rời xa anh ấy, chỉ còn lại một mình anh ấy bôn ba giữa ánh sáng và bóng tối. Ngày nào anh ấy cũng phải đi trên dây, chịu đựng nỗi đau mất mát, muốn dùng sinh mạng để bảo vệ tất cả những gì mình yêu thương. Tôi từng nghĩ mình hiểu anh ấy, nhưng đến một ngày tôi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình hiểu anh ấy nông cạn đến nhường nào, tôi biết được một mặt khác của anh ấy mà không ai biết, biết được lý do anh ấy biến mất.

Tôi cảm thấy rất tức giận, không phải vì anh ấy bỏ đi không lời từ biệt, cũng không phải vì anh ấy đặt trách nhiệm lên trên tôi, mà là vì tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi đột nhiên phát hiện ra, trong 4 năm qua, anh ấy có thể chết bất cứ lúc nào ở nơi tôi không biết, thậm chí tôi còn không thể biết được cái chết của anh ấy. Tôi muốn anh ấy biến mất, như vậy tôi sẽ không còn sợ hãi nữa... Nhưng tôi không nỡ, tôi muốn nhìn thấy anh ấy, từng phút từng giây đều muốn anh ấy ở bên cạnh tôi. Sự mâu thuẫn này khiến tôi rất đau khổ. ngài George, anh thấy tôi nên làm gì đây?"

Hắn ta ở bên phụ nữ không phải để ngủ với họ thì cũng là để giết họ, hắn ta căn bản chưa từng yêu ai, sao hắn ta biết phải làm thế nào?!

George nhìn đỉnh núi sắp tới, không kiên nhẫn đáp: "Nếu cô cảm thấy đau khổ, vậy thì hãy giải phóng nỗi đau khổ đó, trút giận lên nơi khác. Đợi khi cô bình tĩnh lại rồi hãy đi gặp anh ta, như vậy sẽ không làm tổn thương đối phương. Cô có thể tiếp tục yêu anh ta như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ cần đối phương không biết, cô vẫn hoàn hảo." Giống như mỗi khi hắn ta cảm thấy cáu kỉnh, sẽ đi tìm cừu non trắng để tạo ra san hô hồng, chỉ cần trút giận xong, hắn ta lại trở nên ôn hòa nho nhã, là một CEO được mọi người yêu mến.

"Vâng, tôi cũng nghĩ vậy... ngài George, anh xem, đỉnh núi Thiên Nhai đã đến rồi." Sakuma Nanase lại nở nụ cười, như thể người vừa rồi vô thức kể về tình yêu của mình chưa từng xuất hiện.

George phấn khích, hắn ta bước nhanh lên đỉnh núi. Nhìn từ bên cạnh, Thiên Nhai giống như hình trăng lưỡi liềm, đỉnh núi vươn ra biển như có thể chạm tới bầu trời, nên được gọi là Thiên Nhai (Chân trời). Mỗi lần George đều lừa những người phụ nữ hắn ta nhắm đến đến đây để giết chết, sau đó lột da họ rồi ném xuống nước dưới vực. Vì dòng nước dưới Thiên Nhai rất xiết, đảo Thiên Đường cấm du khách đến đó lặn, cộng thêm những rạn san hô ở đó có tác dụng che chắn rất tốt, nên những xác chết mà George giấu dưới vực vẫn chưa bị phát hiện.

"Cô Sakuma, mau đến đây nào! Chỗ này ngắm sao đẹp nhất!" George thúc giục, tay phải sờ vào thắt lưng phía sau, hắn ta giấu con dao găm ở đó, chỉ cần người phụ nữ đến gần, hắn ta sẽ cắt cổ cô ta, lột da cô ta khi cô ta còn sống, làm thành san hô hồng đẹp nhất, sau đó hắn ta sẽ khắc tên "Sát nhân trên biển" lên làn da trắng nõn của cô ta, như một lá cờ tuyên bố sự trở lại của Đồ tể trên biển với thế giới.

"Được thôi." Sakuma Nanase bước về phía George như không hề hay biết.

Đồng tử của George co rút lại, cánh mũi phập phồng vì phấn khích. Gần rồi! 5 mét... 3 mét... 2 mét... 1 mét, chính là lúc này! Hắn ta vung tay cắt vào cổ họng của Sakuma Nanase, cơn gió do cánh tay vung lên làm bay những sợi tóc bên tai Sakuma Nanase, lưỡi dao trắng sáng gần trong gang tấc.

George đã chắc chắn người phụ nữ này không thể thoát, hắn ta mong chờ màu sắc của máu phun ra, nhưng con dao găm lại dừng lại cách cổ Sakuma 10 cm. Chuyện gì vậy? George sững sờ, hắn ta nhìn bàn tay cầm dao của mình, cổ tay hắn ta bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt, khiến hắn ta không thể tiến thêm một cm nào nữa.

Tình thế đảo ngược trong nháy mắt.

Hệ thống cảnh báo của kẻ gϊếŧ người hàng loạt lại vang lên, ánh mắt của George chuyển sang người phụ nữ mà hắn ta chưa bao giờ để vào mắt, trên mặt đối phương vẫn nở nụ cười dịu dàng, độ cong không hề giảm đi chút nào. Sau đó, "rắc" một tiếng, cổ tay hắn ta teo lại như rong biển mất nước, trở thành một khúc khô khốc. Hắn ta chưa bao giờ thấy hiện tượng kỳ lạ như vậy, cứ như tay hắn ta không phải làm bằng máu thịt mà là đất sét, vài giây sau, cơn đau dữ dội đến muộn khiến hắn ta hét lên thảm thiết.

"A a a a a a a..." Tiếng hét thảm thiết của người đàn ông vang vọng khắp đỉnh núi trống trải, nhưng vì tiếng vọng của cây cối và đại dương, nghe không rõ là nam hay nữ.

Phản ứng của George không thể nói là không nhanh, hắn ta nhanh chóng dùng tay trái cầm lấy con dao găm trên tay phải, tiếp tục chém về phía cổ Sakuma Nanase, con dao găm gần trong gang tấc buộc Sakuma Nanase phải buông tay phải của đối phương ra, lùi lại một bước.

"Quả nhiên là ngài George, khả năng phán đoán và phản ứng nhạy bén này thật tuyệt vời." Sakuma Nanase khen ngợi.

Nếu còn không nhận ra người phụ nữ này có vấn đề, hắn ta chính là kẻ ngu ngốc. George thở hổn hển, không biết đối phương đã làm thế nào, cổ tay phải của hắn ta hoàn toàn bị hỏng, cổ tay bị bóp nát như bùn không thể truyền máu đến lòng bàn tay, lòng bàn tay phải của hắn ta cũng tiêu tùng, giờ chỉ còn nước bị cắt cụt. Tay phải là tay thuận của George, hắn ta tức điên lên, nhưng năng lực kỳ lạ của đối phương khiến hắn ta e ngại, dù trong lòng có hận đến mức nào, hắn ta cũng sẽ không để mình mất lý trí vào lúc này.

"Cô đã làm gì?!"

"Tự vệ thôi mà." Sakuma Nanase như nghe thấy chuyện gì buồn cười, "Ngài George, anh định giết tôi đấy, sao lại nói như thể tôi đã làm gì anh vậy."

"Cô biết tôi không hỏi cái này!" Trong lòng George thoáng hiện lên một tia sợ hãi, hắn ta không ngờ người phụ nữ này lại giả nai ăn thịt hổ, "Cô là người của FBI? Cô đã giả vờ từ trước, muốn "câu" tôi về?!"

"Câu cá? Đó là việc cảnh sát mới làm, tôi chỉ là một du khách bình thường thôi... Là ngài George tự chọn tôi mà, phải không?" Sakuma Nanase lắc đầu, "Hơn nữa sao tôi lại bắt ngài George về chứ?"

Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Tôi muốn giết anh."

Cơn đau dữ dội ở cổ tay khiến George khó mà giữ được bình tĩnh, hắn ta hít thở từng ngụm để giảm bớt cơn đau: "Tôi chưa từng đắc tội với cô, tại sao cô lại muốn giết tôi?!"

"Ngài George, sao anh vẫn còn nói những lời ngây thơ như vậy, những nạn nhân mà anh đã gϊếŧ trước đây chẳng lẽ có đắc tội với anh sao? Cũng không, phải không? Nhưng anh vẫn chọn họ làm con mồi, giống như anh chọn tôi làm con mồi vậy, chỉ là lần này anh đã đánh giá sai năng lực của đối thủ thôi. Kẻ giết người rồi cũng sẽ bị người khác giết, đã theo quy luật cá lớn nuốt cá bé thì phải có kẻ đi săn bị săn ngược lại. Hay là, anh thật sự ngây thơ đến mức nghĩ rằng mình mãi mãi là kẻ săn mồi?" Sakuma Nanase nhìn George đang cúi người, giọng điệu lộ ra vẻ trêu đùa khi chơi đùa với con mồi của kiếp trước.

"..." George nghiến răng, hắn ta chính là nghĩ như vậy. Trong mắt hắn ta, chỉ có những kẻ giết người hàng loạt nổi tiếng thế giới ngang tầm với hắn ta mới có tư cách nói chuyện bình đẳng với hắn ta, hắn ta luôn tự hào là người kế thừa của "Sát nhântrên biển", căn bản không coi cảnh sát và người thường ra gì.

Đúng vậy, "Sát nhân trên biển" là cha ruột của hắn ta, mẹ hắn ta cũng bị cha hắn ta giết chết, nhưng hắn ta không hề hận cha mình, chỉ cảm thấy được cha chọn là vinh hạnh của mẹ. Đáng tiếc là cha hắn ta chỉ dạy hắn ta được vài năm thì bị cảnh sát bắt giữ và xử tử hình, nhưng cũng nhờ vậy mà danh tiếng của cha hắn ta được cả thế giới biết đến, George cảm thấy rất tự hào vì điều đó. Trong huyết quản hắn ta chảy dòng máu của "Sát nhân trên biển", cũng lạnh lùng tàn nhẫn như ông ta, hắn ta luôn sùng bái cha mình, sau khi trưởng thành, hắn ta bắt đầu không thể kiềm chế được ham muốn giết người trong máu, dựa vào ngoại hình xuất sắc và tài sản tích lũy, hắn ta bắt đầu cuộc hành trình săn mồi. Hắn ta đã giết 26 người phụ nữ rồi, chưa từng thất bại. Hắn ta luôn muốn vượt qua cha mình, muốn tạo ra nhiều tác phẩm hơn, nhưng không ngờ lại bị lật thuyền ở chỗ một người phụ nữ trông có vẻ yếu đuối!

"Trời ơi, anh thật sự nghĩ như vậy sao?" Người phụ nữ nở nụ cười giả tạo, ánh mắt không chút gợn sóng, nhìn hắn ta như nhìn một vật chết, còn tàn nhẫn lạnh lùng hơn cả hắn ta.

George nhận ra rằng, lần săn mồi này e là hắn ta đã gặp phải đồng nghiệp rồi. Ai có thể ngờ rằng chỉ chọn đại một con mồi thôi mà cũng có thể chọn trúng một kẻ giết người hàng loạt khác chứ?! Giờ George đã hoàn toàn coi Sakuma Nanase là đồng loại, xét cho cùng thái độ và hành động mà đối phương thể hiện ra không giống người bình thường chưa từng dính máu tanh... Một nữ sát thủ hàng loạt lợi hại như vậy, tại sao hắn ta chưa từng nghe nói đến!

Không được, hắn ta không muốn chết ở đây! Hắn ta còn chưa nổi tiếng thế giới như cha hắn ta! Ánh mắt George lóe lên tia lạnh lẽo, hắn ta giơ dao găm lao về phía Sakuma Nanase, muốn liều mạng một phen.

-----Đường phân cách-----

Amuro Tooru và Edogawa Conan đã đến chân núi Thiên Nhai, đang trên đường lêи đỉnh núi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết từ trên đỉnh núi vọng xuống.

"A a a a a a a!"

Âm thanh không phân biệt được nam hay nữ khiến hai người giật mình, kẻ giết người hàng loạt đã ra tay rồi, Sakuma Nanase gặp nguy hiểm!

Trước mắt Amuro Tooru tối sầm lại, tim anh như bị bóp nghẹt, cơ mặt bên má lại căng cứng, nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng. Tốc độ chạy của anh đạt đến mức cực hạn, như một cơn gió lốc quét qua, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Edogawa Conan.

Edogawa Conan giật mình vì tốc độ của đối phương, rất nhanh cậu đã hoàn hồn, vừa đuổi theo phía sau vừa lấy điện thoại ra gọi cho Mori Kogoro, giọng nói gấp gáp: "Bác! Chúng cháu đã tìm thấy kẻ gϊếŧ người hàng loạt rồi, hắn ta đang ở Thiên Nhai! chị Sakuma có thể đã bị thương, bác mau dẫn người đến hỗ trợ, mang theo cả đồ cấp cứu nữa!"

Lúc Mori Kogoro nhận được điện thoại của Edogawa Conan, ông đang cùng cảnh sát Anderson dẫn người bí mật tìm kiếm, nghe vậy lập tức trao đổi với cảnh sát Anderson, dẫn người chạy về phía Thiên Nhai.

Edogawa Conan cúp điện thoại, tiếp tục chạy về hướng Amuro Tooru biến mất.

-----Đường phân cách-----

Trên đỉnh núi, Sakuma Nanase đã cướp được dao găm trên tay George, hai người đang giằng co cách nhau vài mét.

Sau một hồi đánh nhau, trên người George có thêm không ít vết thương, khuôn mặt và quần áo luôn được chăm chút gọn gàng giờ đây dính đầy bụi đất, lại bị mồ hôi chảy qua biến thành những vệt đen, trông vô cùng nhếch nhác. Những vết thương này không gây nguy hiểm đến tính mạng, đều là do hắn ta lăn lộn trên đất để tránh đòn tấn công của Sakuma Nanase. George thở hổn hển nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, hắn ta thấy được đối phương chưa hề ra tay hết sức, trận đánh vừa rồi chẳng qua chỉ là đùa giỡn hắn ta như trêu mèo.

George đang hối hận, trong trận đánh một chiều này, đây không phải là lần đầu tiên hắn ta có cảm xúc này. Hắn ta hối hận tại sao lại chọn người phụ nữ này ra tay. Hắn ta nên bình tĩnh hơn, đợi FBI rời đi, rồi từ từ lên kế hoạch cho mọi việc. Nếu hắn ta chọn cô gái tóc đen dài kia, hắn ta sẽ không phải đối mặt với kết cục như bây giờ.

"Ngài George thật sự rất cứng rắn, tôi cứ tưởng anh ít nhiều gì cũng sẽ cầu xin tôi tha thứ, nhỡ đâu tôi lại tha cho anh thì sao?" Sakuma Nanase nghịch con dao găm trên tay, lời nói đầy ẩn ý và cám dỗ.

George không cầu xin tha thứ, hắn ta biết dù có cầu xin cũng sẽ không có kết quả. Bởi vì hắn ta hiểu loại người này, tiếng kêu la thảm thiết của con mồi chỉ khiến họ càng thêm hưng phấn... Họ là đồng loại. Cô ta muốn nhìn thấy hắn ta giãy giụa trong tuyệt vọng trước khi chết, hắn ta sẽ không để cô ta toại nguyện, đây là niềm kiêu hãnh cuối cùng của hắn ta với tư cách là một kẻ giết người hàng loạt.

"Nếu tôi bị bắt, tôi nhất định sẽ khai ra cô, cô sẽ bị FBI điều tra, cô sẽ không tha cho tôi đâu." George nhếch mép cười, "Hơn nữa vừa rồi cô đã nói với tôi nhiều điều về bạn trai của cô như vậy, vào khoảnh khắc cô nói với tôi tình cảm thật của mình, cô đã không định để tôi sống... Không, có lẽ là vì cô biết tôi nhất định sẽ chết ở đây, nên mới nói với tôi tất cả mọi chuyện, bởi vì cô coi tôi như một cái hốc cây dùng một lần, dùng xong rồi bỏ. Tôi tự cho mình là thông minh, vậy mà lại không nhận ra điều này. Một người phụ nữ nếu có hứng thú với một người đàn ông, sao lại nói với anh ta về tình yêu sâu đậm dành cho một người đàn ông khác; nếu người phụ nữ này không có hứng thú với người đàn ông này, sao lại mời anh ta đi ngắm sao vào nửa đêm? Trừ khi có mưu đồ khác, cô không ham muốn thân xác của tôi, tự nhiên là ham muốn mạng sống của tôi rồi."

"Bị ngài George phát hiện rồi." Sakuma Nanase bước lên một bước, George lập tức lùi lại một bước, cô nhún vai thờ ơ, khoảng cách này thì có tác dụng gì chứ, dù sao đối phương cũng không thể chạy thoát, "Ngài George, đừng giãy giụa nữa, chúng ta nhanh chóng giải quyết cho xong, được không?"

Giải quyết cái khỉ! George méo miệng, gân xanh trên trán giật giật, hắn ta cảm thấy rất không cam lòng. Nếu hắn ta bị gϊếŧ ở đây, để tránh gây ra ảnh hưởng quốc tế, FBI nhất định sẽ xử lý bí mật thi thể của hắn ta, hắn ta sẽ chết mà không ai hay biết. Cái tên Đồ tể trên biển sẽ không còn được nhắc đến nữa, nguyện vọng bấy lâu nay của hắn ta sẽ tan thành mây khói, hắn ta không cam lòng! Hắn ta hận lắm! Đều tại người phụ nữ này! Nếu không gặp cô ta, hắn ta sẽ không dừng bước ở đây!!

George đã biết mình chắc chắn sẽ chết dưới tay người phụ nữ này, nhưng trước khi chết, hắn ta quyết định phải khiến người phụ nữ này khó chịu. Hắn ta nở nụ cười chế giễu, nói với Sakuma Nanase: "Nghe những lời cô nói vừa rồi, bạn trai của cô là một người đàn ông rất chính nghĩa và có trách nhiệm. Để che giấu con người thật của mình với anh ta, chắc cô rất vất vả nhỉ.Nhưng mà chuyện gϊếŧ người kiểu này, một khi đã bắt đầu thì sẽ không dừng lại được, cô sẽ say mê cảm giác nắm giữ sinh mạng con người, cô sẽ không kìm nén được bao lâu đâu. Mỗi kẻ giết người hàng loạt đều có "The last one" của riêng mình, sau khi những người khác không thể thỏa mãn cô nữa, cô nhất định sẽ ra tay với anh ta, giống như cha tôi đã giết mẹ tôi vậy.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian cô kiểm soát bản thân, cô còn phải lo lắng liệu có bị anh ta phát hiện hay không. Một khi bản chất bị bại lộ, anh ta sẽ sợ hãi cô, kinh sợ cô, sẽ không ngừng muốn chạy trốn khỏi cô, anh ta sẽ không bao giờ yêu cô nữa... Cô sẽ mất anh ta hoàn toàn. Bạn trai cô cả đời đã đủ bất hạnh rồi, yêu phải cô, có lẽ là bất hạnh lớn nhất của anh ta."

"..." Sakuma Nanase liếm lợi từng cái một, cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực, rõ ràng biết đối phương chỉ đang mạnh miệng trước khi chết, nhưng cô thừa nhận mình đã bị lời nói của George kích động.

George vẫn luôn quan sát biểu cảm của Sakuma Nanase, hắn ta đương nhiên nhận thấy điều này, không nhịn được cười thành tiếng, khoảnh khắc này hắn ta cảm thấy rất vui vẻ, dù biết sau này mình sẽ chết thảm hơn, nhưng có sao đâu, dù sao hắn ta cũng chết chắc rồi. Có thể khiến bản thân vui vẻ như vậy trước khi chết, chịu thêm chút đau khổ thì có là gì.

Lúc này, trên lối đi lên đỉnh núi vang lên tiếng bước chân chạy, có người đang nhanh chóng tới gần, sắc mặt Sakuma Nanase hơi thay đổi. Các thám tử vậy mà lại đến đây nhanh như vậy, cô nhìn chằm chằm George, người đàn ông này biết quá nhiều, cô sẽ không cho hắn ta cơ hội mở miệng.

Trước khi George kịp phản ứng, Sakuma Nanase giơ tay chém xuống, cắt đứt cổ tay phải đã bị cô hấp thụ của hắn ta, máu tươi phun ra, bắn tung tóe lên người Sakuma Nanase. Sakuma Nanase mặt không biến sắc đá bàn tay phải rơi xuống đất của George xuống vực, cổ tay của đối phương teo lại một cách bất thường, không thể để cho đám thám tử tinh tường này phát hiện ra.

Tiếp đó, cô xông về phía George, nắm lấy tay trái còn lại của hắn ta, nhét con dao găm vào lòng bàn tay hắn ta, nắm tay hắn ta đặt dao găm lên cổ mình, làm ra vẻ đang bị uy hϊếp.

Lúc này, người chạy tới cuối cùng cũng xuất hiện trên đỉnh núi, là Amuro Tooru.

Nhìn thấy Amuro Tooru, ánh mắt Sakuma Nanase lóe lên, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng, vừa chua xót vừa ngọt ngào... Là anh ấy, người tìm thấy cô nhanh nhất.

Trái lại, tâm trạng của Amuro Tooru lại không tốt đẹp chút nào, cảnh tượng trước mắt khiến anh vô cùng kích động, bạn gái anh toàn thân đầy máu, bị tên sát nhân khống chế trong lòng, con dao găm sắc bén kề trên cổ cô, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi sinh mạng của cô. Sắc mặt cô nhợt nhạt như vậy, chắc hẳn cô rất sợ hãi.

Cơn giận bùng lên trong lòng Furuya Rei, bạn gái anh hoạt bát, dịu dàng, kiên cường, ánh mắt không chút u ám, cô ấy nhìn thấy gián, côn trùng đều phải hét lên, ngay cả khi bị giấy cứa vào tay cũng sẽ kêu đau làm nũng, cô ấy chưa từng thấy mặt tối của thế giới này, là người đáng lẽ phải sống trong thế giới tràn ngập ánh nắng và hoa tươi mà không phải lo nghĩ gì. Tên khốn này vậy mà dám làm cô ấy bị thương như vậy, khiến cô ấy phải chịu đựng nỗi sợ hãi!

"Thả cô ấy ra! Anh không thể chạy thoát đâu!" Amuro Tooru quát lớn.

"..." Tôi mẹ nó cũng muốn thả ra lắm chứ! Nhìn thì có vẻ như George đang khống chế tay của Sakuma Nanase, nhưng tay hắn ta lại bị đối phương nắm chặt, không thể tiến thêm dù chỉ một cm, nếu không George nhất định sẽ không chút do dự mà cắt xuống!

Không thể để đối phương tiếp tục đối diện với Furuya Rei, Sakuma Nanase khống chế George lùi lại, phía sau họ là vách núi cao hàng chục mét, cô đã tính toán tất cả rồi, đợi khi cô và George rơi xuống, cô sẽ hút cạn đối phương trong tích tắc, biến hắn ta thành một tấm da, dòng nước bên dưới chảy xiết như vậy, rất nhanh sẽ cuốn tấm da đi, chỉ vài ngày sau, các vi sinh vật dưới đáy biển sẽ phân hủy nó, không còn lại một chút dấu vết.

"Dừng tay! Đừng lùi lại nữa!" Amuro Tooru nhạy bén nhận ra ý đồ của người đàn ông, đối phương muốn cùng Sakuma Nanase chết chung!

George chú ý tới vẻ mặt lo lắng, sốt ruột của Amuro Tooru, hắn ta lập tức hiểu ra, suýt nữa thì cười phá lên: "Là anh! Ha ha ha ha! Người đó là anh sao?!?"

Người đàn ông này chính là bạn trai của người phụ nữ này! Không trách được khi nghe thấy tiếng bước chân, cô ta lại biến sắc! Không ngờ cuối cùng lại có bất ngờ thú vị như vậy! Thật tuyệt! Hắn ta muốn xé toạc tất cả lớp ngụy trang của cô ta trước mặt người đàn ông mà cô ta quan tâm nhất!

"Này! Anh có biết người phụ nữ này..." George chưa nói hết, Sakuma Nanase lộ ra vẻ mặt hung dữ, giả vờ trượt chân đạp mạnh xuống đất, hai người nhanh chóng ngã về phía sau, rơi xuống vực!

"Nanase——!!!"

Trong lúc rơi xuống, Sakuma Nanase nghe thấy tiếng hét thất thanh của Amuro Tooru từ trên vách núi, cô sững sờ. Kể từ khi gặp lại, để giả vờ như người xa lạ, đối phương vẫn luôn gọi cô là cô Sakuma, mấy ngày du lịch ở Maldives, Mori Ran đã thân thiết gọi cô là Nanase, nhưng anh vẫn luôn giữ khoảng cách với cô bằng cách xưng hô.

Cô cứ tưởng anh sẽ tiếp tục giả vờ, không ngờ anh lại gọi tên cô trong tình huống này, cô có thể cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi trong giọng nói của anh, điều này có phải đại diện cho việc anh rất quan tâm đến cô không?

Sau bốn năm, cuối cùng cô cũng được nghe anh gọi tên mình một lần nữa.

Bàn tay Sakuma Nanase nắm tay George khẽ run lên, lực đạo khống chế giảm đi, phát hiện này khiến George phía sau cố gắng giãy giụa. Cảm nhận được ý đồ của người đàn ông phía sau, Sakuma Nanase lại lạnh mặt, chuẩn bị giải quyết đối phương theo kế hoạch.

Nhưng đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng người cũng nhảy xuống vách núi lao về phía mình, Sakuma Nanase hoàn toàn sững sờ. Vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt đối phương rõ ràng đến vậy, mái tóc vàng óng ánh lên dưới ánh trăng, anh vươn tay về phía cô...

Sakuma Nanase buông tay George ra, cô không nhịn được mà vươn tay lên trời.

Vào giây phút cuối cùng, đối phương nắm lấy tay cô kéo vào lòng, hai người ôm nhau rơi xuống biển. Vào khoảnh khắc rơi xuống nước biển, Sakuma Nanase nhìn bầu trời đêm đầy sao qua vai Amuro Tooru. Bầu trời sao ở Maldives đẹp đến lóa mắt, muôn ngàn vì sao như trong tầm tay, nhưng mà...

【"Anh ấy còn khiến tôi rung động hơn cả bầu trời sao."】

Sakuma Nanase siết chặt cánh tay ôm lấy vai Amuro Tooru, nước mắt trào ra, lặng lẽ hòa vào nước biển.

Đồ ngốc, sao anh không đến bên em sớm hơn chứ.

Sau một nghìn bốn trăm sáu mươi tám ngày xa cách, cuối cùng cô cũng được ôm Furuya Rei một lần nữa.

"Vút--"

Một vệt xẹt qua mặt nước, lao thẳng về phía Sakuma Nanase, sắc mặt Amuro Tooru hơi thay đổi, ôm cô xoay người trong nước, dùng cánh tay đỡ viên đạn này, cánh tay anh bị xuyên thủng, máu tươi lan tỏa trong nước biển.

Là George, sau khi thoát khỏi sự khống chế của Sakuma Nanase, hắn ta đã tìm thấy khẩu súng ngắn nhỏ giấu trong giày, tấn công cô.

Khuôn mặt Sakuma Nanase đang tựa vào vai Amuro Tooru trong nháy mắt trở nên méo mó, cô quay đầu nhìn George dưới nước, sắc mặt đối phương tái nhợt, bàn tay phải bị đứt lìa đau đớn khi tiếp xúc với nước biển khiến hắn ta mặt mày dữ tợn, máu chảy nhiều khiến hắn ta choáng váng, máu không thể đông lại trong nước biển khiến tình hình càng thêm tồi tệ, nếu không được cứu chữa kịp thời, hắn ta sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Hiển nhiên George cũng biết điều này, hắn ta không cho rằng mình có thể sống sót, trước khi chết, hắn ta muốn kéo người phụ nữ này xuống địa ngục cùng mình. Nếu không thể gϊếŧ chết đối phương, vậy thì gϊếŧ chết người đàn ông mà cô ta yêu thương cũng được, hắn ta hận người phụ nữ đã khiến hắn ta thất bại này thấu xương, chỉ cần có thể khiến người phụ nữ này đau khổ, hắn ta có thể làm bất cứ điều gì.

Phát hiện đối phương có súng, Amuro Tooru trở nên thận trọng, trong nước vốn đã khó mà thi triển quyền cước, lại thêm việc phải bảo vệ Sakuma Nanase trong lòng, càng không thể tự do hành động. Không ngờ đối phương lại điên cuồng như vậy, dù chết cũng phải kéo họ xuống nước, quả nhiên suy nghĩ của loại sát nhân hàng loạt này không phải người bình thường có thể hiểu được.

George vẫn muốn tiếp tục bắn, vì là nửa đêm, ánh trăng không đủ để chiếu sáng hoàn toàn đáy biển, cộng thêm việc hắn ta mất máu quá nhiều, hắn ta đã không còn nhìn rõ người trước mặt, chỉ có thể dựa vào màu sắc mờ ảo của quần áo để phán đoán vị trí của đối phương. Hắn ta lại bắn thêm hai phát về phía Sakuma Nanase và Amuro Tooru, nhưng đều bị Amuro Tooru ôm Sakuma Nanase né tránh.

Amuro Tooru với khả năng quan sát cấp S rất nhanh cũng phát hiện ra điểm này của đối phương, anh chuyển tay Sakuma Nanase đang ôm vai anh sang cổ anh, sau đó nhanh chóng cởϊ áσ khoác ném về phía George, đối phương quả nhiên bị mảng màu nhanh chóng tới gần thu hút sự chú ý, George giật mình, tưởng rằng đối phương đã phát động tấn công, vội vàng bắn hai phát về phía chiếc áo khoác.

Trong lòng Amuro Tooru âm thầm đếm số đạn trong khẩu súng ngắn nhỏ trên tay George, phán đoán đối phương nhiều nhất chỉ còn lại một viên đạn, anh cởi đồng hồ đeo tay ra dùng sức ném về phía George, cánh tay được tăng cường sức mạnh đã phát huy thao tác của thế giới Khoa học Thám tử, giống như viên đạn bắn trúng đầu George, theo cú đánh mạnh, ngón tay George theo phản xạ bóp cò súng bắn ra viên đạn cuối cùng.

Biết đối phương không còn khả năng uy hϊếp nữa, Amuro Tooru ôm Sakuma Nanase bơi lên trên. Sakuma Nanase không được huấn luyện, nếu còn ở dưới nước nữa, cô sẽ bị ngạt thở. Tốc độ của Amuro Tooru không thể nói là không nhanh, mười mấy giây sau, anh đã đưa Sakuma Nanase nổi lên mặt nước, trong tiếng ho sặc sụa của Sakuma Nanase, anh bế cô lên bờ.

Họ đến chân núi Thiên Nhai, bãi cát trắng dưới ánh trăng, trắng muốt tinh khiết như khung cảnh thần tiên trong truyện cổ tích.

Nước biển nhỏ giọt từ trên người hai người, Amuro Tooru quỳ một chân xuống đất đặt Sakuma Nanase xuống, vừa rồi Sakuma Nanase toàn thân đầy máu, anh rất lo lắng, muốn kiểm tra vết thương trên người Sakuma Nanase.

"Nanase, em có bị thương ở đâu không? Để anh xem nào." Giọng anh dịu dàng vô cùng.

Sakuma Nanase nép vào vai Furuya Rei không chịu nhúc nhích, nghe vậy cô siết chặt cánh tay, rúc vào lòng anh.

"Nanase không sao rồi, đừng sợ, sẽ không còn ai có thể làm em bị thương nữa. Để anh xem nào, anh rất lo lắng cho em." Furuya Rei rất hiểu tính tình của cô, biết cô chắc chắn là bị dọa sợ rồi, giọng dỗ dành càng thêm dịu dàng, như đang đối xử với bảo vật dễ vỡ. Anh không muốn ép buộc cô, nhưng anh rất lo lắng cho vết thương của cô.

Sakuma Nanase khựng lại, như bị lời nói của đối phương làm cảm động, tay cô ôm cổ Furuya Rei vẫn không nhúc nhích, nhưng lại từ từ quay mặt về phía Furuya Rei. Cô nhìn chằm chằm vẻ mặt dịu dàng của Furuya Rei một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lộ ra cổ, trên đó có những vệt máu nhỏ, là vết thương do Sakuma Nanase nắm tay George cứa vào khi rơi xuống vách núi vừa rồi.

Nhưng Furuya Rei không biết.

Sakuma Nanase mím môi đầy tủi thân, nói nhỏ: "Đau...".

Furuya Rei nhìn đôi mắt long lanh nước của cô, như có thể đọc được sự tủi thân của cô, xót xa lau nước mắt cho cô, an ủi: "Không sao rồi, hắn ta không thể làm em bị thương nữa. Đợi lát nữa anh đưa em đến bệnh viện xử lý vết thương, dính nước biển có thể sẽ bị viêm."

Sau khi được an ủi, Sakuma Nanase càng tủi thân hơn, cô buông tay đang ôm cổ Furuya Rei ra, đổi thành hai tay nắm chặt lấy quần áo trước ngực anh, khẽ nức nở: "... Em sợ lắm... Hắn ta hung dữ quá... Hắn ta nói muốn cắt cổ em... Hu hu hu..."

Furuya Rei nghẹn ngào, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, anh siết chặt tay ôm cô: "Không sao rồi, anh sẽ không để hắn ta làm như vậy, không ai có thể làm em bị thương."

"Hu hu hu... Hắn ta còn nói muốn lột da em rồi khắc chữ lên trên..." Sakuma Nanase run rẩy toàn thân, rúc chặt vào lòng Furuya Rei, quả thực là một cô gái nhỏ yếu đuối, đáng thương và bất lực.

"Là hắn ta sai, hắn ta đã bị trừng phạt rồi." Amuro Tooru nhìn ra biển với ánh mắt lạnh lẽo, tên sát nhân hàng loạt kia vẫn chưa nổi lên, rất có thể đã ngất đi vì mất máu quá nhiều.

"... Hắn ta dùng súng uy hiếp em... Bắt em đi theo hắn ta... Em muốn gọi mọi người nhưng em không dám..." Sakuma Nanase siết chặt áo sơ mi của Furuya Rei.

Furuya Rei vô cùng xót xa, lúc đó cô chắc hẳn rất sợ hãi, đang định an ủi cô thì nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.

"Anh Amuro! Chị Nanase không sao chứ!" Edogawa Conan lúc chạy đến đỉnh núi vừa vặn nhìn thấy Amuro Tooru nhảy xuống vách núi, liền đoán được đại khái, cậu đổi sang chạy xuống theo đường nhỏ trên đỉnh núi, liền nhìn thấy Amuro Tooru đang ôm Sakuma Nanase quỳ trên bãi cát, trong lòng giật mình, tưởng rằng Sakuma Nanase bị thương nặng.

"Nanase không sao, cô ấy bị hoảng sợ, ngoài ra còn bị thương ở cổ cần phải điều trị." Amuro Tooru vừa nói vừa bế Sakuma Nanase đứng dậy, "Conan, việc tiếp theo giao cho em được không? Anh phải đưa cô ấy đến trạm y tế."

"Tên sát nhân hàng loạt kia đâu?" Edogawa Conan lại hỏi.

Amuro Tooru liếc nhìn mặt biển: "Hắn ta vẫn còn ở dưới biển. Tay hắn ta bị thương, muốn cùng Nanase nhảy xuống biển tự sát, lúc anh đi cứu Nanase, hắn ta còn định giết Nanase, là một tên rất nguy hiểm. Hắn ta mang theo súng, tuy rằng chắc là hết đạn rồi, nhưng tốt nhất em nên cẩn thận một chút."

Vẫn chưa lên? Vậy chẳng phải sắp chết rồi sao? Nghe vậy, sắc mặt Edogawa Conan biến đổi, không chút do dự nhảy xuống biển. Dù là để cứu người hay bắt giữ đối phương, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương chết đi.

Lúc này, đám người Mori Kogro cũng chạy đến, Mori Ran nhìn thấy Sakuma Nanase được Amuro Tooru ôm trong lòng, vẻ mặt lo lắng chạy về phía Amuro Tooru: "Anh Amuro! Nanase không sao chứ?!"

Amuro Tooru lắc đầu, lặp lại những lời đã nói với Edogawa Conan. Cảnh sát Anderson nghe vậy vội vàng sắp xếp đội viên xuống vớt người, nhất định phải sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không thể để tên sát nhân hàng loạt này chạy thoát.

Mori Kogoro muốn ở lại đây chờ Conan, còn có kết quả bắt giữ cuối cùng, Mori Ran thì kiên trì muốn đi cùng Amuro Tooru đưa Sakuma Nanase đến trạm y tế, mấy người lại tách ra.

Trên đường đi, Mori Ran muốn nói chuyện với Sakuma Nanase để an ủi cô, nhưng bị Amuro Tooru ngăn lại.

"Cổ cô ấy bị thương rất đau, không biết có bị thương ở khí quản không, lúc này tốt nhất nên ít nói chuyện, tôi sợ sẽ gây ra tổn thương thứ hai."

Nghe vậy, Mori Ran ngoan ngoãn không nói chuyện với Sakuma Nanase nữa, chỉ là trên đường đi vẫn không nhịn được mà nhìn Sakuma Nanase với ánh mắt lo lắng. Lần này Sakuma Nanase đã chịu khổ nhiều như vậy, hy vọng sẽ không để lại bóng ma tâm lý nào... Ngay cả cô thường xuyên ở bên cạnh bố gặp phải đủ loại vụ án, khi nghe thấy hành vi tàn ác của "Sát nhân trên biển" cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, đối phương chắc chắn sẽ càng sợ hãi hơn?

Đi được nửa đường, Mori Ran đột nhiên phát hiện cánh tay Amuro Tooru đang chảy máu, biết được đối phương bị tên sát nhân hàng loạt bắn trúng khi cứu Sakuma Nanase, Mori Ran tình nguyện đề nghị giúp đỡ. Cô ấy vẫn luôn tập luyện nên sức lực rất lớn, hoàn toàn có thể cõng Sakuma Nanase đi một đoạn, để Amuro Tooru nghỉ ngơi một chút, nhưng lại bị Amuro Tooru từ chối.

"Sắp đến trạm y tế rồi, vết thương nhỏ này không ảnh hưởng gì... Hơn nữa, Nanase bây giờ rất sợ hãi, tốt nhất là không nên di chuyển cô ấy." Amuro Tooru giải thích. Vừa rồi lúc anh bế cô ấy đứng dậy, Sakuma Nanase lại ôm chặt lấy cổ anh, cả người vẫn còn run rẩy. Anh rất xót xa cho cô, vết thương nhỏ này anh vẫn có thể chịu đựng được, anh cũng không phải chưa từng bị thương nặng hơn thế này, hơn nữa Sakuma Nanase rất nhẹ.

Trạm y tế trên đảo Thiên Đường có hai tầng, xét đến việc khách du lịch đều là người giàu có, để cung cấp dịch vụ tốt nhất, cơ sở vật chất y tế ở đây rất đầy đủ, thậm chí còn rất mới vì ít được sử dụng. Hình dáng bên ngoài của trạm y tế giống như một viện điều dưỡng nghỉ dưỡng, trông không giống bệnh viện để chữa bệnh mà giống như một cơ sở giải trí khác của đảo Thiên Đường.

Bây giờ đã gần 4 giờ sáng, trạm y tế đã qua giờ mở cửa từ lâu. May mắn thay, trên đường đến trạm y tế, Amuro Tooru đã nhờ Mori Ran gọi điện cho Kogoro Mori, để Anderson liên lạc với cơ quan phụ trách của đảo Thiên Đường, đánh thức bác sĩ của trạm y tế trước, đồng thời nói rõ tình trạng vết thương của bệnh nhân, để trạm y tế chuẩn bị sẵn sàng.

Đến trạm y tế, vì Amuro Tooru bị thương do súng bắn cũng cần phải điều trị, Sakuma Nanase rất chủ động buông Amuro Tooru ra, bảo Mori Ran đi cùng cô đến gặp bác sĩ, để Amuro Tooru đi băng bó trước.

Sakuma Nanase không bị thương nặng, vết thương ở khí quản mà Amuro Tooru lo lắng trước đó cũng không xuất hiện, cô chỉ bị dao găm cứa vào da cổ, lại bị nước biển ngâm nên hơi viêm.

Sau khi bác sĩ rửa sạch và khử trùng cho cô, dùng băng gạc băng bó cổ, sau đó để Mori Ran đưa Sakuma Nanase đến phòng tắm chuyên dụng của bệnh viện để tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo bệnh nhân do bệnh viện cung cấp. Chủ yếu là vì bây giờ đã rất muộn, đối phương lại là nạn nhân quan trọng, nên Anderson đã để bệnh viện sắp xếp cho Sakuma Nanase nghỉ ngơi tại trạm y tế, đến ngày hôm sau sẽ kiểm tra kỹ lưỡng cho cô, đảm bảo đối phương tuyệt đối không bị thương tích nào khác.

Mori Ran rất biết cách chăm sóc người khác, trên đường đi cô ấy không hề hỏi Sakuma Nanase bất kỳ điều gì liên quan đến tên sát nhân hàng loạt, chỉ cố gắng nói chuyện với cô về những chủ đề nhẹ nhàng, muốn cô thư giãn hết mức có thể. Vì Sakuma Nanase bị thương ở cổ không tiện gôi đầu, Mori Ran còn chủ động giúp cô gội đầu, rất chu đáo.

Rất nhanh chóng, Sakuma Nanase đã thay quần áo xong, được Mori Ran đưa vào phòng bệnh do bệnh viện cung cấp, lúc này Edogawa Conan và mọi người cũng đến trạm y tế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro