Ba.

Đêm ấy, Heeseung gần như không chợp mắt. Anh ngồi bên cạnh, lau mồ hôi, thay khăn mát cho Riki, vừa run rẩy vừa tự trách mình. Mỗi lần ánh mắt vô tình chạm phải những vết bầm tím, lòng anh như bị xé toạc ra từng mảnh.

Sáng sớm, Riki khẽ cựa mình. Đôi mắt mệt mỏi hé mở, bắt gặp ngay dáng người quen thuộc ngồi cạnh giường. Cơn ho khan kéo đến, em muốn ngồi dậy nhưng lập tức bị Heeseung giữ lại.

“Đừng cử động, em còn yếu lắm.”

Riki nghiêng mặt tránh đi, giọng khàn khàn.

“Tại sao anh lại ở đây? Em đã nói… em không muốn gặp anh nữa.”

Heeseung nghẹn lại, không biết bắt đầu từ đâu. Anh không thể im lặng thêm, nên hỏi thẳng.

“Những vết bầm trên người em… là ai gây ra?”

Riki bỗng run rẩy, ngón tay vô thức siết chặt góc chăn. Hốc mắt em nhanh chóng đỏ hoe, môi mấp máy, cuối cùng bật ra tiếng nức nở.

“Là mẹ anh…”

Không gian chợt lặng như tờ.

Giọng Riki run run, từng chữ như dao cứa vào lòng.

“Bà ấy tìm đến chỗ em… bà nói em không được phép ly hôn, không được phép rời bỏ anh. Bà đánh em, nói em đã làm nhục gia đình… Em sợ, em không dám kể với ai… Vì em biết, ngay cả khi nói ra, anh cũng sẽ không tin em.”

Trái tim Heeseung như vỡ vụn. Anh ngồi chết lặng, cả thân người cứng đờ, đôi mắt trừng to không tin nổi điều vừa nghe. Người mẹ anh tôn kính, người mà anh chưa từng dám cãi lời lại nhẫn tâm ra tay với Riki như thế.

“Riki…”

Anh khàn giọng gọi, đưa tay chạm vào bàn tay em, nhưng Riki lập tức rụt lại.

Nước mắt em rơi lã chã, thì thầm.

“Em đã chịu đủ rồi, Heeseung. Em đã yêu anh nhiều đến mức không còn gì để mất. Nhưng em không còn sức để tiếp tục nữa…”

Heeseung ôm mặt, hơi thở nặng nề. Cả đời này, anh chưa bao giờ thấy bản thân mình hèn nhát và tàn nhẫn đến vậy vừa không bảo vệ được người mình yêu, vừa để chính mẹ ruột gây nên những vết thương ấy.

Trong căn phòng nhỏ, tiếng khóc nghẹn ngào của Riki hòa vào tiếng thở gấp của Heeseung. Cả hai đều đau, nhưng nỗi đau ấy lại không biết khi nào mới có thể xóa nhòa.

“Anh đừng nói với mẹ… xin anh.”

Giọng Riki run rẩy, bàn tay yếu ớt níu lấy tay áo Heeseung.

“Em không chịu nổi nữa đâu. Nếu bà ấy ghét em thì cứ để vậy đi, em không muốn mọi chuyện càng rối thêm.”

Ánh mắt em mệt mỏi, khẩn cầu, nhưng trong lòng Heeseung là ngọn lửa cháy rực. Anh không thể nào bỏ qua được. Những vết bầm tím ấy, nỗi sợ hãi trong đôi mắt ấy tất cả khiến anh không thể im lặng thêm một giây nào.

“Anh xin lỗi, Riki. Nhưng lần này anh không thể nghe em được.”

Ngày hôm sau, Heeseung bước vào căn biệt thự quen thuộc, nơi anh lớn lên. Không khí trong nhà vẫn sang trọng, ngột ngạt như mọi khi, nhưng hôm nay trong lòng anh chỉ còn căm phẫn.

Mẹ anh ngồi ở phòng khách, ánh mắt sắc lạnh lướt qua con trai.

“Con đến rồi à? Con nghe lời mẹ chưa? Đừng để thằng nhãi đó có cơ hội làm trò cười cho thiên hạ nữa.”

Heeseung nắm chặt bàn tay, cố kìm nén.

“Mẹ… tại sao mẹ lại làm vậy với Riki?”

Người phụ nữ bật cười khẩy, giọng đanh thép.

“Nó đáng bị thế! Một thằng con trai, không sinh con được, vậy mà còn dám mơ mộng làm vợ con. Nó không biết xấu hổ à? Đã bám lấy con bao lâu nay, giờ lại còn dám mở miệng nói ly hôn? Còn mặt mũi nào?”

Mỗi chữ thốt ra như mũi dao cứa thẳng vào tim Heeseung. Anh trừng mắt nhìn mẹ mình, toàn thân run lên.

“Mẹ… mẹ vừa nói cái gì? Chỉ vì Riki không thể sinh con… mẹ đánh em ấy sao?”

“Chính xác!”

Bà cười nhạt, ánh mắt đầy khinh miệt.

“Nó không xứng với con. Một thằng con trai thì mãi chỉ là gánh nặng. Con đừng mơ nhận nuôi cái gì mà Junwi, Jenyi với nó. Mẹ tuyệt đối không cho phép.”

Heeseung chết lặng. Trong khoảnh khắc ấy, anh mới hiểu rõ nỗi tuyệt vọng của Riki hóa ra em đã chịu đựng sự nhục mạ này trong im lặng, một mình gánh hết.

Anh lùi lại một bước, trái tim đau đến nghẹt thở. Từ trước đến nay, anh luôn nghĩ mẹ là người anh phải kính trọng, nhưng giờ phút này, tất cả niềm tin ấy sụp đổ hoàn toàn.

Trong đầu anh chỉ vang lên duy nhất một điều Riki đã quá cô đơn, quá bất công. Và chính anh, người chồng mà em tin tưởng, lại không hề ở đó để bảo vệ em.

Căn phòng trọ im lìm, chỉ còn tiếng kim đồng hồ lách tách. Riki ngồi trên sàn, lưng tựa vào bức tường loang lổ. Trên tay em là cuốn nhật ký đã nhàu, từng trang thấm đầy nét chữ run rẩy và những vệt mực nhòe vì nước mắt.

Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt xanh xao, đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng vì khóc quá nhiều. Cơn sốt chưa kịp dứt, nhưng cái lạnh trong tim còn khiến em run rẩy hơn cả.

“Mình là gánh nặng thật sao…?”

Riki tự hỏi, ngón tay mân mê mép trang giấy.
Những lời cay nghiệt ngày trước, ánh mắt lạnh lùng của mẹ Heeseung, cả sự vô tâm suốt bao năm của chính người em yêu tất cả ùa về, vỡ òa như bão tố trong đầu.

Em nhớ đến ước mơ nhỏ bé của cả hai: một cậu bé tên Junwi, một cô bé tên Jenyi. Em từng ngốc nghếch tin rằng, chỉ cần hai người cố gắng, mọi thứ sẽ thành hiện thực. Nhưng giờ đây, giấc mơ ấy trở thành thứ xa xỉ, bị giẫm nát không thương tiếc.

Riki ôm đầu, thì thầm giữa bóng tối.

“Nếu em biến mất… thì mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn cho tất cả. Anh sẽ không còn bị ràng buộc. Mẹ anh cũng sẽ hài lòng. Còn em… em cũng không cần phải đau nữa.”

Ý nghĩ ấy len lỏi, như một hạt mầm độc lan khắp tâm trí. Nước mắt lại rơi, từng giọt nặng nề rơi xuống trang giấy, loang ra thành vệt.

Trong căn phòng chật hẹp, Riki bỗng thấy mình nhỏ bé, đơn độc đến mức muốn tan biến. Ngoài kia, phố thị vẫn sáng đèn, ồn ào náo nhiệt, nhưng chẳng có ai thực sự lắng nghe tiếng khóc nghẹn ngào của em.

Đêm nay, căn phòng lại nuốt trọn tất cả, cả nỗi đau, cả tuyệt vọng, cả trái tim mong manh đang rạn nứt từng chút một.

Đêm ấy, mưa lại đổ xuống. Trong căn phòng nhỏ, tiếng mưa hòa cùng tiếng thở dồn dập của Riki. Đôi mắt em mờ đi vì nước mắt, khuôn mặt xanh xao như mất hết sức sống.

Trên bàn, cuốn nhật ký mở ra trang cuối cùng. Nét chữ run rẩy nguệch ngoạc.

“Xin lỗi… em đã cố gắng. Em không còn sức nữa.”

Riki đứng dậy, bước từng bước chậm chạp về phía phòng tắm. Trong tay em là một con dao gọt hoa quả nhỏ, mũi sáng lạnh phản chiếu ánh đèn vàng. Bàn tay em run run, nhưng ánh mắt trống rỗng.

Tiếng cửa phòng tắm khép lại khẽ khàng, như đóng lại cả thế giới bên ngoài. Nước chảy từ vòi, rơi xuống nền gạch lạnh buốt, hòa cùng tiếng mưa ngoài trời. Em ngồi xuống, dựa lưng vào tường, đôi tay run rẩy cầm con dao.

“Chỉ cần một lần thôi… tất cả sẽ hết.”

Em thì thầm, nước mắt hòa vào dòng nước trên má.

Mũi dao chạm khẽ lên da cổ tay, để lại một vệt đỏ mảnh. Cảm giác rát lạnh truyền lên, em nhắm mắt lại, hít một hơi dài như muốn dừng mọi thứ. Trong đầu hiện lên hình ảnh Heeseung, những nụ cười xưa cũ, ước mơ về Junwi và Jenyi tất cả như một cuộn phim đứt đoạn.

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng đập dồn dập.

“Riki! Riki mở cửa cho anh! Đừng làm gì dại dột!”

Giọng Heeseung khàn đi, hoảng loạn.

Riki khựng lại, bàn tay run bắn. Mũi dao trượt nhẹ, để lại một đường cắt nông, máu đỏ rỉ ra, chảy xuống theo làn nước. Em nhìn dòng máu hòa vào nước, đỏ nhòe trên nền gạch trắng.

“Riki...”

Tiếng đập cửa mạnh hơn, gần như muốn phá tung.

Riki ngước lên, đôi mắt đầy nước, thì thầm yếu ớt.

“Xin lỗi… Em mệt lắm…”

Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng rầm vang lên cánh cửa phòng tắm bị xô bật. Heeseung lao vào, quỳ xuống bên cạnh em, giật con dao khỏi tay em, ôm chặt em vào lòng.

“Đừng… đừng làm thế với anh. Anh xin lỗi. Anh sai rồi, tất cả đều là lỗi của anh!”

Heeseung nghẹn ngào, bàn tay siết chặt, máu từ cổ tay em loang ra ướt áo anh.

Riki dựa vào ngực anh, đôi mắt nặng trĩu, giọng lạc đi.

“Anh… đến rồi…”

Heeseung ôm em thật chặt, nước mắt anh rơi xuống gò má em, hòa cùng máu và nước. Lần đầu tiên, anh sợ mất Riki đến mức tuyệt vọng, sợ rằng chỉ cần chậm một giây thôi là người trong vòng tay sẽ vĩnh viễn rời xa.

Căn phòng tắm nhỏ hẹp lúc này như thu lại cả thế giới máu, nước, nước mắt và những lời xin lỗi muộn màng.

Cả căn phòng cấp cứu ngập tràn mùi thuốc sát trùng, ánh đèn trắng sáng gắt như muốn soi thấu tận xương tủy. Cơ thể Riki run rẩy trong cơn đau quặn thắt, hơi thở nặng nề như bị ai đó bóp nghẹt. Máu vẫn chưa ngừng chảy, thấm qua từng lớp băng trắng. Tiếng máy móc vang đều, dồn dập như đang đếm ngược sự sống của em.

Trong cơn mê man ấy, Riki bỗng thấy mình lạc vào một khoảng không lạ lẫm không còn tiếng ồn, không còn đau đớn. Chỉ có một cánh đồng cỏ rộng mênh mông, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương dịu ngọt.

Từ xa, hai bóng dáng nhỏ bé chạy về phía em. Một bé trai với đôi mắt sáng long lanh, nụ cười hồn nhiên. Một bé gái tóc dài buộc gọn, khuôn mặt tròn xinh xắn, ánh mắt như phản chiếu bầu trời trong trẻo.

“Ba nhỏ!”

Cả hai cùng cất tiếng gọi, giọng trẻ thơ vang lên trong trẻo đến mức trái tim Riki khựng lại.

Em ngơ ngác nhìn, đôi chân mềm nhũn như không thể bước. Nhưng hai đứa trẻ đã lao vào vòng tay em, ôm chặt lấy em bằng vòng tay ấm áp.

“Con là Junwi… con là Jenyi…”

Hai đứa trẻ giới thiệu, giọng vừa non nớt vừa thân quen đến lạ.

Trái tim Riki run rẩy, nước mắt rơi không ngừng. Đó chính là ước mơ mà em từng thầm thì với Heeseung, ước mơ có một gia đình nhỏ, có hai đứa con xinh xắn gọi em bằng ba nhỏ. Nhưng em đã từ bỏ ước mơ ấy từ khi tình yêu tan vỡ, từ khi nỗi đau xé nát tim.

“Ba nhỏ, đừng bỏ tụi con nha…”

Giọng nói của Junwi nghẹn ngào.

“Ba nhỏ ơi, đừng ngủ… Con và anh hai sẽ buồn lắm…”

Jenyi níu lấy vạt áo em, đôi mắt đỏ hoe.

Riki bật khóc. Em muốn ôm chặt, muốn ở lại nơi này mãi mãi với hai đứa trẻ ấy. Nhưng phía xa, ánh sáng trắng rực rỡ dần hiện ra, kéo em trở lại với hiện thực tàn nhẫn.

“Ba nhỏ… đừng rời xa tụi con…”

Tiếng gọi yếu ớt vang vọng mãi trong tâm trí, tan biến dần theo ánh sáng chói lòa.

Riki mở mắt trong căn phòng bệnh trắng toát, ánh sáng dịu hơn so với ánh sáng chói chang nơi phòng cấp cứu. Mùi thuốc khử trùng vẫn nồng nặc, lạnh lẽo đến nghẹn thở. Cơ thể em đau ê ẩm, vết thương nơi cổ tay nhói buốt mỗi khi cử động, nhưng tất cả chẳng là gì so với cơn đau dằn vặt trong lòng.

Giấc mơ vừa rồi cứ lặp lại trong đầu như một cuốn phim ngắn. Hai đứa nhỏ với ánh mắt ngây thơ, tiếng gọi.

“Ba nhỏ…”

Ngân vang đến xé tim. Em đã tưởng như mình thực sự có một gia đình hạnh phúc, có những đứa trẻ đáng yêu chờ đợi. Nhưng khi tỉnh dậy, tất cả chỉ là ảo ảnh, một ước mơ xa xỉ mà cả đời này có lẽ em cũng chẳng thể chạm đến.

Nước mắt Riki bất giác tràn ra, nóng hổi nơi gò má tái nhợt. Em đưa tay còn lại che mặt, cố nén tiếng nấc nhưng lại càng run rẩy hơn. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, vừa khao khát, vừa tuyệt vọng.

“Junwi… Jenyi…”

Em thì thầm gọi tên hai đứa nhỏ trong mơ, giọng đứt quãng, nghẹn ngào.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng khóc yếu ớt của Riki vang vọng. Em biết mình đã sống sót, nhưng giấc mơ ấy lại gieo thêm một vết nứt trong lòng. Giấc mơ đẹp đến mức tàn nhẫn, bởi khi tỉnh lại, em càng thấy rõ mình chẳng còn gì trong tay, chẳng có ai thực sự ở bên để lắng nghe, để che chở.

Và chính lúc này, hơn bao giờ hết, Riki cảm nhận rõ rệt sự cô độc bao trùm.

.

không có vụ happy ending 😌.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro