Bốn.
Cánh cửa bệnh viện khẽ mở ra, tiếng bản lề vang rất nhỏ nhưng lại đủ để Riki giật mình. Em vội vàng đưa tay lau nước mắt, cố che giấu gương mặt ướt đẫm, nhưng sự run rẩy nơi bờ vai đã tố cáo tất cả.
Heeseung bước vào, dáng người cao lớn phủ bóng xuống căn phòng trắng toát. Anh đứng lặng vài giây, như bị ghim chặt trước hình ảnh người vợ cũ ngồi co ro ở mép giường bệnh, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt đỏ hoe và cả gương mặt còn vương nước mắt.
Anh đã thấy Riki yếu đuối nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy em tuyệt vọng đến mức này. Vết băng trắng nơi cổ tay như một lưỡi dao cứa sâu vào tim anh.
“Riki…”
Giọng Heeseung khàn đặc, nặng nề hơn bao giờ hết.
Nghe tiếng anh, em cắn môi, quay mặt đi. Cả người Riki run lên, như một con thú nhỏ bị dồn vào góc tường, sợ hãi và bất lực. Nước mắt lại trào ra, rơi lã chã xuống ga giường trắng lạnh.
“Anh mau đi ra ngoài!”
Giọng em nghẹn lại, khàn khàn nhưng vẫn cứng rắn.
Heeseung bước thêm một bước, đôi mắt anh đỏ ngầu, như đang kiềm nén điều gì đó. Anh muốn tiến lại gần, muốn ôm lấy em vào lòng như lần trước, nhưng bước chân nặng trĩu, chẳng thể nhấc nổi.
Anh thấy rõ sự sợ hãi trong mắt Riki, sự xa cách đến nghẹn thở. Và lần đầu tiên trong đời, Heeseung cảm nhận sâu sắc thế nào là mất đi thứ quan trọng nhất ngay trước mắt.
Anh mở miệng, giọng khẽ run.
“Anh xin lỗi, Riki, anh...”
Nhưng Riki cắt ngang, tiếng em nức nở mà đầy đau đớn.
“Anh còn xin lỗi cái gì nữa? Những vết thương trên người em, những ngày tháng em khóc một mình có lời xin lỗi nào bù đắp được không hả, Lee Heeseung?”
Không khí trong phòng như đông cứng lại. Heeseung đứng đó, bất lực, còn Riki vẫn ngồi co ro, khóc nức nở, để mặc cho khoảng cách giữa cả hai ngày một sâu hơn.
Điện thoại của Heeseung rung lên trên bàn cạnh giường bệnh. Anh thoáng nhìn màn hình, gương mặt đanh lại khi thấy hai chữ.
Mẹ.
Hiện lên. Anh do dự vài giây, cuối cùng vẫn nhấc máy.
“Con về ngay đi. Mẹ đã chuẩn bị xong buổi xem mắt với con gái nhà họ Taek. Đừng làm lỡ việc của mẹ nữa.”
Giọng bà bên kia lạnh băng, không để anh kịp phản ứng hay giải thích, rồi tắt máy ngay lập tức.
Trong căn phòng yên ắng, Riki đã nghe hết. Em ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào Heeseung. Trong khoảnh khắc ấy, nỗi đau và sự chua xót dâng lên nghẹn họng. Một nụ cười nhạt nhẽo hiện trên môi, méo mó như vết nứt của trái tim.
“Xem mắt, haha..., phải rồi. Anh có gia đình, có mẹ, có công việc. Anh có tất cả… chỉ có em là không có gì hết haha.. buồn cười quá..”
Giọng Riki lạc đi, từng chữ như vỡ ra thành nghìn mảnh vụn. Em cười, nhưng nước mắt rơi lã chã xuống gò má tái nhợt. Em đưa tay run rẩy đấm nhẹ vào ngực mình, từng cái, từng cái một, như muốn khui ra hết nỗi đau dồn nén bấy lâu.
“Anh biết không, Heeseung…”
Giọng em nghẹn, đứt quãng.
“Từ ngày kết hôn với anh, em đã chờ đợi, đã nhẫn nhịn, đã tin rằng chỉ cần mình cố gắng, anh sẽ nhìn em một lần thôi cũng được. Em đã bỏ tất cả, đã chịu đựng tất cả để đổi lại cái gì? Là những ngày bị bỏ rơi, bị coi như thứ thừa thãi…”
Những cú đấm của Riki vào ngực càng lúc càng mạnh, nước mắt càng rơi nhiều. Mỗi câu nói của em như một nhát dao cứa sâu vào tim Heeseung. Anh định lao đến để giữ tay em lại, nhưng bước chân vẫn đứng khựng vì choáng váng trước nỗi đau trần trụi ấy.
“Anh còn nhớ em từng nói muốn có một gia đình nhỏ không? Junwi, Jenyi… tất cả chỉ là giấc mơ của em thôi. Em ngu ngốc quá phải không?”
Giọng em bật ra trong tiếng nấc, vừa đau đớn vừa tuyệt vọng. Cả căn phòng chật hẹp vang lên tiếng đấm thùm thụp, tiếng nấc nghẹn của Riki và sự im lặng chết lặng của Heeseung.
Heeseung bước đến, đôi tay run run định ôm lấy em, nhưng Riki gạt tay anh ra, ánh mắt đỏ hoe như bão tố.
“Anh đi đi… về với buổi xem mắt của anh đi. Em… không còn gì để cho anh nữa.”
Câu nói ấy như một nhát búa nặng nề giáng xuống trái tim Heeseung, khiến anh sững sờ, đứng chết lặng bên giường bệnh.
Tiếng kim đồng hồ trong phòng bệnh vang đều, nhưng bầu không khí lại nặng trĩu đến nghẹt thở. Heeseung vẫn đứng đó, đôi mắt bám chặt lấy Riki, nhưng không dám thốt thêm một lời.
Riki hít một hơi dài, rồi bất chợt giật phăng dây truyền nước trên tay mình. Kim tiêm bật ra, máu ứa lên thành một vệt đỏ, chảy xuống cánh tay trắng bệch. Heeseung hoảng hốt bước lên, nhưng Riki đã đứng dậy trước, ánh mắt em lóe lên sự tuyệt vọng và phẫn uất.
“Anh còn muốn giữ em lại làm gì?”
Riki cười gằn, giọng nghẹn nhưng đầy mỉa mai.
“Hay anh muốn làm tình với em tiếp? Muốn dùng em như một công cụ trên giường nữa hả, Heeseung?”
Lời nói ấy như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng ngực anh. Heeseung chết lặng, bàn tay run rẩy giữa không trung, chẳng còn đủ can đảm để chạm đến em. Riki quay mặt đi, nụ cười đau khổ cùng với nước mắt giàn giụa.
“Em không phải món đồ để anh phát tiết. Em đã yêu anh, đã hi sinh tất cả nhưng đổi lại, chỉ là những đêm em nằm khóc một mình, những ngày em bị bỏ rơi, những vết thương em phải nuốt vào trong.”
Em loạng choạng bước đi, chân trần trên nền gạch lạnh, dáng người gầy gò in bóng dưới ánh đèn hành lang dài hun hút. Tiếng mưa ngoài kia rơi xối xả, hòa cùng tiếng trái tim em vỡ vụn.
Heeseung đứng chết lặng, cổ họng nghẹn đắng, chỉ kịp gọi một tiếng khản đặc.
“Riki…!”
Nhưng bóng dáng nhỏ bé kia đã khuất dần trong màn mưa đêm.
Heeseung buông thõng cánh tay, toàn thân run rẩy. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận rõ rệt nỗi sợ mất mát. Và lần đầu tiên, anh nhận ra Riki thực sự có thể rời bỏ anh mãi mãi.
Mưa đêm như trút nước xuống đường phố vắng lặng. Riki bước từng bước run rẩy trên vỉa hè trơn trượt, áo quần dính nước mưa, mái tóc ướt sũng bám vào khuôn mặt xanh xao. Cơn sốt vẫn chưa hạ, thân nhiệt tăng vùn vụt, nhưng em vẫn tiếp tục đi, như thể muốn trốn chạy khỏi tất cả.
Bỗng một chiếc ô mở ra che đầu em, cùng với giọng nói trầm ấm vang lên.
“Em đi đâu giữa trời mưa thế này? Lạnh lắm đó, để anh đưa em vào chỗ khô ráo.”
Riki khựng lại, nhìn người đứng trước mặt. Một chàng bác sĩ, gương mặt hiền lành nhưng ánh mắt lạ lùng chăm chú nhìn em, đang giơ ô che mưa. Tuy nhiên, em chỉ nhíu mày, giọng run run nhưng cứng rắn.
“Đừng… để em yên một mình thôi. Em muốn một mình…”
Em giật tay ra khỏi ô, đẩy người đó ra, rồi tiếp tục bước đi, từng bước run rẩy nhưng không dám ngoảnh lại. Tim em đập nhanh, nỗi sợ hãi, tuyệt vọng, và cả cơn sốt làm đầu óc quay cuồng.
Chỉ vài bước sau, một bóng người quen xuất hiện dưới ánh đèn đường mờ ảo Park Sunghoon. Ánh mắt anh sắc lạnh, ánh sáng mưa phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị. Anh nhìn thẳng vào Riki, rồi bước nhanh đến gần.
“Riki, đứng lại đi!”
Giọng Sunghoon nghiêm khắc nhưng ẩn chứa quan tâm.
Riki bỗng cứng người, nước mắt hòa với mưa, đôi vai run rẩy. Em lùi lại, giọng khàn khàn.
“Anh… anh là ai? Đừng chạm vào em…”
Sunghoon nắm chặt tay, nhưng Riki giật ra, bước lùi, gần như té nhào trên vỉa hè trơn trượt. Em sợ hãi, hoảng loạn, chỉ muốn chạy trốn khỏi mọi người, khỏi ánh mắt ai, khỏi cả chính mình.
Cơn mưa xối xả bao trùm cả hai, nhưng khoảng cách giữa Riki và Sunghoon càng lúc càng gần. Trong khoảnh khắc ấy, em nhận ra nỗi sợ hãi của mình không chỉ là ở bên Heeseung, mà còn là cả thế giới ngoài kia, nơi mà mọi thứ dường như đều có thể làm em tổn thương thêm.
Riki bước những bước cuối cùng trên vỉa hè trơn trượt, cơ thể nóng ran vì sốt, đầu óc quay cuồng vì mệt mỏi và áp lực tâm lý. Mưa xối xả phủ lên người em, áo quần ướt sũng, tóc dính chặt vào khuôn mặt xanh xao.
Mắt em mờ đi, chân bỗng mềm nhũn. Một cơn chóng mặt kéo đến, khiến Riki không còn giữ được thăng bằng. Trước mắt tối sầm, em ngã xuống, ngực đập mạnh vào nền gạch lạnh, tiếng đau thốt lên nghẹn ngào.
“Riki!!”
Giọng Sunghoon vang lên, sắc lạnh nhưng đầy lo lắng. Anh lao đến, đặt tay đỡ lấy em, nhưng em không phản ứng, toàn thân mềm nhũn.
Người qua đường dừng lại nhìn, nhưng không ai dám tới gần trong cơn mưa nặng hạt. Sunghoon nhanh chóng ôm Riki vào lòng, đỡ em đứng thẳng, rồi vừa che ô vừa tìm cách đưa em vào nơi khô ráo.
Trên mặt Riki, nước mắt và mưa hòa lẫn, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở rối loạn. Cơn sốt cùng với mệt mỏi, áp lực tâm lý khiến em hoàn toàn ngất đi trong vòng tay Sunghoon.
Anh nhìn xuống, đôi mắt sắc lạnh giờ chất đầy lo âu.
“Đừng để em như thế nữa… Em không thể tự chịu đựng một mình…”
Trong đêm mưa, giữa tiếng mưa rơi nặng hạt và ánh đèn đường nhòe ảo, Riki nằm im bất động, như một sinh linh mong manh, đang bị thế giới bao quanh nhấn chìm. Sunghoon biết rằng, đêm nay chưa phải là kết thúc, mà chỉ là sự khởi đầu cho một chuỗi đau đớn và thử thách sắp tới.
Sunghoon bế Riki vào phòng bệnh, từng bước đều nhẹ nhàng, cẩn thận như thể sợ làm thêm tổn thương cho em. Áo quần Riki ướt sũng, mái tóc dính chặt vào mặt, nhưng đôi tay em vẫn mềm nhũn, không chống cự, hoàn toàn dựa vào vòng tay Sunghoon.
Anh đặt em lên giường, kéo chăn ấm cho em, lau những giọt mưa lẫn nước mắt trên gò má nhợt nhạt. Giọng Sunghoon trầm ấm, đầy lo âu.
“Đừng sợ… anh sẽ ở đây, chăm sóc cho em.”
Riki vẫn nhắm nghiền mắt, thỉnh thoảng phát ra tiếng nấc nhỏ. Em vừa mệt vừa sợ hãi, tim đập gấp, nhưng trong thâm tâm, vẫn còn vương vấn nỗi đau quá khứ với Heeseung.
Thế nhưng, khi Sunghoon vừa thả lỏng cơ thể một chút, bước ra để lấy khăn ấm, một bóng dáng quen thuộc đã đứng sẵn bên cửa Heeseung. Anh im lặng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Riki đang nằm co ro trên giường, ánh mắt chứa đầy cảm giác hối hận, đau đớn và… chiếm hữu.
“Riki…”
Giọng anh khàn đặc, cứng đờ nhưng vẫn nghe rõ sự run rẩy trong từng âm tiết.
Riki giật mình, mở hé mắt, nhìn thấy Heeseung. Tim em đập nhanh, vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ. Mắt đỏ hoe, em quay mặt đi, cố né tránh ánh nhìn anh.
“Anh… anh lại đây làm gì?”
Sunghoon đứng một bên, nhíu mày, đôi mắt vừa nghiêm nghị vừa cảnh giác. Anh không rút đi, vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để quan sát.
Heeseung bước tới gần giường, từng bước chậm rãi, như sợ làm Riki thêm tổn thương. Anh nhìn tay em còn rỉ máu, cơ thể ướt sũng và run rẩy. Trong khoảnh khắc ấy, Heeseung biết rõ rằng tất cả sự hối hận, tất cả những lỗi lầm của mình, đều tụ lại nơi đây, trong đôi mắt nhỏ bé đầy sợ hãi của Riki.
.
lô lô 😀
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro