Một.
Buổi sáng hôm nay trời se lạnh. Trước cổng tòa án, từng đợt gió thổi qua, cuốn theo lá vàng xào xạc. Riki ngồi lặng trên chiếc ghế dài, hai bàn tay gầy guộc siết chặt tập tài liệu ly hôn. Em mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản, gương mặt phờ phạc hốc hác, đôi mắt sưng đỏ như chưa từng ngủ trọn giấc.
Đối diện em, Heeseung lặng im. Anh ngồi thẳng lưng, vest đen chỉn chu, gương mặt lạnh lùng đến mức không một ai đoán ra trái tim bên trong đang run rẩy. Anh không nhìn Riki, chỉ nhìn vào khoảng trống trước mặt, như thể mọi thứ chẳng hề liên quan đến mình.
“Nguyên đơn và bị đơn, mời vào.”
Giọng thư ký vang lên.
Riki khẽ đứng dậy, đôi chân run run. Em cúi đầu bước vào phòng xử, lòng ngập tràn nghẹn ngào. Từng bước chân như đạp xuống vực sâu. Còn Heeseung, anh theo sau, bước đi chắc nịch nhưng bàn tay lại nắm chặt đến bật cả gân xanh.
Khi tập hồ sơ được đặt xuống bàn, Riki nhìn thoáng qua anh. Một cái nhìn chất chứa biết bao chờ mong, như thể cầu xin.
“Anh sẽ giữ em lại, đúng không? Anh sẽ không để chúng ta đi đến bước này, đúng không?”
Nhưng Heeseung vẫn cúi đầu, lạnh nhạt ký tên.
Trái tim Riki như rơi xuống vực. Tay em run rẩy cầm bút. Dòng chữ kí nghiêng ngả, giọt nước mắt rơi xuống loang lổ mặt giấy. Em vừa ký vừa khóc, không ai ngăn lại. Chỉ có tiếng bút sột soạt và tiếng nấc nghẹn đứt quãng.
Heeseung thấy hết. Từng giọt nước mắt ấy như lưỡi dao cắt vào tim anh. Nhưng anh vẫn ép bản thân ngồi yên, gương mặt vô cảm. Bởi anh sợ, chỉ cần mở miệng, tất cả lớp vỏ lạnh lùng sẽ sụp đổ, và anh sẽ gào lên.
“Đừng đi, Riki. Ở lại bên anh.”
Thủ tục kết thúc. Giấy chứng nhận ly hôn đặt trên bàn.
Riki đứng dậy, lau vội hàng nước mắt, ôm tập tài liệu vào lòng. Em không nói một lời nào, chỉ quay lưng bước ra ngoài. Dáng người nhỏ bé run rẩy trong gió, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể cuốn đi.
“Heeseung, ngài không lấy giấy à?”
Thư ký gọi.
Anh chậm rãi đứng lên, cầm lấy tờ giấy kia. Những dòng chữ lạnh lẽo in trên mặt giấy chính là phán quyết cho những năm tháng yêu đương nồng nàn đã từng có. Anh bước nhanh ra khỏi phòng, muốn đuổi theo em.
Ngoài cổng tòa án, bóng dáng Riki đang khuất dần trong dòng người.
“Riki…”
Heeseung khẽ gọi, giọng khàn đặc.
Nhưng em không quay lại.
Heeseung đứng sững, bàn tay run rẩy siết tờ giấy ly hôn đến nhàu nát. Ánh mắt đỏ ngầu, ngực đau thắt. Anh biết, chính mình đã để vụt mất tất cả.
Trong đầu anh bỗng ùa về hồi ức đêm qua đêm cuối cùng họ bên nhau.
Anh đã ôm Riki thật chặt, nghiêm khắc đến mức như muốn khắc dấu ấn của mình vào từng tấc da thịt em. Riki khóc suốt, vừa đau vừa run rẩy, nhưng vẫn vòng tay ôm lấy anh, thì thầm nghẹn ngào.
“Lần cuối thôi… Em biết ngày mai chúng ta sẽ không còn là gì của nhau nữa.”
Đêm đó, cả hai hòa vào nhau đến kiệt sức. Một bên điên cuồng níu giữ, một bên đau lòng buông tay. Để sáng nay, khi tờ giấy kia thành sự thật, trái tim cũng đã nát vụn.
Heeseung nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, mà vẫn không sao nuốt nổi nghẹn ngào. Anh hiểu, Riki đã thật sự rời bỏ anh rồi.
Sau khi rời khỏi tòa án, Riki lặng lẽ ôm tập hồ sơ ly hôn trở về căn nhà trọ nhỏ. Đóng cánh cửa lại, em ngồi bệt xuống nền gạch lạnh, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Từng ký ức trong quá khứ chậm rãi ùa về, nhói buốt như dao khứa.
Lần thứ nhất. Ngày cưới, lẽ ra phải là ngày hạnh phúc nhất đời. Nhưng Heeseung lại quên. Anh mải bàn công việc, đến tận khuya mới vội vã xuất hiện, trên người còn mùi rượu nồng nặc. Riki đứng trong lễ đường trống vắng, váy trắng dơ bẩn, mắt hoe đỏ, chỉ chờ anh.
“Xin lỗi.”
Heeseung chỉ buông một câu cụt lủn. Nhưng nỗi chờ đợi mấy tiếng đồng hồ kia đã để lại vết nứt đầu tiên trong trái tim em.
Lần thứ hai. Ngày sinh nhật Riki, căn nhà tối om, bàn tiệc nhỏ em tự chuẩn bị nguội lạnh. Em ngồi chờ mãi, ôm chiếc bánh kem trên tay, đôi mắt ngập nước. Heeseung chẳng nhớ. Anh chỉ về nhà khi đã nửa đêm, cởi vội áo vest, thả cặp lên sofa, lạnh nhạt hỏi.
“Chưa ngủ sao?”
Riki cười gượng, giấu vội chiếc bánh vào thùng rác. Nụ cười ấy nghẹn đến mức trái tim em như vỡ vụn.
Lần thứ ba. Một buổi chiều, Riki vô tình nhìn thấy trên cổ áo sơ mi của anh dính vết son đỏ. Em run rẩy, giọng khàn đi.
“Heeseung à… cái này là gì vậy?”
Anh chau mày, lạnh lùng gỡ tay em ra.
“Đừng suy nghĩ lung tung. Lo chuyện mình trước đi.”
Nhưng suốt đêm hôm đó, Riki nằm khóc trong phòng tắm, ôm đầu gối run rẩy.
Lần thứ tư. Có lần chỉ vì một lỗi nhỏ, anh lớn tiếng quát em trước mặt bạn bè. Riki sững sờ, đứng ngẩn ngơ, đôi mắt đỏ hoe. Sau đó em xin lỗi, dù lỗi không thuộc về mình.
Heeseung vẫn lạnh nhạt.
“Lần sau đừng làm tôi mất mặt nữa.”
Lần thứ năm. Em sốt cao, người run rẩy trên giường, nhưng Heeseung lại vội vã ra ngoài vì một cuộc họp quan trọng.
“Anh… ở lại với em một chút thôi được không?”
Riki cố nắm lấy tay anh.
Anh gạt đi.
“Uống thuốc rồi ngủ đi. Tôi phải đi.”
Cánh cửa khép lại, để lại Riki nằm co ro, ướt đẫm mồ hôi và nước mắt.
Lần thứ sáu. Công việc luôn đứng trước. Những bữa cơm nguội lạnh, những lần Riki gõ cửa phòng làm việc đều bị anh hờ hững phẩy tay.
“Đừng làm phiền.”
Lời anh cứa sâu vào lòng em, dần dần biến em thành cái bóng lặng lẽ trong căn nhà chung.
Lần thứ bảy. Ngay cả trên giường, anh cũng từng biến em thành công cụ giải tỏa. Không dịu dàng, không yêu thương, chỉ có chiếm hữu lạnh lẽo. Riki khóc nức nở, nhưng vẫn ôm anh, bởi em sợ nếu buông tay, anh sẽ chẳng bao giờ quay lại.
Và còn nhiều, nhiều lần khác… những vết thương nhỏ nhặt chồng chất, rỉ máu mãi không lành.
Riki ôm gối, ngồi co ro trong căn phòng tối. Nước mắt em rơi không ngừng, vừa nhớ vừa đau. Em yêu Heeseung đến mức tự làm tổn thương chính mình. Nhưng đổi lại, chỉ là một cuộc hôn nhân vô tâm đến ngột ngạt.
Ngoài kia, trời vẫn đổ gió. Lá vàng rơi rả rích ngoài cửa sổ, giống như tiếng thì thầm chấm dứt cho một tình yêu đã chết.
Căn hộ rộng lớn bỗng trở nên im lìm sau ngày ly hôn. Heeseung bước vào, bật đèn, mọi thứ vẫn gọn gàng, sạch sẽ bởi Riki luôn là người chăm lo từng góc nhỏ. Thế nhưng, căn nhà giờ đây chỉ còn lại khoảng trống lạnh buốt.
Trên bàn ăn vẫn còn chiếc khăn tay mà Riki thêu dở, kim chỉ vắt ngang. Anh khẽ chạm vào, bất giác run lên. Những hình ảnh cũ ùa về như một cuốn phim giày vò.
Anh nhớ ngày cưới. Riki đứng trong lễ đường vắng, nụ cười run rẩy khi thấy anh xuất hiện muộn màng. Khi ấy, anh chỉ thấy phiền, không biết ánh mắt chờ mong của em đau đến mức nào.
Anh nhớ ngày sinh nhật em. Chiếc bánh kem nhỏ bị bỏ trong thùng rác. Anh đã nhìn thấy, nhưng lại giả vờ như không. Chỉ vì anh sợ đối diện với cảm giác tội lỗi.
Anh nhớ lần em hỏi về vết son. Ánh mắt em ướt nhòe, đôi tay nắm lấy áo anh, như thể bấu víu vào hy vọng mong manh. Còn anh thì vô tâm hất đi.
Và cả vô số lần khác. Khi em sốt, khi em run rẩy khóc, khi em khẽ van xin.
“Anh, xin anh ở lại với em một chút thôi.”
Anh đều chọn quay lưng.
Heeseung ngồi phịch xuống sofa, hai bàn tay ôm lấy gương mặt. Nỗi hối hận cuồn cuộn dâng lên, siết nghẹt lồng ngực. Anh nhận ra bản thân đã quen với sự hiện diện lặng lẽ của Riki, quen đến mức tưởng rằng em sẽ mãi không rời đi.
Giờ đây, căn phòng không còn tiếng bước chân nhẹ nhàng, không còn bữa cơm ấm nóng chờ anh về, không còn đôi mắt ngấn lệ dõi theo anh trong im lặng.
Anh mới biết mình đã mất tất cả.
Đêm buông xuống. Anh bước vào phòng ngủ. Ga giường vẫn còn hương quen thuộc mùi sữa dâu ngọt ngào của Riki. Heeseung ngồi xuống, cúi đầu vào gối. Ký ức về đêm cuối cùng lại kéo đến, dữ dội như sóng.
Anh nhớ thân thể nhỏ bé run rẩy dưới thân mình, nhớ tiếng khóc nghẹn ngào, nhớ vòng tay em quấn chặt lấy anh, thì thầm.
“Lần cuối thôi, Heeseung, ngày mai, chúng ta sẽ không còn là gì của nhau nữa.”
Anh đã ôm em thật chặt, đã hôn em đến đau đớn, nhưng chẳng hề thốt nổi một lời níu kéo.
Bây giờ, chỉ còn mình anh trong căn phòng lạnh lẽo. Anh áp mặt xuống gối, lần đầu tiên bật khóc như một kẻ mất hết.
“Riki… anh sai rồi.”
Điện thoại rung lên trong căn phòng tối tăm. Heeseung ngồi bật dậy, tim đập dồn dập khi thấy tên hiện lên màn hình.
Riki.
Anh vội bắt máy, giọng khàn đặc.
“Riki… là em sao?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, chỉ có tiếng thở khẽ run run. Rồi giọng em vang lên, nhỏ nhẹ nhưng nghẹn ngào.
“Ừm… em đây. Anh có đang bận không?”
“Không, không bận. Anh… anh đang chờ em.”
Heeseung siết chặt điện thoại, như sợ nếu buông lơi, giọng nói ấy sẽ biến mất mãi mãi.
Riki cười khẽ, một nụ cười vừa dịu dàng vừa đau lòng.
“Em chỉ muốn dặn anh vài chuyện thôi. Anh sống một mình, nhớ ăn uống đầy đủ. Đừng bỏ bữa, đừng uống rượu nhiều. Ga giường thay mỗi tuần một lần, áo sơ mi thì giặt riêng, đừng lẫn với đồ khác. À, và thuốc đau dạ dày trong tủ, anh đừng quên uống đúng giờ.”
Heeseung cắn chặt môi. Từng lời dặn dò ấy giống như ngày thường, khi Riki vẫn còn bên cạnh. Nhưng giờ, nó vang lên như một bản cáo biệt.
“Riki… đừng nói nữa. Anh xin em, quay về đi.”
Giọng anh run rẩy, đứt quãng.
Bên kia, Riki im lặng một lúc lâu. Rồi em khẽ thì thầm.
“Anh còn nhớ ước mơ của chúng ta không? Nhận nuôi một bé trai, một bé gái. Bé trai em muốn đặt tên là Junwi, còn bé gái là Jenyi. Em đã nghĩ rồi, mỗi sáng Junwi sẽ chạy lon ton gọi ba lớn, ba nhỏ, còn Jenyi thì thích được anh bế khi ngủ…”
Giọng Riki nghẹn lại, như vỡ ra thành từng mảnh vụn.
“Ước mơ ấy, chắc sẽ mãi chỉ là ước mơ thôi, Heeseung à. Chúng ta đã không còn là vợ chồng nữa…”
Heeseung áp điện thoại sát tai, nước mắt rơi lã chã. Anh không kìm được nữa, gào lên trong tuyệt vọng.
“Riki! Anh xin em, đừng nói vậy. Anh vẫn còn muốn! Junwi, Jenyi, anh muốn cùng em nuôi dạy chúng, cùng em tạo dựng một gia đình. Anh không cần gì khác ngoài em…”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng nức nghẹn. Riki im lặng rất lâu, rồi mới khẽ đáp.
“Em mệt rồi, Heeseung à… Em gọi chỉ để nghe anh lần cuối.”
“Riki!”
Cuộc gọi tắt. Âm thanh tút tút vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo. Heeseung ngồi sụp xuống, ôm chặt điện thoại vào ngực, tim đau nhói như bị xé toạc.
Giấc mơ về Junwi và Jenyi giấc mơ về một gia đình hạnh phúc, giờ chỉ còn là mảnh vụn trong quá khứ.
..
Còn nhớ bộ "Em Đi Nhé" của Jakeki không?
Nó đó nhưng ở phiên bản truyện dài, thay đổi tựa thành "Ngày Này Năm Ấy".
Câu chuyện nói về tình yêu của Riki dành cho Lee Heeseung và những lời hứa gió thoảng mây bay.
Thay đổi, Jakeki thành Heeki.
nrk912 không xài account này nữa.
🚫: Otp của mình là Heeki, xin đừng comment couple khác vào truyện của mình. Cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro